Ám Dẫn Lực


Tạ Khác Thiên đến trung tâm thương mại gần nhất tùy tiện mua quần áo, trở lại dưới lầu nhưng không sốt ruột đi lên.

Anh cất dù dựa vào tường, nước mưa từ đầu dù không tiếng động chảy xuống mặt đất, làm ướt một mảng xi măng nhỏ.Anh vẫn không trả lời tin nhắn kia, nói đúng ra, mấy năm nay anh chưa bao giờ trả lời tin nhắn của dãy số kia.


Mà đối phương sở dĩ kiên trì không ngừng tiếp tục gửi, chẳng qua là cho dù không nhận được hồi âm, không lâu sau trong tài khoản sẽ có thêm một khoản tiền.Tạ Khác Thiên hút thuốc một lát, lại đợi trên người tản đi mùi khói thuốc, mới cầm dù đi lên lầu.Anh hiếm khi cũng có lúc không thông minh, sau khi ra cửa mới nhớ tới mình không biết mật mã nhà cô là cái gì, cũng may cô nói cho anh biết trên wechat.

Khi đó anh đang đi dạo trong trung tâm thương mại, Lạc Đồng thông báo với anh rằng mình sẽ ngủ trước.Vào cửa, phòng khách chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, ngoài ra là một mảnh yên tĩnh.


Tạ Khác Thiên đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt xong mới trở về phòng ngủ, đã thấy đèn đầu giường sáng, mà cô đang ngủ rất yên tĩnh.Tạ Khác Thiên rón rén từ bên kia lên giường, chờ tắt đèn nằm xuống, người nọ đột nhiên mở miệng: "Anh hút thuốc?""Ừm, sao còn chưa ngủ?"Lạc Đồng trở mình, từ đưa lưng về phía anh đổi thành nằm thẳng: "Ngủ không được."Tạ Khác Thiên im lặng: "Em cũng hút à?""Chỉ có hai điếu."Đột nhiên biến thành đại hội giao lưu dân hút thuốc.Lạc Đồng hơi hơi kề sát vào, hít hít cái mũi: "Mùi vị nặng hơn so với tôi, anh hút nhiều lắm sao?"Động tĩnh sột soạt của cô vang lên bên tai, nội tâm phiền não của Tạ Khác Thiên thoáng bình thản lại, quay sang cô: "Ừm, rất nhiều."Giọng nói của anh vốn trầm thấp, vừa mới hút thuốc lá xong, lại thêm vài phần khàn khàn.Lạc Đồng mất tự nhiên quay mặt lại: "Anh cũng có chuyện phiền lòng?"Tạ Khác Thiên cười: "Ai mà không có.""Tôi cũng vậy."Cô không hỏi anh đang phiền lòng chuyện gì, anh cũng không hỏi cô.Nhưng Tạ Khác Thiên biết đại khái phiền não của cô là gì, quen biết tới nay đây dường như vẫn là phiền não lớn nhất của cô.Chính cô có thể cũng không phát hiện, mỗi khi cô bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ của thuốc lá, đó chính là đang phiền lòng vì Quan Tắc.Không khí im lặng thật lâu, bị tiếng Tạ Khác Thiên đánh vỡ."Chúng ta sinh ra là để gặp gỡ một số người, lại bỏ lỡ một số người." Tạ Khác Thiên nói, "Đây đã là lần thứ hai tôi nhìn thấy em rơi nước mắt vì cậu ta."Lạc Đồng lau đi nước mắt đang không tiếng động mà chảy xuống, lúc mở miệng còn mang theo giọng mũi: "Làm sao anh lại biết."Tạ Khác Thiên đối mặt với cô đang nằm nghiêng: "Muốn qua đây một chút không?"Lạc Đồng do dự một lát, chậm rãi áp sát qua. Ngực của anh vẫn có độ ấm như trước, Lạc Đồng bị anh ôm vào trong ngực, trong khoảnh khắc chạm vào vẫn theo bản năng run lên một cái.Tạ Khác Thiên khẽ vuốt lưng cô, thấp giọng nói: "Tôi chỉ nói chấp nhận em tạm thời không thích tôi, nhưng không nói chấp nhận em vẫn không có cảm giác với tôi, vẫn yêu một người đàn ông khác, đã thế còn vì hắn mà khóc.""Đang sửa lại..." Lạc Đồng nói xong, dừng lại, "Anh nói như vậy, sẽ làm người ta lầm tưởng rằng anh đã yêu mến tôi rồi..."Tạ Khác Thiên khẽ cười: "Vẫn chưa."Lạc Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mát vi diệu, lại nghe anh nói: "Nhưng tôi quả thật có thiện cảm với em.

Em rất ưu tú, cũng thú vị.""Tôi chuẩn bị yêu vợ của mình, chuyện này có lẽ không sai."Lạc Đồng giật mình sửng sốt.Tạ Khác Thiên chẳng biết vì sao khẽ thở dài: "Mà tôi bây giờ so với cậu ta càng giống kẻ thứ ba hơn."Lạc Đồng sửng sốt, sau đó hoàn hồn, cười đến chôn sâu vào trong lòng anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận