Ám Dạ Trầm Luân

Dù khó có thể chấp nhận nhưng trên hình ảnh vẫn rõ ràng biểu thị sự tồn tại của thai nhi.

" Chắc chắn muốn phá?" Từ Duệ có mấy phần tiếc nuối, dù sao cũng là một
cá thể sống, làm bác sĩ, có bản năng tôn trọng cùng kính sợ đối với sinh mệnh.

" Ngươi tới không phải vì cái này?" Lãnh Tử Diễm quay đầu
ra. "Dù sao hài tử thú tộc cũng rất dễ chết yểu, thay vì sinh hạ rồi
chết, không bằng..."

" Cái này không giống." Từ Duệ lắc đầu. "Đừng tìm cớ thương tổn nó."

" Không tính là cớ." Tiềm thức hắn chỉ cảm thấy nếu hắn bóp chết con báo con kia, con báo bự sẽ rất thương tâm.

" Đã được bao lâu?" Lãnh Tử Diễm thấp giọng hỏi.

" Hai tháng, cũng tương đối nhỏ..."

Chờ một chút... "Hai tháng?" Người vốn đang nằm lập tức ngồi dậy. "Sao lại
hai tháng?" Hắn phát giác bất thường. "Không phải là trên dưới một tháng sao?"

" Một tháng cùng hai tháng kỳ thực khác biệt không lớn..."

" Không phải vấn đề này!" Lãnh Tử Diễm bực bội cào đầu. "Dưới tình huống nào có thể dễ mang thai?"

Trong lòng Từ Duệ giật một cái, tự biết nói hớ, Lãng Diệp nãm lần bảy lýợt
nghiêm lệnh nói rõ, không được để Lãnh Tử Diễm biết phụ thân đứa trẻ là
người khác.

Gã ha ha cười, ái muội nói. "Làm nhiều trong một khoảng thời gian, khả năng mang thai đương nhiên sẽ tương đối cao."

" Thật sự?" Lãnh Tử Diễm rất hoài nghi.

Từ Duệ nghiêm trang. "Lấy vinh dự của ta thề." Vinh dự của gã chưa bao giờ được coi như chuyện nghiêm túc.

Lãnh Tử Diễm một lần nữa nằm trở lại, nhìn trần nhà, biểu tình có chút ngẩn
ngơ, hình như mất đi thứ gì đó, cũng không biết cố ý hay vô tình. "Xem
ra về sau phải làm ít một chút!"

" Hả? Phu nhân...." Từ Duệ mặt khổ, gã vẫn sẽ bị Thiếu chủ đại nhân cắn mấy cái sao...

" Lăng thiếu gia... Gạt ta rất vui?"

Gia hỏa này chủ động gọi điện thoại cho y, Lăng Diệp vốn rất cao hứng, vừa
nghe giọng điệu này, tức khắc bày quân nghênh địch. "Xảy ra chuyện gì?"


" Chính ngươi tự rõ ràng!"

Từ Duệ gã...! Lăng Diệp vừa tức giận lăng trì xử tử Từ Duệ không giữ mồm
giữ miệng ở trong lòng, vừa thô bạo xiết chặt ống nói. "Ta sợ ngươi biết là của hắn, sẽ khó chịu."

Hoá ra... Quả thật... Của Dã Kê?

Thảo nào!

Trước kia hai người đã làm nhiều lần như vậy, Lăng Diệp từ trước tới giờ
không sợ có thai, nhưng lần này, hắn bất quá mới cảm cúm một cái, người
này tự nhiên nghĩ đến phương diện kia.

Hắn còn tưởng rằng là bởi vì khoảng thời gian này làm quá thường xuyên, còn đương nhiên cho rằng đứa trẻ là của Lăng Diệp.

Mặc dù từng có hoài nghi, lại trước sau không chịu nghĩ sâu --- huống chi
lúc hắn oán hận Lăng Diệp hại hắn mang thai, đối phương một chút cũng
không phản bác.

" Là của ngươi ta liền không khó chịu?"

Lăng Diệp cúi đầu, giống như Lãnh Tử Diễm, y cũng có phẫn uất oán hận với Dã Kê. Là kẻ kia làm y lần đầu tiên nếm được khuất nhục chân chính, lần
đầu tiên đau lòng đến không gì hơn được.

Y nhắm mắt, phảng phất như khó có thể tiếp nhận, thanh âm rất nhẹ. "Nếu là của ta... Hẳn là sẽ tốt hơn nhiều."

" Tốt cái rắm!"

Tựa như nuốt phải ruồi bọ, dù lời phun ra miệng cũng rất thối!

Tâm tình Lãnh Tử Diễm tuyệt đối không thoải mái như nghe trong điện thoại.

Bị một con dã thú cường bạo, còn mang hài tử.

Duy nhất đáng mừng chính là mình đã phân rõ giới hạn với Quân Ngân, nếu
không, không phải tới cả Quân Ngân cũng phải nghẹn khuất như nuốt ruồi
bọ?

Kỳ thực, cho tới bây giờ, Lãnh Tử Diễm cũng không chú ý rõ ràng tình cảm bản thân.

Hắn minh bạch xác thực biết mình thích Quân Ngân, đồng thời lại minh bạch
xác thực biết bản thân buông không ra Lăng Diệp --- gút mắt phức tạp này làm hắn bất cứ lúc nào cũng cảm thấy bị sụp trong vũng lầy, càng giãy
giụa càng thống khổ.

Đây không phải phong cách của hắn.


Lãnh thiếu gia phải sấm rền gió cuốn, phải quyết đoán kiên nghị, sao có thể
v́ hai đoạn tình cảm cọ quẹt mà không giống một nam nhân?

Ép bản thân giải quyết ở cuối tháng.

Vô luận là chọn Quân Ngân hay Lăng Diệp, hoặc đều từ bỏ cả hai, không cần hối hận nữa, không cần dây dưa nữa.

Nhưng hài tử này... Làm xáo trộn kế hoạch của hắn.

Quân Ngân vừa nghe hắn tới cả hài tử của Lăng Diệp cũng có, tuyệt vọng cùng
bi thương trên mặt như muốn dìm ngộp người. Khoan nhượng tình nhân mình
chân bước hai thuyền đã là cực hạn của y, ngay cả hài tử cũng khoan
nhượng nữa, đó không phải Quân Ngân, là thánh nhân.

Thân thể trần trụi bị Quân Ngân ném khỏi nhà, Lãnh Tử Diễm một chút cũng không oán
hận, thậm chí ước gì Quân Ngân mắng hắn đánh hắn.

Vô luận thế nào, đều là đáng đời hắn.

Nhưng Quân Ngân cái gì cũng không làm, chỉ phanh một tiếng đóng cửa nhà lại.

Bên trong là giường ấm còn mang hồi ức, bên ngoài là hành lang đen ngòm u
ám, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, tùy ý quét trên da thịt lỏa lồ.

Dù phẫn nộ đến mức tận cùng, Quân Ngân vẫn không quên ném y phục ra cùng
lúc với người. Lãnh Tử Diễm vừa tuỳ tiện mặc vào, vừa tát mình mấy bạt
tay.

Ngay từ đầu, hắn không nên dây vào Quân Ngân.

Hai người căn bản không thể dài lâu, vì tình cảm mà ở cùng, không phải rất buồn cười hay sao?

Rõ ràng sớm nên rời khỏi, lại ích kỷ luyến tiếc không nỡ buông tay.

Cho nên Dã Kê... Kỳ thực là báo ứng của hắn sao?

Tần Hiên xuống tay không lưu chút tình cảm, Lãnh Tử Diễm ngoại trừ ngũ nhan lục sắc trên mặt, trên người cũng nhiều chỗ đeo thương, thai nhi thú
tộc muốn phá cũng không dễ dàng như thai nhi nhân loại, cơ thể mẹ tiếp
nhận nhiều đau đớn hơn. Suy nghĩ đến thương thế Lãnh Tử Diễm, Từ Duệ
ðịnh ngày phá thai ở một tuần sau ðó.

Lãnh thiếu gia luôn coi bị

thương là cơm thường, cực kỳ không đồng ý với việc Từ Duệ chuyện bé xé
ra to, lại còn không biết tốt xấu ghi danh tham gia thi bơi mùa đông
trong học viện.

Lăng Diệp gọi điện thoại bày tỏ bất mãn mãnh liệt của mình, Lãnh Tử Diễm đập đến kêu e e thẳng một tiếng.

Cắt điện thoại, Lãnh thiếu gia xoay người nói với Từ Duệ. "Bơi làm nó trôi xuống thì càng tốt!"

Từ Duệ trợn mắt há hốc mồm. “Hài tử này tốt xấu gì cũng có một nửa cốt nhục của ngươi."

" Nga?" Lãnh Tử Diễm nhếch mày, sát khí kinh người làm Từ Duệ hoài nghi
tính tình Lăng Diệp càng lúc càng âm trầm là do được người này chân
truyền. "Ta cũng không thừa nhận."

" Được rồi." Từ Duệ đầu hàng.
"Muốn bơi thì đi bơi, thai nhi thú tộc phải kiên cường hơn ngươi tưởng
tượng rất nhiều, chỉ sợ thai nhi chưa xảy ra việc gì mà ngươi đã có
chuyện."

Mẹ nó, miệng quạ đen.

Tuy thành công bơi bốn trăm thước, Lãnh thiếu gia đệ nhất tùy tiện ngày xưa lần đầu tiên đứng nhất
từ dưới đếm lên, không phải có chuyện thì là cái gì?

Ánh mắt soi mói xung quanh như kim đâm vào trên người hắn --- ai kêu hắn kéo một thân thể vết tích chưa tan chạy tới bơi lội.

Mọi người nháy mắt liên tưởng đến Lăng Diệp thiếu gia theo sát Lăng Dã vào Quân bộ.

Chẳng lẽ là bạo lực gia đình?

Trước kia Lăng Diệp đánh Lãnh Tử Diễm cũng không ít.

Thấy Lãnh Tử Diễm sắc mặt trắng bệch, Từ Duệ đợi ở phòng thay đồ đập đầu ôm
mặt mắng tới. "Ai kêu ngươi bơi, bơi chết đáng đời." Ban nãy gã thấy rõ, bơi tới khoảng ba trăm thước, thể lực gia hỏa này đã chống đỡ hết nổi,
là hắn cắn răng mới bơi tiếp được bốn trăm thước.

" Cầm, Lăng Diệp đang đợi điện thoại ngươi."

Tiếp nhận di động, giọng nói Lăng Diệp tốt hơn Từ Duệ rất nhiều, ít nhất không phát hỏa.

" Không bơi nữa."

" Ngu ngốc." Lăng Diệp dở khóc dở cười, trong lòng đau tê tê. "Trừ khi bác sĩ phá, thai nhi sẽ không hư."

" Nga." Lãnh Tử Diễm đóng cửa phòng tắm. "Vậy làm sao phá?"

" Hình như là dùng một loại máy, có cái dây luồn vào, quậy quậy trở trở,
khuấy thai nhi thành máu loãng..." Lăng Diệp cố ý trêu ghẹo. "Sợ?"

Lãnh Tử Diễm mở nước ấm ra, nhiệt khí bốc hơi nháy mắt xâm thực mặt hắn, hắn vừa cởi quần bơi vừa nói. "Ta không sợ trời không sợ đất, lại sợ một
cái như vậy?"


" Cũng phải." Lăng Diệp an ủi hắn. " Phá rồi coi như cái gì cũng chưa xảy ra, ân?"

Từ phòng tắm đi ra, Từ Duệ lập tức đưa khăn đã chuẩn bị sẵn cho hắn. "Ta rất lo ngươi sẽ xỉu trong phòng tắm."

Tóc ngắn đen nhánh đang chảy nước, dưới ánh mắt ai oán của đối phương, lau qua loa mấy cái. "Ngươi hình như kiêm chức bảo mẫu."

" Gì?" Từ Duệ móc móc tai. "Ta chính là hùng thú, hùng thú! Sao lại làm
bảo mẫu? Ta chăm sóc ngươi đến từng li từng tí đều là vì Lăng Diệp, nếu
không có Lăng Diệp, cái loại bệnh nhân phiền toái như ngươi ép ta ta
cũng không thèm để ý."

Lãnh Tử Diễm nhợt nhạt kéo môi dưới, dung
mạo hắn không bằng hai người Lăng Diệp Quân Ngân, nhưng bộ dạng cũng anh tuấn linh hoạt, chỉ là bình thường đều lạnh băng, khiến người ta cảm
thấy khó có thể tiếp cận, lúc này cười lên, không khỏi lộ ra đầy đủ sức
quyến rũ.

" Ngươi không để ý cũng có sao đâu?" Lãnh Tử Diễm chậm rãi nói. "Ta không phải người nhiều chuyện."

Từ Duệ làm ra khuôn mặt như đáng thương. "Thiếu chủ lão nhân gia là thần
thông quảng đại, nếu ta không chăm sóc chu toàn, hắn chắc chắn sẽ phát
hiện."

" Phát hiện thì thế nào?"

" Người Thiếu chủ cắn
chết ở trong tộc cũng không ít, lúc hắn vừa mới thú hóa, một hơi xé chết mấy con thư thú, trong đó có nam có nữ."Từ Duệ lắc đầu. "Ta không muốn
bị Thiếu chủ một chưởng đập chết."

Ném khăn lau trên đầu vào mặt
Từ Duệ, Lãnh Tử Diễm xoay người đi ra ngoài. "Khó trách các ngươi dân số ít ỏi. Tiểu hài tử xác suất sống được đã thấp, khó khăn lắm mới nuôi
lớn một cái, lại là Lăng Diệp biến thái cuồng sát, dân số đông được mới
lạ."

" Cũng không ít đâu!" Mấy chục vạn đấy chứ. " Hey... Ngươi
làm sao nhận một cú điện thoại của Thiếu chủ liền trời âm u chuyển sáng? Xem ra Thiếu chủ vẫn rất có năng lực nhỉ." Từ Duệ cười tủm tỉm nói.

" Câm miệng."

" Ta xem như thấy rõ được ngươi." Từ Duệ miết cằm. " Thích miệng cứng ra vẻ, đối với Thiếu chủ nhà ta khẩu thị tâm phi!"

Cửa phòng thay đồ có đứng hai nam tử âu phục giày da, Lãnh Tử Diễm vừa đi
ra, hai người cung kính cúi xuống, đưa ra một tấm thiệp cưới đỏ thẫm mạ
vàng.

" Cái gì vậy?" Từ Duệ tới gần nhìn.

Sắc mặt Lãnh Tử Diễm đã cực kỳ xấu xí, Từ Duệ mẫn cảm nhận thấy thân thể cao lớn của hắn đang mơ hồ run rẩy.

Chậm rãi mở thiệp cưới ra.

Bên trên hai cái tên vô cùng chói mắt - Quân Ngân, Mộc Phi Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận