Ám Dạ Trầm Luân

Ánh nắng sớm lười
biếng xuyên thấu màn che, Lãnh Tử Diễm khó chịu trở thân, di chứng say
rượu rốt cuộc hiện rõ, toàn thân đều đau muốn chết, rất giống bị thứ gì
đó hung hăng nghiền qua.

Trong tầm mắt là gương mặt nghiêng được ánh nắng gội rửa của Quân Ngân, im lặng tựa như mỹ ngọc.

Mở mắt, lại thoải mái nhắm lại, thanh âm Lãnh Tử Diễm cơ hồ ngâm nga trong mũi.

" Ngươi dậy hồi mấy giờ?"

" Sớm hơn ngươi ba tiếng."

Quân Ngân trả lời có chút lạnh nhạt, Lãnh Tử Diễm lại chống mắt lên, nhìn đối phương nửa ngày.

" Ngươi giống như không thể nào cao hứng?"

" Trước khi ngươi tỉnh ta gọi điện thoại về nhà của ngươi."

" Ngươi gọi làm gì?"

Lãnh Tử Diễm từ từ đứng lên.

" Ta không muốn trở về."

Đêm qua sau khi xuống núi, Quân Ngân vốn muốn đưa hắn về Lãnh phủ, hắn làm
sao chịu đáp ứng, buổi sáng mới cùng phụ thân cãi vã, buổi tối lại chạy
về cũng quá mất mặt.

Biết Quân Ngân có mấy khu nhà trọ nhỏ trong
mấy dặm gần đó, liền vào trú. Tuy giường chỉ bằng một nửa cái ở nhà,
nhưng cùng Quân Ngân dồn lại, lưng chống lưng thật sự vô cùng thoải mái.

" Nhà của ngươi không cần ngươi trở về."

Quân Ngân buông văn kiện trong tay, chuyển qua ghế dựa, ngồi chéo chân, tay miết cằm, bộ dạng xem xét.

" Nghe nói... Ngươi ở cục cảnh sát bị bóp nát xương mắt cá chân?"


Lãnh Tử Diễm nhếch mày.

" Sớm đã hảo. Ai nhiều chuyện như vậy?"

" Đầu tiên là Tạ quản gia bắt máy, sau đó chuyển cho Lãnh bá phụ."

Khóe môi Quân Ngân không tự kiềm chế nhấc lên.

" Lãnh bá phụ nói: ‘Tử Diễm nhà ta dốt nát kém cỏi, Quân Ngân ngươi phải hảo hảo quản giáo dạy dỗ nó’."

" Hừ, lời nói lễ tiết ngươi cũng tin. Chờ ta trở về, phụ thân ta chắc
chắn sẽ chỉ vào mũi ta mắng: ‘Lãnh Tử Diễm, Quân Ngân kia, ngươi tránh
càng xa càng tốt cho ta!’"

Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên im miệng, khẽ nhìn về phía Quân Ngân.

" Uy, ta không có ý khác."

Từ khi Hoàng thất cùng Quân bộ đem Quân gia làm bia ngắm, Lãnh gia luôn áp dụng thái độ quân tử phòng thân, có thể không liên quan tới Quân gia
chừng nào tốt chừng ấy.

Hai đại gia tộc cùng tiến cùng lui trong
mấy trăm năm, Lãnh Thừa Phong có thể an an ổn ổn ngồi lên địa vị gia
chủ, ngoại trừ Bạch gia, phụ thân Quân Ngân cũng từng cho không ít trợ
giúp. Ba năm trước, cha mẹ Quân Ngân bị ám sát bỏ mình, Lãnh Thừa Phong
lập tức cùng Quân gia phân rõ giới hạn, Quân Ngân không nói gì, ngược
lại có không ít người âm thầm mắng Lãnh Thừa Phong vong ân bội nghĩa.

Vì còn đang đi học, Lãnh Tử Diễm vẫn chưa đặt chân vào thế lực gia tộc,
phụ thân rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hắn cũng không hiểu, chỉ biết là mấy
năm nay phụ thân cùng Thừa tướng phủ càng tới càng gần, rất có ý ôm lấy
cây đại thụ Thừa tướng này.

Quả thực... không phải có chuyện tốt.

Lãnh Tử Diễm khẩy khẩy tóc, nói sang chuyện khác.

" Quân Ngân, ta đói bụng."

Tiếng đói bụng này nghe thế nào cũng mang chút giọng điệu làm nũng, Quân Ngân nhịn không được, đến giường vò vò đầu hắn.

" Muốn ăn cái gì, ta gọi đem tới."

" Đem tới ăn không ngon!"

Lãnh Tử Diễm né tránh tay Quân Ngân, người này dường như luôn sợ tóc hắn chưa đủ rối, cứ thẳng tay sờ loạn.

" Ta muốn ăn đồ ngươi làm."

" Ta... sao biết làm."

" Nấu cháo cũng không biết?"

Quân Ngân thành thật gật đầu.

Vẻ xem thường chói lọi viết trên mặt Lãnh Tử Diễm, hắn thở dài sờ lên khuôn mặt trắng nõn của Quân Ngân.

" Quân thiếu gia, tên Lăng Diệp kia thô lỗ đủ chỗ, nhưng ta nói cho
ngươi, hắn chẳng những biết nấu cháo, hơn nữa còn nấu ra được một nồi
to."

Tuy là một cục đen thùi căn bản không có cách nào ăn được.

Quân Ngân nheo mắt.


" Hắn nấu cho ngươi?"

Người nào đó thành công làm Quân Ngân tự xấu hổ, tâm tình hết sức vui vẻ,
nâng cằm Quân Ngân, chụt hai tiếng hôn lên mặt đối phương hai cái, sau
đó một cước đem người ta đạp xuống giường.

" Còn không mau đi học, học tốt có thưởng."

Vui vẻ đắp chăn lên, chuẩn bị ngủ tiếp một giấc.

Lãnh Tử Diễm hối hận đến ruột cũng xanh.

Không, không chỉ ruột, toàn thân hắn đều phát xanh, nhất là khuôn mặt kia, gắt gao căng cứng, ngoại nhân nhìn thấy không thể không bị khí thế lạnh như băng của hắn dọa chạy mất dép.

Quân Ngân rất ngoan, sau khi có được chỉ thị của Lãnh Tử Diễm, lập tức liền gọi điện thoại kêu người đến dạy.

Tới không phải ai khác, chính là Tần Hiên!

Tần Hiên từ khi Quân Ngân sáu tuổi liền theo y, trung thành và tận tâm chưa từng hai lòng, là trợ thủ cộng vệ sĩ đắc lực nhất của Quân Ngân, thỉnh
thoảng còn muốn kiêm luôn chức cố vấn sinh hoạt. Lãnh Tử Diễm muốn y làm cơm, phản ứng đầu tiên của Quân Ngân đương nhiên là gọi Tần Hiên tới.

Nói chuyện điện thoại xong, phát hiện Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn trân trân.

Quân Ngân hết sức khó hiểu.

" Sao thế?"

Sau đó, Lănh Tử Diễm nói một câu lŕm y cŕng thęm khó hiểu.

" Đem hắn xử lý, nếu không, ta sẽ nhịn không được muốn xử lý ngươi."

Gắt gao phủ chăn lên đầu, âm thanh nồi chén giá thau trong phòng bếp vẫn truyền đến không biết sống chết.

" Thiếu gia, không phải như thế... Dao phải cầm thế này, nhìn, thế này... Xắt thẳng xuống... Ngón tay cong lại, vuông góc với lưỡi dao... Thiếu
gia, chú ý tay!"

Cẩn thận cái con quỷ, Quân Ngân sao lại ngốc tới mức cắt trúng tay.

Lãnh Tử Diễm xốc chăn lên, lo lắng lấy di động, mười giờ ba mươi phút, hai
người kia đã sói lang cấu kết trong phòng bếp tròn mười lăm phút, căn
bản bất kể hắn đã đói đến bụng kêu òng ọc.

Kỳ thực, với địa vị
của Quân Ngân, có một hai người bạn tri kỷ căn bản chẳng có gì lạ, nhưng Tần Hiên... Cùng Quân Ngân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không khéo hai
người trước có tính sau có yêu, cuối cùng oanh oanh liệt liệt không thể
tự kềm chế.

Lãnh Tử Diễm mím môi, quả quyết xoay người rời giường.


" Quân Ngân, ta hảo đói, chúng ta cứ gọi..."

Đẩy cửa phòng bếp ra, con mắt buồn ngủ vốn đang có chút lim dim nháy mắt vô cùng sắc bén, Lãnh Tử Diễm nhún nhún vai, điềm nhiêm khoanh tay.

" Tần Hiên, ngươi ôm thiếu gia nhà ngươi làm gì?"

Tần Hiên đang dạy Quân Ngân xắt rau như thế nào, Quân Ngân học cái gì cũng
nhanh, duy chỉ có phương diện nấu cơm thật sự không có thiên phú, xắt
một cọng ngó sen, ngay cả ngó sen cũng cầm không được, suýt nữa cắt đứt
tay, Tần Hiên chỉ có thể đứng phía sau Quân Ngân, cầm tay hướng dẫn y
làm, tư thế này nhìn từ phía sau tựa như đem Quân Ngân ôm vào trong
ngực.

Ánh mắt Lãnh Tử Diễm như muốn đem người đâm thủng, trong lòng Tần Hiên không rét mà run, quay người lại, cung kính chào hỏi.

" Lãnh thiếu gia."

" Hừ."

Lãnh Tử Diễm căn bản không nhìn Tần Hiên, lập tức đi lên ôm lấy Quân Ngân, cằm thuận thế chống lên vai y.

" Ngươi sao ngay cả xắt rau cũng cần người dạy?"

Trên mặt Quân Ngân không nén được giận.

" Nói như ngươi biết?"

" Ngươi muốn ăn đồ ta làm?"

Lãnh Tử Diễm không cam không nguyện nói.

" Nếu ngươi muốn ăn đồ ta làm, ta bảo Viên mụ trong nhà dạy ta."

Nói, cắn tai Quân Ngân.

" Dù sao cũng không để Tần Hiên làm cho ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận