Ám Dạ Trầm Luân

Thấy cảnh tượng máu tanh trong Võ đài, tâm Vương hậu thắt mạnh lại, hít một hơi thật sâu, khom người.

" Thiếu chủ, thỉnh một vừa hai phải."

Động tác này trong xã hội nhân loại chỉ là một lễ tiết thông thường, nhưng trong Thú nhân tộc thì có nghĩa là thần phục.

Ngân báo cao ngạo lắc lắc cái đuôi dài, đồ đằng cổ xưa giữa trán đỏ tươi như máu.

" Hắn ức hiếp người của ta."

Dùng thú ngữ phun ra thanh âm hùng hồn trầm thấp, cả Võ đài cũng bị chấn động.

Vương hậu kinh ngạc hỏi.

" Thiếu chủ đã có thư thú?"

Không phải tất cả thư thú đến gần Thiếu chủ đều bị xé chết?

Thư thú? Y nghĩ nghĩ, người kia quyến rũ nam nhân khắp nơi, tuy y là hùng
thú lợi hại nhất, nhưng còn chưa thể khiến gia hỏa kia một lòng một dạ
với mình. Nam nhân kia không chỉ dâm đãng, tính tình còn rất bạo, nếu
như bị hắn biết mình không được hắn cho phép mà dám đem hắn coi như thư
thú, sợ là rốt cuộc sẽ không để ý đến y nữa.

" Bây giờ còn chưa phải, ngao..." Y không cam lòng bổ sung. " Bất quá về sau sẽ phải..."

" Nếu Thiếu chủ vẫn chưa in ấn ký thư thú của mình lên thân thể người
kia, vậy cho dù Tranh nhi ức hiếp người kia, tội cũng không đến chết."

Vương hậu từ từ khuyên bảo, muốn trấn an ngân báo nóng nảy.

Nhưng người kia cũng đã gọi điện thoại cho y, bộ dạng ủy khuất đến không chịu được, đây là chuyện hiếm thấy biết bao nhiêu, y đương nhiên phải vì hắn thể hiện uy nghiêm giống đực của mình.

Dù người kia còn chưa
phải vật chỉ thuộc về riêng y, dù con kim báo này là biểu ca của y.... Y cũng muốn hung hăng giáo huấn nó... Hừ, như vậy gia hỏa kiêu ngạo kia

sẽ nhìn y nhiều hơn vài cái...

" Diệp nhi, cô cam đoan với ngươi, về sau Tranh nhi sẽ không ức hiếp người của ngươi nữa. Tô Tranh, còn không mau nói đi!"

Nửa câu đầu nói với Lăng Diệp bằng thái độ trưởng bối, không kiêu ngạo,
không xua nịnh, nửa câu sau lại là hướng Tô Tranh thét ra, giọng điệu
sắc bén.

" Ô......"

Kim báo sớm đã đau đến nước mắt tràn trụa.

Rõ ràng là biểu đệ tìm gã kể khổ, nói nam nhân kia vì trốn y mà từ Trường
quân đội quý tộc Đế quốc chuyển tới Học viện Hoàng gia.

Biểu đệ
là hùng thú thanh tú cỡ nào hả, trong tộc thư thú nào không mong đợi có
thể được biểu đệ yêu sủng... Nam nhân kia lại không thèm đem biểu đệ để
vào mắt! Gã làm biểu ca, thế nào có thể khoan nhượng chuyện này xảy ra!

Gã bất quá thay đệ đệ cầm roi thôi... Hơn nữa, roi này cũng chưa đánh xuống, đâu biết nói như vậy lại chọc giận biểu đệ...

" Buổi sáng.... Buổi sáng ta chơi ở NOBLE, nam nhân kia đâm vào phòng ta."

Móng vuốt ngân báo trên người kim báo lại đè xuống mấy phần, kim báo vội vàng nói ngắn gọn.

" Ta chỉ tùy tiện nói có mấy câu, nam nhân kia lại tìm biểu đệ cáo trạng, ô... Biểu đệ, đừng đè nữa, ruột của ta, ruột của ta...." Ruột của ta
sắp bị ngươi ép ra luôn rồi....

Ngân báo liếm liếm máu trên móng vuốt, đôi mắt màu bạc mang tơ máu vẫn sáng như đao kiếm.

" Nếu lần sau chạm mặt hắn, thì sao nào?"

" Ô... Lần sau, lần sau ta gọi hắn hai tiếng em dâu, hảo hảo đối đãi hắn, cũng không mắng hắn nữa."

Em dâu? Khóe mắt ngân báo xếch lên trên, nam nhân kia hẳn sẽ thẹn quá hóa
giận đấy chứ... Bất quá, bộ dạng hình như rất được. Y thoả mãn gật gật
đầu, buông chân trước đạp trên người kim báo ra, đứng lên, da lông sáng
bạc loang lổ vết máu, đẫm máu lại không mất vẻ tuấn mỹ.

" Theo điều tra ban nãy của ta, ngươi có chạm tới Bạch Vũ Bùi?"

" Ngô.... Phải...."

" Sau này cách hắn xa một chút."

Những con đực bọn họ ai không đồng thời hưởng dụng hơn mười con cái chứ, cũng chỉ có cái dương cụ bạo lực điên cuồng, một lòng một dạ của y mới có
thể bị một mình nam nhân kia nuốt vào... Ô.... Thật quá mất mặt... Bất
quá, lời này gã không dám nói ra, cọ cọ chân trước ngân báo lấy lòng.

" Biểu đệ... Ngươi không thể can dự vào cuộc sống cá nhân của ta."

" Ân....?"

Giọng mũi của ngân báo trầm thấp lại nguy hiểm.

" Ta hiểu rồi, biểu đệ." Kim báo hữu khí vô lực.

" Hễ là người Lãnh Tử Diễm muốn bảo vệ, ta sẽ không chạm vào, Bạch gia ta cũng không quan tâm nữa... Như vậy được chưa?"

" Cũng tạm được!"


Đồ đằng giữa trán xoay tròn vài vòng, đột nhiên ẩn xuống thành vô hình.

Một lần nữa xuất hiện nam tử toàn thân lỏa thể, bả vai dày rộng, hai chân
thẳng tắp thon dài, cơ thịt hữu lực lại không khoa trương phủ lên mỗi
khối xương, hoàn mỹ thanh tú đến khiến người ta thán phục.

Mắt y đen như bảo thạch, thâm thúy trong suốt, tóc nhuyễn vụn cũng đen toàn bộ, y vuốt ép phần tóc rối bời trên đầu.

" Cô, hiểu lầm thôi, ta xin lỗi vì đã đả thương biểu ca."

Trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng quả thực không có thành ý bao nhiêu. Tựa
hồ việc y đả thương người kỳ thực là chuyện theo lý mà làm.

" Thiếu chủ quá lời!"

Vương hậu không thể không khom người một lần nữa, trong một tộc đàn sức mạnh
là nhất, Thiếu chủ đại diện cho quyền uy tuyệt đối. Dù nàng là nữ nhân
tôn quý nhất quốc gia này, trong mắt y cũng chỉ là một kẻ thuần phục,
nhiều nhất, kẻ thuần phục này có quan hệ huyết thống chém không đứt được với y, mà chút quan hệ ấy vẫn không đủ để nàng làm càn trước mặt y.

" Biểu ca bị thương hơi nặng." Lăng Diệp chậm chạp phát hiện nói.

" Cô đừng lo cho ta, trước tiên mang biểu ca đi trị liệu."

" Đa tạ Thiếu chủ."

Được cho phép, nàng mới lòng như lửa đốt ôm lấy kim báo, chạy ra ngoài như điên.

" Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y!"

Lăng Diệp nhún vai, từ đống y phục lấy điện thoại di động ra, thổi bay máu trên màn hình, khẩn cấp ấn xuống nút gọi.

Điện thoại được nối trong nháy mắt, khóe môi không kiềm được nhếch qua bên phải.

" Uy, ta giúp ngươi xử lý hắn rồi."

" Lăng Diệp?"

Thanh âm bên kia có chút không xác định, nhưng cũng không phải Lãnh Tử Diễm,
sắc mặt Lăng Diệp lập tức từ sáng sủa chuyển sang u tối.

" Ngươi là ai?"


" Ta là Quân Ngân."

Quân.... Quân Ngân...!

Bất cứ ai tiếp điện thoại, Lăng Diệp cũng sẽ không cảm thấy có nguy cơ như vậy, nhưng này người này lại là Quân Ngân....

Vốn là kẻ bị Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm đánh từ nhỏ tới lớn, không ai rõ
mối quan hệ rối rắm có lấy kéo cắt cũng không đứt được giữa hai người
này bằng Lăng Diệp...

" Ngươi sao lại ở cùng hắn?"

Lăng Diệp đau đầu ý thức được hình như việc in ấn ký thư thú của mình cho Lãnh Tử Diễm lại càng khó khăn thêm.

" Hắn uống rượu, bây giờ đang ngủ bên cạnh ta!"

Quân Ngân trả lời không mặn không nhạt.

Nhưng.....

Uống rượu? Rượu rồi loạn tính?

Ngủ... Còn ở bên cạnh... Trong đầu Lăng Diệp tức khắc hiện ra hình ảnh Lãnh Tử Diễm nhắm hai mắt tựa vào vai Quân Ngân...

" Còn có việc gì không? Không có việc gì ta liền ngắt máy, ta sợ ồn đến hắn..."

Tích..... Tích...... Tích.....

Lăng Diệp ném di động xuống, khuôn mặt trầm tĩnh đến không nhìn ra một chút biểu tình.

Cuối cùng, y cười gượng lắc đầu, nhặt y phục lên mặc vào....

Tại sao thứ gia hỏa đó thích phải là Quân Ngân kia chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui