Ám Dạ Trầm Luân

Sinh.... sinh tự nhiên?

Lãnh Tử Diễm nháy mắt nhớ đến lúc Lăng Diệp lừa hắn trước kia, nam nhân thú
tộc sinh tự nhiên chỉ có thể để bác sĩ nhấn bụng, ép đứa trẻ ra.

Lăng Diệp.

Quân Ngân.

Chậm rãi nhắm mắt lại, hai người kia sẽ lo lắng chết đi được. Quân Ngân chắc chắn cùng phụ thân tìm hắn khắp nơi. Lăng Diệp hỗn đản kia không biết
có được báo cho không, nếu biết được... Nhưng ngàn vạn lần đừng ảnh
hưởng cảm xúc. Ngô... Lỡ như bị quân địch làm chết, muốn vứt người này
hắn cũng không vứt được.

Để phòng hắn chạy trốn, mỗi sáng đều có
người tiêm thuốc cho hắn, cả ngày đều ở vào trạng thái buồn ngủ, đến
ngày thứ mười, Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên toàn thân co giật, bác sĩ sau khi khẩn cấp chữa trị, yêu cầu ngýng dùng thuốc.

Người bên cạnh xin chỉ thị về phía kẻ cầm đầu, đồng ý yêu cầu của bác sĩ.

Không còn dùng thuốc, canh gác bởi vậy trở nên đặc biệt nghiêm ngặt, vốn chỉ
có năm người, bây giờ tăng đến mười người, đại khái qua nửa tháng, tàu
thuỷ rốt cuộc cập cảng.

Lại bị người rót thuốc, tới lúc tỉnh lại, bịt mắt đã cởi xuống, trên đầu là đèn treo hoa lệ, phòng ngủ rộng mở
ðýợc trang hoàng tráng lệ. Phong cách không phải Thần Vũ, cũng không
phải Ngọc Hoàn, mà là, Lãnh Tử Diễm đau đầu nhăn mày lại, sao lại tới
công quốc Gia Sa?

Công quốc Gia Sa vẫn phụ thuộc vào vương quốc
Thần Vũ, phải giấu giếm thế lực hai nhà Quân Lãnh, thần không biết quỷ
không hay nhốt một người sống ở đây, thế lực của người cầm đầu không thể không cường đại.

Ở trong khoang thuyền quá lâu, thân thể bị
trúng khí ẩm, sưng ra một vòng, bắp chân cùng chân heo không khác lắm,
nhưng vì sức khỏe của Ti Nhiễm, Lãnh Tử Diễm mỗi ngày đều kiên trì rời
giường đi lại trong phòng. Đại khái là tin chắc hắn không có cách nào
chạy thoát, người giám thị hắn thậm chí cho phép hắn một mình đến phòng
tắm, đương nhiên, phòng tắm thì ở trong phòng, kín toàn bộ, không cửa

sổ, ngoài cửa cũng có hai người gác.

Cởi y phục, mở vòi sen ra,
để nước ấm cọ rửa phần bụng trần trụi, học bộ dạng Quân Ngân trước kia,
nhẹ xoa quanh bụng, trấn an Ti Nhiễm xao động bất an bên trong.

Quả nhiên vô liêm sỉ y như phụ thân kia của nó, lại gây sức ép hắn!

" Đại nhân."

Bên ngoài phòng tắm truyền đến âm thanh, Lãnh Tử Diễm hơi kinh ngạc, tắt
vòi sen, đang nói quấn khăn tắm, cửa phòng tắm bị người vặn thật mạnh
một cái, mở từ trong ra ngoài.

Ánh sáng trong nháy mắt chiếu đến chói mắt.

Lãnh Tử Diễm vươn tay che mắt, tư thế lại phòng bị, con ngươi thâm thúy đen
như diệu thạch híp lại, lạnh lùng đâm vào người tới. "Là ngươi?"

" Đại ca bị nhốt còn bình thản ung dung như thế, không phải sớm đã đoán
được là ta?" Lăng Dã chậm rãi đi vào, dung nhan tuấn mỹ mang vẻ phong
sương, nhưng vẫn băng lãnh làm lòng người giật thót.

Con ngươi y
cũng tối đen, không chút cố kỵ chằm chằm nhìn thân thể lỏa lồ của Lãnh
Tử Diễm. Cuối cùng, dừng trên phần bụng to ra.

Mỗi lần thấy hắn, Lăng Dã đều làm động tác này.

Lại chưa từng như bây giờ, trắng trợn lộ ra một loại tâm tình xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng, nghẹn khuất cùng thù hận!

Đối diện với nguy hiểm làm hầu kết Lãnh Tử Diễm giật mạnh một cái, hắn hạ
tay, đưa lưng về phía Lăng Dã, cầm lấy khăn tắm treo bęn cạnh. "Ngươi
muốn làm cái gì?"

Dù đưa lưng về phía đối phương, Lăng Dã vẫn
lặng lẽ tiến đến như con lang dã tính, vươn tay vòng qua eo bụng hắn.
"Đại ca nghĩ sao?"


" Ta không biết." Lãnh Tử Diễm thúc mạnh khủy tay ra sau, đánh mạnh lên ngực y. "Buông tay!"

Lăng Dã lại dùng sức quay thân thể hắn qua, làm lưng hắn chống trên tường,
bản thân thì áp qua, bụng rất tròn bị đè ép, Lãnh Tử Diễm lập tức đau
kêu một tiếng, môi cũng run lên, Lăng Dã thấy thế, hơi thả lỏng lực đạo, tư thái cầm cố không thể nghi ngờ.

" Đại ca." Y chậm rãi nói.
"Đây là hài tử của Lăng Diệp." Một bàn tay bắt chéo hai tay Lănh Tử Diễm ra sau lưng, một tay khác, dọc theo nếp bụng sờ soạng. "Vậy con của ta ở đâu, ân?"

" Mẹ nó, lòng lang dạ sói!”

Lăng Dã ôm chân
Lãnh Tử Diễm kéo lên một cái, mặt đất trơn, Lãnh Tử Diễm trọng tâm bất
ổn mắt thấy liền phải ngã xuống, Lăng Dã lại cười khẽ, hơi cúi người ôm
hắn. "Bụng lớn còn cùng ta cậy mạnh? Bất quá...." Con ngươi tối đen đối
diện cười châm chọc. "Ta thích bộ dạng không biết tốt xấu này của
ngươi." Khi nói chuyện, bế ngang hắn lên, trong phòng đã không còn người ngoài, y thẳng thắn linh hoạt ném hắn lên giường.

Lãnh Tử Diễm
xoay người ngồi dậy, tay chống tủ đầu giường, ngực chậm rãi phập phồng,
ngẩng đầu nhìn Lăng Dã từ trên cao nhìn xuống mình. "Ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ngươi."

Lăng Dã cười lạnh. "Để Lăng Diệp làm
chết con ta, còn chưa có lỗi với ta? Hết lần này đến lần khác cự tuyệt
ta, không phải có lỗi với ta?" Tiến lên phía trước, một cái đầu gối
chống trên giường, vỗ vỗ Lãnh thiếu gia trừng mắt lạnh. "Kỳ thực ngươi
có thể gọi điện thoại cho Lăng Diệp."

Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng.

" Không tin?" Lăng Dã thật sự lấy điện thoại di động ra bấm số, lúc sau
cùng, kề sát bên vành tai hắn. "Bệ hạ muốn phái không quân hoàng gia tấn công thú tộc, thời gian đại khái vào không giờ tối hôm nay. Đại ca..." Y nheo mắt cười. "Muốn nói với Lăng Diệp tin này không?"

Bệ hạ muốn tấn công thú tộc?

Tin tức này như bom nổ bên vành tai.


Địa vị Tướng quân như mặt trời ban trưa, đối với Hoàng thất mà nói, tuyệt đối là uy hiếp.

Nhưng mẫu thân bệ hạ là người thú tộc, trên người có một nửa huyết thống thú
nhân, gã sao lại bí quá hoá liều, đi tấn công ổ thú tộc?

" Vốn
muốn kéo ta xuống nước theo, điều kiện... Là sau khi chuyện thành công,
giúp ta có được ngươi..." Đầu ngón tay trượt dọc theo cánh mũi, sờ cánh
môi tái xanh, ánh mắt hơi lộ vẻ ngẩn ngơ. "Nhưng ngươi sao có thể bị coi là giao dịch?"

Lãnh Tử Diễm một ngụm nước bọt muốn phun ra, thấy Lăng Dã nói đến nghiêm túc, cũng không làm y tức giận, liền xoay đầu đi.

Thần sắc ngẩn ngơ chợt lướt qua bay mất, Lăng Dã âm trầm nói. "Lần trýớc ở
câu lạc bộ, trõ tráo nói cái gì chỉ yêu Lăng Diệp cùng Quân Ngân, nói
cái gì không thể thêm một, không thể thiếu một, ta còn thật sự cho rằng
mẹ nó ngươi là tình thánh." Nhấc cằm hắn lên. "Bây giờ sao một cú điện
thoại cũng không gọi? Tộc nhân nhà chồng ngươi sắp phải chịu nổi khổ
chiến tranh, ngươi cũng không chịu mật báo?"

" Lăng Dã!"

" Gọi ta làm gì? Chột dạ? Lãnh Tử Diễm, cũng đừng trách ta bức ngươi! Rõ
ràng là tình cảm của ngươi với Lăng Diệp... Còn chưa đủ chân thành tha
thiết! Từ khi ngươi mất tích, hai nhà Quân Lănh khuấy Thần Vũ đến trời
long đất lở, Lăng Diệp lại không yên, ở trong quân đội nháo lên nháo
xuống đòi về, nếu không có phụ thân nghiêm hình với hắn, hắn sớm đã đào
ngũ. Nhìn lại ngươi đi!" Bên môi dẫn ra ý cười lạnh lùng. "Bệ hạ tấn
công thú tộc, vô luận thành hay bại, đối với Lãnh gia cũng đều có ích vô hại. Chút lợi ích nhỏ bé này khiến ngươi do dự, khiến ngươi chần chừ?"

" Là thú tộc các ngươi có ý đồ làm nhân loại diệt vong." Lãnh Tử Diễm nói chậm rãi. "Bệ hạ nếu không nhân cơ hội này đánh đòn phủ đầu, nhân loại
sớm hay muộn cũng sẽ bị thú tộc lật đổ."

" Đại ca, ngươi sai rồi, không phải ‘các ngươi’, là ‘họ’." Ba một tiếng, di động rơi trên mặt
đất, Lăng Dã nhấc chân giẫm lên. "Quên đi, ta đã nói, ngươi mới là đại
ca của ta. Đối với thú tộc, đối với Lăng gia, ta từ trước tới giờ không
hề thừa nhận đồng cảm. Bất quá, ta trái lại cảm ơn họ cho ta sức mạnh."
Ôm người lên, áp ngã xuống giường. "Nếu không, ta sao có thể như bây
giờ, muốn làm gì thì làm với ngươi?"

" Lăng Diệp bây giờ ở đâu.... A...."

Nằm dưới thân y lại quan tâm nam nhân khác, hắn là muốn chết sao?


Lăng Dã từ trên ngực hắn ngẩng đầu, bên môi một mạt đỏ tươi, nụ hoa đáng
thương bị y cắn đến đứt một nửa, run rẩy vắt trên kia, Lãnh Tử Diễm hít
vào một hơi thật sâu, đôi môi vốn không có huyết sắc nhẹ run rẩy. "Ta
phải nói với ngươi, ta không thích ngươi, thật sự không thích, ngươi
thao chết ta ta cũng không có cách nào thích ngươi."

" Đại ca,
nói những thứ đó, không sợ quái đản? Quân Ngân cũng được, Lăng Diệp cũng được, ta cũng được, đối với ngươi mà nói, không phải tác dụng gậy mát
xa..."

" Không phải."

" Câm miệng!" Lăng Dã giận không thể nén. "Vừa rồi ta cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, không chấp nhận khảo nghiệm của ta."

" Ta đã nói đây không giống." Lãnh Tử
Diễm lắc đầu nói. "Nhân loại cùng thú tộc sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ
chiến tranh, hôm nay không đánh, ngày mai cũng phải đánh, cũng như Tướng quân nhất định sẽ đánh đổ hai nhà Quân Lãnh lúc trước, không phải hôm
nay, chính là ngày mai. Lăng Diệp sẽ đau lòng, ta biết, nhưng ta sẽ an
ủi hắn, để hắn bớt thương tâm một chút."

Lăng Dã bóp nắm tay, bản thân người này cuồng ngạo đến độ.... Làm y hết lần này đến lần khác muốn bóp chết hắn!

Không, bóp chết vẫn chưa đủ để giải mối hận trong lòng, phải chiên đi chiên
lại mấy lần trên chảo, chiên đến phát vàng phát khét, chạm vào một cái
liền vỡ nát.

Đối mặt với thù hận chủng tộc, hắn sao có thể hời
hợt như thế: không có việc gì, ta dỗ hắn, ngoài dỗ ra ta không còn cách
nào khác.

Mẹ nó, đây là tự tin từ đâu đến?

" Lỡ như, Lăng Diệp chết thì sao?" Như ác ma, chậm rãi hỏi ra.

" Chết, trước phải quất xác. Sau đó đốt thành tro, dùng bình đựng, để bên giường ngủ, ra ngoài mang theo bên cạnh...." Lông mày nhẹ nhấc. "Sau đó nữa... Nhớ hắn cả đời."

Lăng Dã muốn cười, muốn cười to!

Nhưng y cười không ra tiếng.

Thô bạo nắm Lãnh Tử Diễm lên, làm hắn nghiêng thân thể, lưng đối mình, đầu
gối thúc vào hạ thân đối phương, kéo bắp đùi chặt kín ra, đầu ngón tay
xoay xoay xâm nhập hậu huyệt, quá chặt, cơ thịt mông căng chặt, một ngón tay cũng đã cảm thấy khó nhọc. "Đại ca, ngươi thả lỏng, nếu không thả
lỏng, ta tổn thương đến nhi tử bảo bối của ngươi thì làm sao đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận