Trời càng lúc càng tối, ngay cả nơi phồn hoa náo nhiệt như bờ sông Thanh Đô cũng chịu không nổi cái rét lạnh của đêm đông, dần dần trở nên vắng vẻ. Trong một ngày bình thường như vậy, bách tính đế đô đều chưa hề phát hiện và cũng không thể phát hiện, tại trong đế cung nơi mà bọn họ không thể với tới và trong Loan Cầm các chỉ cách bọn họ vài bước đang xảy ra một việc rất không tầm thường.
Phủ Thừa tướng.
Một tên tiểu tư vừa kêu “Lão gia! Lão gia!” vừa hớt hải chạy vào tiền thính, đương triều Thừa tướng Chương Tri Hiếu đang ở trong đó đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
“Thế nào rồi?!” Chương Tri Hiếu vừa thấy tên tiểu tư của Chương Quân Ngạn liền nắm chặt cánh tay hắn, hung ác mà vội vã hỏi. Tên tiểu tư kia bị ánh mắt trợn trừng của lão gia làm hoảng sợ, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lắp bắp nói: “Thiếu gia sai tiểu nhân đến bẩm báo, sự đã thành, thỉnh lão gia tới chủ trì đại cục…”
Chương Tri Hiếu lập tức ngẩn ra, hai mắt có chút vô thần, nhưng ngay sau đó, liền mừng như điên: “Thành? Thành…” Thấp giọng lẩm bẩm, không biết là đang hỏi tên tiểu tư kia hay đang tự hỏi chính mình.
“Lão… Lão gia?” Tên tiểu tư kia có chút sợ hãi. Hắn chỉ là một đầy tớ đi theo hầu bên người Chương Quân Ngạn, hắn không biết nam nhân bị thiếu gia nhà mình và nhiều hắc y nhân đáng sợ bắt được ở Loan Cầm các tối nay là ai, cũng không biết Thừa tướng muốn làm gì. Chương Tri Hiếu ngẩn ra một lúc, rồi tức khắc cao giọng nói: “Người tới!” Lập tức có một tên thị vệ của phủ Thừa tướng tiến vào tiền thính đợi lệnh. Chương Tri Hiếu lấy ra một quyển trục màu vàng tươi từ trong lòng cùng một khối lệnh bài giao cho tên thị vệ đó, giọng nói già nua không che giấu được sự kích động và khẩn trương: “Cầm khối lệnh bài này lập tức tiến cung yết kiến Liên quý phi, đem chiếu thư giao cho nàng, nàng sẽ hiểu được phải làm gì.”
“Vâng, lão gia!” Tên thị vệ đó vái chào, cung kính tiếp nhận quyển trục và lệnh bài, xoay người rời đi phủ Thừa tướng, ra roi thúc ngựa chạy tới đế cung.
Thấy thị vệ đã đi xa, Chương Tri Hiếu xoa xoa tay, liếc mắt lườm tên tiểu tư vẫn ngơ ngác đứng một bên: “Ngươi, cùng bổn Thừa tướng đi tìm Nhị thiếu gia!”
“Ách… A, vâng, lão gia!” Tên tiểu tư kia giật mình, vội vàng loạng choạng chạy ra dắt hai con ngựa, hai người một trước một sau đi tới Loan Cầm các.
Là thuyền hoa lớn nhất trong đế đô, kỳ thực Loan Cầm các không phải một nơi thích hợp để hành sự. Nhân đa nhãn tạp, lại có không ít quan viên trong triều thường xuyên lui tới, khó tránh khỏi chuyện có người thấy được manh mối. Nhưng Chương Tri Hiếu không quản nhiều như vậy. Mối thù giết con không thể không báo, thế lực của Chương thị tuyệt đối không thể tùy ý cho đế quân làm suy yếu, chia cách. Bởi vậy, hắn thân là tộc trưởng Chương thị, Thừa tướng đương triều và Quốc trượng, tất nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để ngoại tôn của hắn có thể leo lên đế vị.
Trong mười năm đế quân đăng cơ đến nay, đã có rất nhiều người cố gắng vào cung hành thích, nhưng không ai có thể làm tổn thương tới một sợi tóc gáy của Dạ Quân Hi, dẫu sao trong cung có vô số cấm vệ và ảnh vệ Lam Vũ đi theo bảo hộ. Cho nên, lần trước Chương Tri Hiếu để sát thủ vào cung ám sát chỉ để có cớ bức bách Dạ Quân Hi lập Thái tử mà thôi, đáng giận là tấu chương của quần thần như bông tuyết bay vào Ngự thư phòng, mà Dạ Quân Hi vẫn không chịu hạ chỉ lập Thái tử. Thật vất vả biết được, đường đường đế quân Lam Vũ lại chuồn ra đế cung vào lúc nửa đêm, đến nơi tần lâu sở quán tìm hoan, Chương Tri Hiếu há có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy? Thứ nhất, lén lút xuất cung, nhất định không mang theo nhiều thị vệ bên người; thứ hai vô luận cuối cùng có thành công hay không, Dạ Quân Hi cũng tuyệt đối không để bách quan biết được chuyện quân vương một nước đoạn tụ, như vậy, hắn liền có thêm một tầng bảo đảm. Mà giờ đây, ái nhi quả nhiên truyền đến tin tức, đám hắc y sát thủ kia đã giúp hắn bắt được Dạ Quân Hi ở Loan Cầm các, bảo hắn sao có thể ức chế được sự kích động trong lòng? Nữ nhi Liên phi đang ở trong cung chờ đợi, chỉ cần chiếu thư đến tay nàng, Giờ Mão lâm triều liền có thể tuyên bố đêm qua có người hành thích Thương Kình cung, đế quân bất hạnh bị ám sát, băng hà. Ngay sau đó, hắn có thể chiếu cáo quần thần, kỳ thực trước khi chết đế quân bệ hạ đã nghĩ xong chiếu thư, muốn dựa vào ý kiến quần thần, lập Tứ hoàng tử Dạ Hành Duệ làm Thái tử. Và rồi, Dạ Hành Duệ có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ vi đế, còn hắn tất nhiên sẽ là phụ chính đại thần dưới một người trên vạn người, Chương thị cũng trở thành đệ nhất đại gia tộc của vương triều Lam Vũ… Chương Tri Hiếu có chút kích động vẽ ra trong đầu những gì sắp xảy ra khi hừng đông, khóe miệng cong lên, bất giác hơi hơi run rẩy. Mà đúng lúc này, tuấn mã đang mang hắn cùng tiểu tư đi tới trước cửa Loan Cầm các.
“Phụ thân!” Chương Quân Ngạn vừa thấy người tới liền lập tức chạy đến, “Phụ thân, cuối cùng ngài cũng tới!”
“Sao ngươi không ở bên trong tự mình trông coi hắn?!” Chương Tri Hiếu bất mãn hỏi, nhưng trong giọng nói cũng không ức chế được sự run rẩy. Chương Quân Ngạn không dám nói vì đế quân Lam Vũ quá mức đáng sợ, chỉ là một ánh mắt liền khiến Chương Quân Ngạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, lúc này hắn đem đế quân Lam vũ ném cho đám sát thủ hắc y kia trông giữ, còn mình thì chạy đến bên ngoài đón tiếp phụ thân.
Nhìn bộ dáng xèo xèo chít chít, nói không ra lời của Chương Quân Ngạn, Chương Tri Hiếu liền oán hận rủa thầm một câu trong lòng “đồ vô dụng”, nhớ tới Trưởng tử Chương Quân Nghị bị đột tử, không khỏi càng thêm thống hận Dạ Quân Hi, Chương Tri Hiếu hừ lạnh một tiếng vung tay áo nói: “Còn không mau dẫn đường?!” Phụ tử hai người cùng nhau đi tới tầng cao nhất, nơi tạm giam Dạ Quân Hi, đi tới tầng thứ ba, đã không còn nghe thấy sự ồn ào náo động bên dưới, cứ cách vài bước lại đứng một người mặc y phục dạ hành, chỉ thoáng liếc mắt liền cảm thấy sởn tóc gáy. Nhưng những người đó vừa thấy Chương Tri Hiếu liền cúi đầu hành lễ, điều này cũng khiến trái tim đang khẩn trương của Chương Tri Hiếu trấn định lại. Chương Quân Ngạn dẫn Chương Tri Hiếu đến trước một căn phòng được đóng chặt, bên ngoài có bốn gã hắc y nhân trông coi. Chương Tri Hiếu đang định đẩy cửa, lại đột nhiên quay đầu hỏi hắc y nhân: “Những người đi Khanh phủ đã trở về chưa?”
“Hồi bẩm Thừa tướng, vẫn chưa trở về.”
Tên hắc y nhân kia cung kính đáp. Chương Tri Hiếu nghe vậy hơi nhíu mày, trong lòng có vài phần bất an, nhưng vừa thấy bốn tên thủ vệ tựa như tháp sắt, liền nghĩ thầm chuyện mình muốn làm chính là hành thích đế quân, khẩn trương quá độ cũng là bình thường. Vì vậy hắn liền lắc đầu, xua đi sự nghi ngờ trong lòng, hít sâu một hơi, vươn tay đẩy cửa phòng.
“Chương khanh thực hăng hái, đã quá nửa đêm còn tới Loan Cầm các, không biết là coi trọng vị cô nương nào? Hay là Thừa tướng vừa ý hoa khôi tên gọi Mặc Lan kia?”
Tiếng nói trầm thấp mang chút tiếu ý thản nhiên vang lên, Chương Tri Hiếu lập tức kinh sợ, khi hắn quay đầu nhìn lại liền hít vào một luồng khí lạnh.
“Ngươi… Ngươi…” Chương Tri Hiếu đã nghĩ ngàn lần vạn lần, khi Dạ Quân Hi không hề có sức phản kháng ngã xuống trước mặt mình thì mình cần phải làm gì, nhưng hắn chưa hề nghĩ tới sẽ phải ứng đối với tình cảnh như vậy, hắn trừng lớn hai tròng mắt, giơ tay chỉ vào nam nhân ngồi trên nhuyễn tháp, ngoại trừ một chữ “ngươi” thì một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ thấy đương kim đế quân Dạ Quân Hi vốn nên bị điểm huyệt ném xuống dưới đất lúc này lại đang lười biếng ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp, thần thái thản nhiên. Tựa như bây giờ trước mặt hắn không phải là một thần tử âm mưu soán vị mà là một buổi lâm triều bình thường và hắn đang nghe quần thần thượng tấu. Người ngồi trên chiếc ghế phía dưới nhuyễn tháp chính là Thân vương Dạ Tuấn Thần mới vừa hồi triều cách đây không lâu, đứng ở một bên nhuyễn tháp, mặc một bộ hồng y chính là tú bà Diễm Cơ của Loan Cầm các và trong lòng Dạ Quân Hi, còn đang ôm một thiếu niên khuynh thế tuyệt diễm. Dạ Tuấn Thần và Diễm Cơ, Chương Tri Hiếu đều đã gặp qua, nhưng thiếu niên mặc bạch y kia lại chưa từng thấy. Nhìn tư thế dáng dấp thì hình như là người trong Loan Cầm các, Chương Tri Hiếu đột nhiên cảm thấy thiếu niên có chút quen mắt. Song giờ khắc này, Chương Tri Hiếu không được phép ngẫm nghĩ nhiều như vậy.
Thiển Ly Du dựa vào trong lòng ái nhân, mắt thấy bộ dáng kinh hoảng của Thừa tướng đương triều, không khỏi hơi hơi lắc đầu, khẽ thở dài.
“Vì sao Du Nhi thở dài?”
Dạ Quân Hi cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi han. Thiển Ly Du ngồi thẳng dậy từ trong lòng hắn, nói: “Vì đối phó Chương thị, ngươi hao tâm tổn sức như thế, ta còn tưởng Chương thừa tướng phải là một nhân tài kiệt xuất hiếm có trong thiên hạ, không ngờ lại là bộ dáng này, mới chỉ thấy những việc nằm ngoài dự liệu mà đã bị dọa thành như vậy, thực sự là làm nhục chức danh Thừa tướng đương triều.”
Thiển Ly Du vừa nói, khóe môi vừa cong lên một độ cong xinh đẹp, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch tràn đầy vẻ trào phúng.
Đương sơ khi còn ở trong cung, y tưởng rằng vị Thừa tướng này và nữ nhi Liên phi của hắn là nhân vật lợi hại thế nào, nhưng giờ xem ra là y nhìn lầm. Trong hoàng cung Lam Vũ, quả nhiên chỉ có một mình Dạ Quân Hi, mới là khắc tinh của y. Thiển Ly Du nghĩ nghĩ, lại liếc nhìn nam nhân ngồi cạnh. Mà Dạ Quân Hi nghe thế thì nhịn không được cười to hai tiếng, cùng ngồi thẳng dậy rồi ấn một nụ hôn lên trán y, nhìn nghiêng qua Chương Tri Hiếu còn đang đứng trước cửa, nói: “Chương khanh có nghe thấy không? Xem ra vì Chương thị, trẫm làm lớn chuyện như vậy quả thật là không đáng a. Vị Nhị công tử này của ngươi so với Chương tướng quân thực sự là khác nhau một trời một vực.”
Lời nói của Dạ Quân Hi cuối cùng đã thức tỉnh Chương Tri Hiếu, sau khi kinh sợ tới cực hạn, lửa giận vốn bị đè nén cùng với sự sợ hãi đều bộc phát: “Là ngươi! Là ngươi giết con ta! Chương thị ta trung thành tận tâm với vương triều Lam Vũ, ngươi lại giết nhi tử của ta, ngươi này bạo quân!”
“Đến khi thất bại thì tựa như chó nhà có tang, sủa bậy không ngừng, cho dù hôm nay bệ hạ không giết ngươi thì chỉ sợ Chương thị cũng không có kết quả tốt.” Thiển Ly Du cười lạnh nói.
“Rốt cuộc ngươi là người nào?! Đây… Đây.. Đây là chuyện gì xảy ra?!” Bây giờ Chương Tri Hiếu mới nhớ tới việc hỏi vì sao tình thế lại phát triển tới nông nỗi này, nhưng khi quay đầu, Chương Quân Ngạn đã sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất từ bao giờ, vẻ mặt kinh hoảng.
Chương Tri Hiếu đem ánh mắt rời về phía hắc y nhân, liền thấy tất cả bọn họ đều nhìn về nơi này, nhưng lại thờ ơ. Còn thiếu niên mặc bạch y ngồi trước mặt đó là ai, nếu y chỉ là tiểu quan trong Loan Cầm các thì sao có thể nói ra những lời như vậy?
Thiển Ly Du vung tay lên, những hắc y nhân đó lập tức ẩn nấp, chỉ sót lại mấy người canh giữ ở bên ngoài, đối diện với vẻ mặt sững sờ của Chương Tri Hiếu, Thiển Ly Du nói: “Thừa tướng đại nhân không cần nhìn nữa, nơi này đều là thị vệ của Loan Cầm các. Nếu ngươi tìm những tử sĩ kia, thì bọn họ đều ở trong căn phòng sát vách.”
Thiển Ly Du nói xong liền ra hiệu cho Diễm Cơ mở một cách cửa thông với căn phòng sát vách, toàn bộ hai mươi mấy tử sĩ mặc hắc y đều bị điểm đại huyệt, trói chặt, nhét vào trong đó. Chương Tri Hiếu còn chưa hiểu được tại sao trong một thuyền hoa lại có nhiều “thị vệ” đến như vậy, Dạ Quân Hi đã hừ lạnh một tiếng: “Chương khanh quả thực đoán không sai, chính trẫm đã phái người ám sát Chương Quân Nghị.”
Mắt thấy Chương Tri Hiếu trợn trừng hai mắt, Dạ Quân Hi cười lạnh nói: “Nếu Chương khanh muốn trách thì hãy trách Chương thị dã tâm quá lớn. Bắt đầu chờ không kịp, mơ ước đế tọa. Ở Mậu thành, Chương Quân Ngạn dây dưa không ngớt với người Triều quốc, ngươi cho là trẫm hoàn toàn không biết gì về chuyện này sao?”
Chương Tri Hiếu há miệng, lại không nói ra lời, chỉ nghe Dạ Quân Hi tiếp tục nói: “Nếu ngươi chỉ có dã tâm thì không sao, nhưng còn ngu xuẩn như vậy, ngay cả thân phận tên quản gia trong phủ Thừa tướng của ngươi là gì ngươi cũng hoàn toàn không biết, trẫm còn giữ ngươi lại làm gì?”
“Quản gia?” Chương Tri Hiếu sửng sốt, nhưng trong nháy mắt liền phản ứng lại, cả giận nói: “Dạ Quân Hi, đừng dựng chuyện đe dọa ta!”
“Dựng chuyện đe dọa?”
Thiển Ly Du hỏi lại một câu, giọng nói du dương phá tan âm cuối già nua khàn khàn của Chương Tri Hiếu, khiến kẻ khác không khỏi dãn ra hàng lông mày đang cau lại, “Nuôi một tên tế ti Lang Tê tại phủ Thừa tướng, ngay cả việc hắn giúp ngươi tìm sát thủ tử sĩ ở nơi nào ngươi cũng không biết, chức Thừa tướng này của ngươi thực sự đã làm đến hết mức.”
“Xem ra Chương khanh không chịu tin.”
Nhìn ánh mắt vẫn chứa đầy lửa giận tận trời của Chương Tri Hiếu, Dạ Quân Hi cười nhạt một tiếng nói, “Đã như vậy, hãy để tên quản gia kia và Chương khanh gặp mặt một lần mới được. Người đâu, đem tên loạn thần tặc tử này mang về Ám lao.”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, liền có hai gã ảnh vệ chế trụ Chương Tri Hiếu và Chương Quân Ngạn. Đang muốn mang đi, nhưng Chương Tri Hiếu lại đột nhiên mỉm cười dối trá, quay đầu nói: “Dạ Quân Hi, nếu ngươi giết nhi tử của lão phu, vậy đừng trách lão phu không khách khí, giết nhi tử của ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...