Ngoài cửa sổ, gió lạnh phất phơ, vạn vật tiêu điều, nhưng trong tiền thính của Khanh phủ vẫn ấm áp như xuân, hoàn thuận vui vẻ. Mọi người trong phủ hiếm khi dùng bữa xong còn tụ lại một chỗ uống trà, tán gẫu như bây giờ, rất nhàn nhã thoải mái. Trà được dùng chính là Ân thi ngọc lộ, là loại trà mới mà Huyên quốc – một trong những nước phụ thuộc tiến cống cho Lam Vũ, có người nói đây là cực phẩm ngàn vàng khó mua, Dạ Quân Hi tự mình mang tới. Trải qua Thanh Nguyệt tỉ mỉ pha chế, khắp gian phòng đều là hương trà thoang thoảng, khiến người ta bất giác trầm tĩnh lại. Bạch Khải Nhiên và Ngụy Thanh Hoằng ngồi ở hai bên nhuyễn tháp, mỗi người một màu chém giết trên bàn cờ.
Bạch Khải Nhiên vuốt ria mép nhíu chặt mày, Ngụy Thanh Hoằng tay cầm chén trà gương mặt tươi cười điềm đạm. Ngụy Thanh Sương cùng Thiển Ly Du ngồi một bên quan chiến, Ngụy Thanh Sương thấy quân trắng của Bạch Khải Nhiên rơi xuống hạ phong liền khen ngợi huynh đệ nhà mình không ngớt, khiến lão nhân gia quắc mắt lườm hắn, nhưng lại không thể làm gì. Trong lúc giằng co, Thiển Ly Du lấy một quân cờ trắng từ trong hộp, đặt xuống bàn cờ, vang lên một tiếng trịch. Bạch Khải Nhiên trừng lớn đôi mắt già, nhìn chằm chằm vào ván cờ vừa chuyển bại thành thắng, còn Ngụy Thanh Hoằng thì vứt quân cờ xuống, mỉm cười nhìn Bạch Khải Nhiên nói: “Kỳ nghệ của người giúp đỡ cho Bạch ngự y rất cao, Thanh Hoằng cam bái hạ phong.”
Nói xong liền liếc mắt về phía Thiển Ly Du, cả hai nhìn nhau cười. Bạch Khải Nhiên vẫn kinh sợ không nói ra lời, trái lại Ngụy Thanh Sương ngồi một bên kêu to Ly Du có sư phụ liền quên huynh đệ vân vân. Thiển Ly Du tất nhiên là không thèm để ý, y cười nhẹ vỗ vỗ vai Ngụy Thanh Sương, coi như trấn an. Sắc trời dần dần mờ tối, bên ngoài càng lúc càng lạnh, Thiển Ly Du nhấp một ngụm nước trà trong chén, mở miệng nói: “Bạch ngự y, đêm khuya đường vắng, tối nay ngài không cần quay về trong viện, cứ nghỉ ngơi ở gian sương phòng phía sau đi. Thanh Nguyệt, ngươi mang Bạch ngự y đi nghỉ tạm.”
Tuy rằng Thiển Ly Du chưa hề nói với nàng, nhưng Thanh Nguyệt cũng tự biết đêm nay chủ tử và hai vị huynh trưởng có chuyện quan trọng cần làm, sợ rằng có liên quan tới trong cung, vì vậy liền nghe lời gật gật đầu, đặt xuống ấm trà trong tay, thỉnh Bạch Khải Nhiên cùng đi tới gian sương phòng đã được chuẩn bị thỏa đáng ở sau tiền thính, trước khi đi nàng còn quay đầu lại lo lắng liếc mắt nhìn ba người.
“Thanh Hoằng… Ngươi cũng đi nghỉ tạm đi?”
Ngụy Thanh Sương thấy hai người rời đi, liền nói với Ngụy Thanh Hoằng. Giọng nói có chút chần chờ, trong lòng tự biết có lẽ Ngụy Thanh Hoằng sẽ cảm thấy không vui vì lời nói của hắn. Nhưng Thanh Hoằng đã mất hết nội lực võ công, hắn sao có thể yên tâm để đệ đệ đứng ở nơi này cùng mình chờ đợi những nguy hiểm không thể lường trước? Quả nhiên Ngụy Thanh Hoằng lắc đầu: “Đại ca coi ta là tiểu muội sao? Tuy rằng mất nội lực, nhưng ta không phải phế nhân.”
Ngụy Thanh Sương cùng Thiển Ly Du nghe được lời ấy, đều cảm thấy đau lòng. Bất quá cũng vui mừng và may mắn vì suy nghĩ phóng khoáng của Ngụy Thanh Hoằng. Phải biết rằng đối với người tập võ, nếu mất đi võ công đồng nghĩa với mất đi tính mạng, biết bao người bởi vậy mà u uất trong lòng, từ nay về sau không thể gượng dậy.
“Đám người quanh quẩn ngoài phủ càng ngày càng nhiều…” Buông chén trà, Thiển Ly Du đi tới mở cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào xua đi sự ấm áp trong phòng. Hai tròng mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia sáng sắc bén, nhìn về phương hướng nào đó giữa bóng đêm.
“Vòng vo vài ngày, cũng tới lúc phải hạ thủ.”
Ngụy Thanh Sương lạnh lùng nói, “Chỉ hận đương sơ không chính tay lấy đi tính mệnh của Mặc Sĩ Minh.” Nghĩ tới chuyện chính mình dẫn sói vào nhà, đến giờ mỗi khi nhắc tới Minh, Ngụy Thanh Sương vẫn nghiến răng nghiến lợi. Thiển Ly Du nheo mắt lại nói: “Lúc này hắn đang ở trong Ám lao của đế cung, Dạ Quân Hi có rất nhiều biện pháp khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, chúng ta không cần hao tâm vì hắn.”
Thiển Ly Du vừa dứt lời, trong phòng liền xuất hiện một bóng người màu đen, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến công tử!”
“Bên ngoài thế nào rồi?” Thiển Ly Du ngồi xuống ghế hỏi.
“Hồi bẩm công tử, Chương Quân Ngạn đã động thủ trong Loan Cầm các, Mặc Lan đã chết.”
Chương Quân Ngạn? Thiển Ly Du nhíu mày lạnh lùng nói: “Chỉ có Chương Quân Ngạn sao? Chương Tri Hiếu có xuất hiện không?”
“Đến giờ vẫn chưa.”
Ảnh vệ lắc đầu phủ quyết. Trong lúc Thiển Ly Du cùng ảnh vệ hỏi đáp, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng tranh đấu. Những đợt kình phong mà đao kiếm quyền cước tạo lên khiến không khí càng thêm lạnh lẽo. Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng đồng loạt đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng, Ngụy Thanh Sương còn rút ra bội kiếm bên hông bày tư thế sẵn sàng đón địch. Ảnh vệ kia quay đầu liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Công tử không cần lo lắng. Những người bên ngoài có chúng thuộc hạ tám mươi ảnh vệ là đủ, thuộc hạ xin cáo lui trước.”
Nói xong liền lập tức biến mất tại chỗ, đợi Thiển Ly Du ngẩng đầu, đã thấy tên ảnh vệ kia xuất hiện ở bên ngoài, thân ảnh màu đen vừa tiến vào hàng ngũ của những ảnh vệ cũng mặc huyền y khác liền không thể phân biệt được.
“Giữ lại chủ nhân Khanh phủ, những người còn lại giết không tha!” Một thanh âm khàn khàn quát lên, ba người trong phòng nghe được đều đồng thời nhíu chặt mày. Cuộc tranh đấu giằng co hồi lâu. Bởi vì những người xông tới có số lượng đông đảo, ảnh vệ lại được lệnh phải lưu người sống, cho nên không thể toàn bộ chế ngự bọn họ, nhất thời hai bên không phân ra cao thấp.
“Để ám vệ Du Nguyệt lâu ngênh chiến, ta muốn người sống.”
Thiển Ly Du lạnh lùng nói. Ngụy Thanh Sương nghe vậy lập tức truyền lệnh xuống phía dưới, chỉ chốc lát sau, liền có một nhóm người khác gia nhập chiến cuộc. Dần dần, tình thế bắt đầu nghiêng về một bên. Phút chốc, toàn bộ Khanh phủ đều có người tranh đấu, chỉ có tiền thính được bảo hộ nghiêm ngặt, không ai có thể tấn công tới, nhưng mùi máu tanh và sát khí vẫn tràn ngập mọi nơi. Thiển Ly Du vẫn luôn ở trong phòng quan chiến, bỗng nhiên trong mắt lóe lên tia sáng, khi hai người bên cạnh còn chưa phản ứng kịp, chén trà trong tay y tựa như ám khí bay vọt ra bắn trúng một người đang ẩn náu phía sau núi giả. Người nọ giơ kiếm chặn lại chén trà, nhưng đột nhiên có bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt hắn, hắn há miệng còn chưa hô thành tiếng thì một bàn tay nhỏ bé trắng muốt đã điểm mấy chỗ đại huyệt trước ngực hắn, cuối cùng còn nâng cằm hắn, nhét vào một viên đan dược không biết tên, ép buộc hắn nuốt xuống. Đợi khi nuốt xuống đan dược người nọ mới phát giác đứng trước mặt mình là một thiếu niên có dung nhan khuynh thế.
Cùng lúc đó, cuộc tranh đấu cũng đi đến hồi kết, những kẻ xâm nhập tử thương vô số, có một vài người đã bị điểm huyệt trước khi định dùng độc tự sát, muốn chết không được.
“Mất đi Chương Quân Nghị, Chương Tri Hiếu chỉ là một con cọp đã bị bẻ hết răng nanh, thoạt nhìn đáng sợ, nhưng kỳ thực lại miệng cọp gan thỏ. Ngay cả những sát thủ tử sĩ này, cũng phải để ngươi – một quản gia của phủ Thừa tướng đi liên lạc.”
Thiển Ly Du nắm cổ áo người nọ, tiện tay ném hắn xuống núi giả, lập tức liền có ảnh vệ tiến đến bắt lấy kẻ toàn thân đã không thể cử động này. Dưới đêm trăng, thân ảnh trắng trong tựa như tiên tử bay xuống mặt đất, dung nhan khuynh thế, chu sa mị nhân, nhưng không người nào dám có suy nghĩ quá phận với y.
“Công tử, lưu lại mười người, còn lại đều mất mạng.”
Tên ảnh vệ vừa rồi quỳ một gối xuống bẩm báo, trong giọng nói đã có thêm vài phần kính nể. Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng đều không biết tên “quản gia phủ Thừa tướng” mà Thiển Ly Du nói có gì đặc biệt mà khiến Thiển Ly Du phải tự mình động thủ, hai người khó hiểu quan sát từ trên xuống dưới, nhưng lại thấy người nọ hai mắt đục ngầu, gầy như que củi, chỉ là một lão nhân khô quắt mà thôi.
“Chương Tri Hiếu lùng tìm sát thủ khắp chốn giang hồ mà không được, chính nhờ tên quản gia này giúp hắn gọi tới đám “tử sĩ Triều quốc” đó. Thân phận của tên quản gia này các ngươi còn không đoán được hay sao?”
Thiển Ly Du nhìn tên quản gia kia, cười lạnh nói, “Tế ti viện của Lang Tê cũng chỉ thế mà thôi.”
“Tất nhiên là không lợi hại bằng Du Nhi của trẫm.”
Thiển Ly Du còn chưa dứt lời, liền có tiếng nói trầm thấp quen thuộc, mang chút tiếu ý chẳng biết truyền tới từ nơi nào, đợi khi mọi người phản ứng lại, thân ảnh màu trắng kia đã được một người mặc huyền y ôm vào trong ngực. Tiếp theo liền thấy đường đường đế quân Lam Vũ lại không hề e dè ôm chặt lấy người trong lòng, vạn phần yêu thương ấn vô số nụ hôn xuống khóe môi, hai má y trước mặt biết bao người. Thiển Ly Du cũng không tiếc rẻ những hành động thân thiết như vậy, y ngẩng đầu cọ cọ lên chiếc cằm kiên nghị của ái nhân, cười nhẹ hỏi: “Đã tới Loan Cầm các chưa?”
“Vẫn chưa, muốn cùng ngươi đi xem náo nhiệt, sao có thể một mình đi vào.”
Dạ Quân Hi nói xong ánh mắt liền dời về phía quản gia phủ Thừa tướng, hắn lạnh lùng hạ lệnh: “Đều áp giải vào Ám lao chờ thẩm.”
Loan Cầm các.
Vẫn ở trong Loan Cầm các, nhưng lại là một nơi tăm tối không biết cụ thể ở chỗ nào, “Dạ Quân Hi” đang ngồi trên ghế, im lặng chờ đợi người sắp đến. Cửa bị đẩy ra, “Dạ Quân Hi” giương mắt nhìn qua, liền thấy Diễm Cơ tươi cười dịu dàng tiến đến: “Những kẻ trông coi bên ngoài đều đã đổi thành người của Du Nguyệt lâu, điện hạ không cần lo lắng.”
“Ta còn tưởng chủ tử của ngươi muốn cho bản vương đi tìm chết.”
Diễm Cơ nghe vậy cười khẽ nói: “Dịch dung thuật của chủ tử quả thực là lô hỏa thuần thanh. Mặc dù điện hạ đã tới nhiều lần như thế, Diễm Cơ lại vẫn ngộ nhận ngài chính là bệ hạ…”
“Đúng vậy… Dịch dung thuật của Thiển Ly Du quả thực đệ nhất thiên hạ. Diện mạo đó cộng thêm tài năng như thế, không uổng đệ đệ của bản vương thâm tình với y.”
Dạ Tuấn Thần cũng khẽ thở dài, vươn tay sờ sờ mặt mình, bộ dáng có chút bất đắc dĩ, nhưng trong hai tròng mắt lại lộ ra tiếu ý. Nhớ tới ngày ấy phụng mệnh tiến cung, nghe được sách lược mà Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du cùng nhau định ra, hắn liền cực kỳ hoảng sợ, nói thẳng “điều này sao có thể”. Nhưng thiếu niên tuyệt sắc kia chỉ cầm chút dung dịch sền sệt như bùn lỏng, nhẹ nhàng quét lên mặt hắn, chỉ khoảng nửa khắc sau, những đường nét cương nghị trong gương liền nhu hòa đi rất nhiều, ngũ quan vốn vô cùng sáng sủa cũng biến thành nửa chính nửa tà, toàn bộ khuôn mặt giống hệt với Dạ Quân Hi đang đứng bên mỉm cười tán thưởng. Bây giờ nghĩ lại, hắn thực sự đã bị thiếu niên tuyệt sắc kia tính kế. Không nỡ để tình nhân của mình đi tới thanh lâu dây dưa với nữ tử, liền để hắn đến làm kẻ chết thay. Mà thôi, hắn cũng chấp nhận. Ai bảo hắn vẫn cô đơn một người a.
“Rốt cuộc bao giờ bọn họ mới đến?”
“Hoàng huynh hà tất phải sốt ruột, không phải đã tới đây sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...