Ảm Dạ Ly Du

Sau khi ly khai Uyển Anh điện, Tô Thụy nhẹ nhàng né qua thủ vệ tuần tra, chỉ trong chốc lát liền đi tới tẩm cung đế quân, Thương Kình cung.

“Người nào?!”

“Tô Thụy cầu kiến bệ hạ.”

Lấy ra yêu bài(*) đặt ở trước mặt thị vệ đang ngăn cản lối đi, Tô Thụy lúc này cũng không phải chủ sự thị nữ của Uyển Anh điện, trên người nàng hoàn toàn không thấy sự dịu dàng trước mặt người khác, còn lại chỉ là sự lãnh liệt cùng sắc bén của một vị tâm phúc trong ám bộ trực thuộc Lam Vũ đế quân. Thị vệ quả thực nhường đường, nhẹ nhàng đẩy ra cửa cung cung kính cho qua. Tô Thụy thu hồi yêu bài, gật đầu với thị vệ. Cánh cửa cung nặng nề đóng lại sau lưng. Đi qua những hành lang gấp khúc quanh co, Tô Thụy rốt cuộc dừng lại trước cửa tẩm điện hoa lệ nhất. Trước cửa điện có hai thị nữ đang cầm đèn ***g vừa thấy Tô Thụy đi tới liền bước lên ngăn lại, Tô Thụy ngay lập tức liền minh bạch chuyện đang phát sinh bên trong, cũng không tiếp tục tiến đến, mà chỉ đứng trước cửa im lặng chờ đợi.

“Ngươi đã tới chậm.”

Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên khiến Tô Thụy cả kinh, quay đầu đã thấy Lâm Hứa đứng sau chính mình từ bao giờ, vội hành lễ nói:

“Đại nhân.”

Lấy lại bình tĩnh sau mới tâm sinh bội phục. Nàng tự xưng là cao thủ, nhưng vừa rồi lại không hề phát hiện Lâm Hứa tới gần từ bao giờ.

“Không cần đa lễ.”

Lâm Hứa khoát tay áo, lại hỏi, “Ngươi đã tới chậm, có phải vị ở Uyển Anh điện kia xảy ra chuyện gì?”


“Hồi bẩm đại nhân, cũng không phải chuyện hệ trọng. Chỉ là trùng hợp gặp phải thị nữ Thanh Nguyệt của Ly Du Thượng quân, cho nên bị chậm trễ một chút canh giờ.”

Tô Thụy nhíu mày đáp.

“Trùng hợp?”

Lâm Hứa cũng nhíu mày, “Lần trước bệ hạ còn hỏi ta có cần phải cho ngươi huấn luyện lại một lần nữa hay không, bây giờ xem ra bệ hạ tựa hồ nói không sai. Ta thế nhưng đã quên dạy ngươi, những sự “trùng hợp” trên đời này đều có khả năng là do tỉ mỉ sắp đặt?”

Tô Thụy sửng sốt, tức khắc quỳ gối xuống nói:

“Tô Thụy biết sai, thỉnh đại nhân trách phạt.”

“Mà thôi. Ngươi mau trở lại nhìn xem. Nếu là để bệ hạ biết, khó tránh khỏi chịu nỗi khổ bì nhục (da thịt).”

Lâm Hứa tự mình vươn tay nâng Tô Thụy đứng đậy, rồi tức khắc lệnh nàng lui ra. Tô Thụy chính là đệ tử mà hắn tự mình giáo dục, nếu vì việc này bị bệ hạ giáng tội hủy đi tiền đồ tốt, cũng không phải điều hắn mong muốn. Tô Thụy tất nhiên là biết Lâm Hứa che chở chính mình, cho nên mang theo cảm kích hành lễ, liền lặng yên lui xuống, chỉ để lại một mình Lâm Hứa đứng trước cửa điện. Không biết qua bao lâu, cánh cửa tẩm điện rốt cục được đẩy ra, được thị nữ nâng ra cửa điện chính là người tối nay được triệu tới thị tẩm – Thiển Như Nguyệt. Chỉ cần thấy Diệu quốc minh châu cả người mềm yếu mặt mang ửng hồng, liền biết vừa rồi trong tẩm điện có bao nhiêu kiều diễm khiến kẻ khác mơ màng. Thiển Như Nguyệt vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, đối với Lâm Hứa cũng chỉ thấy đại khái là hình người, khán bất chân thiết (nhìn không rõ ràng), cũng không có tâm lực đi suy tính rốt cuộc là ai, liền được thị nữ nâng đỡ bước lên kiệu nhỏ, đi về tẩm cung của chính mình. Lâm Hứa nheo lại mắt nhìn thấy đoàn người dần dần đi xa, lúc này mới nhấc chân tiến vào tẩm điện.

“Lâm Hứa, dám ở sau lưng trẫm động thủ động cước, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn.”

Nam nhân mặc một thân huyền màu dục bào trên người vẫn còn vương một tia hơi nước, cũng không để ý bộ dáng hoàn toàn khác biệt với dáng dấp khi ngồi nghiêm chỉnh trước triều thần của một vị đế quân bị thần tử tâm phúc nhìn thấy, Dạ Quân Hi lười biếng ngồi xuống tháp thượng, trên mặt tựa hồ có chút không vui, với nội lực sâu không lường được của hắn, tất nhiên là nghe được những gì mà Lâm Hứa và Tô Thụy vừa nói ngoài cửa điện.


“Vi Thần sợ hãi.”

Lâm Hứa quỳ một gối xuống, cúi đầu làm bộ như đang thỉnh tội. Dạ Quân Hi thấy thế cười lạnh:

“Ngươi còn hiểu được cái gì là sợ hãi?”

Nói xong lại hừ lạnh một tiếng, “Đứng lên đi.”

Đối với tâm phúc mà mình vạn phần tín nhiệm này, nếu không mắc phải tội lớn như phản quốc nghịch quân, Dạ Quân Hi đối với hắn cũng là mở một mắt nhắm một mặt, mặc kệ hắn. Huống chi sự trung thành của Tô Thụy, Dạ Quân Hi cũng sẽ không hoài nghi.

“Canh giờ này tới quấy rầy trẫm, ngươi đúng là biết chọn thời điểm.”

“Bệ hạ thứ tội.”

Lâm Hứa trong miệng nói như thế, nhưng nét mặt cũng không giống như vậy, hắn lại nói tiếp, “Thần vừa mới nhận được mật báo, Đồng quốc tựa hồ có ý định phản chiến, gần đây qua lại rất chặt chẽ với Thụy Hoa đế quốc. Mà Đồng quốc quốc quân đang dự định phái người đi sứ Lam Vũ.”

“Đồng quốc?”


Dạ Quân Hi nheo lại mắt, “Nơi nhỏ bé đó cũng dám phản chiến, xem ra Thụy Hoa mất không ít công phu. Chẳng lẽ bọn họ muốn khơi mào chiến tranh hay sao?”

Trên dung nhan mà đối với một người nam nhân có thể nói là quá mức tuyệt sắc tinh xảo kia hiện lên một tia lệ khí chỉ có những người trời sinh là bá chủ mới có, ngay cả Lâm Hứa cũng nhịn được sửng sốt. Cuộc chiến trên khắp đại lục đã xảy ra hơn trăm năm trước, đợi khi tất cả bụi bặm ổn định lại, thế cục của hơn mười tiểu quốc vốn tồn tại trên đại lục này liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cả đại lục bị bốn quốc gia phân cách, bốn quốc gia đó chính là Thụy Hoa đế quốc sừng sững ở ven biển phía Tây, Lam Vũ giàu có và đông đúc ở phía Đông, ở những dãy núi non trùng điệp phía Bắc là Vân Quỳnh đế quốc và cuối cùng là Lăng Tê đế quốc bên những cánh rừng rậm rạp phía Nam. Mà mười mấy tiểu quốc còn lại chính là nang trung chi vật (vật trong bàn tay) của tứ đại đế quốc, cúi đầu xưng thần, cam nguyện phục thuộc vào một trong tứ đại đế quốc. Hai đế quốc Vân Quỳnh cùng Lang Tê cư ngụ trên những dãy núi cùng rừng rậm, trăm năm đến nay rất ít can thiệp vào thế sự, dần dần tin tức trên đại lục về hai đế quốc này cũng tiêu thất. Chỉ có Lam Vũ cùng Thụy Hoa, vẫn đang ngấm ngầm đối chọi lẫn nhau, hàng năm những cuộc chiến và sự thông thương nơi biên cảnh vẫn còn duy trì sự cân bằng mỏng manh này. Đồng quốc ở chính giữa đại lục, trong mấy nước phụ thuộc lại là nước cách Lam Vũ xa xôi nhất. Mà ở phía Đông Đồng quốc chính là một nước phụ thuộc vào Thụy Hoa…Mộ quốc. Ở trong một vị trí vừa mẫn cảm vừa bất tiện như thế, tình huống của Đồng quốc có thể nói là bốn bề là địch. Bất quá cũng bởi vì như vậy, vừa vặn khiến cho Đồng quốc trở thành đạo phòng tuyến thứ nhất của Lam Vũ khi đối mặt với THụy Hoa, nhưng trái lại, cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén để Thụy Hoa đối phó với Lam Vũ.

“Nghe nói Đồng quốc quốc quân không sống được bao lâu nữa…” Suy tư một lúc lâu, Lam Vũ đế quân bệ hạ mới hơi hơi cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khiến kẻ khác không rét mà run, “Thám tử đặt ở bên người các hoàng tử đã đến lúc nên hành động.”

Lâm Hứa nghe vậy lập tức hiểu được ý tứ của Dạ Quân Hi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, cũng hơi hơi cong lên khóe môi nói:

“Vi thần tuân chỉ.”

“Còn có chuyện gì muốn tấu?”

Dạ Quân Hi đứng dậy, bộ y phục vốn cũng không che đậy được nhiều lập tức để lộ ra đường nét của làn da đầy dụ hoặc phía dưới. Lâm Hứa buông xuống mí mắt:

“Tô Thụy bẩm báo, mới vừa rồi ‘xảo ngộ’(tình cờ gặp được) thị nữ của Ly Du Thượng quân.”

Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày:

“Thân là sư phụ, che chở đệ tử như thế cũng không phải là một vị sư phụ tốt. Nhiều ngày như vậy mà vẫn không phát hiện ra chuyện gì kỳ hoặc, trẫm cũng sắp nhìn không được.”

Lâm Hứa cũng không mở miệng, chỉ chờ đế quân đưa ra mệnh lệnh cuối cùng. Sau một lúc lâu, đế quân bệ hạ hỉ nộ vô thường lại bỗng nhiên giương giọng nói:

“Truyền lệnh xuống, bãi giá Uyển Anh điện.”


Cùng lúc đó, trong đế cung yên tĩnh không một tiếng động, một bóng người như một con mèo con linh hoạt nhanh chóng xuyên qua giữa các đình đài lầu các bụi hoa bóng cây. Tránh thoát khỏi thủ vệ tuần tra ban đêm ở khắp nơi, mèo con đột nhiên nhảy lên xà nhà, bóng đen lập tức biến mất vào một tòa cung các.

“Ngươi có thấy người nào vừa đi qua?”

Nội thị đang cầm đèn ***g đột nhiên dừng lại cước bộ, hỏi đồng bạn đứng bên cạnh.

“Không phát hiện a. Ngươi hoa mắt? Đi nhanh đi. Trở về chậm sẽ lại bị phạt.”

Nội thị này hơi hơi ngáp một cái, nhẹ nhàng đẩy đẩy người bên cạnh một chút. Nội thị kia cũng chỉ đành nâng tay dụi mắt, có lẽ chính mình quá mức mệt nhọc, liền đi theo đồng bạn ly khai. Ánh đèn mờ nhạt phút chốc chiếu sáng bảng hiệu của tòa cung các trước mặt, chỉ thấy trên đó viết ba chữ…Thái y viện.

————————————————————–

Hờ hờ hờ, bãi giã Uyển Anh điện a~~

Yêu bài(*): Chính là cái này a, ta nghĩ với thân phận của Tô Thụy thì có lẽ yêu bài sẽ làm bằng gỗ hay tre trúc thì thích hợp, nhưng post thêm em bằng ngọc cho xôm tụ.

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​yc3aau-bc3a0i5.jpg​)

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​yc3aau-bc3a0i4.jpg​)

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​yc3aau-bc3a0i6.jpg​)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui