Khi Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du tới Cầm Y cung, Thiển Như Nguyệt đang kinh hoảng ngồi trên tháp thượng, mắt hạnh mang lệ trợn to nhìn con mèo đang nằm sấp trên người mình, một câu cũng không nói nên lời. Còn mèo con thì tựa như tìm được một cái ổ vô cùng thoải mái, không ngừng cọ lên bụng Thiển Như Nguyệt. Vì che giấu tai mắt của người khác, Thiển Ly Du dịch dung thành dáng dấp của Bạch Khải Nhiên sau đó mới rời đi Thương Kình cung. Mèo con vừa thấy được hai người mà nó thích nhất, thân cận nhất thì lập tức buông tha Thiển Như Nguyệt, vui vẻ chạy về phía hai người, nhảy vào lòng Thiển Ly Du. Thấy con mèo rốt cuộc ly khai chính mình, Thiển Như Nguyệt lúc này mới có khí lực mở mệng nói, ngón tay ngọc thon dài chỉ vào mèo con trong lòng Thiển Ly Du, nhẹ giọng nghẹn ngào nói: “Bệ… Bệ hạ, Bạch ngự y… Thứ này…”
Dạ Quân Hi nhìn tiểu gia hỏa màu xanh nhạt trong lòng Thiển Ly Du, sau đó lại liếc nhìn Thiển Như nguyệt đang ngồi trên tháp thượng, hắn lạnh giọng phân phó: “Đều lui ra.”
Cung nhân theo lời rời khỏi tẩm điện, còn tận tâm tận lực nhẹ nhàng đóng lại đại môn, trong tẩm điện chỉ còn ba người. Lúc này Dạ Quân Hi mới vươn tay ôm lấy thắt lưng Thiển Ly Du, dưới ánh mắt tựa như đang thấy quỷ của Thiển Như Nguyệt, hắn ôm y đi tới nhuyễn tháp thản nhiên ngồi xuống. Thiển Ly Du vỗ về bộ lông mềm mại của mèo con, quan sát tỉ mỉ Thiển Như Nguyệt. Mang thai hơn ba tháng, bụng đã hiện hình, vóc người vốn mềm mại, lả lướt lúc này lại đầy đặn rất nhiều, hiển lộ chút phong vận thành thục. Nhưng có lẽ là vì bị những chuyện xảy ra dằn vặt đến kiệt sức, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tràn đầy sợ hãi và uể oải, khiến nàng có vẻ tiều tụy. Thiển Ly Du nhìn Thiển Như Nguyệt hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu gia hỏa này rất có linh tính, sẽ không thương tổn ngươi, không cần kinh hoảng như vậy.”
Thanh âm êm tai không hề phụ hợp với vẻ ngoài già nua khiến Thiển Như Nguyệt sửng sốt, nàng cảm thấy thanh âm này hình như đã nghe được ở nơi nào, ánh mắt di chuyển tới cánh tay đang ôm lấy bên ông “Bạch ngự y” của đế quân bệ hạ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc bừng tỉnh đại ngộ rồi lại có chút không thể tin: “Thiển…!”
Hai chữ “Ly Du” còn chưa nói khỏi miệng. Thiển Ly Du liền cong khóe môi cắt ngang lời nói của nàng, “Hư —- cẩn thận tai vách mạch rừng.” Thiển Như Nguyệt che miệng, khóe mắt lại ngân ngấn nước. Quả thực từ khi Thiển Ly Du rời cung, cuộc sống trong cung của nàng không hề yên ổn. Lần này gặp phải oan khuất, nàng khẩn cầu Tô Thụy truyền tin cho Thiển Ly Du, vốn không hy vọng y có thể vào cung cứu mình, nhưng tận mắt chứng kiến người này xuất hiện trước mặt, tất cả ủy khuất trong lòng đều tràn lên hai mắt, hóa thành nước chảy ra, không dám lớn tiếng, đành nhẹ giọng khóc nức nở: “Ly Du, ngươi… Ngươi…”
“Đừng khóc, không tốt cho hài tử.”
Thiển Ly Du thản nhiên an ủi, y vỗ về mèo con trong lòng nói khẽ, “Việc của Lục hoàng tử, bệ hạ và ta đều biết không phải do ngươi gây nên. Bởi vậy ngươi có thể yên tâm, an lòng dưỡng thai trong tẩm cung là được.”
Thiển Như Nguyệt nghe vậy gật đầu không ngừng, lần đầu tiên nghĩ tới thiếu niên thậm chí còn mảnh mai hơn mình này thực sự có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường cho nàng. Thiển Ly Du thấy Thiển Như Nguyệt hiểu được những gì y nói, liền quay đầu nói với Dạ Quân Hi: “Mèo con đã tìm được rồi, ta nên hồi phủ.”
Dạ Quân Hi tất nhiên là không muốn, vẫn cố gắng kiên trì hỏi: “Thực sự không lưu lại sao?”
Thiển Ly Du cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ cánh tay nam nhân đang ôm lấy hông mình tựa như trấn an, sau đó liền đứng dậy rời đi. Dạ Quân Hi khẽ thở dài trong lòng, đành bất cam bất nguyện gọi Lâm Hứa tới phân phó: “Phái người hộ tống Du Nhi xuất cung hồi phủ.”
Lâm Hứa cung kính khom người nói: “Vi thần lĩnh chỉ.” Trong lòng thầm nghĩ người cường thế bá đạo như đế quân bệ hạ cư nhiên cũng có ngày nhân nhượng người khác, làm trái với tâm ý của chính mình, công tử Ly Du quả thật không đơn giản…
Sau cùng, Thiển Ly Du hướng Thiển Như Nguyệt gật đầu rồi mới rời đi, không ngờ con mèo lại đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay y, lao lên đầu gối Thiển Như Nguyệt trong tiếng thét sợ hãi của nàng, nó còn liên tục cọ cọ bụng nàng, ánh mắt có chút lưu luyến không muốn rời đi. Hình ảnh kì dị này khiến Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đều ngạc nhiên, dù sao ngoại trừ hai người bọn họ, mèo con chưa bao giờ chủ động thân cận kẻ khác.
“Chẳng lẽ… mèo con thích hài tử trong bụng Như Nguyệt?”
Nhìn mèo con vẫn cọ cọ lên bụng Thiển Như Nguyệt, Thiển Ly Du hơi hơi cau mày, nói ra một suy đoán mà ngay cả chính y cũng cảm thấy khó tin. Nhưng điều khiến người ta rớt cằm chính là, khi vừa nghe vậy mèo con liền lập tức ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng tựa như xác nhận. Lúc này cả Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đều không biết nên nói thế nào nữa.
“Muốn để mèo con lại nơi này sao?” Một lát sau, Dạ Quân Hi mới chần chờ hỏi. Thiển Ly Du nhìn bộ dáng e ngại của Thiển Như Nguyệt, y lắc đầu, tiến đến ôm lấy mèo con. Mèo con không hề giãy dụa, chỉ quay đầu lại luyến tiếc nhìn về phía Thiển Như Nguyệt, sau đó nó vẫy đuôi nằm yên trong lòng Thiển Ly Du.
Dưới ánh trăng, Dạ Quân Hi đứng ngoài Cầm Y cung nhìn về người đang ngồi lên loan xa thong thả rời đi kia. Kỳ thực không chỉ Lâm Hứa, mà ngay cả Dạ Quân Hi cũng không bao giờ dự đoán được, có ngày hắn sẽ không nỡ ép buộc một người dù chỉ một chút, cam tâm tình nguyện cố gắng thỏa mãn những nguyện vọng của y. Nhưng nếu người nọ là Du Nhi của hắn thì tất cả đều đáng giá. Nghĩ như vậy, trong đôi mắt phượng thâm thúy xẹt qua một tia đau lòng và yêu thương vô hạn.
Trong tẩm điện, Thiển Như Nguyệt rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nàng được Tô Thụy dìu đi ra phía ngoài, liếc mắt thấy bóng dáng cao lớn của Dạ Quân Hi đứng ở nơi nào. Song khi đôi mắt hạnh nhìn thấy chiếc loan xa, ánh sáng bên trong liền biến mất. Đi lên phía trước, Thiển Như Nguyệt sợ hãi nói: “Bệ hạ, gương mặt của Ly Du… vì sao lại thành như vậy?”
Dạ Quân Hi quay đầu nhìn nữ nhân đang mang thai con của chính mình, hắn vô cùng lãnh đạm nói: “Không nên quan tâm đến những việc không cần thiết. Ngươi chỉ cần nghe lời Du Nhi, hảo hảo dưỡng thai là được.” Nói xong hắn liền ly khai Cầm Y cung mà không hề quay đầu. Không lưu lại qua đêm sao… Câu nói nghẹn trong cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói khỏi miệng. Thiển Như Nguyệt ôm bụng nhìn theo bóng lưng đã đi xa của nam nhân, hơi hơi há miệng, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Chỉ có người nọ mới có thể khiến nam nhân lộ ra thần sắc thương tiếc và sủng ái như vừa rồi… Đố kị sao, tất nhiên là có; song đối với thiếu niên kia, vô luận thế nào nàng cũng không hận được… Cứ như vậy đi, nàng chỉ cần có hài tử trong bụng, có thể sống an ổn trong hậu cung tràn đầy phong ba quỷ quyệt này là tốt rồi. Thiển Như Nguyệt vỗ nhẹ lên bụng, sau đó lại buồn bã cùng Tô Thụy quay lại tẩm điện.
Nửa đêm, trong tòa Khanh phủ bên sông Thanh Đô vẫn có một tiểu viện ánh nến chưa tắt. Dưới ánh nến, thiếu niên tuyệt sắc đang cầm một cuốn sách thuốc, nhưng hai tròng mắt như hắc diệu thạch chỉ nhìn chăm chú vào trong, nửa ngày cũng không lật qua một tờ. Vốn tối nay tiến cung chỉ vì chuyện của Thiển Như Nguyệt, nhưng không ngờ lại nghe được nhưng lời gần như biểu lộ tâm ý của Dạ Quân Hi. Trái tim vốn rối loạn, bất an vì mối quan hệ bất minh với Dạ Quân Hi lúc này càng thêm rung động, song sự ấm áp khác với nỗi lo lắng trước đây cũng dần dần ăn mòn trái tim y.
“Du Nhi, ngươi có thể tin tưởng trẫm.”
Dạ Quân Hi đã nói với y như vậy. Có thể sao… Thực sự có thể tin tưởng hắn sao? Thiển Ly Du cau mày, buông cuốn sách thuốc trong tay đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ, mặc kệ cho ánh trăng thanh lãnh và những cơn gió lạnh tiến vào, chiếu xuống mặt đất những cái bóng xinh đẹp. Cơn gió lạnh phất qua vài sợi tóc trên trán, gương mặt vốn ấm áp lập tức trở nên băng lãnh.
Người ta vẫn nói gió lạnh có thể thổi yên những suy nghĩ rối loạn. Qua đúng một khắc, thiếu niên đứng trước cửa sổ mới nhíu mày, đột nhiên hé miệng cười, mang theo chút thú vị lại có chút tự giễu. Kiếp trước khuynh thế yêu phi Tiêu Ly bằng vào dung mạo và trí tuệ gần như đã phá hủy cả một vương triều, tới đời này, cư nhiên nhát gan tới mức không dám tiếp nhận tình cảm của một nam nhân đối với mình. Chung quy, nguyên nhân chỉ vì y hoài nghi và hạ thấp chính mình, không tin người nọ thực sự hữu tình với mình, không tin tình cảm của người nọ bắt nguồn từ một người tên Thiển Ly Du chứ không phải vì gương mặt khuynh quốc khuynh thành này… Nực cười, thực sự quá nực cười! Độ cong bên khóe môi càng lúc càng lớn, cuối cùng, trong không khí trống rỗng đột nhiên vang lên tiếng cười, Thiển Ly Du thoáng sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra chính mình cư nhiên cười thành tiếng, y lắc đầu tự giễu… Tất cả đều trở nên sáng tỏ, thông suốt.
“Grừ…”
Đang nằm ngủ trên giường đột nhiên bị đánh thức, mèo con không hiểu ra sao gầm nhẹ một tiếng, nghi hoặc nhìn chủ nhân đang đứng bên cửa sổ cười vô cùng quỷ dị, liếm liếm móng vuốt sau đó lại gục đầu xuống hai chân trước, ngủ khò khò. Thiển Ly Du đóng cửa sổ, đi tới trước giường vuốt vuốt bộ lông của mèo con. Sau khi nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ tựa như sợ dây leo tinh tế bắt đầu từ từ quấn lấy tâm tư kéo chúng vào trong mơ hồ. Nhưng, mèo con đột nhiên giật mình tỉnh giấc cùng với bóng người xuất hiện trước giường lại một lần nữa chứng minh cho câu thiên bất toại nhân nguyện.
“Chung Ly? Sao ngươi lại tới đây?”
Thiển Ly Du giật mình, còn tưởng có địch nhân võ công cao cường tới mức xuất hiện trước giường y, y mới phát hiện, nhưng khi thấy rõ người đứng trước giường là ai, Thiển Ly Du liền yên lòng, y có chút khó hiểu hỏi. Người mặc bộ y bào trắng kia không hề trả lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm con mèo vừa nhảy vào trong lòng Thiển Ly Du, lúc này đang nhe nanh trợn mắt nhìn chính mình gầm gừ kia, một lát sau mới mở miệng: “Thứ này, từ đâu mà đến?”
Mèo con? Thiển Ly Du nhìn tiểu gia hỏa màu xanh nhạt trong lòng, lại nhìn thần sắc ngưng trọng của Chung Ly, hai tròng mắt như hắc diệu thạch bắt đầu tràn ngập dị sắc: “Con mèo này, có bí mật gì sao?”
Mèo con là đến từ hoàng cung Lam Vũ, ngay cả Dạ Quân Hi cũng không biết vật nhỏ này rốt cuộc là cái gì, chỉ dựa theo ngoại hình suy đoán nó có liên quan tới thánh vật Trào Phượng, nhưng không ai tin tưởng chuyện thần quái như thế thực sự sẽ xảy ra. Sau khi mèo con nhận thức y là chủ tử, ở bên y lâu như vậy, y chỉ đem vật nhỏ này trở thành sủng vật, coi nó là con mèo có bộ dạng kỳ quái, rất linh tính mà thôi. Song, người có thân phận bí ẩn như Chung Ly lại vì con mèo nay mà trở nên khác thường như vậy, Thiển Ly Du không thể không cẩn thận suy tư về “lai lịch” của đám lông tơ trong lòng này. Điều đáng ngạc nhiên chính là, Chung Ly không hề đục nước béo cò, hắn chỉ liếc nhìn y rồi lạnh lùng mở miệng: “Đây là ấu thú của Trào Phượng, nó đã nhận định ngươi là chủ tử.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...