“Du Nhi, lâu rồi không gặp.” Theo tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, một bóng người cũng bước ra khỏi chỗ tối. Bộ huyền bào xa xỉ bao lấy thân hình khôi ngô cao lớn, mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay lên trong gió biểu hiện rõ sự cuồng ngạo ngang ngược của hắn, đôi mắt phượng khiến người ta mê say rồi lại nhịn không được cảm thấy sợ hãi kia đang lóe ra tia sáng khác thường tựa như một con mãnh thú dưới ánh nến chập chờn.
Đợi khi thấy rõ được dung nhan của người tới, Thanh Nguyệt lập tức hít sâu một hơi, sau đó liền vươn tay che miệng nhưng vẫn không thể ngăn lại tiếng kêu sợ hãi sắp phát ra – Dạ Quân Hi! Sao hắn…. sao hắn có thể tìm được nơi này! Chủ tử…… Hắn sẽ làm gì chủ tử?!
Đôi mắt vô cùng kinh hoảng của nàng nhìn về phía Thiển Ly Du – tuy rằng cũng nhịn không được lộ ra thần sắc hoảng hốt, nhưng Thiển Ly Du vẫn trấn tĩnh hơn Thanh Nguyệt rất nhiều. Cau mày, đôi mắt tựa như hắc diệu thạch nhìn về phía người tới, bên trong lóe ra thần sắc phức tạp khó có thể nói hết.
Người nọ cũng không thay đổi gì, vẫn là dung nhan tuấn mỹ khiến kẻ khác điên cuồng, vẫn là khí chất vương giả duy ngã độc tôn quân lâm thiên hạ, vẫn là một bộ huyền bào, nhưng có lẽ vì xuất cung, cho nên bên trên không thêu ngũ trảo kim long tượng trưng cho thân phận đế quân và… vẫn dùng giọng điệu tà mị đến mức khiến trái tim y run lên gọi y “Du Nhi”.
Nghe nói, đế quân Lam vũ đã trục xuất các sứ thần về nước.
Nghe nói, đế quân Lam Vũ đã phái người đưa “quan trủng” của Thất hoàng tử Diệu quốc trở về cố hương.
Nghe nói, đế quân Lam Vũ đang tìm kiếm bà vú cho Thục viện nương nương Thiển Như Nguyệt.
Nghe nói, đế quân Lam Vũ đã hạ mật lệnh, mệnh cho tướng thủ thành tra xét nghiêm ngặt những người ra vào đế đô, để tìm kiếm một thiếu niên khoảng chừng mười bốn tuổi, dung mạo bình thường nhưng lại có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
…
Gần một tháng nay, hầu như ngày nào Thiển Ly Du cũng có thể nghe được tin tức về nam nhân này từ miệng của Ngụy Thanh Sương, biết hắn chưa bao giờ buông tha, biết hắn vẫn đang tìm kiếm khắp nơi kẻ dám cả gan bỏ trốn mất dạng dưới mí mắt của hắn. Lần gần đây chính là tại đêm qua, y nghe được tin Ám bộ Lam Vũ không biết làm thế nào lại tra ra được Loan Cầm các và Ngụy Thanh Sương, mà nam nhân này cũng đã đích thân tới Loan Cầm các.
Từ khi còn ở trong đế cung Lam Vũ, trên mặt vẫn được che phủ bằng mặt nạ da người, Thiển Ly Du cũng đã tự hỏi vô số lần – đường đường đế quân Lam Vũ, vì sao lại chấp nhất với một nam tử có tướng mạo bình thường tới mức vô vị như y?
Sau khi y phóng hỏa rồi trốn đi, nghe nói Dạ Quân Hi sai người canh giữ cửa thành vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí còn lục soát những người ra vào đế đô, y cho rằng, nam nhân vốn cao cao tại thượng phủ thị chúng sinh (nhìn xuống chúng sinh) kia chỉ là không thể chịu đựng được chuyện bị một người tầm thường chống lại quyền uy của hắn, cho nên muốn lùng bắt y về để nghiêm phạt nhằm biểu thị hoàng uy.
Nhưng khi nghe được Dạ Quân Hi phái người hộ tống “quan trủng” của Thất hoàng tử Diệu quốc quay về cố hương, y mới bắt đầu cảm thấy sửng sốt – tuy rằng y để lại khối ngọc bội Tử tô thạch đại diện cho thân phận Thất hoàng tử Diệu quốc, tuy rằng nam nhân kia chắc chắn sẽ hiểu được dụng ý của y, nhưng y chưa bao giờ hy vọng xa vời. Bất quá Dạ Quân Hi cư nhiên làm theo những gì y mong muốn, để Thất hoàng tử Diệu quốc hoàn toàn “biến mất” khỏi thế giới này. Song, việc quan binh vẫn không hề rút đi khỏi các cửa thành ở đế đô lại khiến y không thể nào đoán được ý đồ của Dạ Quân Hi.
Chỉ trong giây lát, vô số những cảm xúc phức tạp, rối ren, đồng loạt hiện lên, Thiển Ly Du cảm thấy dưới đáy lòng dường như đang có thứ gì cố gắng chui ra khỏi lòng đất.
Y vốn nghĩ rằng ly khai đế cung Lam Vũ là có thể rời xa triều đình, rời xa hậu cung, rời xa những âm mưu ghê tởm, y vốn nghĩ rằng ly khai Uyển Anh điện lộng lẫy hào hoa là không bao giờ phải lao tâm lao lực để đấu trí cùng nam nhân nguy hiểm này. Thậm chí y còn nghĩ, ly khai đế cung Lam Vũ, y sẽ không còn nhớ về nam nhân này nữa.
Nhưng, điều vượt ra khỏi những gì y dự liệu chính là, khi nam nhân này lại xuất hiện trước mặt y, dùng giọng điệu ung dung mà tà mị gọi y “Du Nhi”, y mới chợt giật mình phát hiện, y vẫn ép buộc chính mình không nên nhớ tới, nhưng trong những giấc mộng lúc nửa dêm, bóng dáng và dung nhan của nam nhân này không biết đã xuất hiện trong đầu y bao nhiêu lần…………..
Loại cảm giác kỳ dị này khiến đáy lòng Thiển Ly Du vô cùng nặng nề, rồi lại có một tia chờ mong khó hiểu.
Thực tế, từ khi nghe được những gì Ngụy Thanh Hoằng nói trong Loan Cầm các, Thiển Ly Du đã bắt đầu cố gắng chấp nhận chuyện y có được thân thể và thân phận hoàn toàn mới ở một thời không cũng hoàn toàn mới này. Tuy rằng “Thiển Ly Du” không phải là một sự tồn tại tinh khiết đơn thuần, nhưng từ khi chọn lựa tự do tùy tâm thì phần ký ức tràn đầy thống khổ kia đã bắt đầu tạo dựng ra một “Thiển Ly Du” mới.
Mà “Thiển Ly Du” mới này cũng không phải một kẻ lăng đầu thanh (không biết suy nghĩ) mới ra đời, tại rất lâu trước kia lâu tới mức y không thể nhớ nổi là bao giờ, hình như y đã từng có loại cảm giác nặng nề xen lẫn chút chờ mong này. Khi đó, y vẫn chưa trở thành khuynh thế yêu phi Tiêu Ly – người đã phá hủy cả một vương triều.
Dạ Quân Hi không bước đến gần, mà chỉ đứng nhìn người chính mình đã tìm kiếm nhiều ngày đang ôm ấp mèo con, yên lặng nhìn lại phía hắn kia. Tuy rằng gương mặt trở nên khuynh thế tuyệt sắc, nhưng đôi mắt tựa như hắc diệu thạch mà trong đó đang xẹt qua những cảm xúc khó phân thì vẫn là của thiếu niên từng dựa vào trong lòng ngực hắn.
Rốt cuộc, giống như đã trôi qua đúng một trăm năm, Thiển Ly Du bỗng nhiên cong lên khóe môi, khiến vệt lệ chí hoặc nhân kia cũng nhướn lên, đôi môi mềm mại nói ra một câu nói êm tai, mang theo chút ung dung và trêu tức: “Đế quân bệ hạ thật hăng hái, đã trễ thế này, còn dắt……….. mèo đi dạo sao?”
Bị nụ cười của thiếu niên thu hút, Dạ Quân Hi ngẩn người trong nháy mắt, khóe môi cong lên một độ cong đầy nguy hiểm: “Xem ra chỉ có dung mạo trước kia mới an toàn một chút, hình dạng bây giờ, sợ rằng ra ngoài sẽ hù dọa không ít người.”
Bộ dáng trấn định, bình tĩnh của Thiển Ly Du khiến Thanh Nguyệt thoáng yên tâm, nhớ lại những gì nàng đã suy đoán về tình cảm đặc biệt của vị đế quân Lam Vũ này đối với chủ tử, sự lo lắng trong lòng liền giảm đi vài phần. Nhưng nghe thấy đế quân bệ hạ nhắc đến dung mạo chủ tử, trong lòng Thanh Nguyệt cũng trầm xuống – chủ tử tuy đẹp, nhưng không biết vì sao lại có khúc mắc đối với gương mặt của chính mình, lần trước đại ca vô tình nhắc tới, đã khiến chủ tử không vui một lúc lâu.
Bất quá vượt ra ngoài dự liệu của Thanh Nguyệt chính là, Thiển Ly Du chỉ thoáng nhíu mày rồi đáp: “Ly Du tự biết mình dọa người, vì thế trước kia mới che đi, giờ đây muốn tránh né sự truy tra của “người cố tình” nên đành phải tháo bỏ dịch dung. Không ngờ, đế quân bệ hạ lại tới thăm lúc nửa đêm, thực sự là phòng bị không đủ a…..”
“Người cố tình” nghe vậy liền thấp giọng cười khẽ, nhịn không được bước tới phía trước vài bước, dáng người khôi ngôi cao lớn càng hiển lộ rõ ràng trước mặt Thiển Ly Du, chỉ nghe người nọ nói: “Chủ nhân của Du Nguyệt lâu quả nhiên thực thủ đoạn, ngay cả Ám bộ của trẫm cũng phải tốn không ít tâm lực mới tra ra manh mối.”
“Đế quân bệ hạ quá khiêm tốn. Ám bộ khiến Du Nguyệt lâu của ta phải rút hết toàn bộ sản nghiệp trở về, mà bây giờ Loan Cầm các mới khai trương mấy ngày, đế quân bệ hạ đã tự mình tìm tới cửa, thật đúng là khiến Ly Du thụ sủng nhược kinh a….”
Âm cuối từ từ biến mất kia không hiểu sao lại mang theo một chút quyến rũ, khóe mắt vốn hơi nhướn lên nhẹ nhàng rung động, hiện lộ sự mị hoặc đủ để làm cho người khác chết mê chết mệt, khiến đường đường đế quân Lam Vũ cũng phải âm thầm nghiến răng – cái thứ chết tiệt này! Dung mạo đã như thế, mà ngay cả giọng nói cũng câu nhân (quyến rũ) như vậy! Cái gì mà trích tiên đạm nhiên xuất trần, người đứng trước mặt rõ ràng là một yêu tinh! Nếu bộ dáng này được công khai trước bàn dân thiên hạ, không biết sẽ có bao nhiêu người truy đuổi! Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh *** mỹ phóng đãng trong Loan Cầm các, Dạ Quân Hi cảm thấy khí huyết trong người đang dâng lên, chỉ muốn đem người nọ mang về tẩm cung khóa chặt lại, khiến y không bao giờ có thể trông thấy kẻ khác.
“Vẻ mặt đáng sợ như vậy, không biết đế quân bệ hạ đang suy nghĩ chuyện gì?” Không sợ chết thản nhiên bồi thêm một câu, Thiển Ly Du không biết vì sao khi nhìn thấy thần sắc có thể coi là “ghen tỵ” của nam nhân, thì lời nói này liền buột miệng thốt ra. Tuy rằng chỗ tối có không ít khí tức mỏng manh của ảnh vệ, nhưng không biết vì cái gì, Thiển Ly Du vẫn cảm thấy nam nhân đứng trước mắt này sẽ không làm gì y.
Dạ Quân Hi nghe được lời trêu chọc của Thiển Ly Du thì lập tức nộ cực phản tiếu, khóe miệng hắn còn run rẩy một chút: “Tất nhiên là đang suy nghĩ tới chuyện đem yêu nghiệt hoặc thế mang về hành quyết, để tránh gieo hại nhân gian.” Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Thiển Ly Du, đôi mắt phượng từ trên cao nhìn xuống vật nhỏ không sợ chết kia, trong tiếng kinh hô của Thanh Nguyệt, hắn đem bóng người mềm mại này ôm vào trong lòng.
“Đế quân bệ hạ…………………” Trong nháy mắt, chóp mũi liền tràn ngập khí tức Thanh mộc đàn hương, Thiển Ly Du lập tức ngơ ngác, mới vừa rồi còn tức giận Dạ Quân Hi xảo lưỡi như hoàng (miệng lưỡi trơn tru) mà bây giờ y lại không biết nên nói cái gì. Lồng ngực dày rộng tỏa ra độ ấm quen thuộc, Thiển Ly Du bỗng nhiên nhớ tới cái ngày ở trên du thuyền, nam nhân này đã đem y che chở trong lòng ngực ngay sau khi thích khách bắt đầu tấn công. Lúc đó y chỉ quan tâm tới chuyện những người kia có dựa theo kế hoạch và thành công mang đi Thanh Nguyệt hay không, mà chưa kịp cảm nhận sự ấm áp và an tâm của cái ôm này………….
Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng đang ngủ thì đột nhiên phát hiện ra điều khác thường, vội vội vàng vàng mặc y phục chạy tới, liền chứng kiến được cảnh tượng – dưới ánh nến u ám, thiếu niên có dáng người nhỏ nhắn, dung mạo khuynh thế tuyệt diễm được một nam tử tuấn mỹ vô song với thân hình cao lớn khôi ngô ôm vào trong ngực tựa như bảo vật.
—————————————————
Kim phong ngọc lộ: ý tả cảnh sắc mùa thu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...