“Minh tới?” Nghe Thanh Nguyệt nói như vậy, ba người đều trầm mặt xuống.
“Đến lúc nào, đi lúc nào?” Thiển Ly Du hỏi.
“Giờ Dậu tới, chỉ ngồi một nén hương liền đi, lưu lại vài thang thuốc, nói là để điều dưỡng thân thể cho Nhị ca.” Thanh Nguyệt nói, đi vào trong nhà chỉ chỉ mấy bọc dược liệu đặt trên bàn.
Sắc mặt Ngụy Thanh Sương âm trầm, hắn đi lên phía trước, cầm lấy một bọc dược ngửi ngửi, sau đó quay đầu sang hỏi Thanh Nguyệt: “Hắn có nhận ra chuyện gì bất thường không?”
Thanh Nguyệt có chút khó xử, hơi hơi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, nhìn qua thái độ của hắn không hề khác gì so với trước kia.”
Thiển Ly Du thấy sắc mặt Thanh Nguyệt có chút trắng xanh, trong lòng biết nàng cũng đang kinh hoảng, liền tiến lên vỗ vỗ vai nàng coi như an ủi, sau đó nói với Ngụy Thanh Sương: “Minh đã quen biết với chúng ta mấy năm mà vẫn không hề lộ ra điều gì khả nghi, có thể thấy được hắn tâm tư thâm trầm. Như vậy xem ra, hắn sẽ không thả thứ gì vào trong chỗ dược liệu đó, bằng không cũng quá ngu ngốc. Nhưng để an toàn, chúng ta phải nhanh chóng xử trí chuyện này mới tốt.”
“Cho dù thế nào đi nữa, Minh đã không thể ngồi yên, đêm nay tới đây có lẽ chỉ là muốn thử. Nói không chừng, hắn biết rõ ba người chúng ta không ở cho nên mới tới.” Nói tới điều này, Ngụy Thanh Hoằng thoáng trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, “Từ nay về sau, tiểu muội không nên tách ra chúng ta.” Hai người kia nghe vậy đều gật đầu.
Màn đêm đã buông xuống, bốn người cũng không tiếp tục bàn luận vấn đề này, mà đều tự mình tẩy rửa qua sau đó về phòng đi ngủ. Nhưng nằm trên giường, Thiển Ly Du vẫn mở to hai mắt nhìn lên đỉnh duy mạn, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hai năm trước, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng cứu được Minh khi hắn đang bị người truy sát, hai huynh đệ phát hiện người này tuy rằng lai lịch mơ hồ, tính tình lại có chút quỷ quái, nhưng nói chuyện lại vô cùng hợp nhau, là một người đáng để kết giao. Từ đó về sau, Minh liền trở thành hảo hữu của ba người bọn họ. Nhưng hôm nay nghĩ lại, năm đó chưa truy tra lai lịch của Minh chính là sai sót to lớn của bọn họ.
Thiển Ly Du nghiêng người nhắm mắt lại, nhưng trong đầu thì vẫn tỉnh táo.
Từ ngày đó phát hiện đám hắc y nhân “ám sát” trong Uyển Anh điện không hề lưu tình tẩm kịch độc Dịch tư lên ngân châm, hơn nữa bọn họ thân thủ quỷ dị, không giống võ công của bất luận một môn phái nào trên đại lục, lại càng không phải cao thủ trong Du Nguyệt lâu mà y biết, Thiển Ly Du liền bắt đầu hoài nghi về thân phận của Minh. Sau đó khi Minh nói rằng Trào phượng đã vỡ, y liền hoàn toàn có thể khẳng định rằng Minh thực sự có âm mưu chiếm lấy Trào phượng. Bởi vì ngày ấy “Trào phượng” trong chiếc hà bao mà y giao cho Thanh Nguyệt chỉ là một bức tượng bình thường mà y tiện tay lấy được trong Thương Kình cung mà thôi, còn chân phẩm (đồ thật) vẫn luôn luôn nằm trong tay y.
Bởi vì rất ít người từng thấy hình dáng thật của Trào phượng, y liền lấy hết can đảm đánh cược một lần – nếu y thành công, mục đích của Minh là Trào Phượng và chuyện muốn giải Dẫn chậm phải cần Trào phượng chỉ là nói dối mà thôi, như vậy vừa có thể cứu Thanh Hoằng, vừa có thể giữ lại Trào Phượng, còn nếu “Trào phượng” giả kia không cứu được Thanh Hoằng, như vậy y vẫn có thể chạy tới vào thời khắc cuối cùng, đem chân phẩm giao ra. May mắn chính là, y đã thành công, Dẫn chậm không cần Trào phượng cũng giải được.
Truyền thuyết kể rằng người có được Trào phượng sẽ có được thiên hạ, người trong giang hồ chắc chắn sẽ không hứng thú gì với Trào phượng, Minh hao phí nhiều công sức như vậy, có lẽ hắn là người được một vị quốc quân đang có âm mưu tranh giành thiên hạ phái tới. Mà thân thủ và võ công quỷ dị như thế, tâm tư thâm trầm như vậy, Thiển Ly Du không thể không suy đoán, Minh có phải là người đến từ Lang Tê hoặc Vân Quỳnh – hai đế quốc đã tị thế (ẩn cư) trăm năm nay hay không? Nhưng Vân Quỳnh vẫn chưa từng xuất thế, còn Lang Tê lại phái ba gã tế ti tới Lam Vũ, như vậy có nhiều khả năng Minh đến từ Lang tê.
Trên thực tế, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao Ly Du chọn ở lại đế đô Lam Vũ. Ngoài việc né tránh sự truy tra của Ám bộ Lam Vũ, chính là lo lắng tới trường hợp nếu đối thủ của bọn họ thực sự là Lang Tê đế quốc, như vậy ở lại Lam Vũ đế quốc – cũng là một trong tứ đại đế quốc như Lang Tê, chắc chắn sẽ khiến Minh có chút kiêng kị.
Thiển Ly Du miên man suy nghĩ, ý thức dần dần mơ hồ. Ngón tay vô thức nắm lấy cẩm bị bên dưới, thân thể giật giật tựa như có chút bất an, một lúc sau mới chìm vào mộng đẹp. Trong mộng, bên hông bị người ôm lấy và dường như toàn thân y đều sao vào một cái ôm ấm áp tản ra khí tức Thanh Mộc đàn hương quen thuộc………………..
Sứ thần các nước ở lại đế đô Lam Vũ đã hơn hai mươi ngày, các quốc gia cũng bắt đầu xao động bất an, quốc thư ào ạt bay tới như hoa tuyết, mang theo đủ loại ý tứ, thăm hỏi, cầu hòa, ám chỉ. Chỉ có ba vị tế ti của Lang Tê là vẫn an tĩnh như trước, cả ngày ở trong dịch quán cổng ngoài không ra, cổng trong không bước.
“Bệ hạ, thám tử truyền tin, quốc quân Đồng quốc mấy hôm trước ‘lâm bệnh’ băng hà, Thái tử hôm qua đã đăng sơ. Sáu mươi người Đồng quốc lúc trước bí mật tiến vào đế đô, ngoại trừ hai mươi lăm người vào cung ám sát bị giết tại chỗ, còn lại ba mươi lăm người cũng đã bị tru sát (chém giết). Trong đó có năm người là mật thám của Thụy Hoa đế quốc.” Trong ngự thư phòng, thân là tâm phúc của Lam Vũ đế quân, Lâm Hứa đang tận chức tận trách bẩm báo những ‘dị trạng’ (tình trạng khác thường) gần đây trong đế đô cho Dạ Quân Hi..
Sau lần gặp chuyện không may trên du thuyền, Dạ Quân Hi liền ra lệnh làm ra một vài hành động đáp trả Lang Tê, Vân Quỳnh cùng với Thụy Hoa và Đồng quốc. Sau đó bởi vì phát hiện được những hắc y nhân thân thủ quỷ dị này có chút liên quan tới vị Thượng quân to gan lớn mật dám bỏ trốn mất dạng kia, cho nên đã tạm dừng hành động nhắm vào Lang Tê và Vân Quỳnh. Nhưng Đồng quốc cũng không may mắn như vậy.
“Thái tử Đồng quốc đúng là vội vã muốn đăng cơ a……….” Dạ Quân Hi nghe vậy nheo mắt lại cười lạnh, “Đưa mấy cỗ thi thể cho Tân quốc quân của Đồng quốc, coi như lễ vật của trẫm. Nhắc nhở hắn đừng phạm vào sai lầm giống lão tử hắn. Nếu không đến lúc đó sẽ không chỉ là ‘lâm bệnh’ băng hà, trẫm sẽ khiến toàn bộ Đồng quốc chôn cùng.”
Lâm Hứa nghe vậy khóe mắt liền giật giật. Xem ra lần này đế quân bệ hạ thực sự đã bị Đồng quốc chọc giận a…………Hay là do tâm thần không yên vì người nào đó? Bĩu môi, Lâm Hứa không định xen vào chuyện này, nếu nói bậy không chừng lại giống quốc quân Đồng quốc “lâm bệnh” qua đời.
Nghĩ như vậy, Lâm Hứa khom người hành lễ: “Vi thần lập tức đi thu xếp.”
Dạ Quân Hi gật đầu, liếc qua những bức quốc thư đặt trên bàn, lại nói: “Nếu danh sách đều đã đầy đủ, liền thả những sứ thần này trở về đi. Nếu không có chuyện lần này rồi đột nhiên giữ lại bọn họ, trẫm cũng không biết trong triều lại ấn dấu nhiều ‘rường cột nước nhà’ như vậy a.” Dạ Quân Hi nói xong vung lên ngự bút hạ một đạo thánh chỉ trục xuất các sứ thần về nước, giao cho Lâm Hứa, lại nói tiếp, “Những người trong danh sách trong vòng nửa năm phải thay hết cho trẫm.”
Danh sách mà Dạ Quân Hi nói chính là danh sách các triều thần có qua lại về tiền bạc với những sứ thần khi họ ở lại đế đô, trong đó bao gồm không ít những quan viên dưới ngũ phẩm, cùng với những quan viên ngoại thích có nữ nhi, tỷ muội ở hậu cung sinh hạ hoàng tử. Thường ngày những người này ẩn dấu rất sâu, tuy rằng ám bộ thần thông quảng đại đối với mọi hàng động của một vị đại thần trong triều đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lần này đột nhiên xảy ra biến cố khiến những kẻ lòng lang dạ sói này đều trồi lên mặt nước.
Lâm Hứa lĩnh chỉ, ly khai ngự thư phòng, Dạ Quân Hi vẫy lui tất cả cung nga nội thị, không hề tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ lấy ra khối ngọc bội bằng Tử tô thạch mà Thiển Ly Du đã lưu lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chữ “Thất”, trước mặt tựa như đang hiện lên đôi mắt như hắc diệu thạch tuyệt sắc kia.
Dung mạo bình thường không gì đặc biệt vốn đã dần dần bị quên lãng của thiếu niên lúc này lại bắt đầu hiện ra rõ ràng, vả lại khi hắn triệu người tới thị tẩm, dung mạo bình thường kia lại xuất hiện trong đầu quấy rối sự hăng hái của hắn. Đối với việc này ngoài trừ cười khổ, Dạ Quân Hi thực sự không biết nên làm gì, cho nên mấy ngày gần đây, hắn hoàn toàn không gọi người thị tẩm, ngày ngày ngủ lại trong Thương Kình cung, thỉnh thoảng đi tới Uyển Anh điện. Uyển Anh điện không chủ nhân cũng trở nên im lặng vắng vẻ, chỉ có mùi Thiên Trạch hương quanh quẩn đâu đó mới khiến hắn cảm nhận được khí tức của thiếu niên kia.
Thân là đế quân, Dạ Quân Hi vốn tưởng rằng, hứng thú và sủng ái đã là cực hạn khi hắn yêu thích thứ gì đó, nhưng không ngờ có một ngày hắn lại yêu một người, và lại còn là một thiếu niên có diện mạo không đẹp đến như vậy. Nhưng khi cơn tức giận qua đi, sự tưởng niệm khắc sâu trong lòng khiến hắn phải thừa nhận, hắn thật sự đã yêu Thiển Ly Du chết tiệt kia. Dù cho y đang trốn tránh hắn, dù cho y có âm mưu mờ ám.
Mấy ngày gần đây, Ám bộ rốt cuộc cũng tra ra được một chút manh mối. Thế lực phía sau Lam Chỉ uyển chính là Du Nguyệt lâu. Du Nguyệt lâu bắt đầu xuất hiện từ bốn năm trước tại Diệu quốc, ba năm sau lại đột nhiên tiêu thất trước mắt mọi người. Tục truyền, khi Du Nguyệt lâu cường thịnh nhất, từng chiếm giữ kinh thế trên một nửa giang sơn của Diệu quốc. Ám bộ lần theo những vết tích trước khi Du Nguyệt lâu tiêu thất thì phát hiện, Du Nguyệt lâu chỉ là chuyển từ sáng vào tối mà thôi, hơn nữa thế lực cũng đã thâm nhập vào triều đình Diệu quốc. Bất quá khi Ám bộ muốn tiếp tục truy tra, lại phát hiện Du Nguyệt lâu cũng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, đầu mối liền bị chặt đứt.
Dạ Quân Hi lật qua khối ngọc bội bằng Tử tô thạch trong tay, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “Ly Du” được điêu khắc tinh tế phía dưới Thần điểu Chu Tước.
Ly Du…………..Du Nguyệt lâu…………….
Mắt phượng hơi hơi nheo lại, Dạ Quân Hi nhịn không được chống tay lên trán cười khẽ. Hắn vốn tưởng rằng, thế lực ẩn dấu phía sau Ngụy gia chính là hậu thuẫn của vật nhỏ, nhưng không ngờ, thiếu niên bất phàm kia mới là người nắm giữ thế lực Ngụy gia. Cho tới khi cái tên “Du Nguyệt lâu” xuất hiện tại trước mắt…………..Người hắn coi trọng, quả nhiên không phải kẻ tầm thường.
Đôi môi mỏng cong lên, trong mắt phượng hiện lên một tia sáng, Dạ Quân Hi vuốt ve khối ngọc bội Tử tô thạch trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc thế tất tại đắc (chắc chắn phải có được). Nếu đã yêu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Cho dù người nọ có trốn tới chân trời góc biển, hắn cũng sẽ tìm ra y, khóa chặt ở bên người không bao giờ buông tay nữa.
Huống chi, đến nay người nọ hình như vẫn chưa từng ly khai đế đô Lam Vũ………….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...