Ban đêm, ngự thư phòng.
Phất tay ra lệnh cho ảnh vệ lui ra, Dạ Quân Hi cong lên khóe môi mỉm cười. Lâm Hứa đứng bên cũng cười nói: “Xem ra ba vị kia không dự định giúp đỡ Diệu quốc. Không biết yến tiệc ngày mai, hai người bọn họ cùng với sứ thần Triều quốc, Hoàn quốc gặp nhau thì tình cảnh sẽ đặc sắc đến thế nào.”
Ngồi nghiêng trên ghế, Dạ Quân Hi đem quyển tấu chương cuối cùng ném cho tâm phúc, hai tay đan vào nhau xoay xoay huyết ngọc ban chỉ. Hắn không hề phiền muộn vì ba nước phụ thuộc nhỏ bé đó phân tranh, trong đầu chỉ tưởng tượng ra bộ dáng Thiển Ly Du thản nhiên nói ra những lời khí tử nhân bất thường mệnh (chọc tức chết người không đền mạng) này, nhịn không được ý cười bên môi càng đậm.
Tô Thụy ngay ở một bên, trong bóng tối cũng có không ít ảnh vệ, câu nói kia của vật nhỏ “chỉ là mới mẻ, không lâu sau sẽ quên sạch sẽ” rốt cuộc là nói cho Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên nghe, hay nói cho người nào nghe, đó chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (những người khác nhau có những quan điểm khác nhau, cách nghĩ khác nhau về cùng một vấn đề).
Dạ Quân Hi hồi tưởng lại nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu (mỗi lần nhăn mày mỗi lần cười) của thiếu niên, trong mắt phượng hiện lên một tia sáng thế tại tất đắc (nhất định phải có được). Còn về việc rốt cuộc có phải vì “ham mới mẻ” hay không, đây cũng là chuyện của sau này.
Lâm Hứa thấy bộ dáng cười mà không nói của bệ hạ thì hơi hơi nhướn mày, trong lòng hiểu được bệ hạ nhất định là đang nhớ tới vị nào ở Uyển Anh điện, liền không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng làm những việc thuộc bổn phận của mình, cho đến khi ở nơi cách án thư không xa đột nhiên hiện ra một bóng đen, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Tham kiến bệ hạ.”
“Chuyện gì?” Dạ Quân Hi hỏi.
Ảnh vệ hắc y vẫn giữ nguyên tư thế qùy gối, cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, một canh giờ trước, ba vị sứ thần của Lang Tê đã tới dịch quán.”
“Lang Tê sứ thần?” Dạ Quân Hi nghe vậy liền nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ánh mắt quyét về một phong quốc thư màu xanh thẫm thiếp vàng trên án thư. Nó được Lang Tê đưa tới từ mấy ngày trước. Lang Tê đế quân nói Lang Tê đế quốc đã lâu chưa từng tham gia thế sự, nhưng nghe nói Thụy Hoa đế quốc có ý dịnh quấy rồi, lần này sai sứ thần đến, mong muốn có thể giao thiệp hữu hảo với Lam Vũ đế quốc. Câu chữ mập mờ, tựa như muốn kết minh với Lam Vũ, nhưng lại không hề nói rõ.
“Đám sứ thần kia có báo danh hào lên không?” Dạ Quân Hi hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, chưa từng. Sứ thần Lang Tê chỉ chuyển lên quốc thư cho quan viên trong dịch quán, không hề đi gặp quan Lễ bộ.”
“Lang Tê đế quốc tị thế (ở ẩn) đã lâu, ba người kia có gì khác biệt với người bình thường không?”
“Bệ hạ thánh minh. Ba người kia một nam hai nữ. Nam tử hạc phát đồng nhan (tóc bạc da hồng hào), thoạt nhìn có chút bí hiểm. Hai nữ tử thoạt nhìn cùng tuổi. Ba người đều mặc y phục màu trắng, trên người có đeo bội ngọc màu đen.”
Dạ Quân Hi hiểu được, phất phất tay, ảnh vệ kia liền lập tức tiêu thất tại trong phòng.
“Lang Tê tế ti……..Nghe nói trăm năm trước rất lợi hại, có thể xem tinh tượng, bói toán dữ lành, thậm chí còn có thể tiên đoán tương lai………” Dạ Quân Hi nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo lãnh ý nhè nhẹ.
Lâm Hứa nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút trầm trọng. Lang Tê tế ti trong Lang Tê đế quốc chính là những người mà ngay cả đế quân cũng phải nhún nhường ba phần, nếu thật sự muốn giao thiệp hữu hảo, cũng không cần phái tế ti tới đây…….Đầu tiên là Thụy Hoa đế quốc kích động Đồng quốc phản chiến, sau đó trong triều lại có người bị trúng nhiếp hồn thuật của Vân Quỳnh, bây giờ Lang Tê tế ti yên lặng trăm năm lại đột nhiên xuất thế………..Xem ra thiên hạ này, sẽ thái bình không được bao lâu nữa sao?
“Mặc kệ Lang Tê có chủ ý gì, ngày mai lâm triều tuyên ba người đó vào cung.” Dạ Quân Hi trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói.
Lâm Hứa cung kính đáp lại sau, lại nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, bệ hạ cũng nên đi nghỉ ngơi.”
Dạ Quân Hi liếc nhìn tâm phúc đứng bên cạnh, một lúc sau mới mở miệng nói: “Bãi giá Uyển Anh điện.”
Lâm Hứa cúi người đáp lại, che đi ý cười trong mắt.
Trong Uyển Anh điện, Tô Thụy lần thứ hai tiếp nhận trong tay nội thị chiếc khay đặt hương túi, tảo đậu, thụy bào bằng sa mỏng và bình dược cao tỏa ra hương thơm mê người bị Thiển Ly Du coi như không thấy kia, nhìn bóng dáng đi thẳng vào tẩm điện của Thiển Ly Du, nàng nhịn không được thở dài trong lòng.
Ở bên cạnh Thiển Ly Du hơn hai tháng, Tô Thụy không thể không nói thiếu niên này đích xác không đơn giản. Chỉ riêng sự đạm nhiên khi đối mặt với đế quân bệ hạ cũng khiến nàng tâm sinh bội phục, huống chi thân thể nhìn như gầy yếu vô cùng kia lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, thiếu chút nữa ngay cả bệ hạ cũng bị y lừa gạt. Cho nên chủ tử lãnh tình lãnh tâm của nàng cũng vì sự bất phàm của y mới có thể chấp nhất với y như thế……….
Trong lòng Tô Thụy không khỏi có chút mâu thuẫn. Nàng trung thành với đế quân bệ hạ, nhưng không đành lòng thấy thiếu niên đạm nhiên xuất trần kia bị thương tổn điều gì.
Trong tẩm điện, Thanh Nguyệt lo lắng nhìn chủ tử của mình đang nằm nghiêng trên tháp thượng như mọi ngày. Trước đó nàng còn suy đoán Dạ Quân Hi rốt cuộc đã nói gì với chủ tử trước khi dùng ngọ thiện, nhưng không ngờ vừa rồi nội thị bên người Dạ Quân Hi lại tiến vào truyền chỉ muốn chủ tử thị tẩm. Chủ tử là vì lý do này mà không yên lòng cả buổi chiều sao?
“Chủ tử………….”
“Yên tâm đi, Thanh Nguyệt. Không có việc gì.” Thiển Ly Du nhìn ra sự lo lắng của thị nữ, liền ôn nhu trấn an.
Thanh Nguyệt nghe vậy, vẫn không thể yên tâm, nhưng cũng đành gật đầu nói: “Chủ tử, ngài nhất thiết không thể xảy ra chuyện gì a…………..”
Lời cồn chưa dứt, ngoài điện liền truyền tới một thanh âm khiến sắc mặt Thanh Nguyệt lập tức tái nhợt: “Nếu chủ tử của ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm tất nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.” Một bóng người huyền sắc lập tức hiện ra ở cửa điện, trên khuôn mặt tuấn tú khiến nữ nhân điên cuồng kia mang theo nụ cười tà tứ, ngay cả Thiển Ly Du cũng nhịn không được ngẩn ra, sau đó hơi hơi cau mày.
Nhìn thiếu niên lần thứ hai kháng chỉ bất tuân, thản nhiên nằm nghiêng trên tháp thượng, trong mắt phượng hiện lên ý cười, Dạ Quân Hi liếc nhìn Thanh Nguyệt đứng một bên: “Lui ra.”
Thanh Nguyệt tự nhiên không chịu. Cho dù trong lòng e sợ, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn nam nhân đang đi tới gần kia, một tấc cũng không chịu rời đi Thiển Ly Du, nhưng không ngờ chủ tử của nàng lại đột nhiên mở miệng nói: “Thanh Nguyệt, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Chủ tử!” Thanh Nguyệt nôn nóng tới mức muốn dậm chân, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Thiển Ly Du nàng đành bất cam bất nguyện ly khai tẩm điện, cuối cùng còn trừng mắt lườm Dạ Quân Hi, trong lòng khẩn cầu hi vọng chủ tử có thể giống như lần trước chuyển nguy thành an.
Dạ Quân Hi cảm thấy thú vị, tiến lên ôm lấy người nằm trên tháp thượng trêu đùa: “Quả nhiên là người bên cạnh ngươi, cư nhiên dám vô lễ với trẫm như vậy. Xem ra hẳn là đưa đi Thừa mịch (không tìm được nghĩa của từ này, nhưng theo ta hiểu nó là tên nơi huấn luyện cung nữ) hảo hảo dạy dỗ lại một phen mới được.”
Thiển Ly Du nghe vậy không không hề kinh hoảng, nếu là nam nhân này thật sự muốn làm gì Thanh Nguyệt, sợ rằng Thanh Nguyệt đã sớm tiêu thất khỏi nơi này, vì vậy chỉ thản nhiên nói: “Bệ hạ đừng khó xử người bên cạnh Ly Du.”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm tự nhiên sẽ không khó xử nàng.” Nói khỏi miệng, còn mang chút bất đắc dĩ cùng nghiến rằng nghiến lợi. Ngay Dạ Quân Hi cũng cảm thấy kì quái, vật nhỏ có âm mưu mờ ám ngồi trong lòng này năm lần bảy lượt “kháng chỉ bất tuân”, liên tục khiêu khích quyền uy của hắn, hắn lại chưa bao giờ nghĩ phải nghiêm phạt y, mà chỉ muốn đem y dặt dưới thân hung hăng chiếm lấy, hảo hảo dạy dỗ một phen.
Thiển Ly Du nghe vậy đang định đáp lại gì đó, thì bỗng nhiên thân thể bay lên không, là do nam nhân bế ngang lên, thanh âm trầm thấp êm tai mang theo chút nhiệt khí tà ác nói: “Nếu không chịu ngoan ngoãn chuẩn bị, vậy liền hậu hạ trẫm tắm rửa đi………….”
Thiển Ly Du cả kinh, còn chưa kịp phản đối, liền bị ôm đến dục thất (phòng tắm) đầy nhiệt khí phía sau tẩm điện. Thiển Ly Du lập tức hiểu được, nhất định là Tô Thụy…….Chẳng trách vừa rồi khi thấy y đi thẳng vào tẩm điện nàng cũng không mở miệng khuyên can, nguyên lai đã chuẩn bị hết mọi thứ từ lâu! Thiển Ly Du nhịn không được hơi hơi nghiến răng, trong lòng âm thần mắng cho trảo nha (tay sai) của Dạ Quân Hi một trận. (Bạn Tô Thụy, tớ bị thích bạn rồi đấy :”>)
Uyển Anh điện mặc dù hoa lệ, nhưng tất nhiên không thể so với Thương Kình cung của Dạ Quân Hi. Nói là dục thất, kỳ thực cũng chỉ là một dục trì nhỏ vuông vắn rộng chừng một trượng. Trong trì đổ đầy nước nóng, rải đủ loại cánh hoa, tản ra hương khí thoang thoảng.
Đối mặt với hình ảnh kiều diễm như thế, ánh mắt của nam nhân hiện lên một tia u ám. Thiển Ly Du cũng cả kinh, trước khi định thần lại y đã đề khí vận công đẩy ra Dạ Quân Hi, nháy mắt nhảy tới một góc của dục thất.
Cánh tay đột nhiên nhẹ đi, Dạ Quân Hi nhìn người trốn vào góc phòng kia, chỉ hơi nhíu mày cũng không nói gì, hắn quay sang bắt đầu cởi y phục của mình.
“Sao còn không lại đây hầu hạ?” Nam nhân trút bỏ hết quần áo nghiêng người dựa vào bên cạnh trì, mái tóc đen tản ra trên mặt nước nhẹ nhàng vỗ về các cánh hoa, vẽ thành một bức tranh vô cùng diễm lệ. Mắt phượng vì hơi nước mông lung mà nhiễm lên vài tia phong tình hoặc nhân, nhìn về phía thiếu niên y phục chỉnh tề đang cau mày lại kia, ngoắc ngoắc tay.
Tuy rằng bên ngoài đã là mùa đông giá rét, không lâu nữa có thể sẽ có tuyết rơi. Nhưng tại không gian nhỏ hẹp tràn ngập nước nóng này, bộ y sam nặng nề phiền phúc trên người lại khiến y toát mồ hôi, dính ở trên da vô cùng khó chịu. Mà nghe Dạ Quân Hi nói như vậy, Thiển Ly Du lại càng sửng sốt. Kiếp trước kiếp sau tổng cộng hơn bốn mươi năm, y cũng chưa từng làm chuyện như vậy a! Hôm nay lại muốn y hầu hạ tên Dạ Quân Hi chết tiệt này tắm rửa?!
“Không biết?” Nam nhân trong ao híp mắt nhìn lại, tia sáng như muốn ăn thịt người trong mắt Dạ Quân Hi khiến Thiển Ly Du khẽ run lên. Chỉ nghe nam nhân lại nói: “Lấy bố khăn, sát bối (kỳ lưng) cho trẫm cũng được.”
Thiển Ly Du nghe vậy cắn cắn môi, trong lòng vạn phần không muốn, đôi mắt hắc diệu thạch tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm về phía nam nhân muốn trêu đùa chính mình kia, lại nghe thanh âm đáng ghét nói như uy hiếp: “Chẳng lẽ muốn trẫm tới hầu hạ ngươi?” Nói xong liền thực sự đứng dậy, làm bộ như muốn kéo y vào trong nước.
Thiển Ly Du nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không đi lấy khối bố khắn, đến gần nam nhân trong trì.
Thường ngày đều dấu dưới lớp y phục, Dạ Quân Hi lúc này là lộ ra nửa thân trần trên mặt nước, khiến Thiển Ly Du nhìn được rõ ràng. Vẫn cho rằng Dạ Quân Hi thân hình cao to, không quá cường tráng, màu da cũng trắng hơn những nam nhân khác, là màu mật ong xinh đẹp. Nhưng khi trút bỏ y phục y mới biết, cơ thể dưới bàn tay mình dù không nổi lên cơ bắp, nhưng mọi nơi đều vừa đúng, thon gầy tinh tráng, mọi nơi đều ẩn chứa lực lượng vô tận. Không chỉ có tấm lưng dày rộng, phần ***g ngực từ xương quai xanh cho tới thắt lưng, đều hiện ra đường cong hoàn mỹ….
Thiển Ly Du sát bối, xoa xoa, dần dần có chút thất thần.
Làn da dưới bàn tay không như tên quốc vương mà y từng thấy, tái nhợt, nhũn nhão, khiến kẻ khác buồn nôn, trái lại khỏe mạnh rắn chắc, khiến người ta hâm mộ….
Này chính là Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi mà nữ tử khắp thiên hạ xu chi nhược vị a……..Thiển Ly Du có chút hoang mang, không hề phát hiện nam nhân mà y đang suy nghĩ cũng đang mang theo vẻ mặt trêu ghẹo nhìn y hồi lâu.
Dạ Quân Hi nhìn dáng dấp thất thần của thiếu niên, ban đầu chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng dần dần, hạ phúc (bụng dưới) bắt đầu dấy lên dục hỏa. Ngón tay có chút vô lực của Thiển Ly Du cách bố khăn chạy qua trên lưng, từng tia nhiệt khí xuất hiện ở những nơi y chạm vào, hội tụ lại, tại nơi tượng trưng cho dục vọng. Nếu không biết Thiển Ly Du từng chịu quá chút sự, đến nay còn bị ác mộng quấn lấy, hắn thực sự phải hoài nghi, rằng đối phương là cố ý dẫn dụ hắn.
Hỏa diễm dấy lên ở hạ phúc càng cháy càng mạnh, lúc này Thiển Ly Du lại khom người tới gần Dạ Quân Hi, vươn tay xoa nơi gần thắt lưng hắn, ngay cả vô tình làm ướt tay áo cũng không phát hiện. Nhưng y không phát hiện, còn Dạ Quân Hi cũng đã thấy được.
Thiển Ly Du chỉ nghe thanh âm càng lúc càng trầm thấp của nam nhân nói: “Tay áo cũng đã ướt, còn không xuống tắm rửa cùng trẫm?” Lời nói còn chưa dứt, không đợi Thiển Ly Du hiểu được những lời kia có ý tứ gì, thân thể đã mất đi trọng tâm, nghiêng người đi, lập tức ngã vào trong dục trì!
Y phục bỗng nhiên ướt đẫm cùng những giọt nước mà sợi tóc nhỏ trên mặt khiến Thiển Ly Du phục hồi tinh thần lại, nhìn người khởi xướng, có chút không thể tin………Nam nhân thân là Lam Vũ đế quân này, cư nhiên như hài tử nô nghịch, kéo y vào trong trì?!
Thiển Ly Du trừng to hai mắt nhìn Dạ Quân Hi , nhưng chỉ khiến người nọ cười to một trận: “Nếu ướt hết rồi, thì cởi ra đi.” Nói xong liền vươn tay đem thiếu niên giam vào trong ngực, thô bạo xé rách y phục trên người thiếu niên……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...