Canh năm còn chưa qua, chân trời phía đông đã xuất hiện một tia sáng vội vàng xua đi những mảng trời tối đen như mực.
Khi Thiển Ly Du trở lại Lạc Diệp cư cũng là lúc tiếng chuông rạng sáng trong cung vang lên, báo hiệu sắp rới lúc bá quan văn võ vào cung diện thánh(gặp vua) lâm triều, mà trong Lạc Điệp cư, nghênh đón y tất nhiên là Thanh Nguyệt đã lo lắng không yên cả đêm.
“Chủ tử, cuối cùng ngài cũng trở về…………” Nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, Thanh Nguyệt vừa hầu hạ Thiển Ly Du cởi y phục dạ hành, vừa nói liên miên: “Sao bây giờ ngài mới về, trời đều sắp sáng, sắc mặt ngài sao lại kém đến vậy?” Thanh Nguyệt nói như vậy, nhưng chính nàng cũng chưa soi gương, tự nhiên cũng không biết sắc mặt chính mình cũng không tốt hơn là bao, lo sợ một đêm khiến nàng tóc tai rối loạn, khuôn mặt tái nhợt.
“Không có gì trở ngại, ngủ một hồi người sẽ khỏe thôi.” Thiển Ly Du vừa vỗ vỗ tay Thanh Nguyệt coi như trấn an, vừa đem y phục dạ hành dính huyết và khăn bịt mặt giao cho Thanh Nguyệt, nói: “Tìm nơi nào bí mật, đốt đi.” Thiển Ly Du thầm nghĩ cũng may y phục màu đen, nhìn không thấy vết máu, bằng không chỉ sợ nha đầu kia lại lo lắng đến khóc ra mất.
Thanh Nguyệt đáp lại xong liền cầm y phục ra ngoài, nghe được tiếng đóng cửa phòng, nụ cười đạm nhiên trên mặt Thiển Ly Du lập tức biến mất không còn chút dấu vết, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ, may mà nắm được mép giường, mới có thể miễn cưỡng ngồi xuống. Mùi vị tanh ngọt quanh quẩn trong cổ họng, Thiển Ly Du biết một chưởng kia của Lâm Hứa khiến y bị thương thực sự không nhẹ.
Ngồi một lát mới có thể hô hấp bình thường, Thiển Ly Du ngồi xếp bằng, bắt đầu tự mình vận khí chữa thương. Kỳ thực bị nội thương nặng như vậy, nếu không có thảo dược thích hợp, chỉ vận khí chữa thương thì chỉ có thể khỏe lại bảy tám phần, nhưng tại trong Lam Vũ đế cung này, y cũng vô pháp tìm đại phu tới khán chẩn cho mình, vậy nên cũng không thể chú ý nhiều chuyện như thế.
Trong ngoạ phòng vẫn lạnh như hầm băng, nhưng Thiển Ly Du nhắm mắt vận khí, toàn thân lại đều chảy mồ hôi. Khi chân khí chạy tới các kinh mạch toàn thân, bên trong đau như bị hỏa thiêu, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, không được một hồi liền khiến chiếc áo lót mỏng ướt sũng.
Thanh Nguyệt thu thập tất cả ổn thỏa xong, ngay cả tro tàn của đống y phục bị đốt cũng vùi xuống nền đất, nàng mới cầm tảo thiện trở lại trong phòng, Thiển Ly Du cũng đã thay một bộ xiêm y khác, y đang ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp, tự mình pha trà. Lồng ngực vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng đỡ hơn vừa rồi rất nhiều.
Dùng xong tảo thiện, Thiển Ly Du như thường lệ, nằm trên nhuyễn tháp thượng đọc sách, nhưng tâm tư vẫn suy nghĩ về lúc y tránh né ảnh vệ ẩn thân vào Tịnh Liên cung.
Thanh âm của nam nhân kia hẳn là của một vị ngự y trong cung, mà vô cùng khéo chính là, hắn lại là người phụng mệnh đế quân, bí mật khán chẩn, dưỡng thai cho Thiển Như Nguyệt.
Nghe được phân nửa Thiển Ly Du liền biết, nguyên lai vị ngự y này đã sớm bị Liên quý phi mua chuộc. Mà hôm nay, hai người này đang muốn tính toán thừa dịp Thiển Như Nguyệt hoài thai chưa đến ba tháng, ngay khi thai động nhiều còn chưa ổn định lần liền tạo ra “sự cố ngoài ý muốn”, khiến Thiển Như Nguyệt sảy thai.
Liên quý phi chính là nhi nữ của Thừa tướng, năm đó vừa tiến cung liền được phong danh hiệu tôn quý nhất hậu cung – Quý cơ một trong ba vị phu nhân, không bao lâu nàng liền hoài thai, mười tháng sau hạ sinh một đôi song sinh nhi tử, được gia phong thành Liên quý phi. Sáu năm đến nay, Liên qúy phi dựa vào hai nhi tử và thế lực bên nương gia (nhà mẹ đẻ) sớm đã một tay che trời trong hậu cung. Khi chiếc ghế hoàng hậu còn bỏ trống, nàng coi như đứng đầu hậu cung.
Dạ Quân Hi lên ngôi mười năm, hậu cung mỹ nhân vô số, lại liên tiếp truyền ra tin vui, mười năm này vốn nên có thêm rất nhiều hoàng tử công chúa, nhưng thực tế Dạ Quân Hi bây giờ cũng chỉ có tám vị hoàng tử và ba vị công chúa.
Ba vị công chúa tạm thời không đề cập tới, đại hoàng tử Dạ Hành Đình có chút sâu xa với Thiển Ly Du, là thế này, mười năm trước khi Dạ Quân Hi mới đăng cơ Diệu quốc từng dâng lên một vị công chúa, tức cô mẫu (cô) của Thiển Ly Du – Thiển Nhã Phù Thiển thục viện, nàng sinh hạ Dạ Hành Đình khi Liên quý phi còn chưa tiến cung. Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều do cung phi thấp hơn sinh ra, từ nhỏ lền không có quyền kế thừa đế vị. Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử chính là đôi song sinh của Liên quý phi, còn lại ba vị đều chưa đầy hai tuổi, chưa nhập tịch tông phổ (gia phả) hoàng gia. Càng khiến người ta suy ngẫm chính là, từ sau khi Bát hoàng tử sinh ra, hai năm tới nay trong cung liền chưa có cung phi nào sinh sản, cho dù truyền ra tin vui, cũng đều bị sảy thai hoặc tử thai.
Những chuyện phát sinh trong hậu cung tự nhiên không thể trốn được con mắt của những người trong triều, nhưng không ai dám nói lời nào về gia sự (việc nhà) của đế quân, cho dù biết trong chuyện này chắc chắn có mờ ám, cũng không ai dám nói, không người dám tra, huống chi đế quân bệ hạ cũng chưa từng nói gì về chuyện này.
Việc trong hậu cung, Thiển Ly Du không quá rõ ràng, cũng không có hứng thú muốn biết. Nếu việc này đã thành, Thiển Như Nguyệt bị hại sảy thai, y có lẽ chỉ coi như nghe xong một câu chuyện, nhưng âm mưu của chuyện này lại bị y nghe được. Lúc đầu khi Thiển Như Nguyệt tới Lạc Điệp cư, y chỉ điểm cho nàng có một phần lớn nguyên nhân là vì y cảm nhận được mạch tượng của Thiển Như Nguyệt, hài tử còn chưa sinh ra kia đã kích thích sự thương cảm của y. Mà hôm nay, Thiển Ly Du không biết chính mình có nên nhúng tay vào chuyện này hay không.
Trong khi Thiển Ly Du đang phiền não vì Thiển Như Nguyệt, y không biết rằng phiền phức của chính y cũng đang đến gần. Đợi tới khi y phản ứng lại, nội thị trước mặt đã mỉm cười nhẹ nhàng đem thánh chỉ trong tay đưa cho y, nói: “Thượng quân đại nhân, cho phép tiểu nhân khuyên ngài một câu, từ xưa người có thể đi ra khỏi lãnh cung tựa như lông phượng sừng lân (ý nói hiếm có), có thể thấy được bệ hạ đối với ngài là rất để tâm, đó là phúc phần rất lớn a! Lát nữa ngài thấy bệ hạ, ngàn vạn lần không nên khiến bệ hạ sinh giận a………”
Thiển Ly Du ngơ ngác nhìn quyển trục bằng tơ lụa trong tay, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, ngay cả Thanh nguyệt ở phía sau y cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Chủ…………..Chủ tử.”
Trên mặt Thiển Ly Du dần dần thu lại thần sắc kinh ngạc, cho dù muốn nhíu mày đến bao nhiêu, y vẫn cố gắng mỉm cười: “Làm phiền.”
Từ đêm hôm ấy Dạ Quân Hi đột nhiên tiến đến Lạc Điệp cư, trong lòng Thiển Ly Du vẫn không cảm thấy an bình, luôn nghĩ hình như sắp xảy ra chuyện gì. Mà cái ôm khó hiểu kia lại càng làm rối loạn tâm tư của y, không biết nam nhân kia rốt cuộc có chủ ý gì.
Nếu thật sự động tâm với dung mạo này của y, Thiển Ly Du sẽ không tin, huống chi y còn khiến Dạ Quân Hi tin y từng “bị người làm nhục”, nếu nói là hắn phát hiện ra manh mối gì, như vậy trái lại còn có chút khả năng. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một câu chưa nói ra trong buổi tối hôm đó “Chắc không phải bệ hạ muốn triệu Ly Du thị tẩm đi”, Thiển ly Du hơi giật mình, chẳng lẽ triệu y về Uyển Anh điện là vì việc này? Phát hiện mình đang suy nghĩ cái gì, Thiển Ly Du không khỏi lắc đầu, trong lòng tự giễu, rồi thu liễm lại tâm tư nực cười kia.
Mệnh Thanh Nguyệt thu thập qua loa, Thiển Ly Du liền đi theo nội thị cung nga của Uyển Anh điện đi về phía Cẩm Lan cung. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, dọc theo đường đi đều lo lắng suy nghĩ. Đêm qua mới vừa bị nội thương, hôm nay liền hạ chỉ làm cho y trở về Uyển Anh điện, chẳng lẽ đã phát hiện ra chuyện gì? Nhưng dưới y phục dạ hành và khăn che mặt, Lâm Hứa hẳn là không nhận ra thân phận của y. Nhưng việc bị nội thương, không biết có thể giấu diếm nam nhân kia hay không……..
Đoàn người của Thiển Ly Du đi ra khỏi lãnh cung, trên đường đi tự nhiên dẫn tới không ít ánh mắt. Có không thể tin, có trào phúng, có đố kị, có xem kịch vui, tiếng nói chuyện rì rầm đối với Thiển Ly Du quả thực giống như lời thì thầm bên tai, những lời nói thiện ý hay ác ý này đều khiến y cười cười cho qua, nhưng vừa nghĩ tới khi trở lại Uyển Anh điện, sắp sửa phải đối mặt với người nào, y liền cười không nổi nữa.
Lam Vũ đế quân, quả thực khó đối phó, từ khi vào cung đến nay, y chưa từng đoán được tâm tư đối pphương dù chỉ một lần. Nếu hắn thực sự đã phát giác ra chuyện gì, vậy y cũng chỉ có thể đánh đổ lợi thế cuối cùng, xem xem có thể đả động nam nhân đã có tất cả, đứng ở nơi cao nhất kia hay không………..
Uyển Anh điện vẫn hoa lệ như trước, không biết Tô Thụy nhận được mệnh lệnh từ bao giờ, lúc này nàng đã dẫn dắt một dám người đứng chờ ở trước cửa điện từ lâu, vừa thấy Thiển Ly Du xuất hiện, liền cung kính hành lễ nói: “Cung nghênh Thượng quân.”
“Miễn lễ.” Thiển Ly Du nhàn nhạt nói, không hề chần chờ bước luôn một bước vào cửa điện. Nhưng trong chớp mắt liền cảm nhận được bầu không khí trong điện có chút dị thhường, nhịn không được nín thở.
“Thanh Nguyệt, ở chỗ này chờ một lát.” Nhẹ giọng phân phó một câu, dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của Thanh Nguyệt, Thiển Ly Du một mình tiến vào nội điện.
Trong tẩm cung, chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn vẫn được che phủ bởi lớp mạn trướng thanh sắc, trong lư hương vẫn toát ra Thiên Trạch hương thoang thoảng. Cánh cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy đám Ngu mỹ nhân chỉ còn lại cành khô bên ngoài, và huyền sắc bóng lưng chắp tay đứng bên cửa sổ kia, không phải Dạ Quân Hi thì là ai a.
“Đã trở về?” Huyền sắc bóng lưng trầm giọng hỏi.
Thiển ly Du sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Thực tế, từ giờ khắc bước vào trong nội điện, trong đầu y vẫn luôn trống rỗng – khí tức Thanh mộc đàn hương giống y như đêm đó, quanh quẩn tại chóp mũi khiến người ta say mê, nó làm cho Thiển Ly Du nhớ lại cái ôm vừa ấm áp vừa dày rộng kia.
Nam nhân đứng bên cửa sổ rốt cục quay người lại, đôi mắt phượng sắc bén nhận ra thiếu niên đang thất thần, nhịn không được cong lên khóe môi, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại nói: “Ân điển lớn như vậy, ngươi không tạ ơn trẫm sao, ân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...