Đã hai ngày trôi qua kể từ lần xuất cung kia. Tuyết đã ngừng rơi, ngày càng lúc càng ngắn lại, mà đêm tối lại càng thêm dài dằng dặc, thời tiết mỗi lúc một lạnh buốt.
Nhu cầu về lượng than hỏa trong cung càng ngày càng cao, có vài phi tần không được sủng ái, phần được phân cho mỗi tháng cũng đã ít, mà những người bị thất sủng từ lâu, vô quyền vô thế, liền càng tróc khâm kiến trửu (khó khăn).
Trong Lạc Điệp cư, Thanh Nguyệt ngồi bên thán lô (lò than) xoa xoa tay, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Thiển Ly Du đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, ăn mặc không lo, nhưng than hỏa lại không đủ. Thân thể của chủ tử từ nhỏ đã không tốt, sau này tu tập võ công mới dần dần khá lên, nhưng vẫn dị thường gầy yếu, không so được với người thường. Tuy rằng nội lực của chủ tử thâm hậu có thể khu hàn(xua đi cái lạnh), nhưng mắt thấy trời lại sắp tối, chủ tử cũng không thể ngay cả lúc ngủ cũng vận công đi….Huống hồ bây giờ mới chỉ đầu đông, trong phòng đã lạnh như hầm băng, tiếp qua mấy ngày nữa nên làm cái gì a…….
Thanh Nguyệt tập trung suy nghĩ, không hề phát hiện thiếu niên ngồi trên tháp thượng đã mở mắt ra từ bao giờ.
Thiển Ly Du nhìn thần sắc của Thanh Nguyệt liền biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Không biết nàng coi y như đệ đệ nên mới chiếu cố như vậy, hay là vì báo đáp ân giáo dưỡng của mẫu phi khi xưa, tóm lại từng ấy năm tới nay, Thanh Nguyệt vẫn luôn trung thành tận tâm với y, cũng vì y mà chịu không ít khổ.
Thiển Ly Du không khỏi thở dài, có chút hối hận lúc trước không đem Thanh Nguyệt giao phó cho Ngụy Thanh Sương mà lại tiếp tục mang nàng vào cung, giờ đây y chỉ mong có thể nhanh chóng tìm ra Trào Phượng rồi ly khai Lam Vũ đế cung, từ nay về sau liền không hề liên lụy gì tới hoàng thất, có thể sống những ngày tiêu diêu tự tại ở ngoài.
Chủ tớ hai người dùng bữa tối xong, trời cũng đã tối mịt. Thanh Nguyệt cầm một cái noãn lô (lò sưởi) nhỏ dùng để ủ ấm tay vùi vào sàng phô (giường chiếu), còn cẩn thận đem than hỏa đêm nay sẽ dùng ném vào trong thán lô, rồi sau đó hầu hạ Thiển Ly Du rửa mặt, thay y phục lên giường đi ngủ.
Đáng tiếc tác dụng của noãn lô cũng không rõ rệt như Thanh Nguyệt dự liệu, nằm trong bị khâm (chăn mền) không chút độ ấm, Thiển Ly Du nhăn chặt mày lại, thật lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ, cuối cùng đành phải vận công tuần hoàn hai lần, lúc này mới ấm áp thêm một chút, y mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Canh ba, lãnh cung nằm phía góc đế cung vắng lặng không tiếng động, gian phòng sập sệ trong cơn gió lạnh thấu xương càng thêm đìu hiu, phảng phất như không có một tia nhân khí. Chủ tớ hai người ngủ say, không hề phát hiện một người mặc huyền y nhẹ nhàng đẩy ra đại môn đóng chặt của Lạc Điệp cư.
Trong bóng tối, ngũ trảo kim long thêu bằng tơ vàng trên chiếc áo khoác đen tuyền rực rỡ chói lòa, khiến cho người nấp ở chỗ tối lập tức thoát ra, quỳ một gối xuống mặt đất băng lãnh nhẹ giọng nói: “Tham kiến bệ hạ.”
Dạ Quân Hi phất phất tay, ý bảo Tô Thụy còn đang kinh ngạc lui ra, hắn nín thở, lặng yên không tiếng động đi vào ngọa phòng (phòng ngủ) của Thiển Ly Du.
Nhiệt độ không mấy khác nhau giữa bên trong và bên ngoài khiến Dạ Quân Hi nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén liếc qua thán lô ở chính giữa, liền thấy bên trong chỉ có ánh lửa yếu ớt, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lốp đốp, nhưng cũng không thể làm căn phòng lạnh lẽo trở nên ấm áp chút nào.
Một người quấn lấy bị nhục (đệm chăn) mỏng manh cuộn mình nằm trên nhuyễn tháp, Dạ Quân Hi còn nhớ, đó là Thanh Nguyệt thiếp thân thị nữ của Thiển Ly Du. Trong mắt phượng hiện lên một tia u ám, Dạ Quân Hi búng ngón tay, người đang cuộn mình khẽ run lên, sau đó liền không có động tĩnh.
Đi tiếp chính là giường lớn được treo một tầng mạn trướng (màn) thủy lam sắc, mơ hồ có thể nhìn thấy khâm bị hơi hơi nổi lên ở bên trong, phập phồng theo tiếng hô hấp yếu ớt.
Dạ Quân Hi đến gần, vươn tay vén lên một góc mạn trướng.
Có lẽ bởi vì thời tiết giá lạnh, thiếu nhiên giống như một con mèo nhỏ đáng thương cuộn tròn thân thể chui trong ổ chăn. Hàng lông mày hơi hơi nhíu lại cho biết y đang khó chịu. Mà đôi mắt tuyệt đẹp luôn luôn đạm nhiên như nước, không tương xứng với bề ngoài kia lúc này lại nhắm thật chặt, khiến dung mạo vốn không xuất chúng càng thêm không gì đặc biệt.
Đây là một thiếu niên bình thường đến không thể bình thường hơn. Dạ Quân Hi bình luận trong lòng – nhưng lại từng bị người làm nhục, còn đang có âm mưu mờ ám – Dạ Quân Hi bổ sung. Nhưng không biết vì sao, nam nhân quân lâm thiên hạ lại vì một thiếu niên như vậy mà cảm thấy có chút không nỡ.
Không nỡ, này đối với Dạ Quân Hi mà nói cũng không phải là một loại cảm giác thông thường. Hiền thần lương tướng tận trung với hắn, mỹ nhân tuyệt sắc mặc hắn hưởng dụng, tiền tài châu bảo mặc hắn phung phí, thân là đế quân bệ hạ vạn phần tôn quý của Lam Vũ đế quốc, Dạ Quân Hi rất hiếm khi có cơ hội cảm thấy “không nỡ”. Nhưng nay với một thiếu niên bình thường đến không đủ làm người khác luyến tiếc như vậy, Dạ Quân Hi lại cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, cảm giác này cũng không cường liệt, nhưng nó quanh quẩn trong lòng, không thể gạt đi.
“Nếu đã tỉnh, vì sao không mở mắt?” Một lát sau, khóe môi cong lên nụ cười bí ẩn, Dạ Quân Hi ngồi xuống bên giường, trầm giọng nói.
Người nằm trên giường quả nhiên mở mắt, con ngươi hoàn toàn trong suốt, không có chút buồn ngủ mông lung nào.
“Ly Du thất lễ.” Thiển Ly Du nhàn nhạt mở miệng, chống người dậy gió lạnh cùng đồng thời thổi vào ổ chăn vốn chỉ có một chút ấm áp, khiến y hơi hơi rùng mình, nhưng vẫn kiên trì ngồi lên, dựa vào đầu giường, “Chẳng hay đêm hôm khuya khoắt đế quân bệ hạ tới lãnh cung này làm gì?” Chắc không phải là tới triệu ta thị tẩm đi……..Nửa câu nói sau xoay vòng quanh đầu lưỡi, cuối cùng bị nuốt lại trong bụng, Thiển Ly Du nghĩ lúc này cũng không phải lúc trêu đùa nam nhân trước mặt.
Trời biết khi y bị khí tức cường liệt kia làm tỉnh giấc, trong lòng có bao nhiêu kinh hãi. Thông tuệ như Thiển Ly Du, có nằm mơ cũng không nghĩ ra được ngoại trừ phái ảnh vệ giám thị, vị Lam Vũ đế quân bệ hạ này còn lẻ loi một mình lẻn vào lãnh cung hẻo lánh y như kẻ trộm vào lúc nửa đêm, không những thế còn thu liễm khí tức đứng bên giường nhìn chằm chằm y hồi lâu.
Không xem nhẹ sắc mặt thiếu niên trên giường tái nhợt vì giá lạnh, cũng chưa trả lời câu hỏi của y, Dạ Quân Hi tựa như lơ đãng, vươn tay kéo kéo góc chăn cho thiếu niên, khẽ cười nói: “Thiển Như Nguyệt khẩn cầu trẫm không công khai chuyện nàng có thai, là ngươi bày mưu cho nàng?”
Thiển Ly Du nghe vậy cũng đạm đạm nhất tiếu: “Bệ hạ nếu đã biết, hà tất phải hỏi?” Đang nói lại phát hiện, bọn họ ở đây nói chuyện mà Thanh Nguyệt nằm trên nhuyễn tháp lại không có chút phản ứng, không khỏi cau mày: “Bệ hạ đã làm gì thị nữ của ta?”
“Bất quá là điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) của nàng mà thôi, không cần lo lắng.” Nhíu mày nói tiếp, “Đáng tiếc cho ngươi vì muốn được sự che chở của vị thục viện nương nương đang “được sủng ái” kia, nàng được chỉ điểm nhưng lại không nghĩ biện pháp gì để ngươi ở lãnh cung ít chịu khổ đi một chút, ngươi không cảm thấy không cam lòng sao?” Lời nói của Dạ Quân Hi mang theo trào phúng. Nếu biết Thiển Ly Du này có mưu đồ khác, hắn tất nhiên sẽ không tin y giúp đỡ Thiển Như Nguyệt là vì “muốn được che chở”.
“Hài tử của hoàng tỷ chính là ngoại sanh (cháu trai) của Ly Du. Cho dù hoàng tỷ không chịu giúp ta, ta cũng không thể trơ mắt nhìn một tiểu hài tử vô tội bị chết trong cuộc tranh đấu hậu cung.” Thiển Ly Du bình thản hồi đáp. Nhưng tiếng nói đạm nhiên dễ nghe kia lại mang theo một chút run rẩy.
Dạ Quân Hi nhìn sắc mặt của y, biết y đang rất lạnh. Hàng lông mày anh tuấn không tự giác nhíu chặt lại, trong lòng Dạ Quân Hi hiện lên một loại cảm giác không thể nói rõ, đột nhiên hắn vươn tay, đem thân thể băng lãnh của thiếu niên ôm vào lòng.
Sự ấm áp như thủy triều vây quanh toàn thân khiến Thiển Ly Du ngẩn ra, một lúc sau mới phát hiện nam nhân không biết vì sao xuất hiện này đang làm gì y. Cảm giác chán ghét nhàn nhạt nảy lên trong lòng, nhưng có lẽ bởi vì rất ấm rất thoải mái, cho nên cũng không quá mức ghê tởm như trước.
“Bệ hạ, ngài………..” Trong lúc nhất thời, tư duy linh hoạt như Thiển Ly Du cũng không biết nên nói cái gì, ngay cả hai bàn tay theo phản xạ đặt lên trước ngực nam nhân cũng không biết nên buông hay nên đẩy.
Dạ Quân Hi cũng ngẩn người. Ý định ban đầu của hắn khi tới Lạc Điệp cư chỉ là muốn nhìn một chút xem vật nhỏ có âm mưu mờ ám này đã sao rồi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại vượt ra khỏi ý liệu của hắn. Nhưng thân thể nhỏ nhắn, cứng ngắc và lạnh toát trong lòng ngực, lại khiến hắn, trong phút chốc, luyến tiếc buông ra. Mà khi nhớ tới thân thể này từng bị người khác chạm qua, cảm giác chán ghét nảy lên trong lòng tựa hồ cũng không mãnh liệt như trước.
Nhất thời, hai người đều không mở miệng.
Qua một lát, thân thể trong lòng dần dần ấm lại, Dạ Quân Hi mới chậm rãi buông ra hai tay, đổi thành giơ lên cằm người ngồi trước mặt. Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt lóng lánh như hắc diệu thạch lóe ra tia sáng kinh ngạc ngoài ý muốn, vô cùng xinh đẹp, mắt phượng hơi hơi nheo lại, mang theo chút hàm xúc không rõ, chăm chú quan sát gương mặt bình thường này.
Trong căn phòng an tĩnh, than hỏa chưa cháy hết còn đang lốp đốp vang lên. Ngoài cửa phòng gió lạnh như trước, nhưng trong ngọa thất này, tựa hồ cũng không còn giá buốt khó chịu như vừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...