[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Tôi đứng lạnh run, giống như con nai rất sợ hãi khi nhìn thấy người trong phòng, Theodore ở đối diện đang mang biểu tình xem kịch vui, còn tám người khác đều khiếp sợ, sau đó nhóm cha xứ và nữ tu sĩ chuyển sang tức giận, còn bốn người theo tín ngưỡng khoa học, không có thánh lực bảo vệ, đối với chuyện không thể giải thích này sợ tới mất hồn vía.

“Cứu… tôi…” Tôi nhìn một cha xứ la lên, nhưng vừa mở miệng, con dao Augustine đặt trên cổ liền kề sát hơn.

“Đứng im! Nếu không ta hút sạch máu ngươi!” Augustine hung tợn cảnh cáo, “Đi, lấy thánh vật của bọn họ ném đi!”

Hắn đẩy đẩy vai tôi, tôi kinh hoàng nhìn cha xứ, nước mắt tràn ra, “Không… không được…”

“Sao?” Augustine dùng con dao nhỏ nâng cằm tôi lên, hơi xoay đầu tôi qua, “Hay ngươi muốn ở một nơi thiêng liêng thế này, để bọn họ xem bộ dáng *** đãng của ngươi?” Nói xong, Augustine đưa tay vào áo tôi.

“Ác quỷ kia!” Cha xứ William tràn đầy phẫn nộ trong lòng, chỉ vào Augustine, nhưng chỉ mấy giây sau, Theodore đã xuất hiện phía sau hắn, dùng mồm miệng trêu tức nói.

“Ác quỷ? Haha, con người cùng lắm chỉ là thức ăn và đồ chơi của chúng tôi thôi, giống như các người đối đãi với động vật vậy, không hơn.”

“Mi!”

“Đi! Qua đó lấy hết thánh giá ném đi!” Augustine đẩy tôi, tôi lảo đảo bước về phía trước, do dự bước tới trước mặt cha xứ.

“Xin cha, xin cha đưa thánh giá cho con…”

Tôi gần như quỳ xuống trước mặt cha xứ William, lông mi run lên, không cầm được nước mắt, giống như mỗi giây đều có thể rơi xuống. Cha xứ William quả nhiên mềm lòng, Augustine nói đúng, những cha xứ này rất sĩ diện, hơn nữa còn có hai huyết tộc là Augustine và Theodore đứng trước mặt, càng phải biểu hiện bọn họ rất nhân từ. Cha xứ William sờ đầu tôi, tháo thánh giá trên cổ xuống đưa cho tôi, nói khẽ, “Đứa nhỏ, đừng sợ…”

“Nói nhỏ cũng không phải thói quen tốt đâu.” Giọng nói của Theodore vang lên, tôi kinh sợ xoay đầu lại, gật đầu, lại bước tới chỗ mấy người khác. Chỉ lát sau, thánh vật trên người bọn họ đều bị tôi ném ra cửa sổ, còn có những vật trang trí mang thánh lực treo trên tường cũng không tránh được ánh mắt của Augustine.

“Được rồi, bây giờ cuối cùng cũng thoải mái, cám ơn ngươi, nhóc con.” Augustine mỉm cười xấu xa, bước tới chỗ tôi, đột nhiên nắm lấy hai tay, một tay đặt tôi lên tường, xoay đầu uy hiếp cha xứ, “Các người cũng nên nói dưới tay các người có bao nhiêu người đi, nếu không…” Augustine kéo áo tôi lên, tôi phối hợp van xin.

“Đừng… Đừng mà…” Tôi gào to, sau đó nước mắt chảy xuống, “Tôi xin anh…”

“Đáng giận…” Cha xứ Simpson nghiến răng nói, “Đừng đắc ý quá sớm!”


Vừa dứt lời, ngoài hành lang đột nhiên có hơi thở con người, còn không chỉ là một hai người, Augustine nhìn tôi, tôi hiểu nên hơi cúi đầu, sau đó bắt đầu giãy dụa mạnh hơn.

Cửa phòng bật mở, có mười người mặc áo giáp chạy vào, bên ngoài có vẻ càng nhiều người hơn, tôi liếc nhìn trang phục của bọn họ, thiếu chút nữa cười thành tiếng, bây giờ là thời đại nào rồi, còn mặc áo giáp kiểu này? Chắc không phải làm bằng sắt đi, mặc trên người nặng lắm nhỉ? Hay bằng nhôm? Mặc kệ là làm bằng vật liệu gì, Augustine chỉ cần dùng quả cầu đánh qua là bọn họ bị giật hết rồi. Với lại kiểu dáng đó, áo giáp thô tục như vậy còn không khắc hoa văn lên, thật sự chẳng có thẩm mỹ một chút xíu nào.

Tôi cười nhạo trong lòng, Augustine nhíu mày, đại khái trên người những chiến sĩ này đều có thánh vật, nhưng mấy cha xứ kia như gặp được cứu tinh, cảm thấy thế cục đã chuyển, dũng khí liền nhân lên theo lũy thừa, trên mặt nở nụ cười đắc thắng.

“Haha, buông tay chịu trói đi, những con ác quỷ! Chỉ có hai người sao có thể đấu lại chiến sĩ mang thánh vật? Các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng đi, haha!” Cha xứ William cười điên loạn, sau đó khuôn mặt trầm xuống, chỉ huy những chiến sĩ, “Mau bắt hai người bọn họ! Phải bắt sống! Cứu đứa bé kia ra!”

Nhận được mệnh lệnh, càng nhiều chiến sĩ tràn vào phòng hơn. Augustine hừ một tiếng, buông lỏng tay, “Mùi vị của tòa thánh, xem ra phải chơi thật rồi.”

Tôi thức thời lùi ra sau, xoa xoa cổ tay. Tòa thánh? Tòa thánh ở châu Âu? Trong mắt Augustine trông như vừa hiện lên sự tức giận không thể tan biến, chẳng lẽ hắn có thù hận gì đặc biệt với tòa thánh này? Phải ra tay thật sao? Augustine chuẩn bị… giết những người đó sao?

Hai chiến sĩ kêu lên thảm thiết kéo tôi quay lại sự thật, bọn họ té xuống đất, đau đớn kêu lên, tia chớp màu đen bao lấy bọn họ, áp giáp bằng kim loại bung ra, dòng điện mạnh mẽ đâm vào cơ thể, vài giây sau, hai người không chịu nổi nữa, tứ chi vặn vẹo không còn hơi thở.

Chết rồi… Bọn họ chết rồi sao…

Lại có thêm hai người ngã xuống, lần này là do Theodore ra tay, hai chiến sĩ bị hắn bẻ cổ. Có lẽ còn bận tâm đến sự có mặt của tôi, những chiến sĩ không ngừng bị cướp đi sinh mạng, nhưng không hề có một giọt máu nào. Những thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tôi không biết tại sao mình lại sợ, thân thể run lên, giống như trước đây đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, người chết, những người đáng sợ…

“Đứa nhỏ, có sao không, mau chạy đi!” Một chiến sĩ vọt tới trước mặt tôi, vươn tay muốn kéo tôi đi, tôi sợ hãi lùi ra sau, máy móc lắc đầu.

“Tôi sẽ không làm cậu bị thương, chạy nhanh!” Hắn kéo tay tôi, tôi đang định trả lời, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói thiếu niên.

“Buông tay, ngài Peterson! Hắn là đồng lõa của bọn họ!”

Tôi không khỏi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng ngoài cửa — Ân Vũ Dương.

“Sao?” Chiến sĩ có tên là Peterson khó hiểu nhìn nó.

“… Vũ Dương?” Tôi ngạc nhiên nhìn nó xuất hiện ở đây, trên người còn mặc quần áo của giáo hội, không giống những chiến sĩ lắm, nhưng hiển nhiên nó đã theo chiến tuyến bên kia, “Sao cậu lại… là anh, Phương Lăng!” Tôi lớn tiếng hô, tôi phải tiếp tục diễn, Augustine không sao, cho nên tôi phải diễn tiếp vở kịch, không thể để lộ thân phận của mình.


“Khỏi cần giả bộ!” Ân Vũ Dương căm tức nhìn tôi, trong đôi mắt đó không còn sự hồn nhiên của ngày xưa, mà chỉ toàn là cừu hận và… ghen tị, “Ngay từ đầu tôi đã biết anh là Phương Lăng, trên đời này làm gì có hai người giống nhau đến vậy!”

“Nhưng anh bị ép buộc….”

“Tôi thật giật mình, học trưởng, Phương học trưởng của tôi lại trở thành như vậy, không biết xấu hổ! Còn đi dụ dỗ đàn ông… Giao thân xác cho ác quỷ…” Nó bước tới gần, “Anh có biết tôi hâm mộ anh thế nào không, cho dù chỉ dùng thủ đoạn đáng xấu hổ như vậy, nhưng tôi vẫn rất ghen tị! Tại sao ngày xưa anh cũng bần cùng, bị khinh thường giống tôi, nhưng bây giờ lại có thể được mặc đẹp, ăn ngon, có chỗ ở, còn có thể làm nũng! Tại sao tôi vẫn giống như ngày xưa! Không, từ lúc bắt đầu đã vậy, anh làm việc kiếm tiền nhiều hơn tôi, thành tích cũng tốt hơn tôi, tại sao chứ! Mọi người rõ ràng đều giống nhau…”

“… Vũ Dương, thì ra cậu vẫn…” Tôi ngây người, tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nghĩ nó vì kinh tế khó khăn, nghĩ nó vì là tín đồ của Thượng Đế, thậm chí còn nghĩ nó bị cha xứ lừa gạt ép bức, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, nó đối xử như vậy với tôi của hiện tại, là vì ghen tị…?

“Không, là anh hại tôi thành ra thế này! Nếu bây giờ anh vẫn là người của ngày xưa, lòng sẽ không thay đổi xấu xí như thế, tất cả đều do anh! Cho nên tôi phải tiêu diệt anh, anh và đám ác quỷ này là đồng bọn, cho nên anh cũng là ác quỷ! Anh đã bán trái tim cho ác ma!”

Nó cướp lấy thanh kiếm của một người bên cạnh, run run đâm về phía tôi, tôi né sang một bên, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái, châm biếm và tức giận không thể diễn tả bằng lời tràn ngập, tôi nở nụ cười, hạ màn kịch, cười nhẹ.

“Hâm mộ tôi? Hâm mộ cái gì? Cuộc sống bây giờ của tôi là do tôi cố gắng để đạt được, nếu không phải…” Tôi cắn chặt răng, nếu không vì tôi đi tìm Augustine, đồng ý làm người của hắn, tự biến bản thân thành huyết tộc, sa đọa vào cuộc sống thối nát, làm sao có thể thành tôi của hiện tại?! “Cậu hâm mộ tôi cái gì? Của cải? Tiền tài? Những cái đó cậu đều có thể cố gắng để lấy được, tuy rằng cậu bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng ít ra cha mẹ còn sống, còn tôi thì sao? Tôi có thể có được lần nữa không! Từ khi sinh ra, tôi chỉ có mẹ là người thân cuối cùng còn sống, ba tôi và bà ngoại đều đã chết trước khi tôi sinh ra, ngay cả bọn họ chết thế nào tôi cũng không biết…”

Tôi nắm chặt tay, tôi đã từng hỏi mẹ rất nhiều lần, nhưng đều không có đáp án. Tôi chỉ biết không phải vì già mà chết, không phải bị bệnh mà chết, là cái gì… Tôi ôm đầu, thi thể trên đất càng ngày càng nhiều, nằm lăn lóc khắp nơi, cảnh tượng này rất quen thuộc, thật sự rất quen. Trong suy nghĩ khắc sâu một chuyện vô cùng quan trọng nhưng lại không muốn nhớ tới, trốn tránh và đối mặt tranh đấu quyết liệt, tôi cảm thấy đầu mình sắp vỡ ra.

— Nhớ, tôi muốn nhớ!

— Không, không được, tôi không muốn!

Tôi ôm đầu, tiếng la hét trong phòng, tiếng đánh nhau, thính giác của tôi giống như được mở rộng, ồn quá! Ồn quá!

Ai tới cứu tôi… cứu tôi!

Âm thanh kiếm va chạm vang lên bên tai, tôi không tự giác trốn đi, kiếm đâm vào một chiến sĩ đã chết bên cạnh tôi, máu đỏ sẫm theo kiếm rút ra, dần chảy xuống, phủ khắp nơi. Tôi như bị mê muội, vươn tay chạm vào dòng máu, sau đó giơ lên trước mặt.


Đỏ như máu, chỉ có một mảng đỏ tươi…

(Oa oa…)

Tiếng trẻ con khóc nỉ non.

(Nhã Giác, chạy mau!)

Một giọng nói của một cô gái vang lên.

(Nhanh lên!)

Một giọng nói trầm ổn của đàn ông.

Trong đầu chỉ có một mảng đỏ tươi, rất nhiều người đang giành giật một đứa trẻ, dưới đất có mấy người, một cô gái liều chết ôm một đứa trẻ, mà mười mấy người đàn ông đang giơ tay tới, tôi loáng thoáng nhìn qua khe hở, thấy thánh giá lập lòe ánh sáng.

(Chạy mau! Đưa cháu ngoại của mẹ chạy mau!)

Bà ngoại? Cô gái ôm đứa trẻ là con của bà? Nhã Giác, không phải là tên của mẹ sao? Vậy bà ấy là bà ngoại của mình? Mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh, vô cùng xinh đẹp, so với mẹ tôi trông khá giống, nhưng mà tuổi của bà ngoại…

(Nhã Giác, mau lên! Đó là con của chúng ta!)

Một người đàn ông chạy đến chắn đám người, để cho cô gái một con đường. Cô gái chạy vài bước, xoay đầu lại, chỉ thấy chồng mình bị đè xuống đất, khóe miệng chảy máu.

(Chạy mau! Tiểu Lăng chính là vua, haha, anh xem như cũng là thái thượng hoàng…)

Đó là câu nói cuối cùng của người đàn ông, trên người cô gái xuất hiện làn sương màu đen, bao phủ xung quanh, trên mặt đầy nước mắt, ôm chặt đứa con của mình, chạy ra khỏi một tòa kiến trúc, đó là… nhà thờ.

“Ba… bà ngoại…”

Cơ thể tôi cứng ngắc, đó là chuyện trước đây? Tại sao tôi lại nhớ rõ? Tại sao lại xuất hiện trong đầu tôi?

“Ba của tôi… bà ngoại của tôi…”


Thì ra bọn họ chết như vậy sao? Là vì để tôi trốn thoát, vì bảo vệ tôi nên mới chết? Nhưng mà tại sao? Một đứa bé mới sinh thì có tội tình gì? Tại sao lại muốn cướp đi người thân của tôi?!

… Tại sao lại muốn giết ba tôi và bà ngoại tôi? Nơi đó chẳng phải là nhà thờ sao? Những người đó chẳng phải là cha xứ ư? Bọn họ chẳng phải tồn tại để cứu giúp sao?!

Tại sao… ai có thể nói cho tôi biết tại sao đi!

Đáp án chỉ có một.

Cho dù không có đáp án, lựa chọn của tôi cũng chỉ có một.

“A… Haha… Thì ra đã kết thù với giáo hội từ lâu…”

Tôi mỉm cười, ngọt ngào, châm chọc, rét lạnh. Thân thể tôi muốn nổ tung, nóng như lửa đốt, nhưng xương cốt lại lạnh như băng, kịch liệt nhưng lại trầm mặc yên tĩnh. Tôi không tin thần, từ khi sinh ra đã quyết định không bao giờ đứng về phía giáo hội, bọn họ là kẻ thù, hại chết người thân của tôi, tra tấn bạn tôi, từ khi sinh ra đã định sẵn, bọn họ là kẻ thù suốt đời của tôi!

“… Anh… đôi mắt của anh…” Ân Vũ Dương đứng trước mặt đột nhiên run lên, chỉa kiếm vào tôi, “Ác quỷ, quả nhiên anh đã biến thành ác quỷ!”

Tôi cong khóe miệng, “Ác quỷ à…”

“Lăng…” Augustine nhích lại gần tôi.

“A!” Một tiếng kêu thật to cắt ngang lời Augustine muốn nói, sắc mặt của cha xứ Simpson và cha xứ William đã như màu đất, môi trắng bệch, sợ tới mức liên tục lùi ra sau, “Ngươi… ngươi… chẳng lẽ ngươi là thuần huyết kia…”

Dị trạng của tôi làm mọi người trong phòng đều giật mình, chiến sĩ định đến cứu tôi cũng lùi ra sau, “Mắt vàng…”

Augustine bước về phía tôi, mắt của hắn cũng đã đổi thành màu vàng, xem ra những chiến sĩ này đều biết, mắt vàng đại biểu cho điều gì, một thân vương đã có thể làm mọi người ở đây hồn phi phách tán, huống chi trước mặt bọn họ còn xuất hiện hai người. Bốn người bên phía Miriam Kerr đều đã muốn hôn mê bất tỉnh, chiến sĩ đã có hơn ba mươi người ngã xuống, nhóm chiến sĩ bảo vệ cha xứ cũng kinh hách, Theodore luôn tìm cơ hội, cuối cùng cũng phát hiện sơ hở, đang chuẩn bị bổ nhào về phía hắn, thì tôi cười lạnh bước tới.

“Theo, dừng tay.”

Giọng nói của tôi không lớn, nhưng bên trong tràn ngập cao ngạo và lạnh lùng. Theodore hơi sửng sốt, dừng lại, hơi cúi người, “Vâng, chủ nhân của tôi.”

“… Ngươi… ngươi quả nhiên là…” Hai chân của cha xứ William đã mềm nhũn, té xuống đất.

Tôi hơi nheo mắt, từ từ ngẩng đầu, rét lạnh tỏa ra xung quanh, “Nói như vậy, sát hại người thân của tôi, chính là các người?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận