[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Đó là một kho hàng cũ kỹ, bên trong bám đầy bụi. Tôi cẩn thận bước đi, tuy không phát ra tiếng động, nhưng khẳng định có để lại dấu chân, tôi cố đi nhẹ hết sức có thể, dù sao tôi cũng không phải thân sĩ chuyên nghiệp. Batty dẫn đường cho tôi vào một nơi khác, cửa cũng khóa, nhưng cửa sổ bên cạnh thì to hơn. Tôi lại leo cửa sổ vào, cách đó không xa có cầu thang. Nhà thờ này là một trong hai nhà thờ có dạng hình tháp, tôi chạy lên lầu hai, hơi thở của Augustine càng rõ hơn, chắc là ở lầu ba.

Tôi vỗ đầu Batty, tỏ vẻ khen ngợi, nhóc con này rất thông minh. Nhưng trước mắt vẫn còn phiền phức, ở cầu thang có hai tên lính canh, trước cửa có vẻ sẽ còn hai tên. Tôi lén lút quay về lầu hai, vẫy tay gọi Batty. Batty mở to mắt nhìn tôi, trông như không tình nguyện lắm.

“Tao biết mày đang no, nhưng ráng chịu chút đi.” Tôi nhỏ giọng nói với nó, “Đi, dẫn bọn họ đi.”

Batty vỗ cánh, giống như nô lệ bị áp bức bay lên cầu thang. Tôi liều mình đuổi theo, trốn trong góc chết giữa hai tầng lầu, dựa vào đôi mắt màu vàng xem biểu hiện của Batty.

Batty bay một vòng trên đầu lính canh, số lượng dơi vào ban đêm cũng không ít, lính canh không kiên nhẫn phất tay, “Đi đi!”

Batty đương nhiên không đi, nó chuẩn xác bay thẳng vào cổ lính canh, cắn mạnh một cái.

“A! Dơi hút máu!” Lính canh hét một tiếng, đang chuẩn bị bắt Batty, Batty lại linh hoạt bay lên, trong không gian u tối, bọn họ tất nhiên so không lại Batty có hệ thống sóng siêu âm, hai tên lính canh bắt đầu nháo nhào đi bắt, còn không ngừng nói chuyện với nhau.

“Bắt nó! Coi chừng bị cắn!”

“Nói không chừng nó là đồng bọn của người bên trong!”

“Vậy dùng cái này!”


“Đồ ngu, dơi làm gì sợ thánh giá!”

“Coi chừng trên người nó mang bệnh, ê, người anh em, bị nó cắn rồi không sao chứ, chắc không bị bệnh dại đi.”

Tôi trốn trong góc che miệng cười, tuy rằng dơi hút máu bình thường đúng là trên người nó có mang vi khuẩn bệnh dại, nhưng Batty là được huyết tộc nuôi, bình thường đều lấy máu cho nó uống, làm gì mắc bệnh này được.

Batty xoay họ vòng vòng, lúc bọn họ đưa lưng về phía tôi, tôi dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên lầu ba, chạy về phía hơi thở của Augustine. Lính canh không phát hiện ra tôi, nhưng không may, hai tên giữ cửa bị tiếng ồn dưới cầu thang hấp dẫn, hiển nhiên cũng thấy tôi.

“Sao lại có thằng bé ở đây?”

Tôi nhắm mắt lại, tim như muốn nhảy ra ngoài. Thu lại đôi mắt màu vàng, tôi phát run, nhìn hai người, “Tôi… tôi không phải người xấu… tôi chỉ đi theo nó…” Tôi chỉ tay về phía Batty, thấy hai người không tin lắm, tôi lại cầm thánh giá, “Xem đi, tôi không phải người xấu… Tôi tới nhà thờ để tránh lạnh… Đây là mẹ trực ban cho tôi, cũng chính con dơi đó cứu tôi… Không tin các anh có thể đi hỏi mẹ, những gì tôi nói đều là thật…”

Hai người nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, nhưng bọn họ cũng sẽ không tin một thằng bé như tôi lại đi cứu quỷ hút máu bên trong, trong đó có một người nói với người còn lại, “Xuống dưới hỏi thử đi, xem xem có phải vậy không.”

Một người đi xuống, Batty lúc này cũng không biết chạy đi đâu, hai tên lính canh ở cầu thang cũng đã bình tĩnh hơn.

“Nhóc con, đừng chạy lung tung.” Người kia nói với tôi.


Tôi sợ hãi gật đầu, ngồi xuống bên tường, tay nắm thánh giá, làm như đang cầu nguyện. Làm sao bây giờ! Bây giờ đang có ba người nghiêm mật giám sát tôi, mà tôi lại không có cách trốn khỏi. Muốn trốn thì cũng còn được, nhưng để chui vào phòng giam giữ Augustine, cái này còn khó hơn lên trời.

Làm sao đây! Làm sao bây giờ! Tôi nhắm mắt lại, điều quan trọng nhất là không thể để lộ thân phận huyết tộc của mình, nếu không sẽ nguy to, nhưng kế tiếp phải làm sao! Lòng tôi nóng như lửa đốt, đột nhiên ở cầu thang xuất hiện hơi thở đồng loại. Đó là…

Tôi nhìn hai tên lính canh ở cầu thang, mắt đen làm tôi giảm thị lực rất nhiều, nhưng tôi nhìn thấy một bóng người, sau đó hai tên lính canh ngã xuống. Tốc độ nhanh như vậy, ngoài Theodore ra thì còn ai nữa?

Tên lính đang nhìn tôi vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Theodore đã xuất hiện phía sau hắn, đánh vào cổ hắn, Theodore đánh mắt về phía tôi. Tôi lập tức đứng dậy, chạy tới căn phòng đó, mắt liếc nhìn sang Theodore, thấy hắn đau đớn, nhưng tôi cũng không dừng lại.

Tôi mở cửa phòng, tim đập mạnh. Augustine nằm bên trong, tay, chân và thân thể đều bị dây da cột chặt vào tường. Hắn gục đầu, mắt cũng nhắm chặt, nửa người trên lõa thể có rất nhiều vết thương to nhỏ, một cái kim tiêm cắm vào cổ tay, máu trong người từng giọt từng giọt nhỏ xuống vào một chiếc bình bên dưới. Tôi rút kim tiêm ra, ghé miệng vào tai hắn gọi, nhưng hắn không có chút phản ứng.

“Augustine! Augustine, là tôi!” Tôi sắp khóc, luống cuống cởi những sợi dây. Khả năng khôi phục vết thương của Augustine tốt hơn tôi, nhiều vết thương như vậy, chắc chắn có gì đó ức chế năng lực của hắn.

Tôi cúi người hôn lên mắt hắn, môi hắn, liếm miệng vết thương, Augustine hơi giật người, tôi căng thẳng ngẩng đầu, nhìn môi hắn mấp máy, tôi lập tức biết hắn cần gì.

Tôi kéo quần thun ra, trước khi đi tôi có giấu một bịch máu dán vào bụng, quần rộng nên che mất, không nhìn thấy. Tôi lấy bịch máu ra, xé miệng bao, lấy cái ống tiêm vừa mới tháo ra nhét vào túi máu, đầu còn lại nhét vào miệng Augustine. Nhưng Augustine không có sức hút vào, tôi ném ống đi, tự ngậm ngụm máu, sau đó đút vào miệng hắn.

Cảm giác vị ngọt của máu, Augustine mở mắt ra.


“Augustine!” Tôi gọi một tiếng, sợ hắn không nhận ra tôi.

“Cho tôi…” Hắn nhìn bịch máu trong tay tôi, “Đưa cho tôi… Lăng…”

Nghe thấy hắn gọi tên tôi, nước mắt chảy xuống, tôi mở miệng túi, đưa tới bên miệng hắn, hắn uống từng ngụm từng ngụm.

Sau khi bổ sung 400cc máu, Augustine cũng đỡ hơn, có thể ngồi xuống, nhưng tôi biết nhiêu đây vẫn không đủ. Tôi vén tóc lên, đưa cổ tới.

“Uống của tôi đi, Augustine.”

Tôi thấy hắn hơi do dự, nhưng dục vọng vẫn chiến thắng lý trí, hắn cần máu, dùng sức mút vào. Tôi bị phương thức cuồng dã của hắn làm đau, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Nếm thấy mùi vị máu của tôi, Augustine cũng thanh tỉnh lại, thả chậm tốc độ hút máu, ước chừng uống khoảng 200cc thì dừng.

“Augustine? Tôi không sao…”

“Không.” Giọng nói của hắn đã mượt hơn ban nãy, “Như thế này rồi còn muốn chạy, em cũng không thể vừa đi liền ngã xuống. Bên ngoài chẳng phải còn vài tên nữa sao?”

Tôi gật đầu. Tầm mắt hắn rơi xuống dây chuyền thánh giá trên ngực tôi.

“Sao em lại đeo cái này?” Hắn nhíu mày.


“À… nữ tu sĩ cho tôi, anh không thích thì thôi không đeo nữa.” Tôi tháo dây chuyền ra, nhét vào túi, động tác làm lại làm Augustine kinh ngạc, cầm tay tôi kiểm tra.

“Lăng, sao em lại… Trên thánh giá đó có thánh lực mỏng, mà em chỉ là trẻ sơ sinh…”

Thì ra là có thánh lực thật, tôi lè lưỡi với Augustine, “Steven nói, cái này là tính chất đặc biệt của tôi.”

Augustine sửng sốt, sau đó cười tươi, “Vậy giúp tôi lấy mấy thứ kia ra đi, nó làm tôi không thoải mái.”

Augustine chỉ mấy cây thánh giá để bên giường, còn có hai cái trên dây lưng lúc nãy cột hắn. Tôi cầm lên, ném ra góc sáng, Augustine bây giờ trông đã bớt khó chịu, miệng vết thương cũng dần khép lại.

Tôi đỡ Augustine đứng dậy, cầm cây thánh giá lớn giữ cửa, bẻ, Augustine lại nắm tay tôi, dùng lực, nó liền bị bẻ làm hai, tùy tay ném ra góc sáng, “Thánh giá chết tiệt!”

Augustine mắng một câu, đá mấy cây thánh giá đã mất thánh lực, kéo tôi ra cửa. Batty bay về phía tôi, mà ba tên lính canh bị Theodore đánh ngất đang có dấu hiệu tỉnh lại, Augustine liền dùng răng nanh bén nhọn cắn bọn họ, thế là lại hôn mê bất tỉnh. Augustine không khách khí hút 400cc máu mỗi người, rốt cuộc cũng bổ sung lại đầy đủ cho cơ thể không còn chút máu ban đầu.

“Đi, bảo bối.” Augustine kéo tay tôi.

“Từ từ, Augustine.” Tôi nhìn Theodore ngã cách đó không xa, xem ra tình huống của hắn không ổn, “Mang hắn theo được không?”

“Lăng, chẳng lẽ em không biết hắn là…”

“Tôi biết, nhưng tôi có một ý định.” Tôi chớp mắt, mỉm cười quỷ dị, Augustine lập tức thỏa hiệp, vác Theodore lên vai, chạy xuống cầu thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui