Chuyện Khương Như sai người điều tra về thân thế của Thụy Hân, cũng như việc cô ta đến tìm gặp Thụy Hân, Duy Bảo tình cờ biết được, anh đã hiểu tại sao hôm đó Thụy Hân lại có thái độ kì lạ như vậy, Duy Bảo rất bực tức..
Hôm đó, Duy Bảo gặp Khương Như ở một quán cà phê nho nhỏ. Đúng ba giờ mười lăm phút chiều theo giờ hẹn, Khương Như hí hửng bước vào quán.Vào đến nơi, cô chưa kịp ngồi xuống đã ríu rít:
-Ôi, em vui quá, không ngờ anh lại hẹn em ra đây. Thế chắc là muốn tâm sự với em đúng không?-Gương mặt Khương Như nở một nụ cười rạng rỡ
- Tôi không có thời gian mà hẹn cô ra đây để tâm sự với cô đâu. Tôi chỉ muốn hẹn cô ra đây để nói cho cô biết một điều thôi.
- Anh..anh muốn nói chuyện gì với em-Nụ cười của Khương Như bỗng vụt tắt, cô linh cảm một điều gì đó không tốt khi nhìn vào ánh mắt chất chứa đầy nỗi căm tức của người con trai đang ngồi đối diện mình.
-Tôi nói thẳng vấn đề luôn cho cô hiểu nè. Tôi trước giờ luôn xem cô là một người bạn, và ngoài điều ấy ra không hề có gì khác. Chính vì thế tôi yêu cầu cô đừng tới làm phiền Thụy Hân, chuyện cô điều tra về thân thế hoàn cảnh của Thụy Hân tôi coi như không biết gì. Nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn xuất hiện trước mặt cô ấy và bịa đặt ra những điều không có thì cô đừng trách tôi trở mặt…Cô nên biết dù gia đình cô có khá nhiều cổ phần trong công ty, nhưng bây giờ số lượng cổ phần tôi nắm trong tay còn nhiều hơn gấp mấy lần….Chính vì thế nên..tôi mong cô hãy biết điều một chút- Ánh mắt Duy Bảo hừng hực, như ám hiệu cho Khương Như biết rằng những gì anh nói thì anh sẽ làm được.
- Nhưng chẳng phải giữa hai chúng ta đã có đính ước từ nhỏ sao?- Khương Như vẫn tỏ ra ngang bướng
- Đó là do cô nghĩ thế, còn tôi thì chưa bao giờ. Ông tôi cũng đã nói rồi, đó chỉ là một lời nói trong lúc cao hứng thôi. Nếu như tôi và cô thành đôi thì càng tốt. nhưng nếu không thì ông tôi không ép buộc. Thời đại này là thời đại nào rồi mà còn kiểu áp đặt hôn nhân chứ. Cô sống ở phương tây cả 5 năm trời không lẽ cô không hiểu điều đó sao?- Duy Bảo kiên quyết đến lạnh lùng.
- Anh…anh là đồ vô tình…Tôi….-Khương Như bắt đầu nghẹn ngào…
-Tôi không phải vô tình mà là trước giờ tôi không hề có tình cảm với cô, tôi nói thế là tôi không muốn lừa gạt cô . Không lẽ cô muốn bị tôi lợi dụng tình cảm sao?
- Được rồi, Duy Bảo em hiểu rồi. Em sẽ nghe theo những lời anh nói. Dù sao em cũng không muốn mất đi tình bạn của chúng ta, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến mối thâm tình của hai gia đình chúng ta- Khương Như đổi giọng
-Nếu cô hiểu được vậy thì tốt, tôi và cô vẫn sẽ là bạn của nhau.-Nói rồi Duy Bảo nhoẻn một nụ cười cầu hòa, sau đó anh đưa tay ra với ý muốn bắt tay với Khương Như. Như một phản xạ Khương Như cũng bắt tay Duy Bảo, miệng cũng nhoẻn một nụ cười.
Tạm biệt Khương Như, Duy Bảo ra về. Nhưng anh không hề biết rằng, đằng sau cái nụ cười giả tạo ấy là những âm mưu, những thủ đoạn khôn lường đang rình rập để hãm hại anh và những anh yêu thương.
Ở đây có ai tên Đào Thụy Hân không?ra nhận thư này- Tiếng của người bưu tá vang to
Thụy Hân mở cánh cửa bước ra, xác nhận mình chính là Đào Thụy Hân rồi đưa tay cầm lấy một bức thư dày cộm, trên phong bì không đề tên người gửi mà chỉ có địa chỉ của người nhận.
Thụy Hân vô cùng bất ngờ bởi từ trước đến giờ cô chưa bao giờ gửi thư và nhận thư phương xa của bất cứ một ai. Cô đưa ra những phỏng đoán, cô mỉm một nụ cười hạnh phúc khi nghĩ rằng đó có lẽ là một hành động lãng mạn của Duy Bảo dành tặng cho cô…Cô hồi hộp mở lá thư ra,….một bức thư dài chưa đến mười dòng được đánh máy, kèm theo đó là những bức ảnh của bố cô, mẹ cô, của Khả Thụy rồi có cả ảnh của anh em Duy Bảo đều bị đâm thủng ở đủ chỗ. Thụy Hân bỗng thấy lo sợ vô cùng, rồi tay cô lại run cầm cập khi đọc nội dung bức thư kia “ Đào Thụy Hân nếu như ngươi không chịu buông tha cho Phương Duy Bảo thì tất cả những người mà ngươi yêu thương nhất sẽ lần lượt, lần lượt biến mất khỏi cuộc đời này”….Rõ ràng rồi, đây là một bức thư đe dọa sặc mùi xã hội đen…Cô lờ mờ đoán ra được ai là chủ nhân của bức thư này. Thấy chị gái của mình, mặt cắt không còn giọt máu khi cầm trên tay lá thư vừa nhận được, Khả Thụy lo lắng hỏi:
- Chị ơi có chuyện gì mà sao sắc mặc chị tái nhợt vậy?- Trong thư viết cái gì à, mà thư của ai vậy, chị cho em xem thử.
- À không, không phải đâu, chắc tại lúc này làm việc phải tăng ca quá nên chị hơi mệt thôi. Uống thuốc vào là khỏe ngay ấy mà- Thụy Hân nói dối để tránh cho em mình khỏi phải lo lắng.
- Thật thế à, nếu thế thì chị xin giảm bớt giờ làm đi. Sức khỏe vẫn là trên hết chị à!
- Ừ! Chị biết rồi. Thôi em đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm, bố mẹ cũng sắp về rồi đó.
Khả Thụy vâng một tiếng rồi cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm, Thụy Hân cũng nhanh nhảu cất đi lá thư và những tấm ảnh vào túi xách của mình đang để trên bàn, rồi đặt nó cẩn thận vào phòng mình….Tâm trí cô không ngừng suy nghĩ về những bức ảnh và nội dung lá thư kia….Cô thực sự lo lắng…….
Chiều tối hôm đó, ông bà Đào từ công sở trở về, gương mặt mang đậm dấu vết của thời gian của họ đượm buồn. Không giống như không khí vui vẻ của mọi ngày, họ cố gắng nuốt từng miếng cơm, thế nhưng họ không thể dấu được tâm sự với hai đứa con của mình, Thụy Hân lo lắng lên tiếng hỏi trước:
- Bố mẹ hôm nay có chuyện gì thế ạ?- Ở công ty có chuyện gì sao?
- À không, không có gì đâu, các con đừng lo lắng - Bà Đào lắc đầu chối rồi khẽ đưa một ánh mắt buồn nhìn sang chồng mình.
- Bố mẹ nhất định có chuyện, tại sao bố mẹ lại không cho con và chị con được biết chứ?- Khả Thụy bấy giờ mới lên tiếng
Bữa cơm của gia đình Thụy Hân hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng căng thẳng, điều này chưa từng xảy ra với gia đình đầm ấm của cô. Và lùa thật nhanh những miếng cơm vào miệng, Thụy Hân đứng dậy trước, sau đó đến Khả Thụy, cả hai đều mang một nỗi lo lắng và băn khoăn tột độ không biết đã có chuyện gì xảy ra với bố mẹ…
Một lúc sau, ông bà Đào từ trong phòng mình vừa bước ra. Lúc này, Thụy Hân cũng vừa rửa xong đống chén bát.
Ông bà Đào, ngồi trên chiếc sofa đối diện với hai đứa con của mình, nhìn hai đứa con ông bà vô cùng xót xa…Rồi ông Đào buồn bã lên tiếng:
- Hân, Thụy này, thực ra bố mẹ không muốn các con biết chuyện này đâu, vì sợ hai đứa sẽ lo lắng. Nhưng nếu bố mẹ cứ dấu thì lại càng làm hai đứa lo lắng hơn. Là thế này, hôm nay ở trên công ty bố mẹ vừa nhận được thông báo nghỉ hưu bắt đầu từ tuần sau các con à.
Lời nói của ông Đào vừa dứt, Thụy Hân vô cùng kinh ngạc, cô đoán biết được có một người đã đứng sau chuyện này. Khả Thụy thì vì cảm thấy uất ức nên hỏi dồn dập:
- Bố mẹ nói gì, sao lại có chuyện vô lý như thế được. Bố mẹ đâu đã đến tuổi nghỉ hưu. Xưa nay, lúc nào cũng làm việc chăm chỉ và nghiêm túc mà, tại sao lại như thế được. Ông giám đốc ở công ty có vấn đề gì nhỉ, con….
- Khả Thụy, bình tĩnh đi con, bố mẹ biết các con sẽ lo lắng, nhưng bố mẹ sẽ cố gắng đi tìm việc khác mà làm.
- Bố …mẹ.. không thể có chuyện vô lý như thế được. Ngày mai, bố mẹ cứ đi làm. Con sẽ tìm cách, không có ai có quyền đuổi việc bố mẹ con khi không có lý do chính đáng được- Thụy Hân mím chặt môi nói
- Thụy Hân…con…định làm gì?-Bố mẹ không muốn con vì bố mẹ mà chịu thiệt thòi đâu.- Bà Đào lo lắng nói
- Bố mẹ cứ yên tâm con sẽ có cách mà…..
Hai giờ chiều hôm đó, tại công ty Gia Hội. Trong phòng của giám đốc công ty.
- Dạ thưa Giám đốc, có cô Hứa Tổng giám của Tập đoàn gọi đến ạ- Cô thư ký nói qua điện thoại
-Được rồi, nối máy cho tôi- Đường dây kết nói, vị Giám đốc trung niên kia kính cẩn: -Dạ tôi xin chào Tổng giám Hứa, cô tìm tôi có việc gì không ạ?
- Tôi không có thời gian nói dài dòng đâu, tôi chỉ hỏi ông một câu thôi. Trong công ty của ông có hai nhân viên đã đứng tuổi là hai vợ chồng họ Đào đúng không?- Đầu dây bên kia là một giọng nữ lạnh lùng và ngạo mạn vô cùng
-Dạ, dạ đúng ạ..-Nhưng có việc gì không thưa Tổng giám?
- Được rồi, vậy tôi yêu cầu ông, sa thải họ ngay trong tuần tới
- Dạ…dạ..tại sao vậy ạ? Họ đã làm ở đây hơn hai mươi năm rồi, có rất nhiều đóng góp, lại rất cần mẫn thưa Tổng giám..
- Ông thật là lắm lời, tôi có một vài điều không hài lòng về họ, nói cho ông biết, nếu họ không bị đuổi, thì người ra đi sẽ là ông. Ông nên nhớ, những nhân viên bình thường thì nằm trong tay ông,. Nhưng Giám đốc như ông lại nằm trong tay của Tập đoàn đó- Đầu dây bên kia tỏ vẻ bực dọc, ra giọng đe dọa.
- Tôi…tôi…thôi được, nếu như Tổng giám đã có lệnh, tôi nào đâu dám không dám thực hiện. Tôi sẽ cho soạn quyết định ngay bây giờ, thưa Tổng giám
- Nếu vậy thì tốt, tôi sẽ hậu đãi cho ông. Nhưng tất nhiên, ông không được tiết lộ với ai rằng tôi là người đã bảo ông làm việc này. Nếu không, hậu quả như thế nào, ông sẽ biết ngay đó
- Dạ..được..tôi hiểu, tôi biết rồi.
- Tút..tút- Đầu dây bên kia đã dập máy. Cô gái nhoẻn một nụ cười mãn nguyện chứa đầy mưu toan, cô thầm nghĩ “ Đào Thụy Hân, cô sẽ không bao giờ thắng được tôi đâu”.
Chiều ngày hôm sau, Khả Thụy từ lớp học vẽ trở về với khuôn mặt buồn bã. Thụy Hân lúc đó vẫn đang cố gắng tìm cách để giữ lại công việc cho bố mẹ, để quyết định nghỉ hưu vớ vẩn kia sẽ không được thực hiện vào tuần sau. Cô đang ngồi trầm ngâm trên chiếc sofa. Còn ông bà Đào thì đã vào phòng, vì chuyện quyết định nghỉ hưu nên không khí trong nhà không được vui vẻ như mọi khi. Thấy em trai như vậy, cô lại càng lo lắng:
- Có chuyện gì mà trông sắc mặc em kém thể hả Khả Thụy,
Khả Thụy không hề dấu diếm chia sẻ ngay với chị của mình:
- Chị à, em không được tiếp tục học vẽ nữa rồi. Cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay khi em vừa đến lớp ,thì thầy giáo nói rằng, em không được học nữa. Em hỏi nguyên nhân thì thầy chỉ nói là : “Thầy rất tiếc, thầy xin lỗi em, em thực sự rất tài năng. Nhưng thầy chỉ thực hiện theo chỉ thị thôi. Thầy không làm khác được.” Toàn là những lời ngụy biện, cái gì mà rất tiếc, là làm theo chỉ thị, chẳng qua là họ đố kỵ với em thôi. Em không phục, không đành lòng- Khả Thụy mím chặt môi, giọng cậu nghẹn lại, nhìn vẻ mặt thất thần của em trai Thụy Hân cảm thấy có lỗi và xót xa vô cùng. Cô càng lúc, càng cảm thấy sợ sức mạnh, sự tàn độc của sự ghen tuông của người giàu có và quyền thế. Cô khẽ nói với Khả Thụy:
- Chị xin lỗi, lỗi là ở chị, vì chị mà em bị liên lụy.
-Sao là vì chị được chứ, chị đâu có lỗi gì .Em xin lỗi vì đã làm chị bận tâm. Em không sao đâu, qua hôm nay thôi. Ngày mai sẽ khá hơn. Không học ở chỗ này thì học ở chỗ khác, trường dạy vẽ có chất lượng đâu chỉ có một đâu chứ.Khả Thụy tuy rất buồn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nói cứng để an ủi chị .Cậu không muốn chị vì mình mà phải buồn thêm nữa. Nhưng Thụy Hân đương nhiên cảm thấy có lỗi, cô biết chắc chắn tại sao lại xảy ra chuyện này.Đang mải mê suy nghĩ, cô lại nghe tiếng của Khả Thụy:
- Mà chị biết không, Duy Khang ở lớp điêu khắc không hiểu tại sao cũng biết chuyện này, cậu ấy cũng tỏ ra bất bình lắm.Cậu ấy còn đứng giữa lớp điêu khắc mà tuyên bố rằng nếu như em không được học nữa, thì cậu ấy cũng bỏ luôn. Thế là cậu ấy kéo em đi ăn kem đến đúng giờ này là về, giống như là vừa tan học vậy. Phải công nhận rằng, những lúc như thế này mới biết bạn bè thực sự là như thế nào. Dù sao cũng phải cảm ơn sự đố kỵ của mấy người ở lớp vẽ, bởi chính điều này đã giúp em nhận ra một người bạn tốt thực sự .Rồi Khả Thụy nở một nụ cười mãn nguyện, dường như quên mất nỗi buồn lúc nãy, cậu đứng dậy bước chậm rãi về phòng.
Cũng thật là trùng hợp, Khả Thụy và Duy Khang vốn là đôi bạn rất thân của nhau ở lớp đại học, họ lại cùng nhau đi học tại trường năng khiếu nghệ thuật Sôpanh vào mỗi tối ngày chẵn, Sôpanh là ngôi trường do tập đoàn Phương Thị quản lý và điều hành, ở ngôi trường này học viên không phân biệt tuổi tác, giới tính, địa vị, thân thế tất cả những ai có năng khiếu cùng niềm đam mê nghệ thuật, nếu vượt qua kì thi tuyển chọn ở tuần đầu tiên sẽ được nhập học.Và chính vì điều đó mà cả Khả Thụy và Duy Khang đều cùng học trong trường này. Sau này, khi phát hiện ra, một người có chị , một người có anh. Người anh và người chị của họ lại rất yêu nhau nên tình cảm vốn đã khắng khít lại càng khắng khít hơn.
Riêng về phần Thụy Hân cô lại không cảm thấy vui chút nào. Cô bàng hoàng với những gì mình vừa nghe, cô nắm chặt tấm danh thiếp của Khương Như, mắt không rời khỏi hàng số in trên tấm danh thiếp. Cô cầm chiếc điện thoại lên .Và từ từ bấm số…..
Cuộc gọi kết thúc, tâm trạng Thụy Hân nặng trĩu. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô nghĩ về Duy Bảo, nghĩ về buổi hẹn mừng sinh nhật anh vào ngày mai .Cách đây một tháng cô đã lên một kế hoạch khá chu toàn để mang đến một ngày sinh nhật thật ý nghĩa dành cho người cô yêu. Một bữa hẹn hò thật ấm áp và hạnh phúc .Nghĩ đến đó mà cô đau đớn như xé từng khúc ruột vì………. Cô đưa tay gạt nước mắt…..
Chiều hôm sau, Duy Bảo đến đón cô sớm hơn giờ hẹn gần nửa tiếng đồng hồ. Anh vận trên người chiếc áo ghi lê màu cà phê lịch lãm, chiếc quần ka ki màu trắng trang nhã, không giống với những bộ le cứng đờ mỗi khi anh đến công ty. Gương mặt điển trai ánh lên niềm vui bất tận. Hôm nay, anh tự mình lái chiếc BMW sang trọng đến tận nhà đón Thụy Hân. Tuy đến sớm, nhưng Duy bảo không gọi điện thoại cho Thụy Hân, vì muốn dành cho cô một chút bất ngờ. Đúng giờ hẹn, Thụy Hân mặc một chiếc váy màu trắng, tóc cô xõa dài, đeo một dải ruy băng màu xanh. Trên tay cô, một chiếc hộp xinh xinh. Nhưng môi cô lại không hề nở nụ cười, cô đang giằng xé cõi lòng mình. Cánh cửa vừa mở ra, cô ngay lập tức bắt gặp dáng hình thân thương đang đứng đợi cô bên cạnh chiếc ô tô. Khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt ám áp nhìn cô nói :
- Thiên thần của anh ra rồi đấy à, hôm nay em mặc chiếc váy này trông thật là xinh .Anh hồi hộp quá nên đã cố ý đến sớm đợi em đó.
- Anh đến từ sớm ư? Anh đến lâu chưa? Sao đến sớm mà không gọi em ra?- Thụy Hân hỏi giọng mang đầy sự cảm động.
- Tại anh muốn tạo một bất ngờ cho em mà. Hơn nữa, anh mà gọi ra sao em chuẩn bị cho kịp. Mà không có sao đâu, đợi em là hạnh phúc của anh mà. Lên xe đi em, anh rất nóng lòng được đến công viên hẹn hò của chúng ta và khám phá bí mật món quà em tặng anh. Nhìn gương mặt của Duy Bảo, Thụy Hân cũng nở một nụ cười nhưng trái tim cô thì đang nhỏ lệ .Duy Bảo một tay cầm vô lăng, tay kia đan chặt vào lòng bàn tay cùa Thụy Hân. Lòng ngập tràn niềm vui, nhưng anh đâu biết rằng những giây phút hạnh phúc này đây rồi sẽ bị nỗi đau khổ thế chỗ…
Chiếc BMW vẫn đang đều đều lăn bánh về hướng công viên trung tâm.
Nắm chặt tay Thụy Hân, Duy Bảo bước đến bãi cỏ, nơi hẹn hò quen thuộc của anh và cô nằm ở góc bên trái của công viên.
Sau khi yên vị, nhìn cô một hồi lâu. Rồi anh cất tiếng hỏi:
-Bây giờ có thể cho anh biết được bí mật bên trong chiếc hộp kia không?- Gương mặt đầy vẻ háo hức.
Thụy Hân gượng cười, đưa anh món quà cô đang cầm trên tay. Duy bảo đưa tay nhận lấy rồi cẩn thận bóc quà ra. Món quà cô tặng anh là một quả cầu tuyết bằng thủy tinh, bên trong có hai em bé đang ngồi trên một chiếc xích đu. Em bé trai, nghiêng đầu hôn gò má em bé gái.
- Ôi, đáng yêu quá.! Giống em và anh quá phải không, món quà này chắc hẳn sẽ rất có ý nghĩa đây- Nụ cười không dứt trên môi Duy Bảo, rồi anh đưa mắt ra xung quanh như đang tìm một thứ gì đó.
Nhìn thấy hành động của Duy Bảo, Thụy Hân hỏi:
-Anh đang tìm cái gì vậy?- Tuy hỏi vậy nhưng Thụy Hân thừa biết là Duy Bảo đang cố tìm tấm thiệp mà anh đoán chắc rằng trên đó sẽ viết những lời yêu thương cùng ý nghĩa của món quà mà cô tặng anh. Bởi Thụy Hân luôn luôn có một tấm thiệp đi cùng những món quà.
- Thì ra là thế, nhưng hôm nay là sinh nhật anh nên em muốn thay đổi một chút. Những lời này, chính miệng em sẽ nói ra, được không anh?- Thụy Hân nhìn Duy Bảo nói từng lời mà đó cũng chính là từng nỗi giằng xé. Thực ra, cô cũng đã chuẩn bị tấm thiệp đó rồi .Nhưng tối qua, khi nói chuyện điện thoại với Khương Như xong cô đã lấy nó ra. Cô không muốn anh phải đắm chìm trong muôn ngàn hạnh phúc để rồi phải gục ngã trong đớn đau.
Duy Bảo thì lòng đang rạo rực, anh đang mong chờ những lời yêu thương từ cô gái anh yêu .Anh mắt anh ân cần, ấm áp nhìn cô, cất tiếng:
-Thiên thần của anh hôm nay lại muốn tặng cho anh nhiều ngọt ngào đến vậy sao. Được rồi, em nói đi, anh sẽ lắng tai nghe và nhớ kĩ từng lời em nói.
Nỗi xót xa lại trào dâng bội phần nơi con tim của Thụy Hân. Cô không biết liệu mình có đủ dũng khí để nói ra những điều mà tối hôm qua cô đã hứa với Khương Như hay không…
Hai mươi giờ ba mươi phút, tối hôm qua.Tại nhà của Thụy Hân, cuộc điện thoại của Thụy Hân và Khương Như:
-………Khương Như, tôi xin cô hãy tha cho bố mẹ và em trai tôi. Đừng vì tôi mà cướp đi những đam mê và công việc của họ - Giọng Thụy Hân tha thiết.
-Bây giờ, thì cô đã biết tôi có thể làm được những gì rồi chứ. Tôi biết cô yêu anh Duy Bảo, nhưng tôi biết cô cũng rất yêu gia đình mình nhưng cô chỉ có thể chọn một. Chắc cô không muốn vì tình yêu của cô với Duy Bảo mà những người thân yêu của cô sẽ bị thiệt thòi chứ?- Khương Như rít giọng.
- Tôi biết, tôi hiểu. Nếu tình yêu của tôi lại làm hại đến những người thân của mình, cũng như người thân của anh Duy Bảo thì quả thật tôi quá tàn nhẫn rồi. Tôi hứa với cô, tôi sẽ rời xa Duy Bào và trả lại anh ấy cho cô. Mong cô hãy trả lại công việc cho bố mẹ tôi, trả lại chỗ học vẽ cho Khả Thụy .Nhưng tôi cũng xin cô..- Thụy Hân nhỏ từng giọt lệ theo từng câu nói của cô. Tinh yêu cô dành cho Duy Bảo là rất lớn nhưng còn bố mẹ và em trai cô…Cô không thể chỉ nghĩ cho riêng mình .
- Nhưng cái gì? Cô còn đòi hỏi cái gì nữa hà? –Khương Như đanh thép.
- Nhưng ngày mai là sinh nhật Duy Bảo tôi không thể làm tổn thương anh ấy trong ngày sinh nhật được. Tôi hứa, sau ngày mai rồi tôi sẽ rời xa anh ấy mãi mãi –Thụy Hân khẩn thiết mong chờ một sự mủi lòng từ Khương Như.
- Cô quên chuyện đó đi. Ngày mai là sinh nhật anh ấy nên cô càng phải nói .Có thế thì anh ấy mới dễ hận cô hơn và dễ đến với tôi hơn hiểu không hả?-Khương Như không mảy may một chút động lòng mà còn lạnh lùng buông lời cay độc.- Nếu cô không muốn bố mẹ cô trở thành những kẻ thất nghiệp kể từ tuần sau thì cô nhất định phải nói .
-Thôi được rồi, tôi hứa với cô, tôi sẽ làm theo như cô yêu cầu.
Ngắt máy, nước mắt Thụy Hân tuôn ra như suối. Cô gọi tên Duy Bảo trong làn nước mắt:
“ A Vũ, xin lỗi anh , nhưng em không thể làm khác được. Em không thể ích kỉ để vì mình mà những người thân của em bị liên lụy được. A Vũ, ngày mai nếu như em có làm anh tổn thương thì xin anh hãy tha lỗi cho em .Nếu như, em làm anh phải đau thì em cũng đau hơn nhiều lần. Em vẫn luôn yêu anh A Vũ à.”
Trở về với thực tại, trên khóe mắt Thụy Hân hai dòng lệ khẽ rơi. Thấy cô khóc, Duy Bảo lo lắng và bối rối vô cùng, anh đưa tay lau nước mắt cho cô và xót xa hỏi:
- Em sao thế, sao lại sững người ra mà lại còn khóc nữa thế. Hay là em nghĩ anh giận em vì em không viết thiệp tặng anh như mọi lần. Anh không giận đâu mà, nếu không nói được những lời yêu thương thì cũng không sao đâu. Tình cảm em dành cho anh, anh hiểu hết mà. Duy Bảo ngã đầu Thụy Hân vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Điều đó lại làm cho trái tim Thụy Hân thắt lại. Cô đưa tay quệt nước mắt, và bắt đầu mở lời : Không, không phải như thế, em không nghĩ như thế đâu.Em nói đây….:
Lấy hết dũng khí, Thụy Hân mở lời:
- Chúng ta chia ….tay….đi, anh nhé!- Thụy Hân đau quặn lòng
-Hả???!!!!!....em…em vừa nói gì? Anh có nghe nhầm không?, hôm nay sinh nhật anh nên định dành ngạc nhiên cho anh, trêu anh đấy à?- Duy Bảo không khỏi kinh ngạc trước những gì Thụy Hân nói nhưng anh vẫn gượng cười và cho đó là lời nói đùa.
-Không…em không đùa…em đang nói nghiêm túc đấy. Chúng ta chia tay đi, em không yêu anh nữa- Thụy Hân bắt đầu rưng rưng mắt…Nhưng không kịp để cho Duy Bảo thấy những giọt nước mắt của mình, cô kìm nén không để mình phải rơi một giọt nước mắt nào cả.
- Em…em..nói dối anh. Em có dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói như vậy không? Duy Bảo siết chặt đôi vai của Thụy Hân.Môi anh mím chặt, đôi mắt bắt đầu rưng rưng.
-Được, anh nhìn em đi..Em nói cho anh biết, em không yêu anh nữa..vậy được chưa hả?
-Cho anh một lí do đi, nếu em không cho anh một lí do anh sẽ không tin đâu.Hay là Khương Như đã ép buộc em, cô ta đã làm gì em. Là vì cô ta đúng không, nếu là vì cô ta thì em yên tâm, anh sẽ …- Ánh mắt Duy Bảo hướng vào Thụy Hân, rực lên nỗi khát khao níu kéo cô..Anh không nói thành lời trọn vẹn được nữa.
- Anh đừng nói nữa, không phải vì ai hết. Đơn giản là vì em, em hết yêu anh rồi –Thụy Hân hét lên, rồi cô tiếp tục gieo vào lòng Duy Bảo những lời đắng cay:- Hết giá trị lợi dụng anh rồi, quen biết anh là để biết được hương vị khi được làm người yêu của một công tử quý tộc như vậy là đủ rồi. Em chán rồi, Em và anh vốn không thuộc về nhau mà.
-Em nói dối anh, anh giận anh chuyện gì nên em mới nói thế đúng không. Nếu thế thì cho anh xin lỗi..Tha lỗi cho anh đi – Duy Bảo thống thiết, đôi mắt anh đỏ hoe..
- Anh vẫn chưa hiểu gì à, đơn giản là em hết yêu anh rồi. Anh chẳng làm gì có lỗi với em hết. Nếu anh còn không tin thì đây- Vừa nói, Thụy Hân, đưa tay rút chiếc nhẫn đeo trên tay, sợi dây chuyền đeo trên cổ-Rồi cô lại tiếp- Trả lại cho anh những thứ này, em không cần nó nữa…Như vậy anh tin chưa hả.?
Sợi dây chuyền cùng những chiếc nhẫn tụt khỏi tầm tay của Thụy Hân rớt xuống bãi cỏ, giống như tình yêu của họ đang rời bỏ họ. Thụy Hân vụt chạy thật nhanh, mặc cho Duy Bảo đã kéo tay cô lại, cô dùng hết sức gỡ cánh tay anh ra .Duy Bảo không ngừng gọi tên cô, nhưng Thụy Hân không hề quay lại..Quả cầu thủy tinh cô vừa tặng anh lúc nãy, cũng lăn thật xa khỏi tầm mắt của Duy Bảo. Trời! bỗng đổ cơn mưa xối xả như muốn khóc cùng nỗi đau của đôi tình nhân kia. Duy Bảo, bò lăn trên bãi cỏ cố gắng tìm chiếc nhẫn, sợi dây chuyền và cả quả cầu nữa…Nhưng làn mưa như trút, trong lòng lại rối loạn tột độ…anh không sao tìm được….Một lúc sau, như một chút may mắn còn sót lại Duy Bảo tìm được những thứ anh muốn tìm. Nhưng giờ, đối với anh tìm được rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, bởi chủ nhân của những đồ vật này, người con gái anh muốn sống trọn đời bên anh đã quay lưng bỏ lại anh…Anh hét lên giữa màn mưa : “Thụy Hân, tại sao em lại đối xử với anh như thế, tại sao lại vào hôm nay? Tại sao, tại sao vậy hả”…Rồi anh bỏ lại chiếc ô tô, chạy ào ra màn mưa không một chút định hướng. Nước mắt anh hòa vào những giọt mưa. Lại một lần nữa, vào ngày sinh nhật, người anh yêu thương nhẫn tâm rời bỏ anh…
Thụy Hân, cũng không khác gì Duy Bảo, cô ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế ở trạm xe buýt khóc như mưa, không để ý có biết bao chuyến xe đến rồi lại đi.
Trong khi đó cả Thụy Hân và Duy Bảo đều không biết được rằng, từ phía đằng xa. Một cô gái ngồi trên chiếc xe Audi đã quan sát hết toàn bộ sự việc diễn ra lúc này ở tại bãi cỏ công viên kia. Và cô ta đang mỉm cười mãn nguyện, vì cuối cùng thủ đoạn của cô đã đạt được mục đích.
Vậy là những gì Khương Như rắp tâm thực hiên..coi như đã thành công, nhưng liệu rằng... niềm vui có đến được với Khương Như hay không? liệu Duy Bảo có vì thế mà trở lại bên Khương Như hay không? Duy Bảo và Thụy Hân..sẽ trải qua những đau đớn như thế nào..và sức mạnh tình yêu có giúp họ vượt qua hay không, xin mời theo dõi chap sau.
Xin chân thành cảm ơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...