Hôm đó, là một ngày trời nắng đẹp, như mọi ngày Thụy Hân từ tiệm mỹ phẩm trở về. Là ngày thứ 7 nên cô không làm ca tối,…bước vào nhà, Khả Thụy mở cửa cho cô.Cậu nhanh nhảu nói:
-Chị Thụy Hân, có bạn chị ngồi đợi chị nè. Chị tiếp bạn chị đi nhá, em đang học bài, em vào học tiếp đây.- Nói rồi Khả Thụy quay lưng bước lên phòng.
- Thụy Hân tiến nhanh vào căn phòng khách, một cô gái ăn mặc khá thời trang, mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ óng mượt, đang ngồi trên sofa đợi cô. …Thụy Hân nhìn cô gái đó một cách chăm chú, dường như cô đang cố nhớ ra gương mặt này, không biết đó là người bạn từ thời nào của cô. Nhưng thực tình Thụy Hân không hề có một ấn tượng gì với cô gái đó cả. …Cô lắp bắp hỏi:
- Bạn…bạn là ai? Bạn và mình quen nhau lúc nào nhỉ? Sao mình lại không hề biết bạn
- Ha ha…Đương nhiên, làm sao mà quen nhau được, tôi và cô làm sao mà có thể quen nhau được chứ- Đáp lại câu hỏi tuy hơi ngập ngừng nhưng rất lịch sự của Thụy Hân, cô gái đó ngang tàng, từng câu từng chữ đều tỏ vẻ khinh khi.
- Vậy…rốt cuộc cô là ai? Và cô đến đây để tìm tôi là có việc gì?- Thụy Hân thay đổi sắc giọng.
- Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi tìm một quán nào đó cho dễ nói. Tuy cô không biết tôi nhưng tôi có biết chút ít về cô và giữa hai chúng ta lại có một cái chung đó
Phân vân một lúc, cuối cùng Thụy Hân vẫn chấp nhận yêu cầu của cô gái lạ kia. Báo cho Khả Thụy biết mình ra ngoài rồi cô theo chân cô gái đó bước trên chiếc xe Audi đậu trước cửa nhà. Lúc nãy, khi vừa về nhà cô đã thấy chiếc xe này đậu trước nhà mình, nhưng cô chỉ nghĩ đó là khách của nhà hàng xóm…Bước lên xe mà cô vẫn không ngừng thắc mắc, rằng cô gái này là ai? Mà lại tỏ ra bí hiểm như vậy? rõ ràng từ trước đến nay cô chưa gặp qua cô gái này bao giờ. Vậy mà tại sao cô ta lại nói với cô là cô ta biết chút ít về bản thân cô, giữa cô ta và cô lại còn có 1 điềm chung nữa, điểm chung ấy là gì?
Trong khi đó, cô gái đang cầm vô lăng bên cạnh cô cũng có những suy nghĩ của riêng mình. “ Trông cô ta chẳng có gì là bằng mình cả vậy mà không hiểu sao anh ấy lại có thể quan tâm đến cô ta nhỉ………….”
Những dòng suy nghĩ của họ chưa dứt thi chiếc xe đã dừng ngay trước một quán cà phê sang trọng, kiến trúc của quán trông giống như tòa lâu đài kiểu xưa thời phục hưng…Chiếc cổng chào với những dây đèn rực rỡ quấn quanh những khuôn đá bằng men sứ. Bốn chàng trai dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt tinh tú, ánh mắt đầy gợi cảm. Môi luôn nở những nụ cười tưởng chừng như không bao giờ tắt. Thấy cô, họ liền tỏ vẻ vui mừng và thân thiện hơn so với những người khách bước vào trước, hình như cô là khách quen của quán này.
- Xin chào Hứa tiểu thư đến với tệ quán của chúng tôi. Hi vọng sẽ được phục vụ cô cùng bạn của cô một cách tốt nhất- Một người đàn ông dáng người hơi đậm, nhưng cung cách lịch lãm cuối người và nói, họ thấy cô đi cùng với Thụy Hân nên…………..
- Cô ấy không phải là bạn của tôi, chỉ là người mới quen thôi.- Khương Như đáp một cách cáu kỉnh cứ như cô sợ người ta nghĩ cô là bạn của Thụy Hân…
-Dạ…tôi…tôi xin lỗi, tôi nhầm- Vậy mời tiểu thư và cô đây vào quán ạ- Người đàn ông lúng túng
Bấy giờ Thụy Hân mới biết được một thông tin duy nhất về cô gái bí hiểm đang cùng đi với mình. Cô ta mang họ Hứa, và chắc hẳn nhìn vào cách cư xử của những người tại quán cà phê này, nhìn vào cung cách của cô thì có thể khẳng định cô là con gái của một gia đình có địa vị cao…Thụy Hân chợt dự cảm thấy một điều gì đó không hay….Nhưng….
Ngay cả, một quán cà phê sang trọng từ hình thức đến phong cách phục vụ như thế này, cô chưa từng đặt chân vào. Bởi những khi cô đi cùng với Duy Bảo cũng thế, Duy Bảo không phải là người phô trương. Còn đối với cô gái này, cô ta cố ý đưa Thụy Hân đến một nơi như thế này, có lẽ ngầm ám chỉ với cô một điều gì đó…
Hai cô gái bước đến một chiếc bàn nằm bên cạnh gốc cây trúc.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Thụy Hân. Khương Như không ngần ngại lên tiếng trước.
- Đào Thụy Hân, có lẽ anh ấy vẫn chưa cho cô biết rằng anh ấy đã có một người bạn thanh mai trúc mã từ lúc còn nhỏ đúng không?
Không khỏi ngạc nhiên trước câu hỏi như không phải hỏi cùa Khương Như, Thụy Hân tròn mắt hỏi ngược lại:
-Cô nói gì, tôi…tôi không hiểu, anh ấy nào. Anh ấy là ai?
-Cô không biết động não à? Hay cố tình không hiểu, Thôi được tôi cũng chẳng muốn vòng vo với cô thêm nữa. Tôi đã có nói với cô rằng giữa hai chúng ta có một điểm chung đó là cùng liên quan đến một người đàn ông và anh ấy chính là đại thiếu gia của tập đoàn Phương Thị- Phương Duy Bảo. Tôi và anh ấy vốn đã có hôn ước từ trước…….- Lời nói của Khương Như lấp lửng vừa mang một chút khoa trương vừa mang ý thăm dò.
-Là Anh A Vũ..à không là anh Duy Bảo à, sao lại như thế được.?Không, tôi không tin- Thụy Hân rất đỗi kinh ngạc, môi cô lẩm nhẩm gọi tên người cô yêu.
-Hả! cô lại còn gọi anh ấy bằng cái tên thân mật nữa cơ à, xem ra ma lực của cô không tầm thường chút nào – Khương Như không dấu diếm sự ghen tức trong lòng –Nhưng tôi cho cô biết tôi và Duy Bảo mới là một cặp trời sinh. Ngoài tôi ra không ai phù hợp để làm vợ anh ấy cả. Vậy mà giờ cô lại muốn làm kẻ thứ ba xen vào giữa hai chúng tôi sao?-Lời của Khương Như sắc như dao gọt, từng lời từng lời cứ như sét đánh bên tai Thụy Hân. Sau mấy phút tinh thần xáo trộn, Thụy Hân đã lấy lại bình tĩnh. Cô nói từng lời chắc chắn:
-Tôi không biết, cô là ai và cô có quan hệ gì với Duy Bảo, và tại sao lại muốn ly gián tình cảm của chúng tôi. Nhưng cô không dọa được tôi đâu, tôi tin Duy Bảo, anh ấy sẽ không gạt tôi đâu.
-Cô…-Mắt Khương Như lòng sọc…-Rồi cô chợt cười lớn và nói: ha ha, cô ngây thơ quá Đào Thụy Hân à, không lẽ cô tin Duy Bảo thật lòng yêu cô sao? Mà cứ cho rằng nếu anh ấy thật lòng yêu cô chẳng qua là vì cô mang đến cho anh ấy cảm giác mới lạ thôi, cô có lẽ biết rằng bản tính đàn ông vốn ham mê của lạ mà. Sau một thời gian, khi cô không còn gì mới lạ nữa anh ấy sẽ chán cô..Cô thử nghĩ mà xem, cô không xinh đẹp, gia đình lại không thân thế gì. Làm sao anh ấy có thể lấy cô làm vợ chứ, cô và anh ấy là người của hai thế giới…
- Cô thật là trơ trẽn, cô tưởng cô nói thế là tôi tin cô sao? Cô thật là ấu trĩ…, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa tôi về đây – Thụy Hân đáp lại không một chút tự ti rồi nhanh chóng đứng dậy và bước đi.
- Cô không được đi, cô vừa nói gì, cô dám nói tôi ấu trĩ sao- Khương Như nắm lấy khuỷu tay của Thụy Hân, ném đôi mắt đầy căm ghét vào cô.
- Đúng, chỉ có người ấu trĩ như cô mới giở mấy cái trò ly gián vớ vẩn này, đúng tôi không xinh bằng cô, không có thân thế như cô. Nhưng tôi có bản lĩnh, có lòng tự tôn không làm mấy trò trẻ con như cô- Thụy Hân gạt mạnh tay Khương Như ra, nói vài lời sau cuối rồi đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại.
Khương Như, giống như vừa bị tát nước vào mặt . Cô đứng chết trân, ánh mắt đầy nỗi căm hờn hướng theo lối đi của cô gái vừa nói chuyện với mình. Cô tự nhủ thầm với mình “ Thụy Hân, cô giỏi lắm, rồi tôi sẽ cho cô biết sự ngu ngốc của cô khi chọc giận Hứa Khương Như này, cô muốn cướp Duy Bảo khỏi tay tôi ư?, đừng hòng. Khương Như này đã muốn gi thì nhất định bằng mọi giá phải có được, nếu tôi không có thì không ai có cả.”- Rồi Khương Như ngồi xuống một lúc, cô đang lên những kế hoạch….
Tuy trước mặt Khương Như, Thụy Hân tỏ ra vẻ không chút lay động trước những lời nói như một chiều đó nhưng Thụy Hân không phải không chút gì bận tâm. Cô cho rằng, chí ít giữa Duy Bảo và cô gái kia từng có quan hệ gì đó trong quá khứ thì cô ta mới dương dương tự đắc như thế. Nhưng, từ lúc yêu nhau đến giờ cô chưa hề nghe Duy Bảo nhắc đến người con gái nào tên Khương Như cả, vậy mà hôm nay, cô gái xa lạ này lại xuất hiện trước mặt cô, dùng những lời lẽ quá ư khiếm nhã đối với cô. Và quan trọng hơn cả, sự xuất hiện của cô ta là vì tình cảm của cô và Duy Bảo….
Chiếc xe buýt dừng lại tại trạm, Thụy Hân bước xuống xe. Cô vừa suy nghĩ vừa bước từng bước về nhà. Nhà của Thụy Hân ở khá gần trạm xe buýt nên chẳng mấy chốc cô đã về gần tới nhà. Về đến cổng, cô giật mình nhìn lên thì thấy một chiếc xe BMW màu đen sang trọng đậu ngay trước cửa nhà. Đó chính là xe của Duy Bảo, có lẽ anh đang ở trong nhà đợi cô…Trong lòng Thụy Hân bỗng dưng cảm thấy rối bời, cô không biết mình phải làm gì, bước vào nhà hay là không….Nếu như bình thường, Thụy Hân đã chạy ngay thật nhanh vào nhà để được nhìn Duy Bảo, nhưng hôm nay lại khác…Cô đứng bất động ở trước cổng vài phút, rồi đánh thượt một cái. Cô mở cánh cửa bước vào nhà…Bỗng, đầu cô chạm phải một người, cô ngước lên thì thấy Duy Bảo đứng đó chờ mình từ lúc nào. Duy Bảo nhìn vẻ lúng túng của cô, anh cười dịu dàng và nói:
- Cô công chúa xinh đẹp cùa anh đi đâu mới về đấy?. Làm anh ngồi đợi em đến sốt cả ruột, mà hôm nay em cũng lạ nhỉ, đi đâu mà lại để quên điện thoại ở nhà nữa .
-Anh…anh đến lâu chưa? Sao hôm nay anh đi làm về sớm thế, hôm nay anh không phải đưa Duy Khang đi học điêu khắc à?- Thụy Hân không trả lời câu hỏi của Duy Bảo, cô hỏi lãng sang chuyện khác.Miệng vẫn nở nụ cười, không để cho Duy Bảo phát hiện ra mình đang có tâm sự.
- Đánh trống lãng giỏi nhỉ, mà tại sao hôm nay lại gọi em trai anh là Duy Khang?!....-Duy Bảo trong lòng cảm thấy thắc mắc vô cùng, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hỏi bằng những nụ cười nhẹ nhàng không có chút gì căng thẳng.
-Thì em quên thôi mà…Thực ra em có đi đâu đâu, đi với một người bạn cũ. Lúc em đi, Khả Thụy cũng biết mà, nó không nói cho anh biết à. Mà nó đi đâu rồi?- Thụy Hân vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
-Thì vẫn ở trong phòng chứ đâu. Lúc nãy nó cũng có nói, nhưng tại anh thấy em đi lâu về quá nên sốt ruột và hỏi thôi mà.Anh quan tâm em như thế mà cũng không được à- Duy Bảo ra vẻ hờn dỗi đáng yêu.
-Không phải, ý em không phải thế…Thôi mà, cho em xin lỗi vì đã làm anh lo. Em hứa lần sau đi đâu cũng mang theo điện thoại được chưa nào- Thụy Hân cười và choàng tay qua sóng lưng của Duy Bảo-Rõ ràng những hành động, cử chỉ lời nói của Duy Bảo đều được thể hiện một cách rất chân thành .Không có gì là ngụy tạo cả, vậy thì tại sao…Mà sao hôm nay Khả Thụy cũng không đến lớp điêu khắc nhỉ?- Thụy Hân hỏi..
- Hôm nay, công chúa xinh đẹp của anh sao thế nhỉ? Bữa nay là thứ 7 mà. Lớp điêu khắc của tụi nhỏ chỉ dạy vào ngày chẵn thôi mà, hôm nay em cứ như người mất hồn ấy? Có chuyện gì xảy ra sao em?- Gương mặt của Duy Bảo thay đổi trạng thái, anh chuyển sang lo lắng hỏi- Bởi từ trước đến nay, Thụy Hân chưa bao giờ quên những việc nhỏ nhặt này.
-À không, không có đâu anh…Thì em cũng là con người mà, đầu óc có lúc cũng xảy ra sự cố chứ- Thụy Hân lại nở một nụ cười để khỏa lấp đi tâm trạng của mình…
Nhìn nụ cười của người mình yêu, Duy Bảo tạm yên tâm, anh thôi không hỏi nữa, rồi anh cùng cô ngồi xuống chiếc sofa ở phòng khách. …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...