Ấm Áp Tim Yêu


Năm ngày sau, tại tòa án:
Phiên tòa xét xử Trình Tuấn được diễn ra. Đến tham dự buổi xét xử có mặt đông đảo các đại diện của cơ quan báo đài và một số quan chức quan trọng ở địa phương. Đương nhiên trong số đó có anh em Duy Bảo, hai chị em Thụy Hân, vợ chồng Khương Như, Thẩm quản gia, ông Phát..Tất cả đều chăm chú lắng nghe lời phán quyết của tòa.Sau những lời biện giải của vị luật sư bào chữa cho Trình Tuấn bị bãi bỏ. Vị chánh án khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt bầu bầu dáng hơi thấp nhưng vẫn toát lên phong thái uy nghiêm đọc bản tuyên án :
“Kính thưa toàn thể HĐXX, thưa tất cả quý vị đang có mặt tại tòa ngày hôm nay. Qua quá trình điều tra và truy cứu. Qua những chứng cứ thu thập được. Dựa tho quy định của bộ luật hình sự, Dựa trên các hành vi trong bản cáo trạng. Chúng tôi nhận thấy bị cáo Trình Tuấn đã phạm vào các tội: Bắt cóc, xâm phạm đến thân thể và danh dự nhân phẩm của người khác, lừa đảo và chiếm đoạt tài sản, cho vay nặng lãi và kinh doanh sòng bài bất hợp pháp. Như vậy, kết luận theo quy định tôi bắt cóc phải lãnh mức án năm năm tù giam, tội xâm phạm đến thân thể và danh dự nhân phẩm người khác phải nhận mức án là bảy năm tù giam, tội cho vay nặng lãi và kinh doanh sòng bài bất hợp pháp phải nhận mức án là năm năm tù giam . Tổng kết lại, mức án mà bị cáo phải nhận là mười bảy năm tù, Trong vòng ba ngày, kể từ ngày tuyên án bị cáo có quyền xin gửi đơn phúc thẩm xin giảm nhẹ mức án. Xin chân thành cảm ơn, xin hết”
Vị chánh án vừa dứt lời tiếng vỗi tay ào ào rộ lên. Hầu hết đều cảm thấy thỏa mãn với phán quyết của tòa.. Nhưng có một người-ông Trình Phát bủn rủn cả chân tay khi nghe mức án mà con trai mình phải nhận lĩnh. Từ khóe mắt của ông hai dòng lệ chực trào ra .Ông khóc như mưa. Khuôn mặt hốc hác, tóc bạc đi nhiều. Từ cái hôm nghe tin con trai bị bắt ông đã gần như suy sụp. Tưởng chừng sau bao năm xa cách, lần trở về này là những tháng ngày cha con ông sẽ được sống trong những giờ phút đoàn viên hạnh phúc nhưng rốt cuộc chính vì lòng thù hận mù quáng đã đẩy con trai ông vào chốn tù tội.
Duy Bảo cùng mọi người đều cảm thấy ngậm ngùi thương cảm cho những gì ông Phát đang gánh chịu. Nhưng gieo gió ắt gặt bão, Trình Tuấn đã phải nhận lấy trách nhiệm vì những gì hắn đã gây ra.
Trình Tuấn được hai cảnh sát áp giải ra xe, khi đi qua dòng người ở dưới khán phòng. Hắn quay đầu lại, mặt mũi ướt đẫm nước mắt gọi bằng giọng khàn đặc “Bố ơi! Cứu con, con không muốn ở tù…Bố ơi! Con xin lỗi..bố..”Nghe tiếng gọi của con trai, ông Phát vội vàng chạy theo gào khóc “A Tuấn..A Tuấn…đừng bắt con tôi..xin các người..” Ông chạy đến nắm tay của Trình Tuấn nhưng đã bị hai viên cảnh sát gỡ ra. Ông như ngã gục xuống. . Lúc đó, nếu như không có cánh tay của Duy Bảo đỡ ông lại có lẽ ông đã ngã lăn ra….
…………………………………..
Chiếc xe giải phạm nhân lăn bánh…..
…………………………
Chở theo bao nỗi niềm của những người trong cuộc và ngoài cuộc……….
…………………………………
………………………………………………………..
Duy Bảo gặp ông tại một quán cà phê . Mới có mấy hôm mà trông ông gầy đi hẳn,đôi mắt thâm quầng, mặt mày xơ xác, Nom thật thảm hại. Nếu so với ông trước đây, cái phong thái của chủ tịch một tập đoàn danh tiếng và ông của bây giờ hoàn toàn khác xa nhau. Nhìn ông, Duy Bảo không tránh được sự thương cảm. Anh nghẹn ngào :
- Mấy hôm nay chắc bác không ngủ được.. cũng không ăn uống gì. Cháu biết bác buồn vì chuyện của Trình Tuấn. Nhưng bác hãy cố gắng vì Trình Tuấn mà giữ gìn sức khoe của mình. Anh ấy rất cần có bác vào thăm nom..
- Tôi..tôi cảm thấy mình thật xấu hổ. Sau biết bao nhiêu chuyện mà cha con tôi đã gây ra cho cậu nhưng cậu vẫn không hề oán trách- Ông Phát cảm kích nói,
-Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, bây giờ cháu đã lại có mọi thứ như trước kia rồi. Đâu cần phải oán trách gì nữa.
- Vậy hôm nay cậu hẹn tôi ra đây là vì chuyện gi?

- Cháu muốn bác dọn về sống với anh em cháu. Bây giờ Trình Tuấn đã vào tù, bác đã lớn tuổi không thể ở ngoài một mình được. Dù sao chúng ta cũng đã từng sống chung dưới một mái nhà mà.
Lời đề nghị của Duy Bảo khiến trái tim ông Phát như phát nhiệt không ngừng, Ông không thể nghĩ rằng, qua tất cả những đắng cay tủi nhục mà mình phải gánh chịu từ những thủ đoạn do cha con ông gây ra, cùng những kí ức tuổi thơ hãi hùng, Duy Bảo vẫn mở rộng tấm lòng với ông. Ông khước từ bằng giọng khàn khàn, run run..
- Sự khoan dung của cậu, khiến tôi vô cùng xúc động. Nhưng mong cậu hãy hiểu cho tôi. Tôi không thuộc về nơi đó. Tôi phải để cho anh em cậu sống một cuộc sống thoải mái nhất và cuộc sống ấy không có tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn sống trong căn nhà nhỏ mà tôi đang sống, hàng ngày đến trại thăm nom và chờ con trai tôi mãn hạn trở về.
Hiểu được nỗi niềm của ông Phát nên Duy Bảo đã không làm khó ông ta nữa.
- Thôi được rồi, nếu bác đã nói như vậy thì cháu sẽ tôn trọng ý kiến của bác. Chỉ mong bác hãy nhớ, nếu khi nào bác gặp khó khăn thì hãy tìm đến cháu. Cháu nhất định sẽ giúp.
Họ rời khỏi quán cà phê. Duy Bảo đưa ông Phát về đến tận nhà. Bước xuống xe, như sực nhớ ra điều gì, ông quay lưng lại nhìn anh và nói:
- Duy Bảo, cảm ơn vì đã từng được làm bố của cậu. Nói xong ông đi thẳng một mạch về nhà.
Nở một nụ cười hạnh phúc, anh cầm vô lăng lái chiếc xe đi………………..
Về đến nhà Duy Bảo kể lại cho em trai nghe về cuộc nói chuyện hôm nay giữa mình và ông Phát. Nghe được những gì anh trai kể lại, Duy Khang cảm thấy rất vui Vậy là dù có như thế nào. Trong sâu thẳm tận đáy lòng “bố” đã coi anh em cậu là “ con” chỉ cần như thế là mãn nguyện rồi.
……………………………..
………………………………………………………………..
- Em đến đây làm gì?Nhìn thấy tôi thế này, em đến xem tôi thảm hại như thế nào đúng không?- Trình Tuấn buông lời mỉa mai khi thấy Thụy Hân đến thăm mình.
- A Tuấn, anh đừng nghĩ như thế, dù sao tôi cũng có phần lỗi..vì tôi…
- Thôi đi..!!!tôi không muốn nghe, đừng nói gì hết…
Im lặng,…..
………………..
- A Tuấn, anh hãy cố gắng cải tạo tốt…để sớm được trở về, bác Trình đang chờ anh…cả tôi và Duy Bảo cũng chờ anh…Tôi đã từng nói, tôi luôn xem anh là bạn ….và sẽ vẫn như thế, những gì anh đã làm..chúng tôi đều bỏ qua…mong anh hãy hiểu rằng hạnh phúc không thể dùng những thủ đoạn để tước đoạt mà chính ta phải tạo ra nó…

Thụy Hân quay gót rời đi…Trình Tuấn lặng người…Anh ta trở lại buồng giam…rút từ trong túi áo ra một tấm hình từ thưở nhỏ của Thụy Hân..giọt nước mắt của anh ta nhỏ lên tấm ánh…quá khứ…và thực tại…mãi mãi anh vẫn mãi yêu em, Thụy Hân- anh ta nghĩ thầm….
Trại giam 503. Một trại giam lớn nhất của thành phố, nơi đây có tất cả 15 trại giam, mỗi trại có hai mươi buồng. Bên phải là trại nam, bên trái là trại nữ.
Ông Phát ngồi chờ ở phòng thăm nom. Trên tay cầm một túi ni lông thật to.Lỉnh kỉnh đò ăn và vật dụng cá nhân…Lát sau, một viên cảnh sát đưa Trình Tuấn ra…cha con họ có mười lăm phút để nói chuyện cùng nhau.
Trông thấy bố, Trình Tuấn òa khóc nức nở. Anh ta già đi trông thấy, cái dáng vẻ hào hoa của nghệ sĩ dường như đã bị vùi lấp bởi những cực khổ chốn lao tù.
- Bố khỏe không? Bố ở ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe, Đau ốm gì phải lập tức đi bác sĩ bố nhé…!!!!!!!!!!- Trình Tuấn sụt sùi…Sau tất cả những gì đã xảy ra….hắn ta đã thực sự hối cải…
- Bố biết rồi, con cũng vậy nhé..! Ông Phát mắt hoe đỏ nói.
……………..Im lặng………………
………………………………….
Một vài phút sau:
- Con ở đây phải thể hiện cho tốt, để được khoan hồng, sớm mãn hạn tù và trở về với bố. Bố con ta sẽ dựa vào nhau mà sống.
- Con nhớ rồi, con sẽ nghe bố..
Đưa chiếc túi cho Trình Tuấn. Ông Phát nuốt nước mắt quay đi. Rồi như sực nhớ ra một điều. Ông quay lại nói :
Con đừng hận Duy Bảo nưã, Cậu ấy thực sự là một người rất tôt. Cậu ấy không hề oán trách con.
Trình Tuấn cúi gầm mặt, không nói gì. Lặng lẽ theo chân người quản giáo về buồng giam……………………………….
……………………………
………………………………………………………………

Tranh Thanh ngồi trước hiên nhà Thụy Hân trầm ngâm. Thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Một giọng nói từ phía đằng sau khiến cô giạt mình.
- Có chuyện gì mà ngồi ở đây cười một mình vậy? Nói tớ nghe, có phải cậu đang yêu không?
- Ờ thì…ờ thì…đúng thế. Tớ đâu có bao giờ dấu được cậu chuyện gì – Trang Thanh mặt xị xuống.
- Vậy..! ai là chàng trai “xấu số” đó vậy nhỉ?
- Không nói có được không?
- Không! Nhất định cậu phải nói. Cậu phải cho tớ biết để mà xem xét chứ . Cậu vốn hay mê mấy anh đẹp trai nên có khi dễ bị vẻ hào nhoáng đánh lừa lắm.- Thụy Hân châm chọc
- Cậu đừng nói thế nữa chứ giờ tớ đâu có vậy nữa chứ…
- Vậy cậu nói đi!
- Người đó là…là..- Trang Thanh ngập ngừng?
- Là ai mà cậu có vẻ khó khăn thế?
- Là Khả Thụy!- Trang Thanh đáp
Thụy Hân vô cùng ngạc nhiên khi nghe Trang Thanh nói tên Khả Thụy.Cô không hề biết được là từ lúc nào giữa em trai cô và người bạn thân đã nảy sinh tình cảm. Cô vẫn luôn nghĩ, Trang Thanh quý mến Khả Thụy như một đứa em trai…nhưng… Cô vẫn cứ đinh ninh Duy Khang mới là người Trang Thanh thích.
-Nếu như cậu và em trai tớ thật lòng yêu nhau thì tớ không có gì phản đối đâu. Chỉ có điều Khả Thụy nó vẫn còn trẻ con, tớ sợ cậu bị thiệt thòi,
-Cậu yên tâm, tớ hiểu Thụy mà, Với cậu Thụy luôn là một đứa trẻ con nhưng trong mắt tớ Thụy rất chững chạc, rất đáng tin cậy
Thụy Hân nở một nụ cười khi đầy tự hào khi nghe Trang Thanh nói về em trai, ánh mắt của cô bạn thân sáng rực lên khi nói đến Khả Thụy.
Nhưng rồi, cô chợt nghĩ đến có chuyện cần nói với em trai mình.
………………………………………………..
………………………………………………………………………………….
Hôm đó, Khả Thụy hẹn gặp Duy Khang tại quán cà phê sách “ Tình Hồng” là góc quen của họ. Quán không thật lớn, nhưng có rất nhiều sách. Đặc biệt là sách về hội họa và điêu khắc. Không gian ở đây khá yên tĩnh, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng:
- Hey! Đợi tớ có lâu không. Dạo này tắt đường khiếp quá- Duy Khang vừa tới nơi, cậu vừa nói vừa kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống..

-Hôm nay cậu hẹn tớ ra đây…!
-Hôm nay tớ hẹn cậy ra đây..!
Cả hai cùng đồng thanh
-Cậu nói trước đi!
-Cậu nói trước đi!
Lại một lần nữa, cả hai đều cùng lúc muốn mở lời trước. Cuối cùng chờ lúc người bồi bàn bước đi sau khi đã mang ra hai tách capuchino. Khả Thụy lên tiếng trước :
-Tớ có chuyện muốn nói với cậu, là chuyện về Trang Thanh
- Chuyện về Trang Thanh à, cậu nói đi. Trang Thanh làm sao?
- Tớ biết trong quãng thời gian ở thôn Nhân Ái, Trang Thanh vẫn thường hay lui tới thăm chúng ta..và trong quãng thời gian đó cậu đã nảy sinh tình cảm với cô ấy…nhưng Trang Thanh..
- Trang Thanh lại thích cậu chứ gì?
- Hả sao cậu biết?- Khả Thụy tròn mắt.
- Chuyện đó có gì là khó đâu. Nhìn cử chỉ và thái độ của hai người là tớ biết tỏng rồi. Duy Khang tuy vẫn tỏ ra thản nhiên nhưng kì thực trái tim cậu đau như dao cắt.
- Thế mà..tâm tư của cậu tớ lại không hề biết. Tớ quả đúng thât là đứa bạn tồi tệ mà. Nếu như không nhờ chị tớ nói ..chắc là tớ. Tớ muốn nói rằng, tớ với cậu là bạn thân của nhau. Tớ không muốn tình bạn của chúng ta mất đi chỉ vì một cô gái..Nếu như cậu muốn tớ có thể từ chối tình cảm của Trang Thanh mà giữ lại tình bạn của chúng ta.
- Trời ạ! Sao cậu ngốc thế?. Tình yêu là thứ có thể dùng để đổi chác được hay sao? Tớ đâu có nói là tớ muốn dành Trang Thanh với cậu bao giờ đâu chứ. Nghe tớ nói đây nè, cậu hãy từ bỏ đi ý nghĩ trẻ con ấy đi nhé. Trang Thanh yêu cậu và cậu cũng yêu cô ấy. Hai người là của nhau. Tớ thừa nhận tớ yêu Tranh Thanh nhưng tình cảm này chỉ là đơn phương thôi. Chứ cô ấy có để ý đến tớ đâu. Cho nên vì thế, không có gì phải cảm thấy áy náy. Cậu cứ yêu Trang Thanh một cách chân thành, luôn làm cho cô ấy vui. Đừng bao giờ để cô ấy rơi lệ là được rồi. Còn nếu như cậu làm Trang Thanh phải khóc thì lúc đó tớ sẽ dành lại cô ấy và không tha thứ cho cậu đâu.
- Tớ hiểu rồi. Tớ hứa!
-Ừm! ngoéo tay nào !
Nói rồi, cả hai đưa ngón trỏ móc vào nhau cùng thể. Trái tim Duy Khang đau thắt lại. Nhưng nghĩ đến cô gái mà mình yêu đã tìm được thiên thần của cô ấy..cậu tin rằng cô ấy sẽ hạnh phúc…có như thế cậu mới thấy không có lỗi với trái tim của mình
Tình yêu đôi khi là thế. Dành mọi điều tốt đẹp nhất cho người ta yêu. Dù cho đó là nỗi đau vô cùng đối với ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui