Ấm Áp Tim Yêu


Vậy là…dưới sự hỗ trợ về tài chính của Khương Như, về quyền hành của ông Trình Phát, Duy Bảo đang dần dần…đi đến đoạn đường cuối cùng..
Căn biệt thự cũng được chính ông Trình Phát trả lại…
Đêm trước khi họ rời xa nơi đây. Thôn Nhân Ái.Nơi mà họ đã sống suốt hơn sáu tháng qua. Một bữa tiệc chia tay cảm động đã được tổ chức..
Rất nhiều giọt nước mắt chia ly…từ những cô gái cho đến những chàng trai…và cả gia đình trưởng thôn Hạ..
Từ những ngày đầu đến đây…chưa thể hòa nhập được với cuộc sống mới..anh em Duy Bảo đã được sự yêu thương đùm bọc của người dân trong thôn..và cứ dần dần như thế, từ chỗ chỉ là những vị khách trọ..Thôn Nhân Ái đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh em họ Phương, một ngôi nhà với đại gia đình cùng nhau sống chan hòa, đầm ấm..Thôn Nhân Ái đã mang đến cho họ những bài học đáng quý,…và họ biết rằng, trong cuộc sống có những điều mà tiền không thể mua được. Trưởn thôn Hạ đã thay mặt toàn thể người dân trong thôn nói lời từ biệt anh em Duy Bảo trong sự nghẹn ngào, lưu luyến. Trưởng thôn Hạ đã nói rằng thôn Nhân Ái luôn là ngôi nhà của họ, sẵn sàng đón bước chân họ trở về bất kể khi nào họ cảm thấy buồn bã, chán chường và ngột ngạt với cuộc sống chốn thị thành hãy trở về với Nhân Ái ..Những lời nói mộc mạc và chân thành đó đã làm cho tất cả mọi người cảm động, không ai kìm được nước mắt.
- Ôi! Em thật không nỡ xa nơi này chút nào hết- Thụy Hân đang vòng tay ôm lấy Duy Bảo cùng anh rảo bước trên con đường ngát mùi hương hoa lài ở thôn Nhân Ái. Bữa tiệc vừa mới tàn…họ vẫn chưa thể quên được những giấy phút ngập tràn sự chia tay diễn ra lúc nãy.
- Anh cũng vậy, thật không ngờ, giờ đây. Ngoài Phương Thị, đã có một nơi mà ở đó anh có thể tìm thấy sự yên bình trong tâm hồn..
- Chắc em sẽ nhớ mọi người!!!- Thụy Hân giọng thỏ thẽ..
- Anh hứa, lo chuyện của Phương Thị xong, chúng ta sẽ trở lại đây thăm mọi người.!!!-
- Anh hứa là phải giữ lời đấy.À! còn nữa, ngoài điều này ra còn có một điều mà anh nhất định phải hứa với em là nhất định anh phải làm.
- Điều gì?
- Sau khi giải quyết thành công vấn đề Phương Thị, anh hãy mở một ngôi trường dạy Violon để dạy cho các em nhỏ khó khăn nhưng có niềm đam mê với violon nhé!- Thụy Hân đưa ánh mắt ấm áp nhìn người cô yêu.
- Ừ! Anh hứa!- Duy Bào ngắn gọn đáp…Rồi anh nhìn cô bằng đôi mắt tự hào và tràn đầy yêu thương..Anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
………………………………………………….
…………………………………………………………

Trình Tuấn..đang mãi đê mê vào xa hoa trụy lạc..Lại giương giương tự đắc rằng bây giờ sẽ không còn ai có thể hạ gục hắn ta..
Buối sáng đó, Trình Tuấn mở một cuộc họp lớn mà thành phần khách mời là đông đảo báo giới, cùng các cổ đông từ khắp nơi trên đất nước. Buổi họp diễn ra tại đại sảnh công ty. Ti vi đã truyền hình trực tiếp cuộc họp này, bởi tất cả người dân đều hồi hộp theo dõi tương lai của Phương Thị, một tập đoàn kinh tế lớn nhất nước, có ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của quốc gia...
Ở một thôn nhỏ vùng ngoại ô thành phố..tất cả mọi người cũng chăm chú theo dõi sự kiện này…
Đồng hồ điểm chín giờ ba mươi phút sáng, cuộc họp bắt đầu. Trình Tuấn xuất hiện trong bộ lê sang trọng, cùng một chiếc cà vạt màu xanh, vẻ kiêu căng, tự mãn..
Hàng chục ống kính máy quay chĩa mũi vào Trình Tuấn..họ đang muốn chờ xem, Trình Tuấn muốn làm gì..
Hắn bước lên bục phát biểu với ánh mắt sắc lạnh vô hồn…ra lời thách thức :
- Kính thưa toàn thể quý vị, kính thưa đại hội đồng cổ đông cùng toàn thể các bạn phóng viên báo đài. Hôm nay, tôi mở cuộc họp này là để chính thức tuyên bố chuyển đổi hình thức kinh doanh của Phương Thị. Nơi đây sẽ không còn được gọi là tập đoàn kinh tế Phương Thị nữa mà nó sẽ trở thành Galaxy Casino- Trình Thị..Trình Tuấn vừa dứt lời lập tức gian đại sảnh diễn ra một cảnh hết sức lộn xộn, những lời chửi bới tuôn ra không ngớt..Các cổ đông đứng lên đứng xuống, đập bàn đập ghế
- Thằng khốn nạn, mày muốn nới đây thành sòng bài sao??,
- Phương Thị không thể nào chết trong tay mày được..
- Cha con họ Phương trốn đâu cả rồi, sao không lên tiếng
Các nhà báo thì chen chúc nhau vây lấy Trình Tuấn để biết lý do chuyển đổi hình thức kinh doanh.
Bỗng…từ phía bên trái của đại sảnh, nơi đang diễn ra một cảnh hỗn độn quá mức tưởng tượng…Một chàng thanh niên đang từ từ bước ra. Vẫn với dáng vẻ ấy, dung mạo ấy ..Anh vận một bộ veston lịch lãm, kẻ caro sọc xanh..Thắt cà vạt màu đen..Một đôi giày bóng loáng nhãn hiệu Nike..Gương mặt tuấn tú với những đường nét không thể nào hoàn hảo hơn..Dường như cuộc sống bươn chải khó khăn trong thời gian qua vẫn không làm mất đi vẻ đẹp tôn quý của anh..
Im lặng……
Ngạc nhiên……
- Trình Tuấn! tôi xin trịnh trọng thông báo cho anh một điều..Chính thức kể từ ngày hôm nay, anh không còn là Tổng giám đốc của Phương Thị nữa- Quay đầu lại, Trình Tuấn nhận ra đó chính là anh…khắc tinh của hắn..Vẫn thản nhiên nhoẻn một nụ cười bất phục:
-Tưởng ai xa lạ, hóa ra là chàng hoàng tử sa cơ Phương Duy Bảo...Còn nhớ mấy hôm trước cô bạn gái của anh còn đến cầu xin tôi..thế mà hôm nay lại đến đây với một khẩu khí rất hùng hồn. Chắc chắn là muốn tuyên chiến đây mà. Nhưng khuyên anh chân thành, hãy dẹp ngay cái tham vọng ấy đi. Chẳng ai có đủ khả năng để hạ thằng này đâu.

- Đừng vội!! hãy xem cái này đi đã- Ánh mắt Duy Bảo tự tin đầy thách thức..
Trình Tuấn đưa tay đón lấy tập hồ sơ từ tay Duy Bảo…Hắn giật mình khi đọc đến dòng chữ “ Quyết định buộc thôi giữ chức Tổng giám đốc”, một bản “ Sáp nhập Phương Thị” tất cả đều đề tên “ Tập đoàn Vầng Thái Dương”..Tay chân hắn ta bỗng nhiên cứng đờ..
- Kính thưa toàn thể quý vị, các bạn phóng viên..cùng đại đồng cổ đông. Sự xuất hiện đọt ngột của tôi như thế này sẽ không tránh được sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người. Nhưng trước đây tôi đã từng là Tổng giám đốc của Phương Thị, nên tôi không thể để nơi đây bị hủy diệt được. Tôi đại diện cho tập đoàn “Vâng thái dương” mua lại cổ phần của Phương Thị….
- Mua lại ư?- làm gì có chuyện hoang đường đó, vậy cũng đâu có khác gì cậu hủy hoại Phương Thị đâu chứ, tôi cứ tưởng đâu cậu thật lòng muốn cứu sản nghiệp của gia đình…thật không ngờ!- Một cổ đông hét toáng lên cắt ngang lời Duy Bảo, sau đó là rất nhiều các câu hỏi của phóng viên liên tiếp được đưa ra dành cho Duy Bảo. Nhưng anh không hề thấy nao núng:
- Mọi người hãy bình tĩnh, hãy nghe tôi nói hết, tôi sẽ giải thích cặn kẽ..
Cả gian đại sảnh lại trở về không khí im lặng giống như lúc Duy Bảo vừa xuất hiện. Công ty “Vầng Thái Dương” với danh nghĩa là tập đoàn tài chính hàng đầu trong nước. Hiện rất có uy tín trên thị trường. Tổng giám đốc công ty này chính là cô con gái duy nhất của gia đình họ Hứa và chủ tịch tập đoàn là chồng của cô ấy một anh chàng người Canada gốc Châu Á. Họ đã đứng ra mua lại Phương Thị trong thời điểm Phương Thị gần như cạn kiệt về tài chính, đang đứng trước bờ vực phá sản. Sau khi mua, họ sẽ lấy danh nghĩa của công ty mẹ. Trước hết họ sẽ sa thải vị Tổng giám đốc bất tài Trình Tuấn và sẽ đưa người có đủ tài lực lên nắm quyền điều hành. Và ngoài đại thiếu gia của Phương gia ra thì không còn ai xứng đáng. Sau khi ổn định với vị trí Tổng giám đốc. “Vầng Thái Dương” sẽ trả lại Phương Thị. Trao quyền hoàn toàn cho vị Tổng giám đốc kiêm chủ tịch mới. Họ tuyệt đối không có dã tâm xâm phạm tài chính của Phương Thị..
- Chúng tôi nhất trí với cách giải quyết này..Rất có sáng kiến!- Một cổ đông sau khi hiểu rõ ngọn ngành đã đứng dậy giơ cao nắm tay…
Sau đó hàng loạt cánh tay khác cũng giơ cao lên..
Việc “Vầng thái dương” là tập đoàn của gia đình họ Hứa, một cổ đông cũng có khá nhiều thị phần trong Phương Thị trước đây âu cũng là một điều dễ hiểu. Hơn nữa, dư luận đều biết rõ Phương Thị do chính Phương gia và Hứa gia lập nên.
Các phóng viên chạy đến vây lấy Trình Tuấn, hắn ta sững người vì những gì vừa chứng kiến, hắn ta rất muốn thoát khỏi vòng vây nhưng không sao thoát được. Ngay lúc ấy, một người đàn ông cao gầy từ xa chen vào đám phóng viên giải vây cho hắn. Trình Tuấn nhận ra gương mặt này rất quen, nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều. Hắn phải trốn! phải trốn!. Người đàn ông đưa Trình Tuấn lên một chiếc Mercedes, lúc đó hắn đã nhận ra mình đang ngồi trên xe của bố mình- ông Trình Phát. Đúng rồi- người đàn ông lúc nãy chính là Tony Trần, trợ lí của ông ta. Khi xe chạy đến một quãng khá an toàn, ông Phát mới cất tiếng hỏi:
- Con có sao không? Đám phóng viên có làm con bị thương không?
- Ông thôi cái cách nói giả đạo đức ấy đi. Không phải chính ông đã giương mắt nhìn cái tay họ Phương kia ngang nhiên hạ gục tôi giữa bàn dân thiên hạ sao?, sở dĩ nó được như vậy tôi đoán đằng sau nó chắc chắn phải có sự hậu thuẫn từ ông..Thật không ngờ, cuối cùng ông vẫn giúp nó !. Tôi căm hận ông, căm hận nhà họ Phương!- Trình Tuấn rít giọng qua kẽ răng.
- A Tuấn à. Con đã lún quá sâu vào vũng bùn rồi. Không phải bố muốn hại con, bố làm thế cũng là vì muốn cứu con thôi, bố rất đau lòng khi con cứ mãi đắm chìm trong thù hận rồi tự hủy hoại chính tương lai của bản thân. Con vốn là một nhạc công tài giỏi..con vốn là người sinh ra dành cho nghệ thuật, cái con mang lại cho cuộc sống chính là âm thanh nhạc điệu, chính bố- bố đã sai lầm khi đẩy con vào chốn thương trường khốc liệt..-Ông Phát ngậm ngùi, giọng đầy ân hận.
- Đủ rồi, ông im đi. Tôi không thèm nghe những lời nói của ông nữa. Với tôi như vậy là quá đủ rồi. Nói cho ông hay, tôi sẽ không dễ bị đánh gục như vậy đâu- Trình Tuấn hằn giọng. Dừng xe! Dừng xe ngay!- Anh ta hét loáng lên. Xe đột ngột dừng lại…Hắn nhổm người- hướng ánh mắt sắc lẻm nhìn ông Phát nói thêm một câu nữa : À! Tôi cho ông biết cũng đừng mong tôi sẽ cảm kích ông vì đã cứu tôi khỏi lũ “chó săn “ kia. Trình Tuấn tung người vùng khỏi cánh tay đang níu lấy mình của ông Phát, chạy thật nhanh và nhanh chóng lẩn khuất sau dãy nhà ven đường.
- Thưa ông chủ, chúng ta có cần đuổi theo không?- Tony Trần quay lại hỏi.
- Thôi, không cần đâu. Cứ để nó một mình bình tâm suy nghĩ, cậu lái xe đi- Nhìn theo hướng con trai vừa khuất ông Phát nghe mặn đắng trong lòng- Con trai ông!...Chính ông đã tự tay hủy hoại cuộc đời nó..Ông cứ ngoái đầu nhìn theo cho đến khi dãy nhà khuất hẳn.

Tại đại sảnh công ty Phương Thị, rất nhiều lời chúc mừng vang lên. Họ phấn khởi khi đón chào sự trở về của vị Tổng giám đốc tài năng và thực sự tâm huyết với tập đoàn…dường như họ đã quên mất cái sự kiện ở khách sạn Forever dạo nọ.
Buổi họp kết thúc, các phóng viên bắt đầu ra về..đại sảnh công ty lại được trả về không khí im lặng. Chỉ còn vài người tạp vụ thu dọn bàn ghế là ở lại..
Duy Bảo cùng vợ chồng Khương Như bước tới căn phòng của Tổng giám đốc. Khi cánh cửa được mở ra. Duy Bảo khẽ khàng bước tới cạnh chiếc ghế xoay, chiếc bàn làm việc nhẹ nhàng đưa bàn tay chạm vào. Anh đảo mắt nhìn khắp một lượt…Thật! giống như là mơ…!cuối cùng anh đã được trở về..Duy Bảo nở nụ cười hạnh phúc.
- Cám ơn em nhiều lắm! Khương Như nếu như không có em thì có lẽ giờ này anh vẫn chưa có được niềm hạnh phúc này- Anh vừa nói, vừa chìa tay mời vợ chồng Khương Như ngồi xuống sofa- dùng để tiếp khách. Một cô thư ký xinh đẹp mang nước đến, rót nước xong cô cúi chào và nói:
- Tổng giám đốc à không..chủ tịch Phương- chào mừng sự trở lại của ông. Ông và vợ chồng cô Hứa cứ nói chuyện vui vẻ. Tôi xin phép ra ngoài. Duy bảo nở một nụ cười thân thiện đáp lại.
Khương Như cùng Alex nãy giờ đều có thể nhận thấy nụ cười vẫn không hề tắt trên đôi môi Duy Bảo..
- Chúc mừng tân chủ tịch!-Khương Như chìa cánh tay ra và nói
Duy Bảo mỉm cười bắt tay.
- Mà có thật là ông Trình Phát toàn tâm toàn ý trao lại cái ghế chủ tịch cho anh không?- Hay vẫn chỉ là một cái bẫy- Alex nghi ngờ hỏi.
-Ồ không đâi. Lần này kà thật. Bởi tôi biết ông ta có rất nhiều tình cảm với Phương Thị. Vì Phương Thị ông ta có thể làm tất cả..
-Bao gồm cả việc đánh gục con trai mình vì anh ta hủy hoại nó?
- Đúng vậy!
- Nếu thế thì tốt. Chỉ mong mọi chuyện cứ theo chiều hướng này……….
……………………………..
…………………………………
Cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài cho đến tận trưa…
Tại căn biệt thự Phương gia…Tất thảy mọi người ai nấy cũng đều rất vui mừng khi vừa được xem cái khoảnh khoắc Phương Thị được trả lại trong tay của Duy Bảo..Sáng hôm nay, trong lúc Duy Bảo đang ở tại “ Vầng Thái Dương” cùng với Khương Như chuẩn bị mọi thứ cho cuộc họp. Thì mọi người ở nhà đã nhanh chóng thu xếp đồ đạc rời khỏi thôn Nhân Ái…lúc họ đi, tất cả người dân trong thôn đều ùa ra tiễn chân họ….vẫn với không khí tiễn đưa đầy bịn rịn, lưu luyến…
Có lẽ với mỗi người trong chính họ…Thôn “Nhân Ái” sẽ trở thành một mảng kí ức tuyệt đẹp mãi tồn tại trong tim họ. Mỗi con người, mỗi góc nhà nơi đây sẽ trở thành những hồi ức thân thương nhất. Những kỉ niệm không bao giờ phai nhạt để rồi mỗi khi nhớ đến lòng họ lại cảm thấy bình yên………

………………………………..
………………………………………………………………………………
Trình Tuấn tự giam mình trong chính căn hộ của hắn ta. Kể từ hôm ở cuộc họp tại đại sảnh công ty Phương Thị, Một lần nữa, hắn phải cay đắng chịu thua Duy Bảo trong khi tưởng chừng như chiến thắng đã nằm trong tay. Ngay đến niềm đam mê âm nhạc hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa, hắn lao đầu vào rượu..Rất nhiều lần, bố của hắn- Ông trình Phát đến thăm nhưng đều bị hắn chửi bới, lớn tiếng đuổi đi..
Có tiếng gõ cửa phía bên ngoài căn hộ. Trình Tuấn vẫn cứ nghĩ là ông Phát
- Tôi bảo ông cút đi, ông không nghe thấy sao. Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không có một người cha như ông..Nhưng! tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, còn tuyệt nhiên không có tiếng nói nào…
Trình Tuấn tức tối vô cùng, dường như hắn không chịu mở thì tiếng gõ cửa ấy sẽ còn tiếp tục mãi, hắn trừng mắt.
- Ông thật là rắc rối…tôi đã nói rồi mà..-Cánh cửa mở ra, đó không phải là ông Phát mà là ba viên cảnh sát đang đứng ở ngoài.
- Anh Trình! Cuối cùng anh cũng chịu mở cửa, nếu đợi thêm vài giây nữa chắc chúng tôi buộc lòng phải pahs cửa mà đi vào- Một viên cảnh sát lên tiếng.
- Các ông đến tìm tôi có việc gì vậy?- Trình Tuấn có tật giật mình, lo lắng hỏi?
- Chúng tối là cảnh sát của cục điều tra tội tạm của thành phố .Chúng tôi nhận được lệnh tạm thời mời anh về cục để thẩm vấn về một số vụ việc liên quan dến hành vi bắt cóc và chiếm đoạt tài sản
- Các ông..các ông có bằng chứng gì không..các ông không được bắt tôi..
- Trình Tuấn! mong anh hãy hợp tác, đừng chối quanh co nữa..- Viên cảnh sát vừa nói vừa tra chiếc còng vào tay Trình Tuấn đã bị bẻ ngoặt ra sau.
Nhìn thấy cảnh Trình Tuấn bị bắt, mà những người xung quanh căn hộ đều vô cùng kinh ngạc khi hắn ta bị giả đi. Họ không ngờ, một chàng nhạc công hào hoa si tình, vừa mới xuất hiện cách đây không lâu trên khắp các báo với những lời thổ lộ và bài tình ca ngọt ngào cảm động lòng người, giờ đây lại bị cảnh sát bắt đi….
Sáng sớm hôm sau, trên khắp các mặt báo. Một sự kiện thu hút đông đảo sự quan tâm của quần chúng đó chính là “ Chàng nhạc công si tình lộ bản chất là một kẻ lưu manh”
“ Trình Tuấn đã dùng thủ đoạn bắt cóc Phương Duy Khang- cậu em trai của cậu cả Phương thị đó là lí do khiến Duy Bảo không thể tới tham dự buổi lễ đính hôn với vị hôn thê của mình, nỗi oan của anh đã được hóa giải”
- “ Thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng cũng bị phơi bày, Trình Tuấn đã phải trả giá vì những hành động mà hắn gây ra”..Không dừng lại ở đó, ti vi còn phát đi đoạn băng camera quay lại toàn bộ cảnh Trinh Tuấn đánh đập và hạ nhục hai cậu thiếu gia của nhà họ Phương. Ai nấy cũng đều rất phẫn nộ. Họ đều mong muốn hắn ta sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Thụy Hân cũng được xem đoạn băng ấy, nhìn thấy cảnh người cô yêu bị làm nhục mà cô khóc hết nước mắt. Thì ra..hôm đó, chính vì em trai bị bắt cóc, mà anh buộc phải đến cứu em mình, rồi bị làm nhục và đánh đến ngất xỉu nên anh đã không thể có mặt trong lễ đính hôn..Vậy mà cô! Cô không hề hay biết và đã hận anh. Ngày trước, mới nghe qua những lời Trình Tuấn nói, cô vẫn chưa thể hình dung ra những thủ đoạn đớn hèn của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui