Thụy Hân chân bước thật nhanh, vẻ mặt cô đầy hoài nghi. Cô muốn nhanh chóng đến gặp Trình Tuấn để hiểu rõ vấn đề. Cô vừa tình cờ nghe được rằng Trình Tuấn chính là người chủ mới của căn biệt thự mà trước đây Duy Bảo từng sống ở đó. Ngay khi nghe thấy cái tên Trình Tuấn cô không tránh khỏi giật mình. Cô thắc mắc tại sao anh ta lại làm như thế, chẳng phải anh ta đang sống trong một chung cư cao cấp hay sao? Và vì nguyên nhân nào, Duy Bảo lại có thể bán nhà của mình cho anh ta? Cô bước tới căn hộ của Trình Tuấn, vừa định đưa tay nhấn chuông thì cô nghe tiếng Trình Tuấn nói chuyện với một người từ trong nhà vọng ra:
- Thật sự cảm ơn bố vì căn biệt thự, đuổi được thằng khốn kiếp họ Phương ấy khỏi nơi đó là con coi như rửa được mối hận rồi. Giờ này, chắc nó đã bị dồn đến đường cung rồi- Trình Tuấn mỉm cười đắc ý.
- Sao con lại cảm ơn bố, bố là bố của con. Nên bố muốn làm nhiều điều cho con trai bố vui. Chẳng lẽ bố đóng vai chủ tịch Phương suốt mười mấy năm qua, bố lại không được hưởng chút gì của nhà họ Phương hay sao. À còn cái vụ con bắt cóc thằng em trai của Duy Bảo, buộc nó không thể tới buổi đính hôn được quả thật rất hay. Bắn một phát trúng đến hai ba mục tiêu, bố quả thật rất tự hào về con đấy!
Hai cha con Trình Tuấn cứ không ngừng cảm ơn và khen ngợi nhau, mà không biết rằng có một người đã nghe thấy tất cả. Những lời nói của ông Trình Phát như sấm nổ ngang tai Thụy Hân, giờ thì cô đã hiểu hết mọi chuyện.. Thật không thể tưởng tượng được sự thật là như thế. Thì ra, cái ông bố hà khắc của Duy Bảo, ông chủ tịch Phương lại là người cha đã thất lạc của Trình Tuấn mà bấy lâu nay anh ta đang tìm kiếm. Ông ta chính là người cách đây không lâu đã đến gặp Thụy Hân và dùng tiền buộc cô phải rời xa anh. Tại sao? Có những chuyện cô vẫn chưa hiểu, hình như Duy Bảo vẫn còn có những điều chưa nói cho cô. Cánh cửa căn hộ bật mở, một người đàn ông trung niên trong bộ veston sang trọng bước ra.. Thụy Hân nhanh chân nấp sang bức tường phía bên cạnh, gương mặt đó- đúng rồi, chính là người mà cô đã gặp cách đây không lâu, khi đó ông ta vẫn đang là bố Duy Bảo, còn bây giờ lại trở thành bố của Trình Tuấn.
Tiễn chân bố, Trình Tuấn mặt vui mừng hớn hở, đun hai tay vào túi, miệng huýt sáo. Anh ta đang rất mãn nguyện..Có tiếng gọi rất đỗi quen thuộc của một người con gái, đúng rồi là giọng của Thụy Hân, Trình Tuấn điếng người, anh ta lo lắng không biết nãy giờ Thụy Hân có nghe thấy những gì mình và bố vừa nói hay không. Và cuối cùng, anh ta đã có đáp án.
- Thật là không ngờ, trên đời này sao lại có những chuyện quá sức tưởng tượng vậy nhỉ, hóa ra người đàn ông đó là bố đẻ của anh. Thì ra, hôm diễn ra buổi lễ đính hôn, anh đã bắt cóc Duy Khang để uy hiếp anh ấy. Anh rõ là đê tiện mà. Vậy mà, anh ngang nhiên tuyên bô trước mặt báo giới rằng, anh ấy vì một chuyến công tác nên đã bỏ rơi tôi. Tất cả chỉ là một vở kịch do chính bố con anh dựng nên- Thụy Hân nhìn Trình Tuấn bằng đôi mắt căm hận, cô rít giọng qua từng kẽ răng.
Mặc dù, biết âm mưu của mình đã bị chính Thụy Hân vạch trần nhưng Trình Tuấn vẫn cứ quanh co:
- Em nói gì vậy Thụy Hân, em hiểu nhầm rồi. Em hãy nghe anh nói…
- Thôi, đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời dối trá nào nữa. Anh thật đáng ghê tởm, tôi khinh thường anh- Thụy Hân đay nghiến.
- Được rồi, nếu như em đã nghe hết cả thì tôi không cần che dấu nữa, đúng, mọi chuyện đều do chính tôi làm đó, không lẽ tôi yêu em và muốn em là của tôi cũng là sai hay sao?
- Anh đừng biện bạch nữa, anh đừng bảo là vì yêu tôi ư? Anh không yêu tôi, anh chỉ muốn sở hữu tôi, anh tìm mọi cách để hãm hại Duy Bảo là vì anh háo thắng, anh đố kỵ với anh ấy khi tôi dành tình cảm cho anh ấy chứ không phải là anh..Giờ nghĩ kĩ lại tôi thấy mình thật nực cười vì đã tin vào anh, lại có lúc cảm thấy áy náy vì đã làm tổn thương anh. Từ trước cho đến nay tôi luôn xem anh là một người bạn tốt cùa mình, nhưng từ giờ phút này, đối với tôi anh chỉ là một thứ rác rưởi.
Cô giương đôi mắt rực kửa nhìn Trình Tuấn một lần nữa rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Lồng ngực cô nóng ran. Môi cô run lên vì phẫn nộ. Cô chạy một cách vô định, nước mắt cô rơi lã chả.
Cô đến bên bờ một dòng sông, chân cô khụy xuống. Nước mắt đầm đìa:
- A Vũ ơi, em xin lỗi anh. Ngàn lần xin lỗi anh. Em đã quá ngu ngốc, quá cả tin. Em đã không chịu đi tìm hiểu sự thật của ngày hôm đó, em chỉ biết trách anh. Xin lỗi anh vì trong lúc anh cần em nhất, em lại không có bên cạnh anh.
Khóc cho thật đã một trận, Thụy Hân lấy tay gạt nước mắt. Cô rút chiếc điện thoại trong túi xách ra và bấm số của Trang Thanh. Bắt xe buýt về nhà, đến nhà cô chạy thật nhanh vào phòng, sắp xếp quần áo cùng các vật dụng vào trong vali, vừa làm cô vừa gọi Khả Thụy một cách khẩn trương. Đang ở trong phòng, nghe tiếng gọi của chị giục mình thu dọn hành lí, trong đêm nay chị và cậu sẽ đến ở nhà Trang Thanh, người bạn thân của chị .Khả Thụy vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu vẫn nghe theo lời của chị.
Hai chị em cậu bắt một chuyến xe chạy ra ngoại thành. Bấy giờ chị mới kể lại tường tận lại sự việc cho cậu những gì chị vừa nghe chiều nay, và đó là lí do chị em cậu phải rời nhà đến nơi khác. Giờ chị chỉ muốn đến ở tại nhà Trang Thanh tránh xa Trình Tuấn và đi tìm lại người con trai mà chị yêu, để mong anh tha lỗi cho chị.Rồi sẽ cùng với anh nỗ lực giành lại Phương Thị. Nghe xong những lời chị nói, cậu rất động lòng. Cậu hiểu được những gì chị đang phải trải qua. Cậu sẽ giúp chị, nhưng bây giờ chị em cậu lại không hề có một chút manh mối nào về nơi ở của anh em Duy Bảo.
…………………………..
…………………………………………………………………..
Ngay buổi sáng hôm sau, Trình Tuấn đã lái xe đến nhà tìm Thụy Hân để nói lời xin lỗi và mong cô tha thứ. Nhưng khi đến nơi, thì cửa nhà Thụy Hân đã bị khóa chặt. Hỏi những người hàng xóm cũng chẳng ai biết cô đã đi đâu. Gọi điện thoại thì chỉ nhận được tín hiệu“ Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..”. Trình Tuấn tức điên, anh ta quăng chiếc điện thoại xuống đất. Chân đá rầm rầm vào cửa xe. Thụy Hân dường như đã tan biến…anh ta không thể ngờ rằng sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng vẫn không có được Thụy Hân. Anh ta trở vào xe, tức tối lái xe đi.
Trên chiếc xích đu trong sân nhà Trang Thanh. Thụy Hân đang ngỗi thẫn thờ . Ánh mắt lộ rõ sự thất vọng. Cô không hề biết được phương hướng nào để tìm ra Duy Bảo, dường như anh đã rời xa cô, rời xa cô mãi mãi…Ngay đến Khả Thụy ngày ngày vẫn thấy Duy Khang đến lớp nhưng tuyệt nhiên không thể nào biết được sau khi tan trường Duy Khang đã đi theo hướng nào về nhà.
- Của cậu nè, Trang Thanh chìa ra trước mặt cô bạn một cây kẹo mút- Này, hãy bỏ cái bộ mặt thiểu não ấy đi.
- Cảm ơn cậu. Thụy Hân cầm lấy chiếc kẹo trên tay –tiu ngỉu nói-Tớ biết phải làm sao đây. Tớ hầu như không hề có được một chút thông tin gì thì làm sao tớ tìm được Duy Bảo. Giá như, tớ có thể gọi cho anh ấy.
- Trời ơi! Thụy Hân ơi là Thụy Hân, cậu vốn thông minh, đi học lúc nào cũng đứng trong hàng top ten của lớp.Vậy mà trong chuyện này cậu lại kém như thế. Cậu thử suy nghĩ kĩ lại đi, Duy Bảo còn có người họ hàng nào không, hiện tại người đó đang ở đâu..nếu như có được những thông tin đó việc tìm ra anh ấy sẽ dễ dàng hơn.- Cô vừa nói, vừa nhâm nhi cây kẹo mút.
Như sực nhớ ra điều gì, Thụy Hân mừng rỡ ôm chầm lấy Trang Thanh.
- Cảm ơn cậu Trang Thanh, cậu tài quá. Tớ biết rồi, tớ sễ có cách tìm ra Duy Bảo. Nói rồi, cô cười nhạt rồi bóc vỏ chiếc kẹo cho vào miệng. Cô nhớ ra, nội ngoại hai bên gia đình Duy Bảo đều chẳng còn ai, một điều nữa là dù anh có đi đâu, thì nơi đó chắc chắn cũng sẽ nằm gần thành phố này. Bởi có như thế anh mới có thể theo dõi tin tức của Phương Thị một cách nhanh nhất.Điều đó, có lẽ là Duy Bảo đang ở đâu đó tại khu vực ngoại ô. Thụy Hân tin tưởng suy đoán của cô là đúng. Vậy là chí ít, cô đã biết được phương hướng tìm ra anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...