Biết con trai muốn dắt bạn gái về nhà nên ông mặc kệ công việc mà bận rộn suốt cho tới trưa, quét dọn từ phòng khách đến sân thượng sạch sẽ tươm tất không nhiễm một hạt bụi. Nhưng sao không ai khen ông mà đứng hết ở chỗ này nhỉ? [I]
"Không sao, con thích nấu ăn." Đây là lời nói thật lòng.
"Có ai từng ăn thử chưa, không bị loét dạ dày chứ? Có muốn anh đi chuẩn bị thuốc cấp cứu bao tử hay gọi bệnh viện hẹn phòng trước không?" Trương Dực Chẩn nghiêm trang đứng ở bên cạnh chen lời.
Nhìn sao cũng thấy Ôn Noãn không giống con gái có thể vào bếp, cô thực sự có thể phân biệt được muối, bột ngọt hay gia vị khác sao?
"Bác Trương, ngài nhất định phải cho con cơ hội biểu hiện thật tốt để lấp kín miệng của anh ấy lại." Cô mỉm cười, giơ cây dao phây sáng lấp loáng, tư thế rất giống như võ sĩ Nhật Bản đang rút kiếm, "Hẹn phòng trước thì miễn. Còn thuốc bao tử thì nên chuẩn bị một chút. Em sợ lát nữa ai đó ăn nhiều quá sẽ tiêu hóa không nổi."
Kết quả Ôn Noãn đã có thể chứng minh cô giỏi bếp núc.
"Chúng mình có cần giúp rửa chén không?"
Ôn Noãn no nê ngồi trên ghế sô pha da nhìn vào bếp, mẹ Trương cùng ba Trương bận rộn trong bếp lâu rồi mà vẫn chưa chịu ra, chẳng lẽ chén bát hôm nay rất khó rửa hả?
"Không cần, đó là thời gian riêng của ba mẹ anh, cũng chẳng biết họ thì thầm to nhỏ gì với nhau nữa."
Cô lười biếng tựa lên thành ghế, nhịn không được ợ một tiếng. Cô thẹn thùng che miệng lại, cũng tại ba mẹ Trương Dực Chẩn quá nhiệt tình, cứ không ngừng khuyên cô ăn nhiều thêm chút nữa.
Ở trong thành phố xa lạ này, đây là lần đầu tiên cô bước vào một hộ gia đình, biết rõ tường tận từ trong ra ngoài, chỗ nào ấm hoặc chỗ nào lạnh, ăn canh cá hố do ba Trương Dực Chẩn câu, cô có cảm giác như mình không phải là người tha hương nữa.
"Hay chúng ta đi giúp một chút đi, đến nhà anh ăn uống nhiều như vậy, thật ngại."
"Em như thế này thì đâu tính là ăn không?" Một nửa thức ăn trên bàn đều do cô làm. Thật không ngờ cô còn có ngón nghề này. Từ vo gạo tới rửa rau, chặt thịt, rọc cá, cầm dao bằm cạch cạch rất có nghề, kho hấp chiên xào đều thạo, còn thạo nghề hơn cả mẹ của anh.
Chỉ có điều món ăn của cô làm chẳng khác gì của mẹ, vừa ngọt lại vừa ngấy.
"Thật không ngờ em còn biết nấu ăn."
Hé hé, bởi vì bản thân thèm ăn nên học, cô lén nghĩ trong lòng, sau đó vênh váo nói: "Anh biết nấu cơm không?"
"Anh biết rửa chén."
"Hỏi một đằng mà trả lời một nẻo." Ôn Noãn không hài lòng kháng nghị nhưng cũng không nhịn nổi mà tưởng tượng.
Sau này cô với Trương Dực Chẩn có phải cũng tốt đẹp như ba và mẹ anh, cùng nhau rửa chén trong nhà bếp suốt mấy chục năm, kể cho nhau những chuyện lặt vặt trong ngày, khi tắt nước thì những chén đĩa men sứ trên kệ đều sạch loáng, như thế lãng mạn biết bao.
"Anh cũng biết dùng lò vi sóng với nồi cơm điện." Anh nói.
Hai thứ đó thì có thể làm ra được món gì ngon chứ? Cô cảm thấy bản thân thật vĩ đại, "Bái em làm thầy đi, vi sư nhất định sẽ truyền tất cả sở học cho con."
Anh ngó lơ cô, nói thật anh còn ước gì được ăn thức ăn nhanh hâm trong lò vi sóng hơn.
"Món em nấu là mỹ thực Tô châu chính tông, anh đừng phủ định như vậy được không?" Khẩu vị của bản thân có vấn đề mà còn muốn trách cô? "Vậy thì tại sao em không giống người đẹp Giang Nam lả lướt dịu dàng vậy?"
"Em không phải là người đẹp Giang Nam thì là gì?." Cô giận giữ nhéo một bên tai của anh.
Trương Dực Chẩn hạ thấp giọng, nói khẽ, "Em là một vệt sáng."
Cuộc đời anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày tháng trôi qua rất bình thường, hơn nữa anh cũng muốn mình cứ sống như vậy mãi. Nhưng chiều mưa nọ, một vệt sáng bỗng rọi lên con tim vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng của anh. Gặp gỡ Ôn Noãn, anh mới biết những năm tháng anh sống trước đây có một lỗ đen rất lớn, còn cô là một vệt sáng, xuyên qua tấm cửa sổ đen trắng rõ ràng (con mắt ấy) khiến cho thế giới vừa lý trí lại quy cũ xuất hiện cầu vồng bảy sắc.
"Hả? Anh nói gì?" Thực ra cô nghe rõ nhưng hi vọng anh lặp lại lần nữa.
"Có đọc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...