Tóc của cô loạn thành một nùi, thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
"Phải rời giường sớm như vậy thì sao người ta có thời gian chải tóc? Lại nói dù chải đầu thì chạy đường dài như vậy cũng rối nên em đã chuẩn bị sẵn -" Cô lấy một chiếc lược ra khỏi túi áo thể thao, "Bây giờ có thể chải chuốt rồi."
Cô gặm kẹp tóc trong miệng, khó khăn đưa lượt ra phía sau, bởi vì không có gương nên cô chỉ có thể mò đại. Trương Dực Chẩn lắc đầu đặt cô ngồi lên trên ghế đá ở ven đường, "Anh giúp em."
Sương sớm lượn lờ như từng thước lụa mỏng che mờ con phố tô mờ cây cối bên đường, mờ ảo như tiên cảnh chốn nhân gian.
Ôn Noãn lật tờ báo vừa mua đọc lớn tiêu đề cho anh nghe: "Một kiến trúc sư nổi tiếng ở nước Anh về nước thăm quê cũ."
"Hà, anh biết không, ước mơ lúc nhỏ của em chính là trở thành kiến trúc sư đó? Nếu như có thể nhìn thấy từng ngôi từng ngôi mà được mình thi công hoàn thành, khi đó sẽ thấy thành tựu biết bao."
"Vậy sao lại từ bỏ?"
"U, bởi vì em nghe nói muốn làm kiến trúc sư thì phải ra công trình khảo sát tiến độ, em sợ bị nắng làm đen da."
"Em nên đen một chút."
"Thật hả? Anh cũng cảm thấy thích màu da mật ông khỏe khoắn được ưa chuộng năm nay sao?"
"Không, anh thấy nếu như em đen hơn thì nhìn vào không giấy ngu ngốc nữa."
Quả nhiên cô muốn đứng lên xoay người lại tấu anh một trận nhưng lại quên rằng tóc mình còn nằm trong tay anh, tóc bị kéo nên kêu thảm một tiếng, không tình nguyện ngoan ngoãn ngồi xuống. "Anh chải đầu nhanh lên đi, lát nữa em muốn báo thù rửa hận!"
Anh không phản ứng lại mà vẫn bình tĩnh cầm lược chải đầu chải tóc chầm chậm, sợ làm cô đau, dè dặt không dám dùng nhiều sức.
"Thấy mái tóc vừa đen vừa bóng của em chứ? Nhưng tiếc chỗ mỗi sáng đều phải chải tóc. Hay là cắt tóc ngắn như chị Diệp, anh thấy được không?"
"Đều đẹp."
Tóc dài hay tóc ngắn, béo hay gầy, mặc bộ đồ này hay bộ đồ nọ, chẳng có vấn đề gì cả.
Chỉ cần là em thì gì cũng được cả.
"Nói cũng như không."
Nhưng nói ra thì cô thực sự không muốn cắt bỏ mái tóc nuôi được mấy năm. Hơn nữa cắt ngắn thì sẽ không còn cơ hội cho Trương Dực Chẩn chải đầu giúp cô.
Thế nhưng khi nhìn cửa kiếng ở một cửa hiệu nằm ven đường để nghiệm thu kết quả thì cô lập tức quyết định không nhờ anh giúp chải tóc nữa.
Chẳng hơn gì lúc rối.
"Thôi để em tự chải lại vậy." Cầu người không bằng cầu mình. Ôn Noãn xõa tóc chải lại, quyết định tự lực cánh sinh, "Em còn tưởng không có gì mà anh không làm được, thì ra bàn tay lại ngốc như thế."
"Anh chưa từng chải tóc nên tất nhiên không có kinh nghiệm gì rồi." Anh nhíu đôi mày rậm đen tự thanh minh, chẳng lẽ Ôn Noãn hy vọng anh có kinh nghiệm chải đầu cho con gái hay sao? "Em lo tìm cách thi bù đủ điểm môn chạy 800 mét học kỳ này đi."
Thật mất mặt, nào có sinh viên đại học nào phải thi lại vì trượt môn thể dục chứ.
"Em có ý này, cuối tuần này trước khi thi anh chạy trước em đi, anh có mặt thì em sẽ có lòng tin thi đậu."
"Có mặt anh? Chi bằng cầm một dĩa sườn xào chua ngọt đặt ở vạch, ngửi thấy mùi thơm thì em nhất định sẽ chạy như bay như bị ai nhập."
Cô nghe xong còn coi là thật, "Vậy anh dứt khoát làm luôn cả hai, cầm một dĩa sườn xào chua ngọt chạy trước em. Quyết định như vậy nha, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy." Hè hè, cô đắc chí không cho anh từ chối.
Nhưng có một số việc không giải quyết dễ như chạy bộ.
"Hành Vân với Ngô Đạc không thể làm lành được à? Hay anh đến khuyên Ngô Đạc đi. Anh ấy là con trai, nếu chịu cúi đầu thì nói không chừng Hành Vân sẽ hồi tâm chuyển ý."
Anh quàng vai cô, "Người ngoài như chúng ta không có quyền nhúng tay vào việc này đâu. Hai người họ đều là người thông minh, nếu như giải quyết được thì họ đã tự giải quyết với nhau rồi; nếu như đã không có cách nào cứu vãn thì chúng ta có khích lệ mấy cũng vô dụng thôi." Vận mệnh đều nằm ở trong tay của mỗi người, thứ mà bạn bè có thể giúp chỉ là vài câu an ủi đơn giản. Bất kể bạn xuất phát từ mục đích tốt đẹp hay xấu xa thì cũng không thể bao biện làm thay, càng không cách nào thay đổi được sự thật.
Thì ra có nhiều chuyện nói thay đổi là thay đổi. Sương sớm dần tan, mới đó đã không còn tung tích. Tình yêu tuổi hai mươi cũng yếu ớt như vậy, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tan.
"Đừng buồn." Anh nắm lấy tay Ôn Noãn, "Người khác thấy em rầu rĩ như thế nhất định sẽ cho rằng chúng ta chia tay đó."
Cô thở dài một tiếng, biết mình đang nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa công chúa người ta còn chưa vội mà cung nữ cô đã vội gấp, "Nhìn lúc Hành Vân đứng cạnh Ngô Đạc hệt như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy, em từng nghĩ cho dù chúng mình có chia tay thì bọn họ cũng không chia tay."
Cô cũng không muốn Trương Dực Chẩn nghĩ ngợi nhiều nên hời hợt nói thêm, "Thực ra em đang lo sau này vào căn tin ăn cơm sẽ không thể chen ngang nữa rồi." Chỗ hội học sinh sẽ phái người xuống phụ trách việc giám sát cùng sắp xếp thứ tự chờ đợi ở căn tin. Thân là bạn gái của hội trưởng nên được đối xử đặc biệt, thường sẽ có người chủ động tới dắt Hành Vân đến gần bệ cửa.
"Đừng lo, bây giờ em vẫn là bạn gái của bạn tốt của hội trưởng, đãi ngộ vẫn y như cũ."
"Nếu như có một ngày em cũng như Hành Vân mặc kệ anh đi tìm niềm vui mới thì anh sẽ như thế nào?"
"Vậy quá tốt rồi, bây giờ anh rất phiền muộn."
"Chê em phiền thì đừng có theo em, em không có chĩa súng buộc anh theo."
Cô bắt buộc Trương Dực Chẩn đi dưới lề đường còn cô thì đi trên phần bục dành cho người đi bộ cao hơn một chút, bởi vì anh cao 1 mét 83 mà cô chỉ cao 1 mét 60, phải nhờ vào độ cao chênh lệch giữa hai phần đường mới thu hẹp khoảng cách lại. Chẳng những thế cô còn hay biện bạch cho bản thân, nói dáng cô tuy nhỏ nhưng có hương vị của người lớn.
"Mỗi sáng em đều gọi cho anh, dù anh không muốn theo cũng không chịu nổi ma âm xuyên tai."
Thực ra anh rất thích chạy bộ buổi sáng với cô, mỗi lần đều khiến tâm trạng của anh vui vẻ nguyên ngày. Mua một tờ báo buổi sáng rồi cùng xem, những tin tức quan trọng hàng quốc gia đại sự cũng không thu hút anh bằng dáng cười tít mắt của cô.
"Anh cũng biết ma âm xuyên tai à? Em còn tưởng anh không đọc tiểu thuyết võ hiệp."
Ôn Noãn cuộn tờ báo trong tay lại gõ vào đầu của anh. Thực ra cô cũng biết Trương Dực Chẩn khẩu thị tâm phi, nếu như anh thực sự thấy phiền thì sẽ tắt nguồn điện thoại, cô cũng chẳng dám gọi số phòng trọ quấy rầy giấc ngủ của những người khác.
Ông cụ bán báo cảm khái nhìn sang, "Tuổi trẻ thật tốt, đến tuổi như chúng ta ngay cả sức cãi nhau cũng không có."
"Ai nói?" Động tác của bà cụ vẫn mau lẹ, bà rút một tờ báo cuộn lại rồi đánh vào đầu ông, "Muốn già thì già một mình đi, đây còn rất trẻ, muốn cãi nhau thì đây sẵn lòng!"
Cỏ huân y chìm trong màu trời xế chiều, một bầy chim không biết tên bay quanh thành phố.
"Đây là lần thứ mấy em đến muộn rồi?" Trương Dực Chẩn đứng ngoài cửa Hán Giang Cấp trừng mắt nhìn Ôn Noãn đang cúi thấp đầu, "Ngay cả ăn cũng muộn, chẳng giống phong cách của em chút nào."
Sau khi mùa đông đến thì tần suất trễ hẹn của Ôn Noãn ngày một tăng, mỗi lần đều phải nhắc nhở cô mấy câu, lần nào cô cũng vô tội cúi thấp đầu, "Thời tiết rất lạnh, muốn ra ngoài cũng cần phải có dũng khí rất lớn."
Đáng bực nhất là mỗi lần trễ hẹn cô đều có biện pháp khiến anh vui, sau đó thì chẳng giải quyết được gì.
"Em đến muộn bao lâu?" "Nửa tiếng." Anh đứng chờ ở ngoài cửa Hán Giang Cấp đã nửa tiếng.
"Thực xin lỗi, em không phải cố ý. Hơn nữa lý do em tới muộn là bởi vì em ra ngoài quá sớm." Ôn Noãn vừa lắc tay anh vừa nói.
Anh thở dài thật lâu, "Trời ạ, em học môn logic được ba tháng rồi mà còn nói được câu đầy mâu thuẫn như vậy?" Nếu như thầy Phương mà nghe thấy chắc chắn sẽ cảm khái n lần rằng gỗ mục không thể điêu. "Hôm nay em đụng phải một sinh viên cũ đang hỏi đường, người đó để râu quai nón như mít tơ Mark với tóc dài như Kimura Takuya, rất khốc, anh cũng biết hai năm nay trường học chúng mình thay đổi rất nhiều, em thấy dù sao cũng ra cửa sớm nên xem việc giúp người làm niềm vui giúp người đó một lần, sau đó đi vòng vòng quên mất cả thời gian. Anh sẽ không giận chứ?" Trương Dực Chẩn rất có nguyên tắc về thời gian, trước giờ chưa từng trễ hẹn.
"Anh không giận, em cũng không cần phải tìm lý do." Lễ kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường đã cử hành xong trong mùa xuân, sinh viên cũ nên về thì đã về hết, bây giờ còn ai muốn về nữa, hơn nữa lại đụng phải Ôn Noãn.
"Không phải tìm cớ! Em nói thật mà. Em còn cố ý dẫn người đó đi thăm dãy lầu Toán học của mấy anh, tiếc là dãy lầu sắp hỏng ở đối diện cản tầm nhìn, nếu không thì còn có thể ngắm trời chiều."
May mà không thể ngắm, nếu không chỉ sợ anh phải đợi thêm nửa tiếng.
"Dù em muốn xem việc giúp người làm niềm vui thì cũng nên gửi tin nhắn báo cho anh biết, đằng này anh gọi tới em còn tắt máy."
Ôn Noãn là một người cực thích nhắn tin, mỗi ngày hòm thư của anh đều nhét đầy những tin nhắn khôi hài hoặc rùng rợn hay ấm áp. Nếu như khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ thì Ôn Noãn sẽ gửi tinh cảnh báo: đêm khuya rồi, đừng làm toán nữa, thức đêm có hại cho sức khỏe. Nhưng kết quả thường là bọn họ gửi tin nhắn trả lời tới lui dẫn tới mất ngủ.
Mỗi lần trời vừa tạnh mưa thì cô sẽ nhắc nhở: ngoài cửa sổ có cầu vồng.
Thực ra khi đó cầu vồng đã biến mất nhưng mỗi lần nhận được tin nhắn như vậy anh đều theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh thường cảnh cáo Ôn Noãn cẩn thận nhắn riết coi chừng khiến ngón tay lớn bằng cánh tay.
Thế mà cô còn đắc chí nói như vậy cũng có lợi, nếu như ngón tay tô to như cánh tay thì phải ăn biết bao nhiêu thịt cá mới bổ béo được như vậy?
Điện thoại di động rất tiện lợi, chỉ cần thanh toán phí tin nhắn hàng tháng thì có thể làm mọi thứ.
"A, người đó mượn điện thoại của em để gọi điện, kết quả dùng hết cục pin cuối cùng luôn." Cô muốn lục điện thoại lấy ra làm chứng nhưng lục hoài cũng không thấy, lúc này mới nhớ người nọ quên trả di động lại cho cô.
"Em biết rồi." Ôn Noãn uể oải mở bàn tay rỗng tuếch ra.
"Biết gì?"
"Biết anh định giáo huấn em chứ gì. Không nên dễ dàng tin lời người ta, rất dễ bị lừa." Cô tự nhéo lỗ tai của mình, "Có cần em vào nhà vệ sinh rửa lỗ tai rồi quay lại cung kính lắng nghe hay không?"
Tim của anh lập tức như chocolate gặp nóng rồi hòa tan ngay vào lòng bàn tay của Ôn Noãn. Ôn Noãn kéo tay anh bước vào tiệm, "Đi thôi đi thôi, không ăn nữa thì muộn mất."
"Anh nhất định phải gọi món này, bao nhiêu đậu hủ." Ôn Noãn chỉ vào thực đơn, "Có liên quan tới số học nha."
Món đó được bưng lên cuối cùng, thế nhưng chỉ là đậu hủ da giòn rất bình thường, lớp da non giòn vàng óng ả, nhưng còn cái tên 'bao nhiêu' là sao?
"Tiểu thư, đây chính là món bao nhiêu đậu hủ của chúng tôi."
"Phải, đây chính là bao nhiêu khối hình." Phục vụ lễ phép giải thích, chỉ vào từng miếng đậu hủ được cắt thành hình chữ nhật, hình tròn cùng hình tam giác. "Mời hai vị dùng."
"Có hơi giống treo đều dê bán thịt chó." Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Anh cũng cười, "Đây thì nhằm nhò gì, có một lần anh đi tiệm cơm gọi một món tên là Bích lãng hoàng hoa."
"Một cái tên đầy ý thơ."
Trương Dực Chẩn nói tiếp, "Gọi ăn thử, là một nồi canh cá hầm cúc."
Thì ra quạ trong thiên hạ đều đen.
Khung cảnh nơi này được trang trí theo phong cách Hàn Quốc, phục vụ thì đều mặc trang phục truyền thống của Hàn Quốc, đi lại rất lưu loát. Có điều màu sắc được cách tân sao cho phù hợp với phẩm vị của người Trung Quốc.
Chỉ cần vừa ăn thì cô lập tức không còn nghĩ ngợi việc gì nữa, điển hình là một con mèo háu ăn vớ sần (version) thiếu nữ xinh đẹp.
"Sau này em sẽ không tới muộn nữa, anh muốn em ra ngoài lúc canh ba, em quyết không nằm ngủ tới canh năm."
Cô tưởng anh là Diêm vương chắc. Trương Dực Chẩn không trả lời.
Ôn Noãn thấy mềm không được thì bắt đầu cứng rắn, "Em nói anh không được giận em nữa. Hừ hừ, mẹ anh đưa cho em một tấm hình chụp anh xxoo, nếu như anh không đối xử tốt với em thì em lập tức phát tán nó, để mỗi người trong trường đều có một tấm."
Anh nghe xong thì suýt chút nữa phun hết trà lúa mạch trong miệng ra ngoài, "Em có biết mình vừa nói gì không?"
"Chắc chắn 100%, muốn tin hay không thì tùy anh." Cô đắc ý ngậm ống hút, sau đó lại lấy một tấm ảnh chụp nho nhỏ trong túi ra.
Anh nhịn cười, đó là một tấm ảnh anh không mặc quần áo lúc vừa mới đầy tháng. Thường nói người có diện mạo xuất sắc thì lúc còn nhỏ sẽ có vẻ ngoài bình thường, ngược lại nếu lúc còn nhỏ có vẻ ngoài xinh đẹp thì khi lớn lên sẽ có diện mạo bình thường, cô chính là một ví dụ sống sờ sờ, khi còn bé là một thiên sứ nhỏ ai nấy cũng thích nhưng hiện tại thì chẳng khác gì bình thường. Tuy vậy, Trương Dực Chẩn lúc nhỏ thật đáng yêu.
Ai bảo anh sống chết không chịu cho cô xem album của anh nên cô đành phải luồng cúi tìm cách khác. Ưm, phải nói là nội ứng ngoại hợp với mẹ Trương. "Anh bị em thấy hết rồi nên em phải chịu trách nhiệm việc chung thân cả đời của anh."
"Chịu trách nhiệm gì..." Câu nói của anh thật mập mờ, "Chẳng lẽ nhìn thôi cũng phải chịu trách nhiệm hả, đến phim con heo em cũng xem cả rồi, chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm với diễn viên trong phim sao ~" Cô bị lời cô vừa thốt ra dọa sợ, nĩa kim chi trong tay lúng túng quơ quơ trong không khí. "Có thể coi như em chưa nói gì hay không?"
"Em cũng biết xấu hổ nữa hả?" Trương Dực Chẩn nhìn vẻ mặt e thẹn hiếm thấy của cô.
"Thực ra em cũng chỉ vô tình nhìn thấy đoạn clip ngắn thôi." Cô vô ý thức khuấy súp bò hầm với nấm nâm cô, cúi gầm mặt xuống, lại hạ thấp, mãi cho tới khi sắp áp vào mặt bàn, hai cái lỗ tai đỏ bừng bán đứng sự bối rối của cô, lúng túng muốn chứng tỏ cô thực ra vẫn còn trong sáng dữ lắm. Nhìn vẻ mặt vẫn bình thản của Trương Dực Chẩn, cô vẫn cảm thấy lo sợ bất an, "Có phải anh cảm thấy em không trong sáng đúng không."
"Tò mò là chuyện bình thường, xem phim con heo cũng không phải là tội ác tày trời gì. Trong sáng không phải là vô tri, mà là ngây thơ."
Xem ra tư tưởng anh rất thoáng. Cô thả lỏng, mỉm cười tươi rói ngã mình ra trước mặt bàn hôn nhẹ lên má anh một cái. "Nè, trước mặt mọi người, em không cảm thấy ngại hả!"
"Có gì phải ngại chứ?" Cô tiếp tục ăn như bão, "Em chỉ dùng mặt của anh để lau miệng thôi."
Khi ra khỏi tiệm thì sắc trời đã tối. Cô nắm tay anh ca hát trong màn đêm. Một bài rồi lại một bài, có một vài bài không nhớ nổi lời thì hát được vài câu đầu rồi sau đó chuyển sang hát bài khác, giống như có thể hát mãi tới khi thiên trường địa cửu vậy.
Tựa như 1 khu hoa viên trong toà lâu đài
Liệu cảm giác hạnh phúc của tình yêu có thể trường tồn mãi mãi
Cùng nhau chụp 1 tấm hình của anh và em
Ngọn lửa hoang dại cháy lên trên bầu trời
Nhưng ưu điểm của anh, em sẽ cất giữ mãi mãi trong tim.
Mùi thơm của bắp rang ẩn chứa một ít ngọt ngào
Em yêu gương mặt cười vui hạnh phúc của anh
Bên trái chiếc túi xách của em, trên mặt sau của chiếc vé
Em viết xuống nguyện vọng của mình khi anh không để ý.
(Khu vui chơi ánh sao - twins)
"Sao em biết ca nhiều bài như vậy?" Thật sự rất khó tin, cô như vậy đủ sức trình diễn suốt một live show rồi.
"Muốn hát thì hát thôi."
Trương Dực Chẩn mỉm cười, "Coi chừng cảnh sát phạt em tội gây rối trật tự."
"Đâu ra chứ? Giọng của em không lớn, hơn nữa hát nghe cũng tạm mà." Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy tiếng sủa gâu gâu trong dãy sồi ven đường. "Phải, dễ nghe tới mức cả chó cũng sủa."
Một con chó con lang thang lông vàng nhô đầu ra khỏi cây sồi nhỏ dãi thèm thuồng nhìn hộp thức ăn nhanh trong tay cô, ánh mắt đen sáng lấp lánh đánh thương nhìn chằm chằm vào cô giống như đang nói nó rất đói bụng. Cô suy nghĩ một lát rồi thả hộp thức ăn xuống mặt đường, sau đó kéo Trương Dực Chẩn đi xa, con chó con đó nhìn xung quanh, cuối cùng không chịu nỗi hấp dẫn nên chạy tới ăn.
"Bữa sáng của em cứ vậy mà chắp cánh bay mất!" Đó là sủi cảo tôm cô cố ý gói về nha.
"Em có thể mặc kệ nó."
"Rất đáng thương, chó con không có nhà nuôi rất khó kiếm thức ăn. Hơn nữa mùa đông tới rồi, anh không biết nó sẽ thấy lạnh sao?"
"Có muốn mang nó về nuôi không?" Anh cưng chiều xoa đầu của cô, Ôn Noãn bi ai phát hiện, khi Trương Dực Chẩn sờ tóc của mình thì chẳng khác gì lúc mình sờ đầu chó con.
"Không hay lắm, dì quản lý mà biết là đánh em chết mất. Hơn nữa động vật vốn nên sinh sống ở bên ngoài tự nhiên, không thể vì thích nó mà ép nó trở thành thú nuôi của mình." Cô hà hơi lên mười ngón tay của mình, "Chuyên gia khí tượng nói mùa đông năm nay sẽ ấm hơn mọi năm, em thấy chẳng chính xác lúc nào."
"Lạnh như băng vậy." Anh nắm chặt tay cô.
"Em cũng không biết vì sao, có lẽ mạch máu nhỏ nên tuần hoàn không tốt, hễ đến mùa đông là sẽ như vậy. Thế nhưng mẹ em từng nói người tay lạnh thì sẽ có một trái tim ấm áp."
Nắm bàn tay lạnh buốt của cô, Trương Dực Chẩn cảm thấy mùa đông năm nay quả thật rất ấm, rất ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...