Ám Ảnh

Mẹ tôi là người sợ bóng tối.
Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đã bật hết tất cả bóng điện trong nhà, không phải chỉ riêng trong phòng ngủ và nhà tắm. Có hai chiếc trên hành lang tầng hai, một trong các phòng dành cho khách, một trong phòng bếp và phòng ăn, một trong phòng tắm ở tầng trệt, một cho phòng khách... và ở tất cả mọi nơi.
Một lần tôi đã hỏi mẹ về điều đó khi cả hai ở phòng bếp. Tôi ngồi trên bàn, hai chân đung đưa, mặc bộ quần áo ngủ và nhìn mẹ nấu. “Sao mẹ lại sợ bóng tối?”
Mẹ đang làm bánh kếp. Mẹ bỏ mấy quả việt quất vào bát và nghiền nát nó ra. “Mẹ đâu có sợ.”
“Thế sao chúng ta lại có quá nhiều bóng đèn trong nhà? ”
Mẹ gõ thìa lên chiếc bát gốm to có hai đường viềnmàu nâu sẫm trên mép. “Như thế để con không cảm thấy sợ.”
“Con không sợ.” Tôi trả lời. “Con thích bóng tối.”
“Không. Không phải thế.”
Mẹ nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt chuyển sang một trạng thái khó tả. Mẹ khuấy đều tô bột và cho những quả việt quất đã nghiền nhỏ vào.
“Những chiếc bánh sẽ có màu xanh.” Tôi nói.
Mẹ nhìn xuống chiếc bát gốm và nhăn mặt bỏ chiếc thìa ra. “Tiếc quá!”
“Không sao đâu mẹ. Màu xanh trông cũng đẹp mà.”
Mẹ hôn lên mũi tôi và nói, “Để mẹ nói với con điều này Zara. Đôi lúc, có những thứ mà con người nên phải sợ.”
“Giống như bóng tối phải không ạ?”
Mẹ lắc đầu. “Không. Ngay cả những nơi thiếu ánh sáng nữa. Con hiểu chứ?”
Tôi gật đầu nhưng thực sự không hiểu. Không một chút nào.
Tôi đẩy cửa bước ra và chạy xuống bậc thềm. Tôi không làm những động tác khởi động và tôi chạy, trên đầu tôi là ánh trăng sáng đang soi đường. Băng đóng thành từng mảng trên những cánh cửa sổ của ngôi nhà. Cây cối oằn mình trước sức nặng của màn đêm.
Ánh sáng đủ để có thể quan sát mọi vật nhưng tôi đã cẩn thận buộc lên đầu một dải khăn phản quang.Như vậy tôi sẽ an toàn hơn khi chạy trên đường.
Thỉnh thoảng những cơn gió luồn vào cổ họng, lạnh buốt. Mỗi nhịp thở như một nhát rìu bổ vào ngực. Mỗi một nhịp thở như là một quyết định khó khăn mà tôi phải đưa ra, trong cuộc sống và tương lai của tôi.
Đau đớn nhưng tôi cố vượt qua nó và cuối cùng cái lạnh cũng khiến cho nỗi đau bị tê cứng. Không hẳn là nó đã mất đi nhưng hình như nó không còn quằn quại trong tôi nữa. Tôi nghĩ không còn một từ ngữ khác để diễn đạt trạng thái của tôi lúc này ngoài từ quằn quại.
Hít thở tưởng như là việc rất dễ dàng nhưng ở Maine này không có gì là dễ dàng trong cái lạnh giá của mùa đông. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng giữ vững bước chạy của mình, hướng thẳng ra đường cái. Chạy trên đường nhựa dễ hơn hẳn so với trên đường đất vì bàn chân dễ dàng tiếp xúc với mặt đất hơn. Nhưng nó cũng khiến các khớp xương của tôi chịu lực nhiều hơn.Và nó khiến tôi cảm thấy sợ hơn, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình vậy.
Hai chân tôi bắt đầu giãn ra và tôi chạy nhanh hơn. Thế nhưng cái cảm giác ấy vẫn còn. Có những âm thanh từ cánh rừng tối đen bên cạnh. Tôi vẫn giữ được bước chạy của mình. Maine đã khiến tôi trở nên mềm yếu. Trước đây tôi chưa bao giờ yếu đuối như vậy. Tôi đã chạy qua nhiều nơi quanh Charleston nhưng tôi không hề có cảm giác sợ như ở đây.
Tôi ghét cái cảm giác sợ hãi.
Ba thường nói với tôi rằng: “Nếu con có thể gọi tên một điều gì đó thì nó không còn đáng sợ nữa. Con người thường sợ những điều mà họ không biết nó là cái gì.”
Tôi quay đầu lại và nhìn vào khu rừng nhưng tất cả chỉ là bóng đêm và cây cối, chẳng có ai hay bất cứ cái gì cả.
Tôi chợt nghĩ đến những con gấu và chó sói. Tuy nhiên, những con gấu ở Maine thường màu đen và hầunhư chúng đều sợ con người. Ủy ban bảo vệ các động vật hoang dã và thủy sản của Maine đã thề rằng không có bất cứ con sói nào ở Maine trừ chó rừng. Tôi biết điều đó vì tôi đã kiểm tra trên mạng sau khi phát hiện ra những vết chân to trên tuyết vào cái buổi sáng đầu tiên tôi chuyển đến đây. Tôi đã kể với nội Betty về điều đó và nội bảo với tôi. “Bọn họ sợ phải thừa nhận việc có sói ở đây nhưng tất cả mọi người đều biết đó là sự thật. Dù thế nào thì cũng chẳng cần phải bận tâm vì chó sói không làm hại con người.”
Đó cũng là điều mà tôi nói với chính mình. “Chó sói không làm hại con người. Chó sói không làm hại con người.”
Nhưng nó chẳng giúp gì cho tôi.
“Chó sói không làm hại con người. Yêu tinh làm hại con người.”
Cái cảm giác sởn gai ốc khi tưởng tượng có một con nhện bò trên da thịt khiến tôi ớn lạnh.
Và tôi nghe thấy điều gì đó.
Tên tôi.
“Zara.”

Tôi vấp phải viên đá hay vật nào đó trên đường. Tại sao quanh đây chẳng có chiếc xe nào chạy qua? Ồ phải rồi, Maine không phải là một nơi đông đúc, đặc biệt là khu vực quanh nhà nội.
Tôi tiếp tục chạy, sải chân nhanh hơn và lắng nghe. Lúc sau, tôi lại nghe thấy âm thanh lạ. Tiếng nói truyền đi trong không khí và chạm vào hàng ngàn cànhcây của khu rừng tạo thành những âm thanh vang vọng bay đến tai tôi từ mọi phía, hai bên con đường, trước mặt và sau lưng. Tiếng gọi rất nhẹ nhàng, du dương và chứa đầy sự mê hoặc. “Zara. Hãy đến đây với ta đi, Zara.”
Âm thanh thật khủng khiếp, đến như một bản nhạc giao hưởng tệ hại cũng không đáng sợ như thế. Thật là sai lầm. Tôi hoàn toàn sợ hãi. Khốn kiếp!
Tôi đã muốn chạy đêm, đã muốn tìm ra hắn. Nhưng bây giờ thì sao? Sợ hãi làm tôi lao ngày một nhanh hơn. Con tim tôi sắp vỡ tung, nó đập điên cuồng như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng vì lý do gì đây? Tiếng gọi? Bóng tối? Tôi đã ra ngoài để tìm kiếm hắn ta và hắn ta đã tìm thấy tôi.
Sự thật đó khiến tôi lo lắng:
Tôi không còn nhớ được người tôi đã gặp ở sân bay.
Tôi không còn nhớ được cảm giác mỗi khi gặp hắnta.
Không còn nhớ được những hạt bụi và những điềuviết trong quyển sách kia.
Một âm thanh nữa giống như tiếng vỗ cánh của một loài chim rất to khiến tôi ngước mắt lên nhìn. Một con đại bàng bay qua đầu tôi và biến mất vào rừng cây. Cái đầu màu trắng của nó phát sáng lập lòe.
“Ngu ngốc.” Tôi nói. “Mình ngốc thật. Chắc hẳn mình đã nghe thấy tiếng của con đại bàng kia.”
Nếu ba ở đây, ông sẽ cười chế giễu sự nhút nhát của tôi. Tôi cũng tự chế giễu sự nhút nhát của mình vàtiếp tục chạy. Hơi thở của tôi vẫn còn đứt quãng. Tôi hít sâu, cố tập trung vào từng bước chạy của mình.
“Zara!”
Tôi dừng lại. Sự xuất hiện của đại bàng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi dường như đã lấy lại được tinh thần. Nhưng rõ ràng âm thanh kia vẫn còn đó.
Tôi đứng lại và lắng nghe.
Một cơn gió ùa đến khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Tôi khẽ rùng mình. Hai bàn tay nắm chặt lại.
“Mày muốn gì?” Tôi hét lên. “Tại sao mày cứ bám theo tao chứ?”
Tôi mở to mắt và tìm kiếm xung quanh, tôi soi đèn ra khắp nơi. Tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì? Phải chăng là một người đàn ông? Một người đàn ông trong bộ đồ màu đen kiểu châu Âu? Hay chính là gã đã chỉ vào tôi ở sân bay? Cũng có thể là lũ nhện gớm ghiếc.
Cả khu rừng như đang nhìn vào tôi. Những cànhcây vươn ra xa như muốn chứng kiến những điều sắp xảy đến với tôi. Có cái gì đó chuyển động. Tôi nhặt lấy một cành cây cạnh đường, giơ nó ra phía trước tôi và hướng về nơi vừa phát ra tiếng động. Tôi nhìn chăm chú vào phía trong rừng. Dường như không phải là tiếng động, nó giống như một cảm giác, cảm giác về sự chuyển động.
“Ta không sợ đâu.” Tôi nói và không rời mắt khỏi khu rừng. “Hãy bước ra và nói chuyện với ta đi. Ta đã tìm thấy một cuốn sách và ta đã đọc về ngươi.”
Giọng tôi hơi run. Ban tay cầm chiếc gậy cũng lập cập.
“Zara.” Giọng nói lại cất lên. “Hãy lại đây với ta.”
“Được.”
“Tốt lắm.”
“Không.” Tôi nói. “Nếu ngươi muốn nói chuyện, vậy hãy ra đây đi.”
Tiếng con đại bàng ré lên inh ỏi.
Có tiếng bước chân phía sau tôi, đối diện với nơi phát ra tiếng động vừa nãy. Tôi quay phắt người lại, sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện có thể xảy đến - một gã điên, chó sói, gấu và cả khủng long nữa.
“Ta biết ngươi là một con yêu tinh kỳ lạ và nếu ngươi nghĩ rằng có thể làm ta sợ thì ngươi đã nhầm.” Tôi hét lên. “Và ta biết ngươi đang bám theo ta.”
Cả cánh rừng chìm trong yên lặng. Cảm giác ghê sợ từ lũ nhện cũng đã biến mất.
“Sao thế? Người bỏ đi rồi à? Ngươi đang định đùa với ta sao? Thật nực cười.”
Chẳng có gì xảy ra.
“Nếu ngươi muốn ta trở thành hoàng hậu của ngươi thì hãy bước ra. Nhưng thưa ngài Yêu tinh, sẽ không có sự tra tấn bất cứ đứa trẻ nào khi có ta ở đây. Hiểu chứ?” Cơn giận đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ và tôi rống lên. Tôi rống lên hệt như một gã điên trong một trận đấu vật. Đó là cách mà tôi trút bỏ sự tức giận của mình. Tôi đã ở đây bởi vì tôi muốn biết hắn ta là ai, bởi vì tôi muốn biết tất cả sự thật và kết thúc chuyện này.
Một tia sáng lấp lóe chiếu vào mắt tôi và chiếc Mini Cooper rú lên khi đi qua đoạn cua trước mặt tôi. Tiếng còi vang lên và tôi nhảy ra khỏi đường đứng trên chiếc rãnh thoát nước. Một viên đá bắn vào má tôi. Tôi mất một lúc để biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đứng thẳng người và ném đi chiếc gậy trên tay. Mọi thứ trước mặt tôi đều mơ hồ và rời rạc thất vọng. Tôi lại không thể tìm thấy nó nữa.
“Zara.” Nick đóng sầm cánh cửa xe. Anh chạy tới trước mặt tôi. Tôi không thể nhìn rõ anh ấy vì chiếc đèn xe chiếu thẳng vào mặt tôi. Nick chỉ là một cái bóng rất lớn.

“Em làm gì ở đây?” Nick nói giọng giận dữ.
Tôi trả một cách yếu ớt. “Em muốn tìm hắn ta.”
Nick nắm chặt hai bàn tay, thân hình rung lên vì tức giận. “Chuyện quái gì đang xảy ra với em vậy?”
Tôi lùi lại. Chưa có ai hét vào tôi như vậy. Chưa bao giờ.
Nick vô cùng giận dữ, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ đánh mình. Người tôi lắc lư khi Nick chộp lấy, vòng tay qua eo và kéo tôi về phía chiếc xe.
“Em chỉ muốn chấm dứt chuyện này. Em muốn cứu một ai đó nhưng em không thể cứu...”
“Anh sẽ đưa em về nhà.” Nick chỉ nói thế và im lặng.
Xe của Nick cũng có mùi giống như chủ của nó, mùi của gỗ thông và biển cả. Tôi chạm tay vào mặt. Có vết máu dính trên ngón tay.
Nick lấy một miếng vải mềm và thấm lên má tôi.
“Không sao rồi.” Tôi nói.
Ánh mắt Nick lại nói lên một điều khác.
“Đừng nổi giận với em.” Tôi đưa tay ấn chiếc khăn vào má. Ngón tay của tôi và anh ấy chạm vào nhau. Như có một dòng điện cực kỳ dễ chịu chạy dọc cơ thể khi tôi chạm vào anh. Có lẽ Nick cũng cảm thấy như vậy nên anh ta giật tay ra. Nick nhìn vết máu trên tay mình và xương quai hàm anh như cứng lại.
“Đóng cửa lại đi.” Nick ra lệnh.
Tôi đóng cánh cửa xe lại.
Nick nhấn ga và đưa tôi về nhà nội. Quãng đường không quá xa nhưng Nick chẳng nói một câu nào. Sự im lặng bao trùm lấy tôi.
Mọi thứ trong tôi đang rộn ràng, chờ đợi và sợ hãi.
Nick gõ nhẹ mấy ngón tay lên tay lái.
“Em không muốn kể với anh những chuyện đã xảy ra ngoài kia à?” Nick hỏi.
Tôi nhìn ra đường. Ngay cả ánh trăng phía trên chúng tôi có lẽ cũng đang chờ đợi. Khu rừng tối tăm. Tôi chạm vào chiếc đèn mang theo, nó đã bị hỏng, chiếc nắp bằng kim loại đã rơi ra.
Cuối cùng tôi nói. “Em không biết. Em nghĩ con yêu tinh ở đâu đó ngoài kia, hắn gọi tên em như trong mấy bộ phim kinh dị. Em hét lên với hắn và một con đại bàng xuất hiện. Sau đó, em hét lên một lúc nữa và hắn bỏ đi.”
“Ý em là em đã dọa cho con yêu tinh bỏ đi?”
“Em không biết.”
“Sao em lại ra ngoài?”
“Em muốn hắn ta mang em đi. Em không muốn hắn làm hại anh, Devyn hay bất kỳ người nào khác. Vì thế, em... Chuyện này thật ngốc.”
“Em định hy sinh bản thân mình để cứu những người khác sao?”
Tôi khép mình lại. “Và sau đó em sẽ biến mất.”
Nick dừng lại trước nhà nội và nhảy xuống xe. Tôi mở cửa bước xuống, Nick lại gần và giúp tôi. Hai tay anh ấy đỡ lấy eo tôi như thể tôi là một đứa trẻ con hay một nàng dâu vậy.
“Em không sao mà.” Tôi cố buông anh ấy ra. “Em có thể đi được.”
Nick nhíu mày nhưng cũng để tôi đi. Anh đứng nhìn tôi loạng choạng bước vào nhà. “Anh nghĩ em vừa bị sốc đấy.”
“Phải. Suýt nữa thì anh đâm phải em còn gì.”
“Em đã đứng giữa đường chẳng phải thế sao?” Nick cãi lại và chạm vào tôi.

“Anh đã chạy quá nhanh.” Tôi khiêu khích.
Tôi mở cửa nhà và quay lại.
“Anh không hề chạy nhanh.” Nick nói và sửa lại chiếc mũ in chữ B khá to, viết tắt của Bedford.
“Em xin lỗi.” Tôi đứng tựa vào cánh cửa. Nó rất đẹp và luôn im lặng, không bao giờ than phiền về cách đối xử của chủ nhân nó hay bất cứ điều gì. Về phương diện này, chúng thật hoàn hảo. Máu trên mặt tôi đã thấm qua chiếc khăn.
Nick nhìn tôi và không hề cử động. Tôi nói thêm, “Ở Charleston, em có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”
“Đây không phải là Charleston.”
Tôi cười. “Chắc chắn là thế rồi.”
“Zara, chuyện này rất nghiêm túc.” Nick nhẹ nhàngđẩy tôi vào nhà.
Tôi quay lại và đi về phía chiếc đi văng. Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn bởi vì tôi hầu như đã mất hết tự chủ và hành động đại loại như một kẻ mất trí. Tuy vậy tôi vẫn tỏ vẻ đường hoàng, chững chạc. Tôi ngồi phịch xuống góc của chiếc ghế và thả lỏng tay. Nick vẫn đứng đó. Có vẻ không giống như anh ta sắp sửa đi hay chỉ ở lại một chốc lát. Cũng có thể anh ta muốn một ly ca-cao nóng và nói về lý do tại sao mà mọi người trong cái thị trấn ngốc ngếch này lại bị loạn trí, hoang tưởng và có thể chạy nhanh như vậy.
“Sao vậy?” Tôi miễn cưỡng hỏi. “Anh không định về sao?”
“Anh đã hứa với bà Betty.” Nick nghiến răng và sau đó anh ta nói với tôi bằng một giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát. “Em không được ra ngoài sau khi trời tối.”
“Em chẳng phải một đứa trẻ.”
“Không à? Thực sự vậy sao?”. Giọng Nick ôn tồn. “Nhưng em là thứ mà tên yêu tinh kia cần.”
“Anh cũng nghĩ vậy à? Vậy tại sao hắn không bắt em chứ? Tại sao hắn chỉ gọi tên em?” Tôi bỏ chiếc khăn khỏi má. Máu ứa ra.
“Có thể đó là nguyên tắc. Anh không biết. Anh có cảm giác mình chẳng biết điều gì.” Nick đỡ tôi đứng dậy và đưa tôi xuống nhà bếp. Căn phòng vẫn có mùi của mỳ spaghtti.
Nick lấy chiếc khăn lau đĩa đặt dưới vòi nước và nhấn nó lên mặt tôi. Từng giọt nước chảy xuống từ mặt tôi.
“Xin lỗi anh quên vắt nó đi.” Nick tỏ ra lúng túngvà anh ta thực sự lúng túng khi vắt chiếc khăn. Nick vặn và ép chiếc khăn cho ra hết nước, rồi đắp lại vào mặt tôi. Cử chỉ của Nick thật sự dịu dàng và ánh mắt cũng trở nên êm dịu hơn. Tôi nhìn vào Nick, dựa lưng vào giá bếp. Nick ở rất gần tôi. Anh lấy tay kia giữ lấy bên má không bị thương của tôi và sau đó nhìn chăm chăm vào tôi.
“Anh không thể hiểu nổi em.” Nick nói.
Tôi nuốt nước bọt. Nick đưa mắt nhìn xuống cổ tôi. Rồi hai mắt của anh đanh lại khi nhìn lên chiếc khăn đang đắp trên vết thương của tôi.
“Em định làm anh điên lên sao?” Nick hỏi.
“Không.”
Nếu tôi cứ giữ cho mắt mình mở to như thế một lúc nữa chắc hẳn tôi có thể hiểu được con người anh, tất cả những gì anh đang suy nghĩ. Nhưng thực sự tôi có muốn thế không?
Có thể.
“Bà Betty sẽ giết em mất.” Ngón tay của Nick di chuyển nhẹ nhàng trên má tôi, đủ để khiến tôi run lên, không phải vì cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó đang xảy ra nhưng tôi không biết nó là gì.
Tôi chìa tay ra. “Em đã rất sợ. Em rất sợ trước khi anh đến. Em nghĩ em đã nghe thấy... Em nghĩ em sẽ điên mất. Có phải Maine làm cho con người trở nên điên loạn? Có phải cái lạnh giá ở đây đã thâm nhập vào đầu óc của con người và ngăn không cho nó suy nghĩ một cách có lý trí nữa? Cũng có thể nó làm đóng băng các sợi dây thần kinh, em cũng chẳng biết nữa.”
Tôi ngừng lại vì nhận thấy mình trở nên bức xúc. Tay tôi giơ lên trong không trung, tìm kiếm một điểm tựa.
Nick lắc đầu. Mái tóc của anh bay lên giống như loài chó thường làm để rũ sạch nước trên lông của chúng. “Em không điên đâu.”
“Em cảm thấy thế.”
“Tại sao?”
“Chỉ là... Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếuhỏi em chuyện gì xảy ra ở Dafur, em có thể trả lời anh tất cả về nó. Nếu anh cần biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ chết ở Mỹ? Em cũng có thể trả lời anh. Nhưng em thực sự không hiểu lý do vì sao lũ yêu tinh lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như Maine này.”
“Anh cũng không hiểu tại sao lại thế.”
Tôi thở dài, đưa tay chạm vào má và dụi nhẹ vào mắt mình. Tôi cảm thấy mệt. Sàn nhà như đang quay cuồng trước mắt. Tôi cố gắng lê bước ra phòng khách và đổ ập xuống ghế. Nick tiến lại gần tôi ngay lúc đó, đặt tay lên vai và nhìn tôi chăm chú. Anh đi nhanh đến nỗi tôi chả kịp nhìn thấy gì.
“Em là một đứa ngớ ngẩn.” Tôi nói. “Đó là lý do vì sao em hành động như thể... như thể...”
“Ngớ ngẩn à?”
“Em biết đó là một từ chẳng hay ho gì. Mẹ em luôn nói như thế. Mẹ gửi em đến đây, anh biết đấy. Và mẹ cũng đã nói từ ấy, ngớ ngẩn.”
Nick ôm lấy một chiếc gối trên ghế và hỏi. “Em nhớ mẹ à?”
“Vâng. Mẹ đã trở thành một người can đảm kể từ khi ba mất. Em cũng muốn trở nên can đảm. Anh thích một cô gái can đảm hay ủy mỵ? Em luôn tự hỏi điều đó. Không phải chỉ riêng anh mà với tất cả con trai nói chung. Em có phải là người can đảm không?”
“Em là một người can đảm.”

“Phải rồi. Em cảm thấy ngược lại với can đảm thì đúng hơn.”
“Ừ, nó gọi là gì nhỉ? Yếu đuối hả?” Nick ném chiếc gối vào tôi và ngồi dịch lại gần tôi, ngay cạnh tôi. Tôi cũng không ngần ngại ngồi lại gần anh ấy.
“Nó khiến anh phát điên lên,” Nick nói. “Khi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Có phải bởi vì nó khiến anh cảm thấy vô vọng?” Tôi hỏi.
Nick sờ lên sợi chỉ trên ngón tay tôi và trả lời. “Ừ.”
“Chúng ta sẽ tìm hiểu về nó.” Tôi ngửi thấy mùi gỗ thông trên người anh, nó giống như mùi của cây noel vậy.
“Chúng ta nên làm vậy. Chuyện này thật điên rồ.”
“Em đã rất sợ.” Tôi nhớ lại giọng nói đã nghe trên đường.
“Em đã nói điều đó rồi mà.” Nick vòng tay ôm lấy vai tôi.
Tôi để mặc Nick đặt tay ở đó và cắn nhẹ vào lưỡi mình để không nói những điều linh tinh nữa. Tôi cũng không nghĩ đến những điều mà Ian nghĩ nữa. Ian là người muốn tôi đi dạo với anh ấy. Ngoại trừ mối quan hệ kỳ lạ của anh ta với Megan thì Ian là một người rất tốt và không ưa gì Nick.
Nick.
Nick có mái tóc đen và dày.
Nick có đôi mắt màu hạt dẻ và to.
Nick có hàm răng trắng và đều.
Nick có bộ ngực lớn với hai lá phổi dẻo dai của một vận động viên và anh có thể thổi bay ngôi nhà của tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghiêng người sang Nick. Anh thật ấm áp và dễ chịu, nhưng tôi vẫn rùng mình vì nhớ lại cảm giác trong rừng. Hai mí mắt của tôi không thể nào mở ra được nữa mặc dù tôi rất muốn nhìn thấy vẻ đáng yêu của Nick.
“Cảm ơn anh đã đến đón em.” Tôi cố gắng nói thành lời. Cặp môi của tôi đã quá mệt mỏi và tôi chẳng muốn cử động một chút nào nữa.
“Bất cứ lúc nào em cần Zara ạ. Thật sự đấy.” Dường như Nick đang đặt mũi của anh lên đầu tôi.
“Em biết rằng anh ghét em nhưng chúng ta hãy là bạn của nhau.” Tôi nói với anh và nhắm mắt lại.
“Anh không ghét em. Không một chút nào.” Nick nói.
“Và sau đó thì sao? Anh là nạn nhân của chứng Parthenophobia sao?”
“Parthenophobia hả?”
“Bệnh sợ con gái.”
“Em thật kỳ lạ.” Nick ngồi tiến sát lại gần tôi hơn. Ánh mắt tinh nghịch của Nick như muốn nói rằng anh ấy đang cố gắng để không cười phá lên với tôi. Tay Nick đặt lên đầu tôi. Trước đây chưa từng có ai làm như thế với tôi, vừa dịu dàng, lãng mạn và vừa mạnh mẽ. “Anh không sợ con gái.”
“Vậy tại sao anh chưa từng hôn ai?”
Trong tích tắc, ánh mắt của Nick lóe lên. “Có thể anh chưa tìm được người phù hợp.”
“Thật là một lý do hay ho.” Tôi nhìn vào môi của Nick. Chẳng hiểu sao tôi lại nói với anh ấy. “Chúng ta nên là bạn.”
“Ừ. Mình nên là bạn mà.” Tôi cảm thấy hơi ấm từ Nick đang chuyển sang người mình, tôi nép mình vào gần anh hơn.
“Thật rắc rối khi có những phụ nữ trong một số bộ phim vẫn thường có tình cảm với người đàn ông đã cứu mình. Còn em, em nghĩ rằng mình không trong số đó bởi vì anh thực sự đã cứu em đâu, đúng không?”
“Cứu em à?”
Bụng tôi sôi lên. “Ừ.”
Nick bắt đầu cười. Tôi đập vào đùi anh ấy. “Không được cười nữa.”
“Anh không thể.”
Người Nick cứ nẩy lên rồi gục xuống, trông anh ấy thật trẻ con và đáng yêu. Một lần khi tôi và ba cùng xem một bộ phim rất tệ của NASCAR, ba cũng giống hệt anh ấy bây giờ. Cứ như anh ấy bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ và bao nhiêu mối lo toan của anh ấy về cuộc sống, về tôi, về niềm tin vào quyền con người đã biến mất trong phút chốc.
Nick hít một hơi thật sâu, đến nỗi người tôi cũng chuyển động theo vì tôi đang dựa vào anh. Rồi Nick thì thầm điều gì đó, rất nhẹ nhàng, tôi dường như không nghe thấy anh ấy nói gì. “Anh không muốn làm tổn thương em Zara ạ. Anh không muốn bất cứ điều gì làm tổn thương em.”
Tôi mỉm cười.
“Tốt thôi. Nhưng em chẳng phải là một cô gái yếu ớt hay một người đang gặp hoạn nạn.”
Sau đó, tôi chìm vào giấc ngủ. Thật là đáng chán vì cuộc nói chuyện đang đến hồi thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui