"Xí, cẩu nam nam."
Edwart khó chịu lầm bầm, cảm thấy 2 người trước mắt thực sự vô cùng ngứa mắt.
Lamvi đã không thèm để ý đến bà kể từ khi thành công đè người ra cưỡng hôn một cái.
Kể ra thì, Edwart đóng cửa cái 'sầm' lắc lư chạy về phòng, ít nhất trong một quãng thời gian dài tới William sẽ không hiểu được tình cảm của mình, thằng nhóc đáng ghét đó cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, coi như cũng là cùng chung cảnh ngộ.
Lại một tháng sau, Tom Riddle bắt đầu thực hiện sứ mệnh xoay quanh Tiêu Nhiên của mình.
Học trò của Hogwarts đã nhìn chán cảnh huynh trưởng nhà Slytherin này lúc nào cũng bám đuôi William giáo sư rồi.
Chán thì chán, nhưng kể ra họ cũng có chút vui vẻ khi nhìn có thêm 1 vị quán quân khác cũng cùng xoay quanh.
3 ngày một trận nhỏ, 5 ngày một trận lớn, Tom Riddle và Henry Sharrow đã có lần bị tịch thu đũa phép vì phá hỏng đại sảnh đường của Beauxbations.
Hai vị quán quân nhìn nhau ngứa mắt, đũa phép bị tịch thu rồi thì lại lao vào đánh một trận.
Khi đánh xong thì mới phát hiện Tiêu Nhiên đã bị Aka Jouri mang đi mất.
Hai người khó chịu, nhưng người đứng xem bên ngoài thì vui vẻ, hay ít nhất thì Aka Jouri trộm người thành công vui vẻ.
Cứ vậy qua đi, ngày tháng êm đềm, thi thoảng lại nháo loạn một bữa, trận đấu đầu tiên cũng đã tới.
Người của Bộ pháp thuật thế giới hối hả giăng lên những tấm bạt lớn che kín cả bãi cỏ rộng khu phía nam.
Học trò ai nấy vui vẻ, háo hức đi tới, xì xào bàn tán xem các quán quân sẽ phải đối đầu với điều gì.
Khu vực bị bao trùm rất lớn, át cả nhân khí ồn ào, Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, mùi vị này thực quen thuộc.
Cả giáo sư và các vị quán quân đều bị lùa vào một túp lều nhỏ.
Tiêu Nhiên hơi xoa trán, cảm thấy thái dương đập thình thịch khi thấy Dumbledore và một người mặc đồ trắng từ đầu đến chân đang hí hửng nhìn về phía họ.
"Được rồi."-Dumbledore ho nhẹ một cái nháy mắt với Tiêu Nhiên-"Các vị quán quân và các giáo sư, chào mừng tới vòng thi đấu đầu tiên.
Giờ thì, bốc thăm, bốc thăm! Ai bốc thăm được trước thì vào trước.
Xin lưu ý, vòng đấu đầu tiên là đối mặt với một sinh vật huyền bí bất kì, lấy đi thứ trân quý nhất của chúng, nếu bị thương thì sẽ phải bị trừ điểm tùy theo mức độ."
Ba chiếc hộp nhỏ bay ra từ trong chiếc túi vải lơ lửng trong không trung.
Bây giờ đến lượt Dumbledore sờ mũi nghi hoặc nhìn người bên cạnh.
Người mặc đồ trắng lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn giống như vừa mới ngủ dậy, nhưng kì lạ là khiến người ta không thể chán ghét:
"Ba chiếc hộp, ba sinh vật, ba thứ tự, ai lấy được hộp nào thì sẽ được tự động chuyển dời ra khu vực thi đấu theo thứ tự tùy thích."
"Tùy thích?"-Aka nghi hoặc.
Người áo trắng lười biếng:
"Cái hộp thích chuyển ai ra trước thì người đó sẽ ra trước."
"A!"
Aka Jouri hốt hoảng la lên.
Một trong mấy cái hộp đang lao về phía Tiêu Nhiên phát ra ánh sáng chói lóa.
Ánh sáng tản đi, Tiêu Nhiên vẫn như cũ đứng tại chỗ đang vỗ đầu Tom Riddle.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, y khẽ nghiêng đầu, vạt tóc dài trượt xuống rơi vào trong vạt áo, trong lơ đãng toát ra vẻ quyến rũ lại có chút ngây ngô lạ thường.
"Sao thế?"
"Ngươi gian lận."-Người áo trắng nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, có chút bất mãn-"Cái hộp đã chọn ngươi!"
"Sau đó?"
Tiêu Nhiên mở rộng vòng tay, gần như ôm lấy Tom Riddle đang ngơ ngác vào trong lòng vò rối mái tóc của cậu, không đầu không đuôi đột nhiên nói một câu:
"Không sao, có ta ở đây."
Tom Riddle ôm chặt lấy Tiêu Nhiên chầm chậm cong lên khóe môi.
Giả yếu thế vẫn sử dụng rất tốt.
Kì thật người này rất dễ lừa không phải sao? Chỉ cần ở trước mặt y diễn một chút, y sẽ lập tức mềm lòng.
Nhưng nếu có người nói với cậu rằng y sẽ dễ mềm lòng y như vậy với bất cứ ai, cậu sẽ không ngần ngại cho người đó một cái Avada.
Bởi vì với y, cậu là khác biệt, cậu chắc chắn là duy nhất.
Vấn đề chỉ là thời gian...Cho tới khi y nhận ra điều đó.
"Albus,"-Tiêu Nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn Dumbledore-"Không có luật nào nói không thể tránh những chiếc hộp, đúng không?"
"..."
"Dumbledore! Ông phải nói cho rõ ràng!"-Píere giật chòm râu bạc của Dumbledore-"Tuyệt đối không được thiên vị!"
"..."
"Sao ngài không nói gì?"-Aka nghi hoặc nhìn Dumbledore.
"..."
"Sao câm rồi?"-Người áo trắng ngẩng đầu.
Có vẻ thực ác ý.
Dumbledore im lặng thở dài chỉ Tiêu Nhiên, sau đó cố gắng làm bộ như đang bị khóa lại.
Bình thường thì không sao, nhưng với bộ râu bạc phơ có vẻ hiền từ như mọi ngày thì lại chỉ làm mọi chuyện phức tạp thêm.
Mọi người im lặng trong giây lát.
Jouri xoa xoa mái tóc dài:
"Ừm...Có thể là không đúng nhưng...Giáo sư Dumbledore, ý ngài là William giáo sư đã khóa lưỡi ngài lại...?"
"Trận đấu kết thúc! Trường Dumstrang thành công hoàn thành bài thi.
Vì trò Sharrows bị thương, điểm số trò nhận được là...42 điểm.
Tiếp theo, hãy nhìn vào truyền thống trận, vị quán quân của trường nào sẽ xuất hiện đây?"
Chiếc hộp thứ 2 bay lên, nhanh như chớp lao về phía Aka Jouri.
Ánh sáng chói mắt lại một lần nữa lóa lên, nhưng lần này, người biến mất lại là Tiêu Nhiên và Tom Riddle đứng ở phía đối diện.
Dumbledore vừa cởi được bùa chú khóa lưỡi nhìn về phía người áo trắng:
"Lần này ngươi nhìn thấy rõ không?"
"Ta nghĩ..."-Người áo trắng trầm ngâm-"Đó là cổng không gian?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...