Hơn một ngày, đã hơn 1 ngày nam nhân kia không có ở đây.
Tom Riddle theo thông lệ, cứ chuông báo hết giờ học sẽ chạy tới hầm, ở đó ngẩn người 1 chút rồi mới lưu luyến rời đi.
Tom thực sự hi vọng, y sẽ không lừa cậu.
Y, sẽ rất nhanh quay trở về.
/Y, quay lại chưa?/
Tiếng xà ngữ vang lên trong hành lang tầng hầm tối thui có chút rợn người.
Tiểu xà màu bạc trên nắm tay cửa nghiêng cái đầu nhỏ của nó phát ra vài âm thanh tê tê:
/Xà khẩu tôn kính, giáo sư vẫn chưa quay trở lại, ngài có muốn vào trong đợi không?/
/Vậy cũng được./
Có chút thất vọng đẩy cửa đi vào, TomRiddle từ từ mở ra phòng ngủ của Tiêu Nhiên, thả người trên nền đệm mềm mại.
Hít sâu 1 hơi, mùi hương nhàn nhạt còn đọng lại cũng đủ để khiến Tom thỏa mãn.
Khẽ dụi mặt lên gối thơm mềm, thiếu niên chợt đỏ ửng khuôn mặt.
Nếu để y thấy cậu bây giờ, Tom khẳng định không muốn sống nữa!
Cự nhiên lại đỏ mặt! Một chúa tể Hắc ám tương lại cự nhiên lại đỏ mặt chỉ với việc nằm trên gường của người mình yêu.
"Kịch!"
Âm thanh trần đục vang lên từ phía ngoài phòng khách, sau đó là tiếng hít thở nhè nhẹ cùng mùi máu lan tỏa.
Lỗ tai Tom hơi động 1 chút.
Ngoại trừ cậu ra, người có thể vào trong phòng này cũng chỉ có y.
Nhưng mùi máu đó, y bị thương!
Hốt hoảng đẩy cửa lao ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt Tom Riddle là 1 mảng đỏ đầy máu trải trên sàn mà nam nhân kia thì đang lảo đảo tiến về ghế sopa.
"Tom...?"
Giống như cuối cũng cũng nhận ra trong phòng có người, nam nhân mờ mịt nhìn lại hồi lâu mới không xác định được mà lên tiếng.
Tom Riddle chậm chậm tiến đến đỡ lấy Tiêu Nhiên, cơ thể không ức chết nổi run lên từng đợt rồi siết chặt lấy y khàn giọng hỏi:
"Ngươi đây là làm sao? Tại sao lại bị thương nặng đến như vậy?"
"Ưm..."-Bị siết chặt động tới viết thượng của Tiêu Nhiên, máu chảy ra càng nhiều hơn nhưng đồng thời cũng giúp y tỉnh táo lại đôi chút.
Nằm trong lòng thiếu niên, Tiêu Nhiên vươn tay chỉ 1 góc phòng thấp giọng-"Hộp cứu thương, tới đây."
Hộp cứu thương bay được nửa đường thì bị thiếu niên cường thế tự mình triệu hồi lại.
Nhẹ nhàng đặt Tiêu Nhiên ngồi dựa lên ghế, cố gắng để không lộng tới vết thương của y, Tom Riddle nhẹ nhàng nói:
"Ngoan, để ta giúp ngươi băng bó được không?"
Tiêu Nhiên nhìn người trước mắt khẽ gật đầu để cậu tùy ý băng bó vết thương cho y.
Vừa nãy, y rõ ràng cảm thấy sát ý mãnh liệt phát ra từ thiếu niên.
Mặc dù không phải đối với y, nhưng Tiêu Nhiên vẫn không nhịn được nhíu mày.
Sát y mạnh như vậy, kẻ gọi là Examius đó rốt cuộc đã làm gì Tom?
Áo chùng lẫn áo sơ mi đều bị gỡ bỏ.
Lồng ngực tái nhợt, hai điểm đỏ hồng kiều diễm nhưng không thu hút tầm mắt của Tom Riddle bằng máu đỏ vẫn đang lan rộng ở vòng eo mảnh mai.
Ngón tay khẽ run run nhưng kiên định giúp Tiêu Nhiên lau đi vết mau loang lổ rồi sử lí vết thương.
Khi vết thương cuối cùng cũng được xử lí, Tom Riddle nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Nhiên vào ngực, run rẩy từ bàn tay đã lan truyền ra khắp cơ thể.
Lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng, từng cảm xúc của thiếu niên cứ như có thể lợi dụng từng chỗ 2 người tiếp xúc mà lan vào tâm trí Tiêu Nhiên.
Y khẽ thở dài vươn tay vuốt nhẹ lên đầu Tom, im lặng nhìn từng lọn tóc đen nhánh tuột ra theo khẽ tay rồi lên tiếng:
"Tom...Ưm!"
Không để Tiêu Nhiên nói thêm bất kì điều gì, Tom chuẩn xác ngẩng đầu hôn lên môi y.
Không giống những nụ hôn ôn nhu mang theo chút ngại ngùng như lúc trước, nụ hôn lần này mang theo cường thế đoạt lấy.
Mạnh mẽ cạy mở hàm răng trắng noãn, đầu lưỡi trượt vào cuốn lấy thứ mềm mãi đang lé tránh cùng nhau dây dưa.
Giống như 1 loại bản năng sẵn có, kĩ thuật hôn của Tom Riddle ngày càng điêu luyện, ép đến khi Tiêu Nhiên bắt đầu khó thở mới luyến tiếc rời đi.
Ngón tay thiếu niên từ chỗ vết thương di chuyển lên trên, ở cần cổ trắng nõn của Tiêu Nhiên vẽ vài vòng.
Tom Riddle cảm nhận rõ, cơ thể nam nhân run lên nhè nhẹ.
Bàn tay vươn lên, ý đồ đẩy cậu đi nhưng vì vết thương và ma lực đã cạn kiệt chỉ có thể đổi thành bám lấy.
Nửa như chống cự, nửa lại như mời gọi.
Ý cười hiện rõ trên khuôn mặt thiếu niên.
Cậu cúi thấp đầu phả hơi nóng lên vành tai của Tiêu Nhiên, hài lòng mỉm cười khi nhìn nó từ từ chuyển sang màu đỏ.
Ngón tay cũng không rảnh rỗi, trượt theo sống lưng đi xuống.
Tiêu Nhiên rõ ràng cảm thấy Tom Riddle ác ý niết mạnh lên 1 điểm khiến cả người y run lên.
Cơ thể bị thương nặng cộng với phong ấn vừa giải khai khiến cả người y vô lực.
Căn bản không thể chống cự lại, Tiêu Nhiên nghiêng đầu tránh né hơi thở nóng hổi yếu ớt nói:
"Tom...không lên làm rộn...A!"
Giống như không muốn nghe Tiêu Nhiên nói ra lời từ chối, bàn tay của Tom Riddle buông tha cho tấm lưng trần mềm mại ngắt 1 cái thật mạnh lên điểm đỏ trước ngực y.
Đau đớn cùng khoái cảm kì lạ đánh úp khiến Tiêu Nhiên hoảng sợ lui lại.
Nhưng y lại không biết rằng, chính sự yếu ớt bất chợt cùng biểu hiện hoảng sợ ngây thơ của y lại làm cho thú tính trong người Tom Riddle dâng trào.
Ác ý ngậm lấy vành tai của y chậm rãi cắn mút, Tom lấy giọng khàn khàn khiêu gợi vì dục vọng thì thầm bên tai y:
"Ừm...Will, ngươi nói, làm rộn là sao hả? Ngươi phải nói rõ, ta mới biết mà làm được!"
Vừa nói vừa chuyển xuống, để lại trên cần cổ cùng lồng ngực Tiêu Nhiên từng dấu hôn nhợt nhạt.
Theo từng nụ hôn của Tom Riddle, Tiêu Nhiên cảm thấy sự khô lóng bao trùm lấy cơ thể y.
Y thấy khát nước, nhưng rõ ràng thứ y cần lại không phải là nước.
Dục vọng xa lạ khiến Tiêu Nhiên vừa hoảng sợ, vừa không biết phải làm sao.
Đôi mắt vẫn chưa rút đi màu hổ phách hiện lên từng đợt hơi nước, Tiêu Nhiên hồn nhiên vẫn chưa phát hiện giọng nói của y đã xen lẫn vài tiếng thút thít, nói:
"Tom, thực sự...không cần...Không nên...trêu chọc ta..."
Tom Riddle thực sự bị hớp hồn rồi.
Vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt y một chút, nhưng biểu hiện của y lại khiến dục vọng của Tom Riddle thực sự bị kéo lên rồi.
Cậu hôn nhẹ lên khóe mi của Tiêu Nhiên cười nói:
"Will, ta không có trêu trọng ngươi, là ngươi trêu chọc ta trước!"
"Ta...không có."
Tiêu Nhiên phản bác lại, giống như 1 đứa trẻ ngây thơ.
Siêu chủng cấp tinh thần lực cùng chỉ số IQ cao ngất ngưởng của y hiện lại hoàn toàn bị quên mất.
Nếu Tiêu Nhiên còn giữ lại nhiều sự tỉnh táo, y hiển nhiên biết cách thoát ra khỏi tình thế xấu hổ này.
Nhưng 24 năm, có lẽ là còn hơn, đừng nói đến tình dục, tình cảm đối với Tiêu Nhiên, là 1 tờ giấy trắng không có 1 chút tì vết.
Mà khả năng hiểu được tình cảm của y, lại mặc định giống như 1 đứa trẻ 5 tuổi.
Căn bản, không thể hiểu cảm xúc của chính mình.
Một nụ hôn nữa đặt lên môi, Tom Riddle để cho Tiêu Nhiên nhìn sâu vào mắt mình, đôi mắt một màu đỏ như máu, chỉ có y, duy nhất 1 mình y mà thủ thỉ:
"Will, ta thực sự thích ngươi, rất thích.
Ngươi biết điều đó, đúng không?"
Rạng đỏ từ vành tai lan truyền ra khắp gương mắt, Tiêu Nhiên khẽ nghiêng đầu quay đi, giọng nói lí nhí nhưng trong không gian vắng lặng lại rõ rệt đến lạ kì:
"Ân..."
"Chí ít, trong lòng ngươi còn có ta, đúng không?"
Nụ hôn nhẹ nhàng hạ lên cánh môi, không mang theo 1 chút tình dục nào, hoàn toàn thành kính.
Giống như 1 con chiên xa đọa trước tín ngưỡng của mình.
Tiêu Nhiên thoáng qua chút mờ mịt nhắm mắt.
Tom Riddle...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...