Một đoàn tàu phả khói nghi ngút với những toa tàu màu đỏ tía chạy băng băng trên đồng cỏ rộng lớn.
Khoang tàu của Slytherin mang 1 màu xanh lục đan xen với bạc trang nhã.
Trong khoang tàu, có khoảng 7,8 thiếu nhiên đang ở đó.
Màu bạch kim sang long lanh rất dễ nhận thấy của Lucius Malfoy.
Màu vàng nhạt của Nacissa Black.
Màu nâu đen của Bellatrix Black.
Bên cạnh đó là vài màu sắc khác của nhưng thành viên bên trong Tòa Án.
Tất cả đều quây quần bên cạnh 1 thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên đó có khuôn mặt đẹp như thiên thần.
Cậu ngồi dựa vào ghế, quay lưng vào tường, chân trái duỗi thẳng trong khi cái chân kia gập lại trước ngực, với cánh tay phải dựa trên đầu gối và cầm cuốn sách trên tay, đầu nghiên ghé chăm chú vào cuốn sách và mái tóc đen như màn đêm trên khuôn mặt quý tộc của mình.
Lông mi đen dài hơi rủ xuống che đi đôi mắt màu đỏ như máu.
Tàn nhẫn, thị huyết, vô cảm, cậu thiếu niên Tom Riddle ngày nào đã không còn nữa.
Con người trước mắt đã bắt đầu của 1 chúa tế bóng tối.
"Xoạch!"
Cửa tàu mở ra làm những thiếu niên tron phòng cảnh giác nhìn lại.
Một cái đầu bù xù ló vào, Lucius nhíu mày:
"Một Potter."
Potter đó hiếu kì đánh giá xung quanh rồi quay cái đầu nhỏ của mình về phía sau:
"Hey Sirius, đây chắc là khoang tàu của Slytherin rồi!"
"James, James, cậu cứ chạy lung tung như thế Black sẽ giận đó."
Cậu bé tiếp theo bước đến, và đến lượt Nacissa Black nhíu mày:
"Sirius?"
"Nacissa biểu tỷ."-Sirius cúi đầu chào 1 tiếng rồi nở nụ cười ác ý với Bellatrix-"Bella biểu tỷ."
"Xuẩn cẩu!"
Bellatrix nhìn Sirius kiêu ngạo hừ lạnh 1 tiếng.
Trong khoang tàu như có từng đạo tia sét loẹt đoẹt phóng qua.
"James, Sirius, đừng chạy loạn như thế."
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên ngoài hành lang khoang tàu.
Giọng nói dịu dàng lại giống như ma chú khiến Tom Riddle thất thố nhìn ra bên ngoài.
Một năm, hơn 1 năm không gặp, nam nhân đó vẫn đẹp như thế khiến cho người ta si mê.
Mái tóc đen dài vì cúi xuống mà trượt từ bả vai gầy yếu rơi lên cần cổ thon gọn.
Vạt áo sơ mi khẽ mở để lộ xương quai xanh tinh xảo và lồng ngực trắng nõn.
Ánh nắng vàng ấm áp của buổi chiều xuyên qua cửa kính chiếu lên vừng nét mặt tinh xảo làm cho chúng càng thêm nhu hòa.
Đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Giống như cảm giác mái tóc dài quá vướng víu, y vươn tay, đầu ngón tay thon dài kéo lên mái tóc đen để lộ vành tai khéo léo tinh xảo trong xuốt.
Từng nụ cười, từng hành động của y làm cho dục vọng đã ngủ say lâu ngày của Tom Riddle trỗi dậy phát ra từng tiếng gào thét điên cuồng: Của ta, của ta, Của Ta! Mau bắt lấy y, khóa y lại, để cho y chỉ nhìn thấy ngươi, để cho trong mắt y chỉ có ngươi!
Dục vọng giống như 1 con thú điên trong lồng thỏa sức gào thét, muốn phá tan xiềng xích thoát ra.
Chiếm lấy y, khiến y là của ngươi! Dục vọng làm cho đôi mắt màu huyết sắc càng thêm đỏ, ánh lên 1 màu điên cuồng.
Tiêu Nhiên cuối cũng cũng để ý tới người trong khoang tàu, ánh mắt của y bị thu hút bởi thiếu niên mắt đỏ.
Đôi mắt màu nâu nhạt thoáng qua 1 tia khinh ngạc cùng nghi hoặc, y dịu dàng nử nụ cười:
"Tom, đã lâu không gặp."
Nụ cười của y như bùa chú trấn an làm dịu đi con dã thú trong lòng, sắc đỏ trong đôi mắt rút đi, Bellatrix kinh ngạc nhìn chúa tể dịu ngoan lên tiếng:
"William, đã lâu không gặp."
Một tiếng "William" làm Tiêu Nhiên khẽ chớp mắt rồi nở nụ cười.
Dường như, y vốn không bài xích thiếu niên gọi thân mật như vậy.
Con tàu vang lên 1 tiếng còi dài báo hiệu sắp đến nơi, Tom Riddle tham lam nhìn người trước mắt hồi lâu mới vững vàng thu lại tiếc nuối:
"Vậy, hẹn gặp lại ở trong trường, William."
Vẫn chưa đến lúc...
"Ngươi..."
Lucius Malfoy lên tiếng:
"Giáo sư, hẹn gặp lại ở trong trường."
Bellatrix nhíu mày khó chịu đang định lên tiếng thì bị Nacissa ngăn lại, đồng thời nhận lấy cái nhìn cảnh cáo từ Lucius Malfoy.
Khó chịu trong lòng cô ngày 1 trào dâng.
Vì cái gì? Không phải là 1 giáo sư bình thường thôi sao? Sao mọi người lại ngăn cản cô?
Làm bạn 14 năm, Nacissa Black biết rõ trong lòng Bellatrix đang nghĩ gì, cô kéo tay Bella sang 1 khoang tàu khác thay đồ rồi nhỏ giọng nói:
"Đó không phải 1 giáo sư bình thường đâu, Bella.
Đó là người mà chúa tể yêu thích.
Nếu không muốn nhận sự trừng phạt của ngài, đừng động vào William Black giáo sư."
Chúa tể yêu thích sao? Đôi mắt màu đen của Bellatrix ánh lên tia hưng phấn, cô nàng ngạo hiều hất tóc nói:
"Biểu tỷ yên tâm, ta chỉ muốn chắc chắn người đó xứng với Chúa tể mà thôi!"
"Được."
Nacissa Black nhàn nhạt nở nụ cười không rõ ý vị.
Xứng sao? Chính chúa tể mới là người không xứng với giáo sư.
Gi áo sư xinh đẹp lại hùng mạnh, ngay cả Albus Dumbleodore cũng công nhận điều đó.
Còn Chúa tể của cô, ngoại trừ thiên phú cao, dòng máu Slytherin cao quý cùng khuôn mặt khiến nhiều kẻ si mê, nhưng ma lực của ngài lại không cao bằng.
Đó là lí do ngài muốn trở lên mạnh hơn, chỉ để xứng với giáo sư.
Chúa tể của cô biết rõ điều đó.
Hiện tại, người không xứng là chúa tể.
"William..."
"Sao vậy?"
Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn hai đoàn nho nhỏ đang ôm lấy chân mình mỉm cười hỏi.
Sirius Black ngẩng đầu tò mò nghi hoặc:
"Như thế nào là được phân vào 1 nhà?"
"Ừm..."-Tiêu Nhiên trầm ngâm 1 chút rồi mỉm cười-"Vào thuở Hogwarts ban đầu, 4 nhà sáng lập đã tuyển lựa học sinh vào nhà mình rất cẩn thận.
Khi họ lo lắng về cách chọn lựa sau khi họ qua đời, đã cởi nón mình ra và đặt vào trong đó "một chút trí óc" của mỗi người, biến nó thành "Chiếc nón Phân loại".
Bây giờ, vào mỗi khi năm học bắt đầu, Chiếc nón Phân loại thần kỳ sẽ được đội lên đầu mỗi học sinh mới, trong suốt thời gian buổi Lễ phân loại diễn ra.
Chiếc nón Phân loại sẽ thông báo tên nhà mà học sinh đó được phân vào.
Khi buổi lễ bắt đầu, nó sẽ hát một bài ca ngắn về việc thành lập nên ngôi trường và về 4 nhà.
Bài hát của Chiếc nón Phân loại mỗi năm đều khác nhau.
Nhạc của bài hát thường không cuốn hút, gây nhàm chán cho nên nhiều người thường không thèm nghe.
Đặc biệt là giọng hát của nó không thể khen.
Chiếc nón sẽ phân loại bằng cách đánh giá năng lực của mỗi học sinh và xếp chúng vào nhà thích hợp nhất.
Khi một người đã băn khoăn về quyết định của mình thì điều đó còn xác định chính xác hơn năng lực của họ, sự phân loại vào các nhà thường đi liền với các thành viên trong gia đình.
Các Nhà của Hogwarts phải thi đua nhau về học tập lẫn kỷ luật trong mỗi năm học.
Nhà nào được tổng số điểm cao nhất sẽ chiến thắng và được nhận Cúp Nhà.
Các học sinh có thể được các giáo sư thưởng điểm cho Nhà mình bằng cách học tập và cư xử tốt trong các lớp hay lập những thành tích xuất sắc.
Và cũng có thể bị trừ điểm cũng bởi chính các giáo sư nếu học sinh có những hành động vô lễ, phá hoại cơ sở vật chất nhà trường hay không cố gắng học hành, v.v.
Tùy vào sự rộng rãi và dễ dãi của từng giáo sư mà điểm cộng hay trừ có thể nhiều hay ít.
Điểm của các Nhà được ghi nhận trong bốn cái đồng hồ cát đặt ở Tiền Sảnh Entrance Hall.
Mỗi viên đá quý trong cái đồng hồ là mỗi điểm có được.
Đá quý của nhà Gryffindor là hồng ngọc, của Ravenclaw là lam ngọc, của là Hufflepuffhoàng ngọc và của Slytherin là ngọc lục bảo.
Mỗi loại đá quý này tượng trưng cho màu của mỗi Nhà ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...