Thủy ngồi trong lớp học, mắt nhìn lên bảng mà đầu óc chẳng tập chung được tí ti ông cụ nào. Cô đang tức chết đi được. Có ai đời lại đuổi mình đi như vậy không? Đã thế, chỉ nhắn vỏn vẹn mỗi một cái tin nhắn bảo mình đừng về nữa chứ. Làm gì mà sợ mình như ma nữ thế không biết. Hắn dẫn bồ về đóng phim heo chắc? Hay là lại mở tiệc linh đình mời đủ kiểu các loại người đến mà không muốn mình tham dự. Dù là lí do gì thì chắc chắn cũng đều không trong sáng gì cả... Cô cứ thế miên man nghĩ. Mà càng nghĩ, cô lại càng điên tiết. Mọi bực mình cô dồn hết vào lực tay…
Rắc…
Lớp học đang im phăng phắc, chỉ có tiếng cô giáo đang đều đều giảng bài. Chợt một tiếng kêu khô khốc vang lên. Như một phản xạ tự nhiên, tất thảy các con người trong lớp đều hướng ánh mắt của mình về nơi phát ra tiếng động, kể cả cô giáo.
Ngồi ở bàn cuối, cô đang thẫn thờ, tay cầm một cây bút đã vỡ tan, riêng còn lại ngòi thì hơi cong cong và lò xo là vẫn nguyên vẹn. Mọi người trố mắt nhìn cô như người ngoiaf hành tinh. Không hiểu sao, đang tức mình, cái bọn này còn cứ nhìn chòng chọc vào cô làm cô lại càng thêm điên. Sắn tiện cách đó một quãng là thùng rác, cô thẳng tay ném cái bút vào đó, rồi hậm hực nói:
- Cô giảng tiếp đi cô.
Cô giáo có vẻ như cũng không muốn bàn luận gì về chuyện vừa rồi, liền quay lên giảng bài nhưng thái độ có vẻ không hài lòng lắm.
Ngồi cạnh cô nãy giờ, Tuyết thấy bạn mình mặt hình sự thì không dám động vào. Sợ cô lại điên lên lại sút cho một cái thì có mà mông nở hoa cả tuần. Đến lúc thấy mặt cô dãn dãn ra chút xíu rồi, nó mới đánh liều, khẽ chọt chọt vào tay cô, lom dom hỏi:
- Mày sao thế, con điên?
Đánh mắt sang bên nó một cái, cô nhàn nhạt trả lời:
- Chả có gì.
- Mày đừng có điêu. Mặt mày như chuẩn bị giết người rồi đấy.
Nó bĩu môi, nói với giọng ta đây biết tuốt rồi, mày khỏi dấu.
Cô cũng chẳng trả lời gì, chỉ khẽ nhún vai, nói một câu tưởng như chẳng ăn nhập gì nhưng thực ra lại rất liên quan:
- Trưa nay tao về nhà mày ăn cơm!
Nó nghe như đỉa phải vôi, giật mình, nói:
- Mày điên à, tự dưng… Tao nói trước nhá, tao ăn khỏe lắm, hôm nào cũng vét sạch nồi cơm. Mày đến không báo trước, tao có mà chết đói à? Dẹp, dẹp ngay!
Lúc này thì cô muốn bóp cổ con bạn mình một cái. Cái quân kiệt sỉ. Bạn bè mà không biết chia sẻ gì cả. Cô nói, giọng hằm hè:
- Mày là quân tham ăn. Mai sau mày tính về ăn hết phần của con, của chồng à?
Gì chứ khoản ăn uống, nó không thiếu gì lí do để cãi lại. Ở nhà mẹ nó kêu không biết bao nhiêu lần vì nó ăn quá nhiều, thành ranos lại lấy đủ thứ lí do để vặc lại. Và lần này cũng không ngoại lệ:
- Tao đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn cho no mới được, không thì nguy hiểm lắm.
Cô lườm lườm, nói:
- Mày lắm lí do lắm. Thôi được rồi, trưa nay tao không ghé mày nữa. Tao đi ăn KFC, Lotte, tao nhai thịt gà ngập răng luôn cho đã. Mày cứ ở nhà ôm xoong cơm đi!
Câu nói là vừa thốt ra, có ai kia đang tiếc ngẩn ngơ muốn khóc ròng.
- Tao ăn xong rồi đến nhà mày. Tao ‘chưa muốn’ về nhà. Ghé tạm nhà mày vậy.
Tại một căn bếp xinh đẹp, tone màu chủ đạo là trắng nhẹ, tạo cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng. Nhưng trái ngược với hình ảnh đẹp đẽ này, không gian ở đây như một cái chợ vỡ…
- Ê mày, nêm thêm hai thìa cà phê hạt nêm là thế nào?
Đọc sách hướng dẫn, hắn băn khoăn hỏi Long đang loay hoay lấy dao cắt gốc một nắm rau muống.
Cầm nắm rau đã cắt như ‘cho lợn ăn’ trên tay, Long mặt mày nhớn nhác, ra vẻ bác học phân tích:
- Mày đúng là khôn ba năm, dại một giờ. Sách như vậy là viết tắt, viết tiết kiệm. Người ta bảo mày cho hai thìa cà phê hạt và hai thìa hạt nêm đó.
Ôi, anh bạn của chúng ta thông minh thật không đúng lúc. Người ta nói người thông minh quá thường hơi có vấn đề quả không sai! Cậu ta suy diễn kiểu quái gì vậy? Thìa cà phê là loại thìa nhỏ mà! Chắc là chỉ có những người ‘không biết gì về nấu ăn’ mới suy nghĩ ‘logic’ vậy thôi.
Thấy thằng bạn nói có lí, hắn gật gù tâm đắc, miệng lẩm bẩm:
- Đúng thật, rõ là mình khôn nhiều quá, chắc giờ hơi bối rối, đầu óc hơi chập tí.
Hắn gật gù, lật đật chạy đi lấy cà phê hạng nhất để ‘nấu canh’.
…
- Ê mày, thấy mình làm siêu đầu bếp được rồi đó. Món trứng luộc của tao thành công quá trời.
Long đang đứng bê tô trứng luộc, mắt sáng lên đầy hạnh phúc. Nhưng tô trứng này chỉ nên dừng lại ở cái biệt hiệu ‘trứng luộc đã bóc vỏ’ không hơn không kém. Vì sao ư? Long, anh chàng nghĩ rằng mình sắp sửa có thể trở thành một siêu sao ẩm thực tương lai của thế giới, hiện tại đang nâng niu một tô trứng luộc. Trứng luộc, bóc vỏ và ‘không cần sắt’. Mà quả trứng luộc cũng lành lặn gì cho cam, lỗm cha lỗm chỗm như bãi chiến trường. Không những thế, trên lòng trắng trứng còn dính lốm đốm vài miếng vỏ. Chưa kể, anh chàng này còn không biết rằng bên trong, lòng đỏ gần như đang sống nguyên. Thật sự là ‘đầu bếp tài hoa’.
Hắn không chịu thua kém, cẩn thận bê ra một đĩa rau muống luộc:
- Mày hãy nhìn đĩa rau luộc đầu tay của tao đây, trông đã thấy dễ ăn rồi.
Tác gải xin phép được giới thiệu qua một chút về món muống luộc ‘dễ ăn’ của hắn. Chắc các bạn đã được diện kiến cách nhặt rau ‘chất nhất quả đất’ của ‘siêu đầu bếp’ Long. Sau đó, hắn bê rổ rau đi rửa. Và xin nói cho các bạn biết, rổ rau đó và rổ rau còn lại được rửa với ‘duy nhất một thau nước’ theo suy nghĩ ‘tiết kiệm nước’ của hắn. Nước sạch dù sao cũng đang khan hiếm, rau cũng chỉ cần rửa qua thôi! Và hai rổ rau muống đã được rửa, còn sạch hay không thì…chưa biết.
Ngược lại với ‘siêu đầu bếp’, ‘đại ca’ Quân quan tâm tới chất lượng hơn. Bằng chứng là để cho chắc ăn rằng rau đã chín, hắn đậy vụng, để lửa lớn suốt mười lăm phút đồng hồ. Và hắn nói không sai, món rau luộc ‘dễ ăn’ theo nghĩa đen của nó, có nghĩa là vừa bỏ vào miệng, chưa kịp nhai rau đã tan và chui vào cổ họng. Chưa kể tới, màu rau và nước rau đỏ au, ăn thì ngang phè phè bởi thiếu mì chính. Lí do là vì hai món trứng luộc và rau luộc là hai anh chàng này tự làm không cần sách, mà cũng vì sách không có hai món ăn ‘đơn giản’ bậc nhất này.
…
Tiếp tới là món cá rán. Nói về cá rán, hẳn chúng ta nghĩ ngay tới cá chép rán hay cá cá rô phi hoặc rô ta rán. Nghĩ ngay tới những miếng da giòn tan, thơm phức, những miếng thịt mềm, ngọt kết hợp với nước chấm magie chanh tỏi ớt thì khỏi chê. Và tôi phải nói với bạn câu này: Hãy tỉnh mộng đi.
Trước mặt ‘siêu đầu bếp’ và ‘đại ca’ lúc này là một rổ cá khô, còn loại cá gì thì không biết. Xin các bạn chú ý, là rổ không phải rá nhé. Trông mấy con cá khô quắt, da dẻ thì không thấy đâu, sờ vào chỉ thấy một cục thịt rắn câng. Hai người họ thật sự rất ngại ra chợ mua cá tươi, nên đành lấy cá khô. Mà tươi hay khô gì thì khi rán lên có khác gì nhau. Và thay vì trong sách hướng dẫn là chọn chọn cá chép, cá chim hay cá rô phi,… thì hai anh chàng đẹp trai lại mua cá khô. Dù sao thì cá khô rán lên ăn cũng không đến nỗi.
Nhưng cá khô rán ‘ăn không đến nỗi’ chỉ là lí thuyết và trải nghiệm của tác giả. Sự thật thì lại quá phũ phàng…
Hắn lăm cầm chai dầu ăn trong tay, đổ òng ọc như cho lợn ăn. Dầu được đổ đầy đến nửa chảo. Sau đó, Long cẩn thận dùng đũa xếp cá vào chảo, xong đâu đấy rồi mới bật bếp lên.
30s đầu…sóng yên biển lặng, hai bạn trẻ mắt vẫn mở thao láo nhìn chằm chằm vào lòng chảo, người thì tay cầm chai dầu, người kia lại cầm cái rổ.
Quanh các con cá bắt đầu nổi lên những hong bong bóng nhỏ. Cứ thế…cứ thế ngày một nhiều.
Ì xèo…ì xèo…
Từ trong lòng chảo, mỡ bắn từng hạt li ti một ra ngoài, và hiển nhiên, hai anh chàng của chúng ta cũng ‘dính chưởng’.
- AAAAAAAAAAAAAAA… Rát…
Dầu bắn lên mặt và lên tay họ, cũng phải, ai bảo cứ đứng im, dán mắt nhìn chăm chăm vào chảo cá làm gì, để rồi bây giờ bị cái chảo cá nó ‘phục kích’ tơi bời.
May thay, hắn chỉ bị bắn một hạt vào mặt và 3 hạt vào tay nên còn đỡ. ‘Siêu đầu bếp’ thì xui hơn, dính 3 chưởng vào mặt và từa lưa chưởng vào tay.
- Mày nhẹ hơn tao, mặc áo, đep kính, đội mũ vào tắt bếp đi. Chắc cá chín rồi đó.
Hắn đầu tiên cũng định cự nự, sau nghĩ cũng thương thằng bạn nên cũng nghe lời ‘trang bị’ vào và vô bếp tắt bếp. Lúc này, xung quang chảo chỉ toàn dầu là dầu, không có gì khác. À, còn có nguyên liệu nấu ăn.
Hắn nhìn vào chảo, cá cũng đã ngả màu, mỗi tội hơi cháy. Bằng chứng là con cá nào cũng đều ‘hơi’ đen đen.
Khẽ chép miệng, hắn lẩm bẩm:
- Lần đầu như vậy cũng gọi là thành công.
…
Hắn rút một con dao nhỏ, nhìn ra thì đó là con dao gọt hoa quả, nó làm bằng inox, trông sáng loáng.
Hắn nghiến răng, day day con dao vào miếng thịt bò. Mãi mới thái được 5 miếng, mà 5 miếng này có lành lặn gì cho cam. Miếng thì to, miếng thì béo, miếng nào miếng nấy nham nhở như chuột gặm. Được cái là miếng nào cũng dày cộm khoảng 3mm.
Thấy công việc có vẻ vất vả, hắn cắt đôi miếng thịt, đưa cho Long, nói:
- Mày cắt cùng đi.
Vì sự nghiệp siêu đầu bếp, Long vui vẻ làm liền. Cậu cũng bắt chước hắn, lấy con dao gọt hoa quả để thái thịt bò. Và miếng thịt không khá khẩm hơn là bao.
…
Long đang cặm cụi chà chà cái xoong, chợt giật mình. Hôm nay hắn khác quá. Hắn kkhoong giống một tên ‘đại ca’ thường ngày. Ngày thường, hắn lạnh lùng, nhạt nhẽo, khô khan và kiệm lời nhưng hôm nay hắn rất hay cười – những nụ cười ấm áp và yêu thương, sôi nổi, nhiệt tình, lại nói rất rất nhiều. Hắn như trái ngược hoàn toàn với một Hoàng Anh Quân thường ngày. Cậu biết, hắn thay đổi là do cô, cô gái thứ hai từng đặt chân vào căn nhà này. Và cũng lâu lắm rồi, thằng bạn Quân với những nụ cười ấm áp, tính cách nhoi nhoi, chơi hết mình của cậu mới trở lại. Cũng đã hai năm rồi. Hắn khác thường kéo theo cậu cũng khác thường. Cả hai như đang trở lại thành những đứa trẻ được vui cười thỏa thích.
- Hôm nay mày khác quá Quân ạ!
Cậu lên tiếng, giọng nói không kìm nén nổi niềm vui.
Im lặng một lúc, hắn bặm môi trả lời:
- Lần này, tao quyết sẽ chiếm trọn trái tim cô ấy. Tao đã thất bại một lần rồi và tao không cho phép tao lại thất bại lần này nữa.
Long nhìn hắn, giọng nói hơi mang nét buồn:
- Tao chỉ mong mày sẽ thường xuyên trở lại với con người thật của chính mày như lúc này.
Hắn mỉm cười nhẹ, chợt thấy lòng thanh thản hắn. Hắn tìm thấy cô trong cuộc đời như một cây non sống trong bóng tối tìm thấy nguồn sáng để vươn tới. Cô kéo con người thật của hắn trở lại, kéo nụ cười ấm áp của hắn trở lại, kéo con người, tâm hồn tình cảm của hắn trở lại khiến hắn làm những điều mình chưa bao giờ làm, nói những điều mình chưa bao giờ nói. Hắn đang thay đổi để trở nên tốt đẹp hơn, phù hợp với cô hơn.
- Tao cũng mong thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...