Dù rất sốc nhưng ông ấy vẫn phải làm theo những gì ông chủ yêu cầu.
"Quý ông này, ngài tên gì?" Sau khi Cố Đình Thâm rời đi, Lão Ngô ân cần hỏi han người đàn ông lầm lì.
Người đàn ông nghe vậy chỉ khẽ mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Đội phó đội an ninh Tiểu Lý thấy vậy, chợt nhớ tới chuyện có lẽ người này là người câm nên vội kéo Lão Ngũ sang một bên rồi lẩm bẩm một hồi, nghe vậy Lão Ngũ cau mày thở dài không dứt, lại càng thương "Thổ Oa" hơn.
Khi ông ấy quay lại trước mặt "Thổ Oa" giọng của ông ấy đã hiền từ hơn nhiều, "Cậu bé ngoan đi theo chú nào."
Tiểu Lý suy nghĩ rồi cũng đi theo.
Sau khi trở lại sân của mình, việc đầu tiên Cố Đình Thâm làm là đi tắm rồi sau đó từ từ ăn bữa tối.
Sau bữa tối, anh dựa lên ghế sofa kiểm tra báo cáo của cấp dưới-- Trước khi ra ngoài, anh đã nhờ người kiểm tra mã số hiệu của "Đại Diễn".
Hiện tại đã ra kết quả, tài khoản của anh vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Đúng như dự đoán, Cố Đình Thâm xem xong liền ném chuyện này ra sau đầu rồi chợp mắt nghỉ ngơi.
Sau một ngày lọc, mùi pheromone nồng nặc ban đầu trong không khí gần như không còn, chỉ ngửi thấy mùi thơm tự nhiên tỏa ra từ cỏ cây hoa lá trong sân.
Cảm giác khó chịu trong người đã tiêu tan hoàn toàn, chỉ còn lại sự lười biếng.
Lông mày của Cố Đình Thâm dần giãn ra.
...
Khi mặt trăng treo ở giữa bầu trời, Lão Ngô cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong cho "Thổ Oa" để đến gặp Cố Đình Thâm.
Từ xa nhìn lại Lão Ngô đã nhìn thấy Cố Đình Thâm mặc bộ đồ ngủ màu trắng như tuyết, anh ngủ trên ghế sofa cạnh cửa sổ.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt và cơ thể anh, như thể phủ lên người đàn ông một tầng ánh bạc trông có chút hư ảo.
Lão Ngô dừng lại.
Từ nhỏ Cố Đình Thâm đã có sẵn sự thanh lịch và tôn quý.
Sau khi chăm sóc Cố Đình Thâm trong nhiều năm, Lão Ngô càng thêm chắc chắn về điều này.
Năm đó khi ông ấy mới đến chăm sóc Cố Đình Thâm, Cố Đình Thâm vẫn là một con búp bê như tuyết như ngọc, dù có bị cậu hai nhà họ Cố ức hiếp thì vẫn thẳng lưng và không hề tỏ ra yếu đuối.
Lúc đó Lão Ngô đã nghĩ sao có người lại nỡ lòng làm tổn thương một tiên đồng nhỏ nhắn như vậy?
Nếu là ông ấy thì chỉ sợ yêu thương che chở còn không kịp.
Cho nên Lão Ngô đang định từ chối lời đề nghị chăm sóc Cố Đình Thâm của cụ ông Cố đã chủ động nhận nhiệm vụ này, thay hai vị phụ huynh không có tý trách nhiệm nào, tận tâm tận lực chăm sóc Cố Đình Thâm.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, tiên đồng đẹp như búp bê nhỏ năm đó nay đã lớn thành một cậu trích tiên.
Lão Ngô từng gọi anh là "cậu chủ" nay cũng đổi thành "tiên sinh".
Chỉ là mặc dù đã ở cùng Cố Đình Thâm nhiều năm, nhưng Lão Ngô chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư của cậu chủ nhỏ này.
Tuy nhiên Lão Ngô vẫn hiểu nhiều thói quen của Cố Đình Thâm.
Ví dụ, ông ấy biết nếu những ngày này không phải do quá mệt mỏi thì Cố Đình Thâm sẽ không bao giờ ngủ ngon như vậy ở một nơi như phòng khách.
Nghĩ đến đây, Lão Ngũ quay đầu nhìn "Thổ Oa" đang im lặng phía sau, trong lòng có chút hài lòng vì người này không xông lên trước quấy rầy Cố Đình Thâm.
Đang suy nghĩ về việc có nên kêu "Thổ Oa" nghỉ ngơi trước hay không rồi mai lại đưa cậu đến gặp Cố Đình Thâm, còn giơ thì để Cố Đình Thâm ngủ một giấc ngon lành.
Khi Lão Ngô nhìn lên lần nữa, ông ấy liền phát hiện Cố Đình Thâm đã thức dậy, mắt phượng nheo nheo lại lười biếng nhìn họ.
Lão Ngô thấy thế liền vội vàng đưa "Thổ Oa" lại gần.
"Thưa ngài, ngài Thổ Oa đã ăn tối rồi và vết thương cũng đã được bác sĩ kiểm tra." Lão Ngô bắt đầu báo cáo về tình hình của "Thổ Oa".
"Ngoài vết bầm trên đỉnh đầu ra thì ngài Thổ Oa còn có vài vết bầm tím trên người.
Bác sĩ đã cho cậu ấy uống thuốc.
Trên người cậu ấy còn có hơn mười vết bầm do bị đánh, bác sĩ đã để rượu thuốc.
Tý nữa tôi sẽ thoa giúp ngài Thổ Oa."
Những điều này Cố Đình Thâm đã sớm đoán ra rồi, cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng tiếng gọi "Thổ Oa" liên tục của Lão Ngô khiến Cố Đình Thâm khó chịu.
Nếu đã mang "Ảnh Nhất" về thì anh cũng đã quyết định muốn "chơi trò chơi" dưỡng thành ảnh đế kia, tất nhiên Cố Đình Thâm sẽ không để cho người này giữ một cái tên khó nghe như vậy.
Cái tên "Ảnh Nhất" rõ ràng là không thích hợp để xuất hiện trước công chúng.
"Vệ Ảnh." Một lúc sau, anh đột nhiên nói với Lão Ngô.
Lão Ngô sửng sốt một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Cố Đình Thâm nói tiếp, "Đi đổi tên cho cậu ấy đi."
Lão Ngô:...!
Ông ấy ngập ngừng nhìn "Thổ Oa" phía sau.
Mặc dù Lão Ngô cũng cảm thấy cái tên "Thổ Oa" hơi khó nghe nhưng đó vẫn là tên của Thổ Oa, vậy tại sao đột nhiên tiên sinh lại muốn đổi tên cho người khác?
Điều kỳ lạ hơn nữa là Thổ Oa không hề phản đối.
Nghĩ đến quyết định đột ngột của Cố Đình Thâm trước khi ra ngoài, lại còn cố ý mang về một Beta là "Thổ Oa", sau khi trở về thái độ của anh vô cùng quan tâm đến "Thổ Oa", bây giờ lại còn phải đổi tên cho "Thổ Oa"...!Cảm giác kỳ lạ của Lão Ngô ngày càng mạnh hơn.
Mặc dù nhìn vẻ ngoài của "Thổ Oa" bộ dáng, thật sự không giống với dáng vẻ mà Cố Đình Thâm sẽ thích, nhưng để đảm bảo nên Lão Ngô vẫn muốn thử một chút.
"Tiên sinh, ngài xem thử nên sắp xếp...!Cho ngài Vệ ở đâu?"
Suýt thì không nhận ra "Ngài Vệ" là ai.
Cố Đình Thâm suy nghĩ một lúc rồi nói với Lão Ngô, "Ở cạnh sân của tôi."
Nói xong, Cố Đình Thâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cầm lấy xấp giấy Tuyên Thành trên bàn đưa cho Lão Ngô, "Làm một tấm bảng giống chữ trong này rồi treo bên cạnh."
Lão Ngô cầm lấy và mở ra xem thì thấy trên giấy Tuyên Thành chỉ có ba chữ lớn đầy phóng khoáng- Lưu Ảnh Cư.
Nét mực vẫn chưa khô, rõ ràng là do Cố Đình Thâm đã tự viết.
Lão Ngô:...!
Lại là "Vệ Ảnh" lại là "Lưu Ảnh Cư", tiên sinh à rõ ràng là ngài đang muốn nói với mọi người rằng Thổ Oa là người của ngài!
À không đúng, là "Vệ Ảnh"!
Mí mắt nhảy lên vài cái, Lão Ngô không khỏi nghĩ đến chuyện "Vệ Ảnh" trông như thế nào, nhất thời cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
Tuy nhiên đòn đánh chí mạng của Cố Đình Thâm với ông ấy vẫn chưa kết thúc.
Nghĩ đến giá trị thuộc tính trong dữ liệu trò chơi rõ ràng là thấp hơn nhiều so với người thường, Cố Đình Thâm nhanh chóng nói với Lão Ngũ, "Ngày mai kêu khám sức khỏe toàn thân cho cậu ấy xem trên người còn có vấn đề gì khác không."
Lão Ngô:...
"Ngài có muốn kiểm tra cho bản thân không?" Ông ấy không nhịn được hỏi Cố Đình Thâm, rất muốn đề nghị cậu chủ nhỏ đi khám khoa mắt hoặc khoa tâm thần.
Anh lại cho rằng Lão Ngô đang lo lắng mấy ngày nay bị cưỡng chế động dục nên sẽ để lại di chứng, Cố Đình Thâm gật đầu, "Chú xem thế nào rồi sắp xếp đi."
Sau đó, Cố Đình Thâm bảo Lão Ngô ra ngoài trước, chỉ để lại một mình Ảnh Nhất.
Lão Ngô không nhịn đươc bổ não những hình ảnh đáng kinh ngạc:...
Sau khi Lão Ngô rời đi, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh côn trùng kêu bên ngoài cửa sổ.
Lúc này Cố Đình Thâm mới nhìn người đàn ông mặc đồ đen, "Lại đây."
Người đàn ông nghe vậy liền đi tới trước mặt anh ta ba bước, quỳ một gối xuống trước mặt Cố Đình Thâm, cung kính cúi đầu.
Cố Đình Thâm dừng một lúc.
Nước Hạ ở thế kỷ 21 là một quốc gia chú trọng nhân quyền, hoàn toàn khác với đế quốc phong kiến nơi Cố Đình Thâm sống ở kiếp trước.
Ở nơi này, khái niệm bình đẳng đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, từ khi đến đây Cố Đình Thâm chưa từng được ai cúi đầu thế này.
Người trước mặt quỳ gối rất tự nhiên, tựa như không phải không muốn chút nào, như thể bọn họ vẫn đang sống ở Đại Diễn.
Cố Đình Thâm từ từ ngồi thẳng dậy, đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh nhạt nhìn người đàn ông, "Ngẩng đầu lên."
Người đàn ông ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Giờ Cố Đình Thâm mới nhìn thấy bộ dạng của cậu.
Có thể thấy được quả thật Lão Ngô đã sửa soạn lại cho người này.
Có lẽ để kiểm tra vết thương, mái tóc bù xù của người đàn ông đã bị xén trụi, vết thương trên đầu được quấn lại bằng băng trắng như tuyết, đó là màu sắc duy nhất trên cơ thể người đàn ông này.
Đến giờ Cố Đình Thâm mới nhận ra rằng da của người đàn ông này thực sự đen- trước đây, anh còn tưởng do thằng nhóc này lâu rồi không tắm nên mới bẩn như vậy.
Trong mắt anh hiện lên một ý cười kỳ quái, Cố Đình Thâm vươn tay bóp cằm người đàn ông, hơi cúi người nhìn cậu: "Sao lại đen thế?"
Khi Cố Đình Thâm chạm vào người đàn ông, người đàn ông hơi sững lại nhưng sau đó cậu nhanh chóng thả lỏng, mặc cho Cố Đình Thâm nhìn mình.
Bộ dáng cụp mi rũ mắt của cậu trông giống như một con cừu non đợi bị làm thịt.
"Ngước mắt lên." Cố Đình Thâm ra lệnh.
Lúc này người đàn ông mới ngước mắt lên nhìn Cố Đình Thâm.
Cố Đình Thâm đột nhiên bật cười.
"Quả nhiên tôi không nhìn nhầm mà."
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này vào buổi trưa hôm nay, Cố Đình Thâm đã nhìn thấy một đôi mắt như sói qua mái tóc rối bù của cậu.
Bây giờ lại gần nhìn anh mới có thể thấy rõ người này thật sự có một đôi mắt hồ ly đầy hung dữ.
Tuy nhiên, so với sự hung ác lúc trưa thì bây giờ đôi mắt này bình tĩnh không chút gợn sóng và thậm chí còn ôn hoà thuần hậu, khiến Cố Đình Thâm có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt này.
Đến gần như vậy, Cố Đình Thâm không ngửi thấy mùi gì khiến anh khó chịu, có thể thấy người này thực sự rất sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, gương mặt Cố Đình Thâm càng thêm giãn ra, anh nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông: "Ảnh Nhất."
"Vệ Ảnh" là tên của cậu khi ở trước công chúng.
Còn khi ở nơi riêng tư, Cố Đình Thâm vẫn quyết định gọi người này là "Ảnh Nhất".
Lại nghe thấy cái tên này khiến môi người đàn ông khẽ run lên.
Một lúc sau, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn trầm thấp: "...!Chủ tử."
Mặc dù trước đó đã mơ hồ nhận ra, nhưng lại nghe thấy giọng nói thô lệ* kiểu này.
Cố Đình Thâm vẫn hơi cau mày.
(raw: 粗粝)
Anh buông Ảnh Nhất ra rồi dựa lưng lên ghế sofa, Cố Đình Thâm nói với Ảnh Nhất: "Đứng dậy."
Ảnh Nhất ngoan ngoãn đứng dậy.
Cố Đình Thâm lại chỉ vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh: "Ngồi."
Ảnh Nhất do dự một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng cậu không dám dựa vào nó như Cố Đình Thâm, chỉ ngồi phía trước cỡ một phần ba phía trên ghế sofa.
Cố Đình Thâm rót cho cậu một ly nước ấm rồi đẩy nó đến trước mặt anh.
Ảnh Nhất thụ sủng nhược kinh nhận lấy nó.
Thấy cậu cẩn thận cầm ly nước trong tay xong rồi không có động tĩnh gì khác nữa, Cố Đình Thâm bất lực day day huyệt ngư yêu, lại ra lệnh cho cậu: "Uống nước."
(huyệt ngư yêu: huyệt giữa lông mày)
Lúc này Ảnh Nhất mới ngẩng đầu uống cạn ly nước.
Uống xong, cung kính đặt ly rỗng lên bàn trà.
Cố Đình Thâm:...!Lúc nãy Lão Ngô không cho thằng nhóc này uống nước à?
Nghĩ rằng người đàn ông này uống không đủ nên Cố Đình Thâm lại rót cho cậu một ly khác.
Ảnh Nhất lại uống ừng ực tiếp.
Cố Đình Thâm:...!
Anh lại rót thêm ly thứ ba.
Ảnh Nhất lại uống hết mà không do dự.
Thấy nước trong ly đã đến đáy, Cố Đình Thâm cuối cùng cũng mơ hồ suy nghĩ về mùi vị của nước, anh nhìn cái bụng hơi phồng lên của Ảnh Nhất với vẻ buồn cười, hỏi cậu: "Còn khát không?"
Ảnh Nhất dừng một chút rồi do dự lắc đầu.
Cố Đình Thâm không làm cậu khó xử nữa: "Lại nói thêm lần nữa nghe thử nào."
Ảnh Nhất nhận ra điều gì đó, cậu mím môi, yết hầu lăn lên lăn xuống, mở miệng gọi một lần nữa, "Chủ tử."
Mặc dù cậu đã rất nỗ lực rồi nhưng âm thanh cậu tạo ra vẫn khó nghe như cũ.
Những ngón tay của anh gõ lên đầu gối, Cố Đình Thâm nhướng mày hỏi cậu: "Cổ họng bị sao vậy?"
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng Ảnh Nhất chậm rãi trả lời: "...!Cơ thể này, từ khi sinh ra...!Lại không...!Nói chuyện nhiều."
Lông mày của anh bất giác nhíu lại, Cố Đình Thâm nheo mắt nhìn người đàn ông: "Cho nên cậu mượn xác hoàn hồn?"
- -------------------------------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...