Edit + beta: Bella
.......................................
13.
Bác sĩ nói không sai, ý chí muốn sống của Phó Lê quá thấp, ở bệnh viện vài ngày cũng không thấy tỉnh, mặc dù có máy móc hiện đại hỗ trợ, nhưng triệu chứng sinh mệnh của Phó Lê cũng từ từ bạc nhược.
Liễu Ngạn nhìn chăm chú người đang hôn mê, hơi thở gian nan, hai mắt nhắm nghiền.
Sau một hồi, hắn chậm rãi cúi người xuống, ghé vào tai Phó Lê ách thanh uy hiếp.
“Cho em một cơ hội, chỉ cần em tỉnh lại, tôi sẽ thả em đi, tuyệt không nuốt lời.
Em nếu là cứ như vậy mà ngủ say, thì cũng đừng bao giờ hy vọng đến việc sẽ rời khỏi tôi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Không biết là có phải hay không những lời này thật sự đã truyền vào trong đầu của Phó Lê, chỉ vài phút sau, mí mắt run rẩy, đôi mắt luôn nhắm chặt những ngày này rốt cuộc cũng nguyện ý mở ra.
Liễu Ngạn ngày thức đêm thức ngày, cuối cùng cũng đợi được giờ khắc này, hắn đem tay của Phó Lê nắm chặt lấy, hầu kết lăn lại lăn, cuối cùng ngay cả nửa chữ cũng không nói ra được.
……
Khí vị bệnh viện khó ngửi, lại không có gì thú vị, cuối cùng Phó Lê hạ xuống yêu cầu, Liễu Ngạn liền đi làm thủ tục xuất viện, cũng hứa hẹn chờ sau khi Phó Lê ở lại biệt thự của hắn dưỡng tốt người lên, liền sẽ như Phó Lê mong muốn, để Phó Lê rời đi.
Kỳ thật bộ dáng hiện giờ của mình, rời đi hay không với Phó Lê mà nói đã không còn quan trọng.
Người chưa chết, tâm đã chết trước, hết thảy đều là trần gian bi ai.
Ở biệt thự dưỡng hai ngày, tình huống của Phó Lê cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ăn vào lại phun ra, thậm chí đối với chất dinh dưỡng đều sinh ra phản ứng bài xích, tình huống của Phó Lê hiện giờ, mắt thường cũng có thể thấy được là tốc độ suy nhược đang tuột dốc không phanh.
Liễu Ngạn không biết ngày đêm mà canh giữ ở bên người cậu, đến mí mắt cũng không dám chớp quá nhiều, hắn sợ mình chỉ mới chớp một cái liền sẽ bỏ lỡ cả đời.
14.
Hoàng hôn hôm nay, tà dương như lửa.
Liễu Ngạn ôm Phó Lê tiều tụy đi đến hoa viên để thông khí, một vòng hoa hồng còn chưa hoàn toàn nở rộ, khí vị cũng không nồng nhiệt, cùng tin tức tố bạc nhược của Phó Lê cũng không có gì sai biệt.
Hai người ngồi xuống ở đình hóng gió, Phó Lê vô lực dựa vào trong ngực Liễu Ngạn, hai mắt hơi nhắm lại, ánh hoàng hôn cuối trời cũng nhìn như không thấy.
Gió vẫn thổi từng đợt, Liễu Ngạn vén lên vài sợi tóc trên trán Phó Lê, cúi đầu nhìn xuống Phó Lê, trong lòng là một trận chua xót.
“Phó Lê,” Liễu Ngạn khẽ gọi người trong lòng.
“Em có phải hay không vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi?”
Phó Lê đã không còn sức lực mà đi trả lời hắn, cậu dùng sự trầm mặc biểu lộ thái độ của mình.
Qua thật lâu, tựa nhớ tới cái gì, chậm rãi mở miệng, dùng tiếng nói khàn khàn hỏi.
“Trầm Giác là anh giết sao?”
Hô hấp Liễu Ngạn hơi cứng lại, cuối cùng vẫn là thừa nhận.
Hắn nhìn cặp mắt đã hõm thật sâu kia, trong lòng đều là đau đớn.
Im lặng hồi lâu, hắn mới gian nan mở miệng.
“Em thích cậu ta sao —— Omega Trầm gia kia.”
Trầm Giác nguyên bản vốn là vị hôn thê của Phó Lê, hai người tuy là thương nghiệp liên hôn, nhưng Phó Lê vẫn tin tưởng có thể cùng đối phương bên nhau đến già.
Nghe Liễu Ngạn hỏi chuyện, Phó Lê cười như không cười.
“Thích thì như thế nào, còn không phải là đã bị Liễu tổng xử lý rồi sao.”
Tâm Liễu Ngạn như bị người đâm xuống một đao, mười ngón bấm chặt vào lòng bàn tay, cơ hồ là sắp bấm ra máu luôn.
Tà dương ẩn vào cuối trời, chỉ dư lại một bầu trời toàn là mây đỏ.
Liễu Ngạn ngẩng đầu nhìn chăm chú ánh nắng nơi xa kia, đem chua xót nuốt ngược toàn bộ.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn rốt cuộc cũng đem vấn đề vây ở đáy lòng nhiều ngày nói ra.
“Phó Lê, nếu như lúc trước tôi không dùng vũ lực với em, nếu như lúc trước…… Tôi thật lòng theo đuổi em, chúng ta có thể hay không sẽ có tương lai?”
Phó Lê cười cười, không trả lời hắn.
Trong lòng Liễu Ngạn đại khái đã nắm được câu trả lời.
Nắng chiều đã tan mất, bóng tối từ phía chân trời lăn tới, đem hai người bao chặt lại.
Phó Lê đã không muốn mở mắt ra, bốn phía ve kêu cùng tiếng ếch kêu tựa hồ là đang từ từ biến mất.
Liễu Ngạn đem Phó Lê gắt gao ôm vào trong ngực, không có một chút buông lỏng nào.
Đột nhiên, Liễu Ngạn cảm giác người trong ngực giật giật, hắn rũ mắt nhìn xuống, thấy cánh môi Phó Lê khẽ mở, như có chuyện muốn nói.
Liễu Ngạn lập tức cúi người, lỗ tai dán sát bên miệng Phó Lê.
Phó Lê dùng một tia hơi thở còn sót lại nói với Liễu Ngạn.
“Liễu Ngạn, nếu như, nếu như có kiếp sau, cầu xin anh, không cần lại trêu chọc tôi.”
Lông mi Liễu Ngạn run rẩy, hô hấp tựa hồ đều dừng lại.
“Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế, tôi đều không muốn gặp lại anh.”
—— xong ——.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...