Alpha Thân Vương Ngài Là Của Em

Kỷ Dụ nội tâm cuộn sóng không kém ai đó lập tức bị dời đi sự chú ý, bắt đầu hứng thú đánh giá căn phòng đã được người kia sử dụng nhiều năm. Theo như hiểu biết của Kỷ Dụ thì ngôi biệt thự này mới xây dựng được hai trăm năm, cho nên Landulf cũng chỉ mới sống ở đây ngần ấy thời gian thôi. Cho dù hắn không thèm ở trong phòng này vì tập tính của huyết tộc thì nó vẫn nhiễm lên đầy đủ mùi vị của hắn. Ít nhất hắn không ngủ ở đây thì vẫn sử dụng nó hằng ngày. Không phải Kỷ Dụ đoán mò, đơn giản là bởi vì mọi thứ trong phòng này đều đang nói như vậy.

"Em có thể xem không?"

Kỷ Dụ đứng trước tủ quần áo thật lớn còn cao hơn cậu cả mét vừa háo hức quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào cửa kia nhìn cậu hỏi ý kiến.

Thấy đối phương gật đầu cậu lập tức cạch một tiếng đem hai cánh cửa đều cho mở ra.

Một dãy quần áo lấy tông màu đen đỏ làm chủ đạo xen lẫn với chút màu trắng của phụ kiện xếp hàng thẳng lối trước mặt Kỷ Dụ. Đương nhiên là cậu không thể nào tìm thấy được chút dấu vết có liên quan đến mấy trăm năm trước ở đây được. Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ lật xem từng thứ một, hào hứng và nhiệt tình là không thể che giấu.

Chỉ là...

Thời điểm nơi chớp mũi của cậu không ngừng quẩn quanh mùi vị của người đàn ông, lại bất giác khiến cho tuyến thể sau gáy bị kích thích nóng lên. Từ nơi đó tràn ra một chút hương vị béo nguậy của trà sữa, không nhiều nhưng nồng nàn quyến rũ, không chút ngoại lệ nào lọt vào cảm giác của người đàn ông nào đó.

Bỗng nhiên đỉnh đầu bị bóng tối nhấn chìm, Kỷ Dụ còn chưa kịp phản ứng gì đã cảm thấy tuyến thể sau gáy bị một hơi thở nóng rực phủ lên. Thân thể cậu lập tức nhũn ra.

Bộp!


"Ưm..."

Mặc dù được đỡ lấy nhưng Kỷ Dụ vẫn không tránh khỏi phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại.

Thân hình đang đỡ lấy cậu thật khó phát hiện cứng đờ một chút. Sau đó âm thanh có phần hơi nguy hiểm của hắn khẽ vang lên trên đỉnh đầu của Kỷ Dụ: "Cậu là Omega?"

Tuy bị hắn phát hiện khiến Kỷ Dụ có chút bối rối nhưng đối với danh xưng hắn dùng xa cách như vậy Kỷ Dụ vẫn bày tỏ bản thân rất không vui, cái môi hơi hơi bĩu ra. Nhưng vì không để cho hắn hiểu lầm cậu vẫn kịp thời đính chính lại lời nói của hắn: "Không phải..."

"Em đang phân hóa."

Càng không có đợi hắn chất vấn Kỷ Dụ đã nói nốt nguyên nhân.

"Phân hóa?"

Huyết tộc đại nhân thật sự bị cách nói của Kỷ Dụ làm cho ngẩn ra.

"Em phân hóa muộn thôi."

Kỷ Dụ ở trong lòng hắn cố gắng ngẩng cổ nhìn hắn bệt miệng nói.

Yết hầu Landulf khẽ lăn lộn hai cái, rốt cuộc hắn vẫn nhớ khống chế bản thân vừa đưa người đến, đặt thân hình mềm mại của cậu ngồi lên chiếc giường lớn trong phòng, nhờ vào đó kéo dãn một chút khoảng cách của hắn với mùi hương và xúc cảm trong tay.

Sao lại là một chút?

Bởi vì cánh tay hắn bị người giữ lại chứ sao. Nên hắn chỉ đành đứng lại bên giường, để cho cậu tùy ý bám lên bắp tay săn chắc của mình. Dù sao cũng đỡ hơn dính sát vào nhau, mỗi tế bào đều bị mùi hương kia cho tra tấn.

Nhưng hiện thực mới khiến hắn nhận ra bản thân trước đó đã ngu ngốc cỡ nào. Rõ ràng đối phương có mùi hương mà hắn còn không biết nghĩ đến.

Nhưng mà...

"Bắt đầu từ lúc nào?"


Đừng nói là từ hôm qua...

"Hôm qua ạ."

"..."

Hắn còn chưa nghĩ xong ai đó đã chứng thực cho ý tưởng của hắn, còn nói đến đầy đủ.

"Lúc Omega kia phát tình đã lôi kéo em phân hóa."

"..."

Không phải.

Landulf lập tức bát bỏ lời nói của Kỷ Dụ trong lòng. Có lẽ tình huống hôm qua đã khiến cậu nhận ra trạng thái của bản thân thật, nhưng thời điểm thì không đúng. Lúc mới tới đây cậu đã muốn bắt đầu phân hóa rồi. Mùi hương lúc đó hắn ngửi thấy chính là bằng chứng. Cũng có thể là sớm hơn nữa nhưng không ai phát hiện, chỉ có hắn khác biệt mới vô tình nhận thấy. Nghĩ thì nghĩ, Landulf lại không có ý định nói cho Kỷ Dụ biết.

"Đã đi bệnh viện chưa?"

Bởi vì tránh cho Kỷ Dụ vô tình cố ý dụ dỗ hắn, Landulf đành phải nửa khụy một gối trên thảm trước người Kỷ Dụ vừa hỏi. Hắn không có nhận ra mình đã bắt đầu chủ động nói chuyện với cậu.

Trong mắt của Kỷ Dụ Landulf lúc này giống như đang quỳ gối trước cậu vậy, tâm tình cậu khó nói không khỏi nhảy nhót vui vẻ không thôi.


"Đã đi rồi, trước khi đến đây."

Kỳ Dụ vui vẻ nên lúc nói chuyện khóe môi đều giương lên. Trạng thái của cậu đã ổn định lại rồi nhưng vẫn cố gắng bám vào cánh tay của người đàn ông không buông, cứ như sợ hắn chạy. Cảm nhận cánh tay săn chắc cứng rắn như sắt thép đã bao nhiêu lần ôm cậu vào lòng che chở, Kỷ Dụ thật muốn ngay lập tức được trải nghiệm cảm giác đó lần nữa, nhiều lần nữa. Nhưng một gáo nước lạnh đã xối ngay xuống đầu cậu, khiến cậu tỉnh mộng ra.

Thời điểm cậu vừa dứt lời đã nghe người kia nặng giọng nói: "Đã như vậy sao còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi?"

"Đi lung tung như vậy lỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Giọng điệu của hắn nghiêm khắc lại cứng rắn vô cùng khiến bầu không khí trong phòng bỗng chốc trầm xuống. Kỷ Dụ khóe miệng còn đang giương lên bị hắn bất ngờ răn dạy cũng có chút ngẩn ngơ.

Nhưng cậu vẫn cố gắng đính chính:

"Em không có đi lung tung mà! Em chỉ đến đây..."

"Đi đâu cũng không được!"

Kỷ Dụ còn chưa nói xong bị hắn chặn ngang bằng giọng điệu như vậy, cậu gần như sững sờ tại chỗ một lúc lâu. Cảm xúc dần dần trở nên rối loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận