Tiếng nước chảy tí tách truyền ra từ phòng tắm.
Trong phòng khách.
Tư Hoài Tây nhìn như chuyên chú nhìn chằm chằm sách hồi lâu, lại chậm chạp không lật trang, nhìn kỹ sâu trong con ngươi xanh biển có chút thất thần, suy nghĩ không biết mông lung đi nơi nào.
Trong phòng tắm.
Bọt nước hơi nóng lăn dài trên tấm lưng trần trụi, trắng đến hơi lóa mắt, đường cong tinh tế lưu loát tựa như một con báo tuyết hoạt động trên đỉnh núi cao, đẹp đến kinh tâm động phách, tràn đầy sức sống.
Nhẹ nhàng nắm lấy lấy phần eo mềm dẻo, hơi lõm vào có thể làm người cảm nhận được sự đàn hồi vô cùng mỹ diệu.
Hơi nước mờ mịt che đậy hai mạt phấn hồng, quấn quýt tuyến nhân ngư mê người, giọt nước trượt xuống bờ mông tròn trịa nhếch lên, thế mà lại bị cặp mông căng mọng bật ra!
Bùi Chiêu Chu hơi cúi người, dáng người thon dài mỹ cảm nhìn không sót cái gì, đặc biệt là cặp chân dài trắng đến có thể quấn lấy eo người khác, làm người nhìn thoáng qua cũng mặt đỏ tim đập, liên tưởng miên man.
Tay nâng một vốc nước rửa trôi sữa tắm, bọt nổi trượt khắp cơ thể theo dòng nước bốc hơi nóng.
Đưa tay vuốt ngược tóc đen bóng mượt nhu thuận ướt đẫm ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng.
Tắm trong nước ấm từ vòi sen, giọt nước bắn vào hàng mi, đôi mắt hổ phách vàng mang theo một tầng hơi nước lờ mờ, thả lỏng thở hổn hển trầm thấp, làm người nghe mặt đỏ tai hồng.
Cánh môi vốn dĩ khô nứt đỏ tươi như đã đủ độ ẩm, trở nên mềm mại hồng hào mê người.
Bùi Chiêu Chu liếc nhìn cơ thể mình trong gương.
Cơ thể trơn bóng vốn nên mang theo vết sẹo to to nhỏ nhỏ, đây đều được để trên chiến trường chiến đấu với Trùng tộc.
Nhưng bây giờ lạ là những vết sẹo nâu sẫm ban đầu đã nhạt đi rất nhiều, một số chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, gần như không nhìn thấy.
Ngay cả mấy ngày trước khi anh đi ám sát nhị hoàng tử, vết thương đổ máu mới để lại trên người cũng gần như đã lành.
Đôi mắt hổ phách vàng lóe lên tia kinh ngạc nghi ngờ.
Tầm mắt lại chuyển sang bộ đồ phòng hộ xám đen lạnh, trên quần áo còn sót lại nhiều xước và vết máu loang lổ do các loại công kích và vụ nổ.
Không suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà những thứ như đống sót sau vụ nổ còn xuyên qua thế giới vĩ độ cao đều đã xảy ra, thương thế khôi phục nhanh hơn một chút cũng là bình thường nhỉ!
Bùi Chiêu Chu nhíu mày lại, ngón tay ấn tuyến sinh dục sau cổ.
Dưới cơn đau nhẹ, pheromone hương cỏ của Alpha tràn ra, hòa cùng mùi xà phòng trong phòng tắm càng thêm thuần hậu nồng nàn.
Bùi Chiêu Chu suy nghĩ một lát, định mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng tay vừa chạm vào đồ phòng hộ xám đen bẩn thỉu mặc hơn một tuần từ khi xuyên không nay đã lấm lem bụi bẩn.
Bùi Chiêu Chu gặp khó khăn bất ngờ.
Vừa mới tắm xong sảng sảng khoái khoái, lại phải mặc vào đồ phòng hộ dơ dáy.
Bùi Chiêu Chu nhíu mày thật sâu, đôi mắt hổ phách vàng tràn ngập vẻ bối rối.
! Anh không mang quần áo dự phòng.
Kết quả là quấn một cái khăn lông liền tùy tiện đi ra ngoài.
"Tư Hoài Tây, tôi không mang theo quần áo! "
Tư Hoài Tây ngồi ở phòng khách hồi lâu nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Chiêu Chu quấn khăn lông đi ra.
Tóc đen mềm mại tích nước, đôi mắt hổ phách vàng hơi nước mông lung, nhìn có vẻ ngoan, mới vừa tắm nước nóng xong mặt mờ mịt ửng hồng, đến màu môi cũng đỏ thắm hấp dẫn.
Bả vai tròn trịa hồng thấu, dáng người hình lưu tuyến không quá mảnh mai nhanh tràn đầy sức sống, đường nét cơ bắp săn chắc không một chút thịt thừa.
* Dáng người hình lưu tuyến: 流线型的身材, tự search đi các bạn.
Bước cặp đùi trắng muốt thon dài đi về phía hắn, hai vệt đỏ hồng trước ngực còn chưa tan nhiệt, tựa như giọt nước bị nhiễm rượu anh đào hồng nộn, khăn trắng quấn quanh eo muốn rớt không xong!
"Tôi không mang theo quần áo, muốn mượn cậu một bộ bận.
"
Tư Hoài Tây đầu óc ong ong, đầu mũi nóng lên.
Choáng váng đến không nghe rõ Bùi Chiêu Chu đang hỏi cái gì.
Quanh quẩn trong đầu đều là.
A, là hồng nhạt!
Bùi Chiêu Chu không cảm thấy mình trần trụi nửa thân trên có vấn đề gì.
Trước kia anh ở trường quân đội Đế Quốc, các bạn học Alpha cũng khỏa thân vào phòng tắm, có vài bạn học Alpha sẽ trêu chọc dáng người nhau lớn nhỏ, và khi chân chính trở thành quân nhân Đế Quốc ra ngoài chiến đấu cũng không có điều kiện để chú ý nữa.
Huống chi anh là Alpha, Tư Hoài Tây là nam giới, xu hướng giới tính và chủng tộc của họ đều khác, lại càng không cần phòng bị cái gì.
Bùi Chiêu Chu không chút băn khoăn bước tới, nhìn thấy Tư Hoài Tây chảy máu mũi, ngạc nhiên lo lắng nói: "Sao cậu lại bị chảy máu mũi?"
Nói rồi Bùi Chiêu Chu đến gần Tư Hoài Tây, duỗi tay lấy khăn giấy bên cạnh muốn lau cho Tư Hoài Tây.
Nhưng anh bên cạnh chống đầu gối vào sô pha, hơi cong eo, hai điểm đỏ ửng trước ngực lại càng tiến gần hơn, hương cỏ nhàn nhạt quanh quẩn mê người, đôi mắt hổ phách vàng trong trẻo vô tội còn thập phần lo lắng nhìn Tư Hoài Tây
Tư Hoài Tây theo bản năng ngắm liếc một cái, trái tim như bị bỏ thêm thiết bị tạo áp suất đập loạn, máu sôi ùng ục đến ù cả tai.
Sau đó đưa tay lau một chút, phát hiện máy chảy càng dữ hơn.
Bùi Chiêu Chu nhíu chặt mày, lo lắng nói: "Sao lại trở nên nghiêm trọng hơn, có muốn đi khám bác sĩ không?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây có hơi mơ hồ mà mờ mịt, trong lòng trào ra cổ khô nóng không thể giải thích, hô hấp cũng trở nên dày đặc gấp gáp, âm thanh khàn khàn nói: "Không cần, có khi gần đây tôi có hơi nóng trong người.
"
Nói xong Tư Hoài Tây cảm thấy bản thân có chỗ không thích hợp, nóng nảy đứng dậy lùi về sau vài bước, dường như không khí cách xa Bùi Chiêu Chu tương đối mát mẻ.
Đôi mắt xanh biển lập lòe mơ hồ, sửng sốt đến độ không dám nhìn thẳng Bùi Chiêu Chu trần trụi nửa người ngồi trên sô pha.
Bùi Chiêu Chu bối rối nhìn Tư Hoài Tây, rót một cốc nước đưa qua.
"Nếu nóng trong người thì nên uống nhiều nước, vừa nãy cậu còn chảy máu mũi, còn đứng xa như vậy, không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút sao?"
Tư Hoài Tây khắc chế mà cứng nhắc nói: "Để ở đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.
"
Bùi Chiêu Chu cảm thấy kỳ quái, cầm cốc nước trong tay, cũng đứng dậy đi về phía Tư Hoài Tây: "Cậu thì sao? Không uống miếng nước sao? Hay là tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ ha.
"
Nhìn thấy Bùi Chiêu Chu thẳng thắn đến gần, tầm mắt Tư Hoài Tây không né tránh được quét qua, chột dạ lập tức tai đỏ chót, che mắt lại nói: "Tôi uống, anh mặc quần áo vào trước đã!"
Bùi Chiêu Chu nhấp môi: "Nhưng tôi không mang quần áo dự phòng, đồ phòng hộ duy nhất mặc vài ngày đã rách và bẩn, tôi muốn hỏi mượn cậu một bộ quần áo để mặc! "
Tư Hoài Tây hơi mở mắt ra, qua kẽ tay nhìn được khuôn mặt ngây thơ của Bùi Chiêu Chu, cắn răng nói: "Được, anh chờ ở đây, tôi đi lấy cho anh!"
Bùi Chiêu Chu hơi sững lại: "Cũng không gấp vậy, không phải cậu còn chảy máu mũi sao? Tôi chờ một lát cũng không sao, cậu thật sự không xử lý một chút sao?"
Hai tai Tư Hoài Tây đỏ hồng, sắc mặt tối sầm duỗi tay uống cạn cốc nước trong tay Bùi Chiêu Chu, liền im lặng đi vào phòng.
Một ngày nào đó!
Một ngày nào đó! Quên đi!
Tìm quần áo cho meo meo ngây thơ không biết xấu hổ trước đi!
Bùi Chiêu Chu liếc mắt xem xét Tư Hoài Tây xoay người rời đi, đại khái là tìm quần áo cho anh đi, lại cảm thấy chẳng có gì, bắt đầu duỗi tay ăn bữa khuya nóng hôi hổi trên bàn.
Hoành thánh vừa nấu xong, bốc khói nóng thơm phức, còn rắc hành thái nhỏ bên trên, da hoành thánh mềm dẻo và nước nhân thịt heo tươi ngọt.
Làm Bùi Chiêu Chu, người tinh tế chưa ăn qua cái gì ngon, tức khắc hai mắt sáng ngời.
Tên của hoành thánh nhỏ cũng không biết đã một miếng lại một miếng thích thú ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch một chén hơn ba mươi miếng hoành thánh, ngay cả nước canh thơm ngon cũng uống xong rồi.
Bùi Chiêu Chu chưa đã thèm liếm liếm môi, ánh mắt gợi lên ý đói.
—— Vẫn còn đói.
—— Ăn không đủ thì làm gì bây giờ?
Bùi Chiêu Chu có chút xấu hổ, ngơ ngác cầm chén sạch sẽ.
Dạ dày bị gợi cảm giác thèm ăn không ngừng kêu gào muốn ăn thêm, hơn nữa anh là Alpha cấp S sức ăn kinh khủng, đồ ăn bình thường chứa quá ít năng lượng, chỉ có thể bù lại bằng số lượng.
Nếu như thật sự buông thả cho ăn, đoán chừng anh phải ăn mấy trăm cái hoành thánh mới no.
Tiếp tục như vậy anh sẽ ăn sạch nhà Tư Hoài Tây!
Bùi Chiêu Chu dùng tay ấn bụng xuống, hơi phiền muộn nâng quai hàm, ánh mắt phóng về phòng Tư Hoài Tây vừa đi vào, tự hỏi sao hắn vào lâu vậy còn không ra.
Thậm chí ăn xong hoành thánh rồi.
Chắc là gần nửa tiếng rồi.
Không lẽ là!
Chảy máu mũi ngất xỉu rồi!
Bùi Chiêu Chu cả kinh, sắc mặt tái nhợt đứng lên, bước nhanh đến cửa phòng kia, gõ gõ cửa hô: "Tư Hoài Tây, cậu còn tỉnh không?"
Tư Hoài Tây đứng trước tủ quần áo hồi lâu, rối rắm vạn phần cau mày, hơi phát sầu trả lời: "Tôi không sao.
"
Bùi Chiêu Chu nhẹ nhàng thở ra, lại nghi hoặc mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở trong đó lâu như vậy?"
Về lý do tại sao Tư Hoài Tây ở trỏng lâu như vậy!
Tư Hoài Tây thẫn thờ nhìn quần áo trong tủ.
Quần áo bình thường cũng không yêu cầu gì, thân hình của Bùi Chiêu Chu không kém hắn quá lớn, mặc quần áo mấy năm trước hắn mặc vài lần là được
Nhưng nguyên nhân làm Tư Hoài Tây rối rắm phiền muộn nửa tiếng đồng hồ! Vô cùng khó có thể mở miệng!
Nếu vừa rồi hắn nhìn không lầm, Bùi Chiêu Chu quấn khăn lông mỏng manh, hình như không mặc quần áo trong người.
Không biết xấu hổ đi bằng đùi trần trụi tới, bên trong không có mặc cái gì hết!
Gương mặt Tư Hoài Tây tức giận, lại càng thêm đỏ hồng.
Cắn răng tiếp tục lục tung tủ.
Nhưng gian nhà này trước nay chỉ có mình hắn ở, quần áo cũng chỉ có của mình hắn, đương nhiên kể cả quần áo quần lót vân vân.
Cơ bản là hắn đều đã mặc, không tìm được cái nào chưa!
Vấn đề giờ mới tới nè.
Đến tột cùng là để Bùi Chiêu Chu không mặc quần lót cảm thấy thẹn một chút!
Hay là mặc quần lót của hắn càng thấy thẹn hơn!
Không cần biết là loại nào, chỉ mới nghĩ thôi mặt Tư Hoài Tây cũng nóng đến có thể đun nước sôi, đôi mắt xanh biển tức giận ứa nước.
Bị meo meo không biết xấu hổ kia làm cho tâm phiền ý loạn.
Vấn đề này rối rắm lâu vậy vẫn chưa giải ra!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...