Alpha Này Sao Lại Như Vậy


Editor: chentranho
Đoạn Di tự móc tiền túi ra 3000 tệ mời cả lớp ăn một bữa đồ ăn vặt xa hoa, vừa thắng được dân tâm vừa thắng được phiếu bầu của mọi người, quang vinh trở thành lớp trưởng lớp 12/1 của khóa.
Tưởng Vọng Thư được bầu làm ủy viên học tập vì đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra xếp lớp, gọi tắt là uỷ viên Tưởng.
"Má, sao cậu có thể làm ủy viên học tập được hay vậy, cái chức uỷ viên học tập này cứ có cảm giác cùng loại với quân bán nước sao sao đó."
Đoạn Di vừa dứt lời, quay người lại liền có người tới tìm cậu: "Đoạn Di, buổi chiều nhớ tới thư viện lấy bài kiểm tra trắc nghiệm nhé, ngày mai phải thi rồi đó."
Đoạn Di khổ não không thôi: "Tớ có thể không làm lớp trưởng nữa được không."
Tưởng Vọng Thư: "Không phải khá tốt à, thằng nhóc nhà cậu không phải rất thích làm quan sao, Đây sẽ là bước ngoặt chính thức bắt đầu cho sự nghiệp quan trường đỉnh cao của cậu đó."
"Mà nói mới nhớ, Đoạn Di, sự nghiệp quan trường đỉnh cao nhất của cậu trước giờ vẫn dừng ở chức đội viên Đội thiếu niên tiền phong thôi nhỉ."
Đoạn Di: "Biến!"
Đoạn Di đá văng hắn khỏi bàn, cọ tới cọ lui liền đi xuống dưới lầu.
Âm thanh hướng dẫn làm xáo trộn tâm trí cậu đêm qua đã biến mất không dấu vết, như thể tất cả những điều này thực sự chỉ là ảo giác của cậu.
Dù thế nhưng chuyện hôm nay cậu phải mời cả lớp ăn đồ ăn vặt hết chẵn 3000 tệ lại không phải giả, Đoạn Di bĩu môi gửi tin nhắn cho mẹ mình nhờ bà giúp cậu hẹn trước với bác sĩ tâm lý.
Hiệu suất làm việc của mẹ Đoạn nhanh như tia chớp, một giây liền sắp xếp xong lịch hẹn cho Đoạn Di.
Gia đình của cậu vốn điều kiện không tồi, cha mẹ đều làm buôn bán, là doanh nhân có tiếng ở địa phương, có công ty hàng đầu trong lĩnh vực điện tử ở tỉnh Z, năm ngoái còn trở thành nhà giàu số một cả tỉnh.
Vậy nên cái danh phú nhị đại này của Đoạn Di là hoàn toàn xứng đáng.
So với mùi tiền dục vọng của chủ nghĩa tư bản nhà cậu thì Thịnh Vân Trạch sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia: Ba Thịnh là phần tử trí thức, tham gia nghiên cứu khoa học tại Học viện Khoa học Trung Quốc liên quan đến các lĩnh vực như hàng không và vật lý, còn mẹ Thịnh lại là ca sĩ kiêm nghệ sĩ cello nổi tiếng đạt nhiều danh vọng quốc tế, còn có chút bối cảnh chính trị.
"Thịnh Vân Trạch......"
Lỗ tai Đoạn Di vểnh lên, thoáng dừng lại nửa bước.
Nghe được ba chữ "Thịnh Vân Trạch", cậu vèo một cái như thỏ con xoay người nhảy ra sau cột nấp, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Hai người Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều đang đứng trên sân thượng.
Tuấn nam mỹ nữ, một A một O, trai chưa cưới nữ chưa gả, phi thường đẹp mắt.
Giản Kiều là nữ thần mà Đoạn Di đã phải lòng khi còn học trung học.

Theo đạo lý mà nói, cậu là một Alpha, có tiền có thế, nếu không có vụ xuyên qua thế giới song song kỳ lạ kia thì cậu vốn đã có thể cùng Giản Kiều ở bên nhau.
Chính là hiện tại hết thảy đều đã thay đổi, Đoạn Di ở một thế giới khác cùng Thịnh Vân Trạch sinh sống mười mấy năm, hai người thậm chí còn có tận hai đứa con trai.
Đoạn Di nghĩ đến hai đứa con trai song sinh của mình, nhất thời không khỏi cảm thấy đau lòng.
Muốn nói khi trở về trừ bỏ thứ luyến tiếc nhất là ông chồng Thịnh Vân Trạch bên kia, thì đứng thứ hai nhất định phải thuộc về hai đứa con trai của cậu.


Cho dù cậu có muốn nghĩ cuộc kỳ ngộ đó chỉ như là một giấc mộng thì nó cũng đã là một giấc mộng hơn mười năm rồi, cảm tình đều không phải là làm bộ.
Xuyên qua rồi trở lại cuộc sống hiện thực, cậu không những không thể thay đổi về Alpha, điều không xong hơn chính là bản thân đã trở thành một Omega bị đánh dấu.
Cũng may là Omega sau khi bị đánh dấu không tỏa ra mùi tin tức tố nữa, kỳ động dục cũng không còn thường xuyên nên thoạt nhìn cũng chỉ giống như một Beta bình thường.

Có điều định kỳ đều đòi hỏi cần có tin tức tố từ Alpha của mình trấn an, nếu không được trấn an, nhẹ thì bệnh tật ốm yếu, nặng thì nguy hiểm đến sinh mệnh.
Nói cách khác, Đoạn Di hiện tại đều chỉ có thể lén lút gom nhặt chút chút tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, còn cái gì mà tiếp xúc, ôm ôm, hôn môi —— thì một cái cũng không có khả năng xảy ra, trước mắt cậu đã trở thành "Tên tặc trộm quần lót" trong lòng Thịnh Vân Trạch, một kẻ biến thái không cần thêm bất kỳ chất phụ gia gì cũng nhận ra.
Nhưng cũng may là chỉ cần cọ cọ chạm chạm vào Thịnh Vân Trạch một xíu thôi cũng đã có thể ngay lập tức trấn an được cậu, trong nháy mắt Đoạn Di liền cảm thấy thế giới này vẫn còn tốt đẹp chán!
Chờ đầy hai mươi tuổi, đủ tuổi đi cắt bỏ tuyến thể, cậu sẽ vung tiền cắt béng nó đi, bằng tài lực của Đoạn gia nhà cậu còn sợ nửa đời sau cậu tìm không được một bà xã chắc?
Thế giới thật tươi đẹp quá, quá là ố giề luôn.

Đoạn Di tưởng tượng thập phần nhập tâm, cái đuôi chó con nhịn không được mà lắc lư thoải mái.
Ở bên kia Giản Kiều đỏ mặt, đem trà sữa đưa cho Thịnh Vân Trạch: "Cậu giúp tớ mang cho Đoạn Di được không, còn ly này là cho cậu."
Thịnh Vân Trạch: "Tôi không thân quen Đoạn Di."
Giản Kiều:?
Ủa thế tình báo của cô không lẽ sai rồi?
Rõ ràng tối qua trên diễn đàn mạng nội bộ của trường còn nói Đoạn Di ở trước cửa ký túc xá của Thịnh Vân Trạch lớn mật bày tỏ tình yêu —— bạn bè như thể tay chân với nhau mà.
Quan hệ giữa hai người nghe nói đã có dấu hiệu phá băng, thậm chí còn có vài bức ảnh bạn học chụp được sườn mặt của Đoạn Di ở hiện trường không phải sao.
Chính vì như thế nên cô mới tìm được cái cớ để ở chỗ này chặn Thịnh Vân Trạch lại, Túy Ông chi ý bất tại tử hy vọng hắn có thể giúp cô đem trà sữa cho Đoạn Di.
( TUÝ ÔNG CHI Ý BẤT TẠI TỬU: ý không ở trong lời; có dụng ý khác; ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

Ý là lấy cớ đưa cho Đoạn Di nhưng cốt là để cho Thịnh Vân Trạch ấy.)
Đoạn Di rầm rì mà nhìn đôi "Cẩu nam nữ" này.
Giản Kiều cùng Đoạn Di biết nhau được hai năm, cô biết Đoạn Di thích cô, cơ mà cô lại thích Thịnh Vân Trạch.
Chỉ tiếc Thịnh Vân Trạch này là đóa hoa cao lãnh băng sơn cool ngầu ở trường số 2, có tiếng là trầm mặc ít lời và quái gở, những nữ đồng chí yêu thầm hắn phải nói là vòng hết lối này đến lối khác cũng không ai có thể tìm được một lý do thích hợp để tiếp cận hắn.
Tương truyền, trong lòng Thịnh Vân Trạch chỉ có hai thứ: thiên văn và vật lý.
Bỏ mẹ, Đoạn Di nghĩ thầm, con mẹ nó sao càng nghĩ càng thấy giống như hắn càng có mị lực hơn thế nhỉ!
Thịnh Vân Trạch ở một thế giới khác là một nhà vật lý rất có quyền uy, con kế nghiệp cha, cả đời đều phụng hiến cho vũ trụ —— nhân tiện phụng hiến cho Đoạn Di cùng hai đứa con trai bảo bối của hắn.

Khi Đoạn Di nhận bài thi về phòng học thì Thịnh Vân Trạch cũng vừa trở về.
Hai người bọn họ một ngồi bên trái, một ngồi bên phải, ở giữa cách nhau cả một cái ngân hà Gamma.
Tưởng Vọng Thư nhìn thấy trà sữa trong tay Thịnh Vân Trạch, nhảy từ cửa trước ra cửa sau: "Tin tức lớn, vừa rồi nữ thần của cậu tặng Thịnh Vân Trạch một ly trà sữa đó."
Đoạn Di nằm ngửa ở trên ghế, ánh nắng buổi chiều từ cửa sổ chiếu vào trên mặt cậu, cậu nhắm mắt lại: "Ây da, cậu đừng quấy rầy tớ tắm nắng."
Tưởng Vọng Thư đẩy cậu một cái: "Mà tối hôm qua rốt cuộc cậu bị làm sao thế, tự nhiên lại chạy đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch, hôm nay trên diễn đàn trường đều thảo luận chuyện này đấy, có phải cậu bụng đói ăn quàng đến ' Thịnh giáo hoa 'cũng xuống tay được không thế, cậu thật sự là tự hy sinh bản thân để giải trí một phen cho quần chúng nhân dân à."
"Vừa trộm quần lót của người ta rồi lại chạy vào phòng ngủ......" Tưởng Vọng Thư đang nói hăng thì Đoạn Di đột ngột ngồi dậy, kinh hãi nói: "Này, cậu nói coi Thịnh Vân Trạch sẽ không cho rằng tớ quấy rối tình dục cậu ta chứ?"
Tưởng Vọng Thư: "Hừ nếu cậu ta mà là một Omega thì bây giờ chắc đã báo cáo cậu lên Cục Công An rồi."
Đoạn Di lại dựa vào trên ghế: "Vậy giờ tớ phải làm sao bây giờ?"
Cậu hãy còn trông cậy vào cột tin tức tố sống Thịnh Vân Trạch này đến khi hai mươi tuổi đấy.

Bây giờ quan hệ hai người căng như dây đàn thế này thì làm sao cậu có thể mượn tin tức tố được?
Hay đi trộm nữa?
Phỉ phui!
Cậu có bài học nhớ đời kia là đủ rồi.
Tưởng Vọng Thư còn chưa hiến cho cậu cái chủ ý ngu ngốc gì Đoạn Di đã lò dò nhích đến bên chỗ Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch mí mắt cũng chả thèm nâng đến một li, Đoạn Di cùng hắn kết hôn mười mấy năm sớm đã học thành thói quen với gương mặt đơ cứng của hắn, bất chấp mà mở miệng: "Ông......"
Hên là từ "xã" chưa kịp phọt ra đã bị cậu kịp thời nuốt lại.
Đoạn Di cưỡng ép sửa miệng: "......!Bạn học ơi, chuyện tối hôm qua đó đó, tớ không có ý gì khác đâu."
Thịnh Vân Trạch mở sách ra.
Đoạn Di không ngừng cố gắng: "Cậu đừng để trong lòng, kỳ thật tớ ——"
Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai nên cậu hạ quyết tâm dùng ánh mắt chân thành nhất cuộc đời nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch, cậu lớn lên gặp may, môi hồng răng trắng, không nảy nở như người ta mà mang nét trẻ con phì nộn, hai mắt nom như con chó nhỏ vô tội ngây thơ trong sáng, đuôi mắt rũ xuống, ai nhìn đều phải kêu một tiếng đồ tỏ vẻ dễ thương không biết xấu hổ.
Nhưng Thịnh Vân Trạch lại không chút nào bị sự dễ thương xỉu của cậu chạm đến, chỉ đáp lại cậu bằng ánh mắt của thỏ Tuzki: - -.

Khỉ thật......!Không biết vì cái gì mà cậu thấy cái ánh mắt này nhìn đâu cũng kiểu như thiếu đánh thế chứ nhờ!
Đoạn Di nuốt nước miếng: "Thịnh Vân Trạch, ngày hôm qua chắc cậu cũng có nghe cái vụ tớ xuyên không đó rồi nhỉ."
Cậu cắn răng một cái: "Không sai, tớ thật sự là đã xuyên qua đó, mặc kệ cậu có tin hay không nhưng hồi nghỉ hè vừa rồi đúng là tớ đã bị tai nạn xe cộ, cùng cậu ở một thế giới song song khác kết hôn, cậu là A còn tớ là O, chúng ta còn có hai đứa con trai nữa.


Cậu có từng coi qua tiểu thuyết xuyên không chưa, chính là cái loại xuyên qua thế thế đó.

Không hiểu sao sau khi đã ở đó hơn mười năm, tớ lại đột nhiên xuyên không về trở về! Hơn nữa khi quay lại dấu hiệu kết hợp tin tức tố cùng cậu còn không biến mất, nói cách khác tớ lúc nào cũng cần tin tức tố của cậu.

Đương nhiên là tớ sẽ không cưỡng bách cậu của hiện tại cùng tớ ở bên nhau, tớ cũng không phải là phường ác ôn bắt nam nạt nữ gì, tớ chỉ muốn cùng cậu giải thích rõ ràng trước đã là ngày hôm qua ấy, không phải là tớ tính trộm quần lót của cậu đâu, mà là muốn mượn một chút tin tức tố trên quần áo của cậu thôi......!này vẻ mặt của cậu như thế là sao?"
Thịnh Vân Trạch mắt lạnh nhìn cậu: "Có phải cuộc sống của cậu tẻ nhạt đến mức không có việc gì để làm không?"
Đoạn Di: =口=
Thịnh Vân Trạch tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt quan tâm dành cho người thiểu năng: "Nếu có thời gian thì cậu nên đến bệnh viện khoa tâm thần kiểm tra chút đi.

Nếu cần có thể quẹt thẻ của tôi."
Đoạn Di:......!Đáng khen cho một bá đạo tổng tài lão công, tui có nên cho anh một tràng vỗ tay không?
"Cậu không tin tớ!"
Thịnh Vân Trạch: "Cậu thử nói điều này với bất cứ ai xem, nghĩ xem có ai tin không?"
Đoạn Di: "Nhưng những gì tớ nói chính là thật sự mà!"
Cậu híp mắt nhìn Thịnh Vân Trạch: "Cái vẻ mặt kia của cậu lại là thế nào đấy? Có phải bây giờ cậu đang cảm thấy tớ chẳng những là một tên biến thái quấy rối Alpha hơn nữa đầu óc còn bị hỏng rồi không?"
Thịnh Vân Trạch lộ ra biểu tình "Trẻ nhỏ dễ dạy" đánh giá đúng trọng tâm: "Xem ra cậu còn có chút tự hiểu được mình."
Đoạn Di: "Mẹ nó!"
Cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, thất khiếu bốc khói: Nếu ông đây còn cùng cái bản mặt quan tài kia nói chuyện một lần nữa thì ông đây chính là chó......
"Đoạn Di, nãy còn tung tăng nhảy nhót chạy tới chạy lui mà sao trở về lại như du hồn vất vưởng vậy? Lại đây, uống miếng nước nào."
Đoạn Di trông như đã trở về với Chúa.
Thấy vậy Tưởng Vọng Thư liền an ủi nói: "Cậu cũng biết cái tính tình xấu của Thịnh Vân Trạch kia mà, sao lại cứ phải vo ve dán tới trước mặt hắn cái làm? Tớ nói không phải chứ......"
Hắn chần chờ: "Năm trước quan hệ của cậu với cậu ta ở trong trường rất kém, sao nghỉ hè quay về cậu lại như biến thành một con người khác, cứ thích trêu chọc vào cậu ta làm gì nha."
Tưởng Vọng Thư vỗ vỗ vai cậu, nghĩ rằng gần đây cậu cáu kỉnh vì chuyện của Nam Dã, liền an ủi: "Ôi thất tình mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Tuy rằng Nam Dã không nói gì đã chuyển trường nhưng......"
"Nam Dã?"
Đột nhiên Đoạn Di như ở trong mộng tỉnh lại.

Cậu ở trong cái thế giới song song kia mười mấy năm cơ hồ đã quên mất cái người tên Nam Dã này.
Người này là mối tình đầu của cậu, nói theo ngôn ngữ hàn lâm thì chính là: Bạn trai cũ.
Khi còn học cấp 2, thời điểm ngắn ngủi hai người còn chưa có phân hoá đã nói chuyện yêu đương non nửa năm, lúc đó nổi lên phong trào yêu sớm, sau lại vì cả hai đều phân hoá thành A mà tình yêu ngây ngô thở thiếu thời cũng không bệnh mà chết.
Ở giữa còn có một đoạn hiểu lầm, nhưng Nam Dã sau đó xuất ngoại cũng không hề liên lạc với Đoạn Di, sau khi về nước thì nghe nói cũng đã chuyển tới trường số 2, nhưng khác lớp, chuyển tới lớp 12/2.

Đoạn Di từ trong trí nhớ đào mãi mới ra một đoạn kí ức này, bấm ngón tay tính toán mới nhớ ra cũng mới xảy ra mấy ngày gần đây.
Tưởng Vọng Thư thở dài: "Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, hắn là A, cậu cũng là A, yêu đương AA không có tương lai đâu bồ ơi."
Đối với Tưởng Vọng Thư mà nói, đây là chuyện của ba năm trước.
Còn đối với Đoạn Di mà nói, chuyện cũ với Nam Dã đã là của hai mươi năm trước, cậu đến hình dáng Nam Dã năm cấp 2 trông như thế nào đều không còn nhớ rõ nữa.
Giờ phút này, cậu thực sự cảm nhận được nỗi cô đơn của một con sói đơn độc trước gió bắc: tại sao không có ai tin mình?
Đoạn Di lết mãi mới đến buổi chiều tan học, trước tiết tự học buổi tối cậu liền về phòng ngủ, ở trong ổ chó của chính mình mà đào bới một trận, đào ra được cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch.
Cậu nghiêm túc mà nhìn cái áo, sau đó đem cái áo ôm vào trong ngực, nước mắt nóng hổi: "Con trai, không phải ba ba không cần con, nhưng nếu không trả lại con, thân phận biến thái của ba ba trong lòng Thịnh Vân Trạch thực sự sẽ không thể cứu vớt được mất!"
Trước tiết tự học buổi tối, trường số 2 có 50 phút nghỉ ngơi ăn cơm chiều.
Phần lớn học sinh đều ở nhà ăn, trở về ký túc xá không nhiều lắm.
Đoạn Di lén lén lút lút từ ký túc xá của mình chạy ra, nghiệp vụ thuần thục dùng thẻ cơm của mình để mở cửa ký túc xá của Thịnh Vân Trạch.
Giường của Thịnh Vân Trạch ở tầng dưới, cạnh cửa sổ, bàn học cạnh giường, tủ quần áo là tủ thứ ba từ trên xuống.
Kéo mở tủ quần áo, ký túc xá yên tĩnh vang lên tiếng kẽo kẹt một cái, Đoạn Di nhắm chặt hai mắt.
Để trong tủ quần áo có phải như cố ý quá không ta? Mất ngày hôm qua, hôm nay liền xuất hiện trong tủ quần áo?
Thịnh Vân Trạch chính là người có chỉ số IQ cao nhất trong bài kiểm tra của tỉnh Z, chỉ số thông minh của Đoạn Di chỉ bằng một phần tư hắn mà cũng ngửi ra được sự vô lý rành rành ở đây, chẳng có lẽ Thịnh Vân Trạch lại không cảm thấy kỳ quái?
Đang lúc rối rắm thì từ cửa ký túc xá truyền đến tiếng vặn nắm cửa.
"Ủa? Sao cửa không khóa thế này."
Bạn học phòng 306 đã trở lại.
Đoạn Di đứng trong ký túc xá đang từ từ hóa đá, cửa bị đẩy ra từng chút một, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một dòng điện lóe sáng trong đầu, Đoạn Di liền chui vào trong ổ chân của Thịnh Vân Trạch.
Bạn cùng phòng: "Vân Trạch, sao chăn bông của cậu lại lộn xộn vậy? Lúc ra ngoài không gấp à?"
Thịnh Vân Trạch theo sau bước vào, mày nhăn lại, đi đến trước giường xốc chăn lên.
Chỉ thấy Đoạn Di ôm áo ngắn tay của hắn, cuộn tròn ở trên giường, mở to hai mắt nhìn hắn, gian nan mà vô tội chớp chớp, không tiếng động mở miệng nói: Hiểu......!lầm......!thôi......!ấy ơi......
Thịnh Vân Trạch:......
Đoạn Di:......
Giữa lúc cả hai đang lúng túng nhìn nhau thì trong đầu Đoạn Di liền rõ ràng vang lên một âm thanh vô cùng lãnh đạm nhắc nhở cậu:
"Lựa chọn:"
"A: Thú nhận thẳng thắn với Thịnh Vân Trạch rằng mình chỉ đi nhầm phòng ngủ, tiện thể muốn xem xem giường của cậu có mềm mại hay không mà thôi."
"B: Trả lại áo ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch và khóc lóc thảm thiết mà hô to ' Chồng ơi em sai rồi! Lần sau không dám nữa đâu! '"
"C: Nói với Thịnh Vân Trạch ' Áo ngắn tay chính là đây trộm, đây chẳng những muốn trộm đi áo ngắn tay của cậu mà còn muốn trộm luôn trái tim đằng ấy nha ~ ~ piu piu ~ bắn tim ~'"
Đoạn Di:......!A a a a a a a a a!
Cái đồ quỷ này —— con mẹ nhà mày......!Con mẹ nó sao mày còn tới nữa!
Còn có —— mày bị ám ảnh ý B với C đến mức nào thế! Ngày hôm qua rõ ràng đã xuất hiện cái lựa chọn đó rồi mà, nhớ hông!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui