Cố Quân Hi: “Chi Khản”.
Vành tai nóng bỏng cảm nhận được sự ấm áp phủ lên, Thẩm Chi Khản rụt cổ lại nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn Cố Quân Hi còn chưa kịp thu tay về.
Thẩm Chi Khản cảm thấy giọng điệu của mình không ổn cho lắm: “Sao thế?”
Cố Quân Hi: “Cậu không thoải mái hả? Tai rất đỏ”.
Trong mắt thiếu niên là lo lắng đơn thuần, khiến Thẩm Chi Khản tự chửi bới tư tưởng của chính mình.
Cậu bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Quân Hi còn chưa trưởng thành, mày là cầm thú đúng không?
Cậu hoảng hốt dời tầm mắt đi, đè xao động trong đáy lòng xuống, “Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng”.
Từ hôm đó về sau, Thẩm Chi Khản không bị bắt đi học muộn thêm lần nào nữa, ngày nào cũng đúng giờ xuất hiện trước cửa lớp học.
Ngô Yến vô cùng hài lòng với biểu hiện này.
Trừ chuyện đó ra, mỗi sáng Thẩm Chi Khản sẽ chuẩn bị riêng cho Cố Quân Hi một bình sữa nóng, ngày hôm trước sẽ hỏi thăm hôm sau nhóc muốn ăn gì, chủ động lấy nước cho nhóc mỗi khi giờ nghỉ giải lao đến, trực nhật hộ nhóc, còn giúp nhóc quản lý lớp học…
Thẩm Chi Khản: “Bạn nhỏ nên uống nhiều sữa, sau này mỗi ngày tôi đều mang sữa đến cho cậu nhé?”
Cố Quân Hi: “… Được”.
Thiếu niên dường như muốn phản đối gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cậu.
……
Trong tiết tự học, sau khi giáo viên thông báo về đại hội thể dục thể thao, một đám bạn học ầm ĩ ồn ào.
Thiếu niên đứng trên bục giảng lạnh lùng gõ bàn một cái, nhưng hiệu quả không được như ý, đám người ở phía cuối lớp chẳng sợ hãi gì.
“Hôm nay giáo viên có đi kiểm tra đâu, lớp trưởng, cậu đừng nghiêm túc quá”.
Cậu bạn học này không nghe lời quản lý của lớp trưởng lại còn kêu gọi đám bạn xung quanh cùng nhau tranh luận lớn tiếng hơn.
Chưa đợi Cố Quân Hi đứng lên, cậu bạn đang nói chuyện đã ôm cánh tay kêu ầm trời.
“Đệt mợ?”
Thẩm Chi Khản thu hồi cánh tay mới ném sách sang, ngồi im ở chỗ dựa tường bực bội lườm tới.
“Im miệng, mày ầm ĩ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tao đấy”.
Cậu bạn ầm ĩ nãy giờ xấu hổ cười cười, lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn lên bục giảng, thấy cậu thiếu niên ban nãy còn đang lạnh lùng khẽ mỉm cười với cậu, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy.
Cậu nhóc đang nói lời cảm ơn với cậu.
Thẩm Chi Khản nằm sấp lại mặt bàn, cảm thấy vành tai mình nóng bừng.
Cười đẹp mắt thật.
…..
Thẩm Chi Khản: “Cứ ngồi im ở đây, chuyện này để tôi xử lý”.
Cố Quân Hi: “Không sao, cứ để tôi làm”.
Thẩm Chi Khản: “Làm cái gì mà làm.
Tôi còn ở chỗ này sao có thể để cậu động tay được chứ? Ngồi xuống.”
Thẩm Chi Khản giơ tay ấn người về chỗ ngồi, nhìn cậu nhóc ngơ ngác chớp chớp mắt, chậm rãi mỉm cười.
Cậu cam tâm tình nguyện theo chủ nhiệm lớp đi thu dọn đồ đạc.
……
Tống Gia: “Chi Khản, mày thay đổi rồi.
Mày chưa từng đối xử tốt với tao như thế, có phải lớp trưởng đã bỏ bùa mê thuốc lú cho mày rồi không? Tao có còn là người anh em tốt nhất của mày không vậy?”
Là người anh em tốt nhất, nhưng anh em có thể so sánh với vợ sao?
Thẩm Chi Khản liếc cái tay đang khoác vai mình, còn chưa kịp trả lời, người đứng phía sau đã thu hút sự chú ý của cậu.
Cố Quân Hi: “Chi Khản”.
Thẩm Chi Khản: “Sao thế?”
Cố Quân Hi: “Cậu không cần phải đối xử tốt với tôi đến thế đâu”.
Quay đầu liền trông thấy nét mặt dịu dàng của thiếu niên, rõ ràng khóe môi vẫn đang mỉm cười nhưng trong mắt lại như đang muốn dứt bỏ cái gì đó, lộ ra sự bi thương.
Rõ ràng là không nỡ.
Trái tim bị đấm một cú thật mạnh, Thẩm Chi Khản vỗ cái tay bên vai, quay về chỗ ngồi, giơ tay mình phủ lên mái tóc mềm mại của cậu nhóc.
Nhìn người trước mặt ngẩn ngơ, trái tim Thẩm Chi Khản đập nhanh mấy nhịp, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng nghe nó nói mò, tôi thực sự muốn đối xử tốt với cậu mà”.
Tống Gia: “Chậc chậc chậc, Chi Khản à, tao không ngờ mày lại là loại trọng sắc khinh bạn.
Tao đau lòng quá, ái, mẹ kiếp!”
Thẩm Chi Khản thu bàn tay lại, cầm sách trên bàn ném vào người Tống Gia.
……
Tống Gia: “Chi Khản! Chút nữa sang phố ăn vặt nhé? Nghe nói bên đó mới có mấy quầy hàng mới.”
Thẩm Chi Khản: “Được, Quân Hi, có muốn đi cùng không?”
Tống Gia: “Cùng đi, cùng đi nào lớp trưởng.
Ăn đồ ăn trong nhà ăn trường mãi phát ngán rồi”.
Hai người họ dẫn theo Cố Quân Hi đi tới con phố ăn vặt đằng sau trường học, học sinh ở nơi đây rất nhiều, hai bên đường là những xe đồ ăn nho nhỏ, nào là bánh, nào là bạch tuộc nướng, nào là đậu phụ thối, kem ly…
Không may rằng kem ly chỉ còn lại một ly cuối cùng.
Thẩm Chi Khản cướp được trước tay Tống Gia, sau đó đưa cho Cố Quân Hi trong ánh mắt không thể tin nổi của thằng bạn
Một lát sau, Thẩm Chi Khản nhìn ánh mắt tha thiết chân thành muốn chia sẻ của người trước mặt, chậm rãi nếm một miếng kem, vành tai nóng bừng.
Được đút hai miếng kem, ánh mắt của Thẩm Chi Khản đã mập mờ hơn hẳn.
Không có cách nào khác, chỉ có mình cậu biết, lòng cậu đang mang ý đồ xấu.
……
Quan hệ hai người họ gần gũi hơn rất nhiều, nhưng chỉ giới hạn ở mức độ bạn bè.
Thẩm Chi Khản do dự không biết nên làm thế nào mới có thể tiến thêm một bước, ngày nào cũng lo nghĩ buồn rầu.
Gần một tháng sau, vào lúc tan học tối.
Thẩm Chi Khản đưa tiễn Cố Quân Hi tới cổng trường như thường lệ, vẫn như cũ có người lái xe tới đón cậu nhóc trở về, lần nào cũng là một người đó, chỉ là người này không hề xuống xe lại gần cổng trường, mà đợi đến tận khi Cố Quân Hi đi về phía mình rồi mới xuống mở cửa cho nhóc.
Lần này lại khác hẳn mọi khi, lúc tất cả tới cổng trường học liền trông thấy một kẻ để mái tóc ngắn ngủn màu vàng kim, đứng dưới ánh đèn ở cổng trường, đang cúi người nói chuyện với một cô gái nhỏ.
Không biết cả hai đối thoại gì với nhau mà cô gái bé nhỏ đứng trước mặt đã đỏ hồng cả khuôn mặt.
Tống Gia: “Ôi chao, anh bạn này vẫn phong lưu như thế hả? Sao hôm nay anh ta lại sang bên này rồi?”
Thẩm Chi Khản nghiêng đầu liền trông thấy người bên cạnh nhíu mày lại, nhưng rất nhanh, hàng lông mày đó đã giãn ra.
Kẻ tựa bên cánh cổng trường nói chuyện cười đùa ngẩng đầu lên, thấy nhóm người đi tới lập tức chào hỏi cô bé gái, đi lại phía họ.
Tống Gia: “Lớp trưởng, đây là người thân của cậu hả? Cảm giác có bắn đại bác cũng không tìm được điểm liên quan…”
Cố Quân Hi: “… Không có quan hệ huyết thống”.
Tống Gia: “Tôi biết mà”.
Cố Tư Lâm: “Anh em ruột không có quan hệ huyết thống”.
Thẩm Chi Khản quan sát anh ta, không có ấn tượng gì.
Người này là đứa trẻ chú Cố nhận nuôi sau khi cậu rời đi sao?
Tống Gia: “Người anh em, anh cao bao nhiêu thế? Nhìn qua chắc cũng phải được một mét chín nhỉ?”
Cố Tư Lâm hơi tiếc nuối lắc đầu, “Gần gần thế, một mét tám chín, chắc là không thể cao thêm nữa.
Xin chào, tôi là Cố Tư Lâm, là anh em ruột khác cha khác mẹ với cậu ấy”.
Tống Gia: “Gia đình hai người là gia đình tái tổ hợp hả?”
Cố Tư Lâm: “Xem là thế đi.
Tính tình em trai tôi không tốt cho lắm, phiền các cậu quan tâm nó nhiều hơn”.
Tống Gia: “Đừng khách khí, thật ra toàn là Chi Khản chăm sóc thôi, tôi chưa từng làm chuyện gì cả”.
Đối diện với tầm mắt của Cố Tư Lâm – kẻ đang ra vẻ cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho Cố Quân Hi – không hiểu sao, Thẩm Chi Khản lại cảm thấy khó chịu.
Giống như người bên cạnh cậu vốn thuộc về anh ta…
Thẩm Chi Khản: “Tính tình cậu ấy rất tốt, cũng rất ngoan, hoàn toàn không cần tôi chăm sóc”.
Cố Tư Lâm: “Rất ngoan?”
Trước ánh mắt nghi ngờ của người đối diện, lòng Thẩm Chi Khản thầm giật mình.
Tống Gia từng nói bạn học mới rất lạnh lùng, không thèm để tâm tới tình nghĩa con người… Nhưng Quân Hi trước mặt cậu xưa giờ luôn rất ngoan ngoãn…
Sắc mặt người bên cạnh bình tĩnh, người đối diện sau khi nghe thấy cậu khen Cố Quân Hi rất ngoan lại mím chặt môi, giống như đang nín cười.
Trong lòng Thẩm Chi Khản đã có suy đoán.
Hoặc nói thẳng ra rằng, bạn nhỏ chỉ ngoan trước mặt một mình cậu.
Suy nghĩ này mới xuất hiện, tâm trạng Thẩm Chi Khản thoải mái hẳn ra.
Dễ thương ghê.
Cố Tư Lâm: “Khụ, khụ.
Cái đó… Cậu chính là Thẩm Chi Khản phải không? Tôi thường xuyên nghe thằng nhóc này nhắc tới cậu.
Cậu không biết đâu, tôi nghe nó kể mình thích cậu nhiều đến mức tai sắp mọc cả kén rồi”.
…
Bạn học xung quanh đã tan học gần hết, bầu không khí gần như đóng băng.
Nhịp tim Thẩm Chi Khản như tạm dừng, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Quân Hi.
Thiếu niên cúi thấp đầu, tránh khỏi ánh mắt cậu.
Tống Gia: “… Ối đờ mờ?”
Nét mặt Cố Tư Lâm cứng đờ: “… Hai cậu, còn chưa biết hả?”
Tống Gia: “Đúng là lần đầu nghe nói tới… Tao đã tự hỏi sao hai đứa chúng mày lại có thể ăn ý như vậy mà! Giấu giếm tao hú hí với nhau hả! Áu!”
Thẩm Chi Khản đập đầu Tống Gia một cái, “Ngậm miệng”.
Cố Tư Lâm: “Ha ha ha… không còn sớm, chúng ta đừng đứng chặn cổng trường nữa.
Ngày mai gặp lại nha!”
Nói xong dẫn đầu chạy về phía con đường đối diện, đến bên xe rồi còn không quên quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt.
Tống Gia: “Chuyện gì thế này… Thôi, tao cũng đi trước nhá”.
Bên cổng trường chỉ còn lại hai người, Thẩm Chi Khản kéo quai cặp lên vai.
Vừa lúc cậu định xác nhận lại lời ban nãy trong miệng Cố Tư Lâm thì thiếu niên bên cạnh đã mở miệng trước.
Cố Quân Hi: “Chi Khản… Nếu như không thể chấp nhận thì cứ làm như không nghe thấy lời ban nãy, nhé?”
Sao có thể làm như không nghe thấy?!
Trái tim Thẩm Chi Khản tê rần, người trước mặt đã ửng đỏ đuôi mắt, dường như chỉ cần cậu nói ra lời từ chối, một giây sau sẽ bật khóc được ngay.
Cố Quân Hi: “Chúng ta có thể cứ làm bạn như thế này, tôi… sẽ không hi vọng xa vời đâu.
Cậu đừng áp lực quá”.
“Nếu như cậu ghét bỏ… cậu nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ rời đi”.
Ngay lúc người trước mặt định nhấc chân cất bước, Thẩm Chi Khản đã giữ cổ tay nhóc lại.
Mặc dù cậu đã cho rằng Cố Quân Hi thích mình, nhưng khi thực sự nghe được lời của nhóc, cậu vẫn rung động vô cùng, trái tim không cách nào bình tĩnh lại nổi.
Vô số lời nghẹn ở bên miệng, Thẩm Chi Khản bối rối không biết nên mở miệng thế nào.
Giằng co một hồi, cuối cùng cậu cũng quyết tâm.
Thẩm Chi Khản: “Cố Quân Hi, tôi thích cậu”.
“Tỏ tình ngay lúc này hơi qua loa nhưng tôi không thể nào coi như không nghe thấy lời ban nãy.
Tôi không muốn cậu bỏ đi, cũng không muốn chỉ làm bạn với cậu, tôi thích cậu”.
Nói một mạch hết những lời dồn nén suốt nhiều ngày ở trong lòng ra, tiếng tim đập cũng theo đó mà càng nhanh càng mạnh đến độ đinh tai nhức óc.
Thẩm Chi Khản nhìn người trước mặt, cảm thấy hiện giờ chắc chắn mặt mình đã đỏ bừng, hơi nóng xông thẳng vào não bộ, thiêu đốt cậu đến mức không tìm được bắc nam.
Bàn tay bị túm ngược trở lại, biểu cảm cẩn thận thăm dò có chút không dám tin của Cố Quân Hi hiện rõ trong đáy mắt cậu, thiếu niên mừng rỡ không thôi.
Thẩm Chi Khản căng thẳng chăm chú nhìn vào nhóc, giọng nói cũng run run: “Cho nên, cậu có thể trở thành bạn trai của tôi chứ?”
Người trước mặt cong mày cong mắt nhẹ nhàng mỉm cười, ánh đèn sáng ngời chiếu lên người nhóc, trong mắt như chứa vô vàn ánh sao, dưới sự chờ đợi của cậu, nhóc khẽ gật đầu.
Thiếu niên tiến lại gần cậu, hơi thở không thuộc về mình dựa vào ngực cậu, vòng tay ôm eo cậu.
Yết hầu Thẩm Chi Khản lăn lăn, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ, nương theo giọng nói hấp dẫn của thiếu niên dường như có cả tiếng cười khe khẽ, bày tỏ tâm tình vui vẻ của người đang dựa vào vai cậu.
Cố Quân Hi: “Anh ơi…”
Thẩm Chi Khản vươn tay vuốt vuốt lưng nhóc, nghe được xưng hô quen thuộc với mình, nhịp tim vất vả lắm mới khống chế được lại tăng lên.
Cố Quân Hi: “Bạn trai, mai gặp lại”.
Thẩm Chi Khản cảm thấy mình không thể khống chế nổi nụ cười bên môi nữa rồi.
“Mai gặp lại, ngủ ngon”.
Thẩm Chi Khản nhìn theo Cố Quân Hi đi sang vỉa hè đối diện, hình như đang cầm món đồ gì đó đưa cho người ngồi trên ghế lái, sau đó nghiêng người vẫy tay với cậu, đôi môi hé mở.
Thẩm Chi Khản vẫy tay đáp lại.
“Tạm biệt”.
Trên đường về nhà, Thẩm Chi Khản ngắm nhìn đèn đường đang sáng tỏ, cảm thấy hình như con đường này khác với mọi khi.
Ánh đèn hình như sáng hơn một chút.
Thẩm Chi Khản đưa tay đặt lên lồng ngực của mình, vẫn còn cảm nhận được nhịp tim không ổn định.
Khóe môi nở nụ cười, cậu lại nhớ tới tình cảnh ban nãy.
Yêu đương.
Còn là yêu đương cùng Cố Quân Hi nữa.
Từ giờ trở đi, cậu cũng thành người có người yêu rồi.
Trong nhà vẫn bật ánh đèn ấm áp như thường lệ, trên bàn có hộp giữ nhiệt chứa bữa khuya mẹ để phần.
Thẩm Chi Khản im lặng ăn hết bữa khuya, rửa bát, quay về phòng lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp đổ xuống từ trên đỉnh đầu, Thẩm Chi Khản đặt tay lên mặt tường lạnh lẽo, trong không gian không quá rộng rãi, mùi hương caramel ngọt ngào từ rượu rum tản mát khắp phòng.
(*) Rum đen mang màu nâu, đỏ hay màu sẫm đặc trưng, dễ dàng nhận biết khi nhìn thấy chúng.
Rượu rum đen trải qua 2 lần chưng cất nên nồng độ cồn của rượu rất mạnh.
Chúng được ủ trong thùng gỗ bị đốt với lớp than đen bên trong với quá trình ủ rất lâu.
Dòng rượu này mang hương vị đa dạng hơn với những vị độc đáo của gia vị, mật đường và caramel.
Thẩm Chi Khản đè xuống nỗi nhớ trong lòng, mở van nước lạnh.
Một lát sau, cậu phát hiện ra nồng độ pheromone trong không khí không những không giảm xuống theo tâm tình bình tĩnh lại của mình, ngược lại còn không ngừng tăng thêm.
Cậu kéo cửa kính, cầm thuốc ức chế dưới ngăn kéo bên dưới bồn rửa tay ra ngoài, thuần thục tiêm cho mình một mũi.
Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đôi mắt hơi đỏ, xao động quanh mình theo tác dụng của thuốc ức chế chậm rãi giảm xuống.
Thẩm Chi Khản mở cửa sổ thông gió, sau khi tỉnh táo lại, cậu ra khỏi phòng tắm.
Kỳ mẫn cảm của cậu tới rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...