Sau khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, trong lòng Mikey liền dâng lên một suy nghĩ khiến cho hắn cực kì khó chịu.
Hắn từng nghe Draken nói rằng bố nuôi của hắn năm nay cũng chỉ mới bước qua ngưỡng cửa tuổi ba mươi, có nghĩa là năm Draken bảy tuổi thì đã được bố của hắn nhận nuôi, mà cả hai người lúc đó cũng chỉ chênh nhau đúng mười tuổi.
Một người đàn ông trưởng thành thì phải nói ngưỡng cửa 30 là độ tuổi cực kì sung mãn và rực rỡ, là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông thực thụ.
Còn chưa kể, bố của Draken sở hữu một vẻ ngoài cực kì nổi bật, từ cách ăn mặc cho đến kiểu tóc đều theo hướng phương Tây, vừa rồi tuy ông ta nói rằng Takemichi là người yêu của Draken nhưng lời thốt lại mang một cảm giác rất hiển nhiên, không thực sự nghiêm túc cũng không quá để tâm.
Thừa biết Draken sẽ giở trò nhưng không nghĩ đến hắn thật sự ngu ngốc đến nổi để cho bố của mình để ý người mình tự tay mang đến.
Năm ngón tay khẽ siết chặt, Mikey không còn cách nào khác, đành quay lưng đi ra ngoài rồi gọi một cuốc điện thoại.
Áp tai vào phía cánh cửa nghe lén, Rindou vừa có xúc động muốn xông vào vừa tò mò rốt cuộc xem bọn họ đang nói và làm cái gì ở trong kia.
Thấy hành động mờ ám của Rindou, Ran từ từ đi đến, vỗ vào vai người em đang có hành động cực kì lỗ mãng.
Hắn nhíu mày hỏi:"Em đang làm gì?"
Thành thật trả lời một câu hiển nhiên.
"Nghe lén chứ gì."
Rindou tự hào nói.
Bất lực nhìn Rindou, Ran nhíu nhíu mày.
"Cửa cách âm, em không phải bị lú lẩn rồi đó chứ?"
Đem Rindou kéo ra, Ran ra dáng một người anh trai thực thụ mà khuyên ngăn Rindou nên dừng lại trước khi cả hai bị chú ý đến.
Luyến tiếc ly khai cánh cửa đang chứa vô vàn bí mật trong kia, Rindou lủi thủi theo Ran đi ra ngoài.
Cũng may hôm nay Chifuyu cùng Baji đến trễ, bằng không với cá tính của hai người thì chuyện đạp cửa cướp người không phải là chuyện gì đó đáng ngạc nhiên.
Ở trong một căn phòng được trang trí đơn giản, Takemichi ngồi bắt chéo chân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bố Draken, từ khi bước vào đây thì ông ta liền đứng ở cửa sổ rồi đưa mắt nhìn ra ngoài thật lâu, ngay cả một câu muốn nói cũng không nói với cậu.
Không mất quá nhiều thời gian đã có thể thích ứng với sự hiện diện của ông ta, Takemichi không chút ngần ngại mà tự rót một ly trà để uống, chỉ tiếc là trà này còn quá nóng, Takemichi vì không để ý mà làm phỏng cả lưỡi.
Nghe thấy tiếng than của Takemichi, bố Draken quay đầu nhìn một chút liền đoán được cậu đang gặp phải rắc rối gì, đi đến rót cho Takemichi một ly nước lạnh, bố Draken cười nhẹ:"Con vẫn hấp tấp như vậy, quả là một chút cũng không thay đổi."
Đem ly nước được rót từ tâm của người kia nâng lên, Takemichi thành thật uống vào, cảm giác như được chữa lành kịp thời, Takemichi ngửa đầu, thở phào một hơi...
Nghe câu nói không chút đầu đuôi của bố Draken, Takemichi nhíu mày, vì hình như đây là lần thứ hai cậu bị câu nói của người này làm cho khó hiểu.
Tựa như bọn họ đã thân quen từ lâu.
Đem ngụm nước cuối cùng uống vào, Takemichi đặt ly xuống.
Chiếc găng tay rớt xuống đất, theo phản xạ, Takemichi cúi người nhặt lên.
Đúng lúc này, một chiếc hình xăm ở mu bàn tay của bố Draken đập vào mắt cậu.
***
"ASA từ trước đến nay luôn hoạt động theo nhóm nhưng một trong chúng ta lại không có biểu tượng gì để chứng minh chúng ta cùng một đội cả, Alex, cậu nghĩ sao?"
Người được gọi là Alex đưa mắt từ phía quyển sách rồi nhìn lên Sam, hắn thản nhiên mấp môi nói:"Không có ý kiến."
"Gì chứ? Nhạt nhẽo! Alina, còn anh thì sao?"
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng mọi quyền quyết định thuộc về đội trưởng nên tôi vẫn chỉ có thể nói theo Alex thôi..."
Ngừng một chút, Alina nói tiếp:"Hay là hỏi Sohara đi, cậu ấy tuy không phải thành viên chính thức nhưng cũng được đội trưởng công nhận mà."
Đứng một bên khoanh tay, Sohara hai mắt nhắm nghiền, tựa như không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Sena, em im lặng như vậy là cũng có suy nghĩ giống bọn họ?"
Một người được xem là có độ tuổi nhỏ nhất trong số bọn họ được kêu tên, Sena tay đang đánh game thì oa oa mở miệng.
"Sao không tìm một cái gì đó mà có thể mang theo suốt đời, đội trưởng từng nói ASA sớm muộn cũng sẽ tan rã, chi bằng giữ lại một điều gì đấy để làm kỉ niệm."
Có thể nói từ đầu đến cuối chỉ có Sena là hợp ý với Sam nhất lên không đợi tất cả mọi người cùng đồng ý thì Sam là thay mặt tổng thể lên tiếng.
"Cứ quyết định vậy đi."
"Sao vậy? Hình như các cậu đang bàn chuyện gì đó?"
"Đội trưởng."
Vừa nhìn thấy đội trưởng thì Alina đã nhấc chân đi sang phía anh.
"Chúng tôi đang nghĩ xem liệu có nên làm cái gì đó để làm kỉ niệm trước khi tan rã hay không..."
"Là vậy sao?"
Vỗ vỗ đứa trẻ đang say sưa ngủ trên tay, đội trưởng ngồi xuống chiếc ghế vừa được Sohara mang đến.
"Nhóc con vẫn ngủ sao? Đã muộn như vậy rồi!"
Sự xuất hiện của đội trưởng cùng đứa trẻ khiến Sena đang dở trận game cũng phải buông vội mà chạy đến đùa nghịch vào cái mũi nhỏ của thằng bé.
Khúc khích cười, Sena vui vẻ nhéo hai má của nhóc con rồi hí hửng lên tiếng:"Sau này em bé lớn thêm một chút thì em dạy nó chơi game được không! Em muốn nó sẽ học một cái thói quen gì đó của em."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn nhóc con-"
"Thôi đi Alina, cậu muốn nó học luật giống cậu sao?"
Bị Alex châm chọc, Alina cũng không buồn giận mà chỉ nhún nhẹ vai.
"Tất nhiên là không mặc dù tôi rất muốn, nhưng cá nhân tôi chỉ mong thằng bé sẽ không bị thiệt thòi trong những cuộc cãi vả, ít nhất thì có thể dùng chút lí lẽ để đôi co với người ta."
Cười khinh bỉ trước suy nghĩ trẻ con của Alina, Alex ở trên tay đội trưởng bế nhóc con lên rồi hôn nhẹ vào mặt nó, cả đôi mắt ôn nhu mà nhìn đứa trẻ đang nằm gọn trong tay mình:"Vậy chi bằng để tôi dạy nó những kiến thức về phòng ngự và phản kháng, nhóc con từ nhỏ đã yếu ớt như vậy, thay vì học đánh nhau thì nên học cách chống cự thì hơn."
"Sena, Alina và Alex đều có hướng đi rồi, Sam, còn cậu?"
"Hm...sở trường của tôi là dùng dao, chi bằng dạy thằng bé cách dùng dao đi."
"Con trai tôi sẽ không bị các cậu bốc lột đó chứ?"
Đưa tay bế lại con trai, đội trưởng lia mắt sang Sohara vẫn đang đứng im lặng nhìn bọn họ.
Đưa chân đi đến chỗ của Sohara, đội trưởng đem nhóc con đã sớm tỉnh đặt vào vòng tay hắn rồi đưa ra mệnh lệnh.
"Sohara, tôi biết cậu vừa nhận một đứa trẻ làm con nuôi nên một tháng tới đây trước khi cậu bị khai trừ hoàn toàn thì hãy toàn tâm dạy con trai tôi cách uống rượu đi!"
"Đội trưởng? Nó còn nhỏ..."
"Không sao, đây sẽ là rượu do chính tôi điều chế, ở nơi này, nếu bị chuốc say thì sẽ phiền lắm, cậu hiểu ý tôi đúng không?"
Ở trong lòng Sohara cọ quậy, đứa trẻ vẫn luôn được gọi là nhóc con từ từ mở mắt, nó lẩm bẩm:"Biểu tượng...hình xăm, Alex và Sam sẽ xăm một con hổ lớn ở chân, còn Sohara và Sena sẽ xăm một con rồng lớn ở tay, riêng đội trưởng và Alina thì sẽ xăm ở bả vai một đôi chu tước, vậy là không lo mất nhau rồi."
***
"Tay Thiên Long, chân Bạch Hổ, bờ vai Chu Tước, vì một giấc mơ trẻ con mà cả sáu người chúng ta đều vì con vẽ lên cơ thể mình một hình xăm tương tự như vậy! Điều này, cũng là minh chứng cho ASA đã từng tồn tại là vì ai, và tan rã cũng là vì ai...Takemichi, Sohara, con còn nhớ tên của người này không...?"
Sohara...
Sohara...
Bịch.
Tiếng găng tay rơi xuống nền nhà, Takemichi cả người run rẩy, đôi mắt rưng rưng.
Tiến đến gần một bước để nhìn thật kĩ, bởi vì Sohara luôn xuất hiện ở tổ chức với một chiếc mặt nạ nên cậu không hề biết đằng sau lớp nguỵ trang kia chính là người có gương mặt như thế nào, nay lại được chính chủ nhân thừa nhận, cậu sao có thể tránh khỏi cảm giác vừa sửng sốt vừa bàng hoàng.
"Sohara...chú thật sự là Sohara...là gia đình của con sao?"
Đưa tay chạm nhẹ vào nước mắt nơi khoé mi của Takemichi, Sohara gật đầu:"Ngày hôm qua khi nhìn thấy con ta đã kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì ngoài việc mời hai đứa ngồi xuống cùng ăn cơm, Draken là người mà ta từng nhắc đến, cũng là đứa con trai ta yêu thương nhất."
"Nghe con cùng Draken là một đôi, ta thật sự rất bất ngờ, thật không nghĩ đến con lại đi theo con đường của đội trưởng."
Cảm động chưa được lâu thì Takemichi đã phải vội ngẩng đầu lên, đưa tay xua xua, Takemichi phủ nhận:"Không đâu, em cùng Draken không phải loại quan hệ đó, là cậu ta muốn em giả vờ để không bị chú ép kết hôn thôi."
"Ép kết hôn?"
Sohara kinh ngạc:"Ta nào có ép nó kết hôn, tuy cô gái ngoại quốc kia thật sự có chút ngưỡng mộ Draken nhưng căn bản chưa từng nghĩ đến việc kết hôn."
"..."
Là vậy sao...?
Điều đó có nghĩa mục đích thật sự của Draken ngày hôm qua, thật ra là muốn làm người phụ nữ được chính hắn giới thiệu là người phụ nữ của bố hắn kia ghen chăng ?
Nếu là vậy thật thì Sohara của cậu phải làm sao đây...
"Chú! Tối nay chú rãnh không, em-"
Rầm rầm rầm rầm.
Cánh cửa tội nghiệp đột nhiên bị người ta đánh cho vài cái thật vang dội, Takemichi ngơ ngác nhìn sang một bên, hoàn toàn không rõ là đang có chuyện gì xảy ra.
Theo chân Sohara đi mở cửa, Takemichi ló đầu nhìn ra ngoài.
Kinh ngạc thay, cái con người lỗ mãng vừa rồi thế mà lại là Draken.
Từ trên xuống dưới một thân sang trọng, Takemichi nhíu mày khi ngửi được từ hắn một hương nước hoa ngào ngạt của phụ nữ.
Mắt liếc nhìn lên chiếc cổ trắng của Draken, Takemichi nhất thời đen mặt.
Liếc nhìn sang Sohara, Takemichi có chút không cam lòng mà mỉa mai một câu.
"Chú, chú nhớ để ý những người xung quanh, nhỡ đâu lại có móng độc đang nằm dưới lớp chăn đấy."
Hơi kinh ngạc nhìn sang Takemichi, Sohara gật nhẹ đầu rồi mỉm cười:"Vừa rồi con nói tối có rãnh không đúng chứ, bất cứ lúc nào cũng được, có gì cứ gọi cho ta là được rồi, à, còn có cái này."
Lấy từ ví ra một chiếc thẻ màu vàng cực kì chói loá, Sohara nhét vào tay Takemichi rồi xoa nhẹ đầu cậu, nói:"Người con ốm quá, nhớ giữ gìn sức khoẻ."
"Bố, người bố nên quan tâm không phải là con sao...?"
Không một chút khách khí nắm lại cánh tay của Sohara đang đặt trên đầu của Takemichi xuống, Draken cố rặn ra một nụ cười.
"Đây là người yêu con, con tự lo được."
Thấy thái độ khác thường của Draken, không biết là ông đã suy nghĩ gì đó mà nhất thời cười nhạt, lạnh lùng buông ra một câu:"Takemichi đã nói cả hai đứa thật ra chỉ là diễn kịch, con căn bản không cần gây thêm phiền phức cho ta."
Đứng một bên gật đầu phụ hoạ, Takemichi nhìn thấy Sohara đang có ý định đi về thì cậu cũng tính lon ton chạy theo tiễn, thế nhưng đi chưa được hai bước thì đã bị Draken nắm tay kéo lại.
Cung kính cúi đầu đưa tiễn bố nuôi đi, Draken xong chuyện liền quay đầu trừng mắt với Takemichi, ngại việc mọi người đang nhìn nên Draken chỉ có thể buông tay ra, để lại cho cả hai một khoảng không gian để thở.
Vừa rồi vẫn còn đang ngủ trong nhà thì hắn đã nghe Mikey ầm ĩ gọi điện, vừa nhấc máy lên một cái thì đã nghe hung tin là bố nuôi hắn đến tìm Takemichi.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều mà lao đầu chạy thẳng đến trường quay gấp, Draken cả người nóng ruột nóng gan vì sợ bố của hắn sẽ gây khó dễ cho Takemichi, thế nên mới có sự việc lỗ mãng gõ cửa như vừa rồi.
Ai mà ngờ cậu và bố không những hoà trên hợp dưới mà sự thật rằng cả hai không phải người yêu cũng bị bại lộ.
Tức giận siết chặt tay, Draken có chút không cam tâm.
Một buổi sáng kết thúc rôm rả, bởi vì tưởng Takemichi sẽ nghỉ thêm một hôm nên căn bản đạo diễn đã phân phối hết cảnh quay cho tất cả mọi người rồi, thành ra ngày hôm nay Takemichi đến đây cũng chỉ giống như là đến tham ban một buổi.
Giữa giờ ăn trưa, còn chưa kịp ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh thì Takemichi đã bị một người nào đó túm tay lôi vào.
***
Spoil:
ASA là một tổ chức làm việc dưới trướng của chính phủ bao gồm:
1.
Đội trưởng: Bố của Takemichi, Hanagaki Simon.
2.
Alina: Một luật sư lớn, sau này sẽ tham gia vào một vụ kiện giải oan cho Takemichi, có sự góp mặt của Raito ( bạn thân của Takemichi, cũng là luật sư )
3.
Sam: Nghề nghiệp không ổn định, hiện tại là ông chủ của Started gồm nhiều thành viên, sau này cùng Hanma và Kisaki trở thành bạn.
4.
Alex: Bác sĩ, hiện tại không ở Nhật Bản, là người nắm giữ bí mật về bệnh của Takemichi ( liên quan đến Inui )
5.
Sena: hiện đang là giáo sư, sau này sẽ trở thành bạn của Wakasa, sẽ được bổ sung thêm theo tiến độ mạch truyện.
6.
Sohara: Bố nuôi Draken, vì Draken mất dạy nhất truyện nên phải có chống lưng, thế thôi.
Sự kiện tiếp theo sẽ liên quan đến quá khứ của Kazutora, Smiley & Angry, đan xen sẽ là cuộc gặp gỡ của Koko và Inui cùng với Takemichi ( có sự xuất hiện của nhân vật phản diện )
Nhắc nhở: Không được chửi nhân vật, bất cứ ai thêm vào cũng là chìa khoá để giúp Takemichi sau này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...