Hôm nay Seidou im lặng một cách bất bình thường.
Muốn hỏi nguyên nhân? Ta phải nói đến sự kiện xảy ra vào sáng hôm nay.
Sáng sớm Kuramochi Youichi mới vừa tỉnh, liền thấy Sawamura ngồi đưa lưng về phía anh.
Kuramochi " Nha ha " một tiếng liền nhảy xuống giường, đạp cho Sawamura một cước " Sawamura, sáng sớm không đii vệ sinh cá nhân còn ngồi ở đây làm gì hả?? "
Một lúc lâu sao Sawamura cũng không đáp lại, Kuramochi cảm thấy có gì đó không đúng, anh tiến lên dùng lực kéo cậu qua đối diện với bản thân " Này, Sawamura senpai đang nói chuyện với cậu đấy!! "
Khi ánh mắt anh chạm vào thiếu niên trước mắt, cả cơ thể Kuramochi như bị đông cứng tại chỗ.
Chỉ thấy trên khuôn mặt cậu tràng đầy nước mắt, mũi hồng hồng, đôi mắt có lẽ vì khóc quá lâu nên đã sưng, lông mi thấm nước mắt của chính bản thân cậu đã ướt đẫm, nước mắt vẫn đang chảy xuống sàng nhà lạnh lẽo không ngừng.
“ Này! Sawamura cậu khóc được rồi!!! Không đúng! Cậu sao lại khóc? Ai làm gì cậu?? " Kuramochi đầu tiên là có chút vui sướng nhưng ngay sao đó liền phản ứng lại.
Đây không phải thời điểm ăn mừng, Kuramochi vụng về vỗ vỗ lưng Sawamura.
“Sawamura, cậu có chỗ nào không thoái mái sao? Như thế nào lại khóc?” Không giống bình thường giọng nói lúc này của Kuramochi rất nhẹ nhàng và đầy ôn nhu.
Masuko nghe được động tĩnh cũng đứng dậy lại xem xét, đầu tiên là hoảng loạn vỗ vỗ bả vai Sawamura, theo sau nghi hoặc nhìn phía Kuramochi.
“Masuko _senpai, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!! Sáng sớm thức dậy đã thấy cậu ta như vậy rồi!! ” Kuramochi vội giải thích nói.
Theo sau càng ngày càng nhiều người tụ tập ở phòng kí túc số 5, nhìn Sawamura đang yên lặng khóc thút thít, ai cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, mọi người đều vò đầu bức tay suy nghỉ biện pháp.
Chris tiến lên phía trước, anh ngồi xuống đưa tay lau đi những giọt nước mắt đọng nơi khoé mắt của Sawamura, nở nụ cười đầy ôn nhu nhẹ giọng dò hỏi: " Sawamura em làm sao vậy?? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?? Vì sao lại khóc?? "
Sawamura lắc lắc đầu một lời cũng không nói, yên lặng mà rơi nước mắt.
“Uy uy! Kuramochi! Không phải cậu đem Sawamura đánh đến khóc đâu đúng không?? ” Miyuki không có hảo ý nhìn Kuramochi.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía của Kuramochi, Ryousuke cười tủm tỉm nói " Thì ra là vậy sao, Kuramochi?? "
Kuramochi cười gượng lui về phía sau một bước “ Không phải a!! Tôi không có!! Sáng sớm thức dậy đã thấy Sawamura như thế rồi!!!!! " Nói xong lại hung ác trừng Miyuki một cái “ Tên khốn! Đừng nói mấy lời khiến người khác dể hiểu lầm như thế a!!! "
Ryousuke tiến lên cẩn thận nhìn nhìn mặt Sawamura, duỗi tay nhéo nhẹ chớp mũi đã đỏ bừng của Sawamura “ Không sao, khóc cũng xem như là chuyện tốt nhưng nếu cứ khóc liên tục thì lại không tốt lắm, ai đó mau đii tìm giám sát đến đây điii.
”
Giám sát Kataoka và Takashima Rei nghe tin rất nhanh chóng tìm đến kí túc số 5, đầu tiên là nhờ đội y tế kiểm tra cho Sawamura, nhưng sau khi kiểm tra xong đội y tế cho biết kết quả rằng thân thể Sawamura vô cùng khoẻ mạnh họ không tìm ra nguyên nhân vì sao Sawamura lại khóc liên tục như thế.
Nhìn Sawamura vẫn còn đang khóc thút thít, họ quyết định kiến nghị giám sát nên đem Sawamura đii bệnh viện nhìn một chút.
Sau đó, Takahashi nhanh chóng mang Sawamura đii bệnh viện, nhưng sau khi làm kiểm tra tổng quát xong họ vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Nhìn Sawamura đang rơi lệ đầy mặt, Takashima có chút đau đầu không biết phải làm sao.
Takashima Rei giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu lôi kéo Sawamura hướng khoa tâm lí của bệnh viện mà chạy.
Bác sĩ nghe xong Takashima Rei miêu tả sau, ôn hòa nhìn Sawamura, ôn nhu dò hỏi, “Sawamura-kun, thân thể có cái gì không thoải mái sao?”
Sawamura lắc lắc đầu.
“ Có phải hay không nơi này cảm giác rầu rĩ, không thoải mái?” Bác sĩ đưa tay để ở vị trí ngực phải hỏi.
Sawamura chần chờ một hồi, chậm rãi gật đầu.
Bác sĩ cười cười, “Không có quan hệ, đây là cảm xúc của Sawamura-kun, không cần sợ hãi!”
Sawamura lấy tay đặt lên vị trí ngực phải, vẻ mặt đầy sự nghii hoặc, đây là cảm xúc của mình sao? Bác sĩ thấy thế hướng về phía cậu cười cỗ vũ, sau đó quay sang chỗ Takashima nói " Là như thế này, vừa rồi cô cũng nói đứa nhỏ này từ nhỏ có chướng ngại về mặt cảm tình, cho nên từ nhỏ thằng bé không thể cảm nhận đến cảm xúc của chính mình nhưng điều đó không đại biểu cho việc thằng bé không có cảm xúc, chỉ là những cảm xúc vẫn luôn bị đọng lại mà thôi ".
“Mà hiện tại thằng bé đã có thể chậm rãi cảm nhận được những cảm xúc đó, những cảm xúc bị dồn nén trước giờ đang cùng nhau tìm trở về, nên sự dao động cảm xúc của thằng bé kịch liệt hơn so với những người bình thường.
Bản thân chính đứa nhỏ này cũng có thể bị chính những cảm xúc dao động mãnh liệt này làm cho sợ hãi, nên lúc này các người phải kiên nhẫn dẫn đường cho thằng bé từng chút một, chờ thời kì này qua đii thì hẳn là thằng bé có thể khôi phục bình thường.
”
“Tốt! Tôi đã hiểu!”
Đi ra khỏi bệnh viện, Takashima nhìn Sawamura một cách ôn nhu, nhẹ giọng ôn thanh nói “Sawamura, chúng ta trở về đi thôi ” Thật tốt quá! Trở về phải lập tức báo cho mẹ của Sawamura mới được!!!
Sawamura chậm rãi ngừng khóc, cậu gật gật đầu " Ân "
Sau khi trở về, Takashima nói rõ tình huống của Sawamura cho mọi người, ai nấy đều cảm thấy cao hứng thay cho Sawamura từ tận đáy lòng.
Chris sờ sờ đầu Sawamura, trấn an nói “Sawamura, những thứ này đều là cảm xúc của cậu, không cần phải sợ hãi, từ nay về sau nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái liền nói ra được không??”
“ Vângg!”
“Vậy có thể nói cho tôi biết sáng hôm nay cậu tại sao lại khóc không??”
Sawamura ngẩng đầu, đem những khuôn mặt vui vẽ, lo lắng, quan tâm của tất cả mọi người thu vào đáy mắt.
Khép nhẹ mắt xuống, thanh âm thiếu niên mềm mại nói “ Thời điểm rời giường sáng hôm nayyy bị đụng đầu.”
Mặt ai nấy đều chảy dài ít hắc tuyến, đồng loạt trầm mặc không nói, nguyên nhân này làm bọn họ không biết như thế nào tiếp thuu.
Thật đấyy! Không phải chứ!! Cậu trước đó bị rãy răng và xuất huyết trong khuôn miệng cũng không hé răng rên một tiếng a!!!!
Chris giống như là đang khen thưởng xoa xoa đầu Sawamura " Bây giờ còn đau không? Về sau có vấn đề phải nói ra nếu không mọi người sẽ lo lắng "
“ Vângg!”
Vì như thế khii hôm nay đến phiên Miyuki tiếp bóng của Sawamura, thêm một lần nhận được một quả ball, Miyuki nhịn không được gỡ mặt nạ của Catcher xuống nở nụ cười xấu xa mở miệng kích thích Sawamura " Hoàn toàn không ném được bóng tốt nha~~ Cậu như vậy thực sự có được không? Như này sẽ bị Furuya bỏ xa lại phía sau nha ~~ Lại không ném được vào vùng an toàn tôi liền đii tiếp bóng của Furuya nha ~~ "
Động tác Sawamura dừng một chút, đứng yên tại chỗ, nghẹn một chút, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống,hít hít mũi, bộ dáng thật đáng thương.
Miyuki hoảng loạn đứng lên, “Ai? Cậu đừng khóc a! Tôi không tiếp bóng của Furuya!! Đừng khóc a!”
Sawamura cũng không nhìn Miyuki, khép mi mắt, lông mi ướt dầm dề khép hờ che đii đôi kim sắt đồng tử, nhấp môi, nhỏ giọng nức nở.
Miyuki chân tay luống cuống vỗ vỗ lưng Sawamura, sau đó lại thử thăm dò duỗi tay đem cậu ôm vào trong ngực, ôn nhu trấn an nói, “Đừng khóc, được không?”
Sawamura hít hít cái mũi, đứt quãng mở miệng, “Mi, Miyuki tiền bối không nghĩ tiếp bóng của tôi, là, là chán ghét tôi sao?”
“Như thế nào sẽ chán ghét cậu được? Thích đều…… Khụ khụ, tóm lại tuyệt đối sẽ không chán ghét cậuu.”
“Thật sự? Chúng ta đây......chúng ta ngoéo tay đii!” Vẫn đang khóc nhưng khii nghe Miyuki nói Sawamura đưa tayy lên lao nước mắt, đưa ngón trỏ về phía trước, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn chầm chầm Miyuki.
Miyuki · si hán · mắt kính · Kazuya gặp 1000 điểm bạo kích, HP về 0, sau tai đỏ lên như nhỏ máu nhưng vẫn vờ bình thường đưa tay ra " Kéo......, ngoéo tayy, ngoéo tayy "
Cả ngày hôm nay Kuramochi luôn cố ý né tránh Sawamura, còn không phải tại hôm nayy Sawamura rất dể khóc sao, sáng sớm đụng vào tường một chút liền khóc lâu như vậy.
Nếu lỡ bản thân anh không chú ý một chút chỉ sợ Sawamura khóc đến vỡ cả tuyến lệ.
Rốt cuộc phương thức anh và Sawamura ở chung hằng ngày không phải nói sữa là sữa được ngay.
Nếu lỡ làm cho Sawamura khóc, đừng nói đến trong lòng anh sẽ có cảm giác tội lỗi, Ryou-san chắc chắn sẽ khiến anh sống không bằng chết!!!
Nhưng đến khiii Sawamura phồng má đến chắn trước mặt anh kia, Kuramochi không cấm thở dài, chuyện nên đến muốn ngăn cũng không được.
Anh nở nụ cười tự mình cho là ôn hoà mở miệng dùng giọng ôn nhu hỏi " Ừm..
Khụ, khụ Sawamura, có việc gì sao? ”
Sawamura không lên tiếng, liền như vậy nhìn chầm chầm Kuramochi.
Trán Kuramochi chậm rãi nổi đầy gân xanh, kiên nhẫn dần bị xói mòn, anh hít sâu một hơi chuẩn bị vòng qua Sawamura.
Nhưng Sawamura vẫn cố chấp đứng che ở trước mặt anh.
Đôi kim sắt đồng tử dần trở nên ướt át, ủy khuất hỏi “Kuramochi tiền bối, vì cái gì tránh tôi? Tôi bị tiền bối chán ghét sao?”
Nhìn Sawamura đang nỗ lực khắc chế chính mình không được khóc, Kuramochi hít một hơi thật sâu, thật là thua cậu ta mà, sau đó cười một tiếng đem tóc Sawamura vò cho rối loạn “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, sao có thể chán ghét cậu? Mau đi ăn cơm, bằng không liền cùng cậu luyện võ!”
“Kuramochi tiền bối không đi sao?”
“ Cậu đi trước đii, tôi lát nữa mới đii.”
Sawamura nhẹ nhàng thở ra, tiểu miêu dường như cọ cọ lòng bàn tayy của Kuramochi, xoay người chạy về hướng nhà ăn.
Lưu lại Kuramochi một tay che lại mặt, giọng nói khàn khàn, “Cái kia, ngu ngốc!”
Sawamura vẫn luôn là một đứa bé ngoan, không kén ăn, nhưng cũng có thứ tuyệt đối sẽ không chạm vào, đó chính là —— natto.
Nhìn natto trên mâm đồ ăn, Sawamura có chút buồn rầu, cậu dùng chiếc đũa chấm một chút lại đưa lên nếm nếm, ý đồ thuyết phục chính mình tiếp thu natto, nhưng khii đầu lưỡi lan tràn hương vị của Natto, cậu liền nhanh tayy cầm lấy chén canh uống một hớp, lại bởi vì động tát quá nhanh dẫn đến bị sặc.
Hốc mắt Sawamura nhanh chóng đỏ bừng.
Cậu cắn môi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Natto trên bàn, sau đó ở bốn phía quét một vòng rồi cầm hộp natto đứng lên đii đến bên cạnh Ryousuke.
Nhẹ nhàng cầm góc áo Ryousuke giật giật " Onii-san ".
“ Hửm?”
“Giúp em ăn natto được không?”Kim sắt đồng tử lấp lánh thủy quan, nhuyễn thanh nhuyễn khí khẩn cầu.
Kominato Ryousuke cười cười, “Vì cái gì nha ~? Hảo hài tử không thể kén ăn nga ~.” Ngay sau đó tiếp nhận Natto trong tayy Sawamura, chuẩn bị cứ như vậy đút cho cậu ăn.
Sawamura ngậm chặt miệng, nói cái gì cũng không há miệng, hương vị natto bayy quanh quẫn xung quanh khiến Sawamura theo bản năng ngừng thở.
Cậu nhìn Ryousuke, lại nhìn Natto trong tayy anh, trong lòng ảo não đấu tranh một hơi cuối cùng đành đầu hàng.
Nhưng khii đang chuẩn bị há miệng lại đột nhiên nghỉ đến cái gì đó, mắt cậu sáng rực lên, nhanh chóng tiến lên hôn vào má Ryousuke, chần chờ một chút lại hôn một cái vào môi anh, kim sắt đồng tử xin đẹp nhìn chầm chầm Ryousuke nói " Onii-san, giúp em ăn natto? Onii-san, giúp em ăn natto!”
Kominato Ryousuke cương cứng một chút, bên tai ửng đỏ, trầm mặc một hồi,câm tâm thua trận nói " Được được, tôi đã biết, tôi giúp cậu ”
Thiếu niên vừa lòng cười cười, trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm của mình.
Đũa trên tayy những người trong nhà ăn đều đồng loạt rời bỏ chủ nhân của nó.
Cái cái cái cái cái cái cái.......Còn có thể như thế????????? Theo sau không cấm đấm ngực dậm chân, không phải ăn natto thôii sao? Tôi cũng có thể ăn a!! Vì cái gì không tìm tôi a!!
Mọi người hận không thể tiến lên túm cổ áo Kominato Ryousuke layy qua layy lại!!! Đáng giận!!! Tôi cũng tưởng được Sawamura hôn a!! Nhưng là căn cứ vào uy áp của Kominato · đại ma vương · Ryousuke lại không ai dám lên tiếng.
Kominato Haruichi nắm chặt chiếc đũa trong tayy, có chút không cam lòng, rõ ràng tớ liền ngồi ở bên cạnh Eijun-kun, vì cái gì không tìm tớ chứ?
Sắc mặt Miyuki âm trầm đến đáng sợ làm người xung quanh không cấm né xa ba thước,ánh mắt khủng bố vẫn luôn dính vào trên người Sawamura.
Kuramochi nắm chặt nắm tay, vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể nghẹn lại vì người được hôn kia là Ryou-san.
Furuya trong lòng phi thường không thoải mái, nhưng lại không rõ vì cái gì, an tĩnh tiếp tục nhét cơm vào miệng.
Tuy hôm nayy Seido thực an tĩnh nhưng cũng rất hài hoà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...