Nói thật, tên nhóc Kuroko ở chỗ này hắn cảm thấy ngoài ý muốn, rất rất ngoài ý muốn!!!
Bởi vì trong tay cầm quả bóng nên hắn không thể giả vờ như không có mặt được, nhóc kia đã thấy hắn rồi. Đến gần Kuroko, hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt đầy đánh giá.
"Kuroko, sao nhóc lại ở đây???"
"Những lời này hẳn là nên để em nói mới đúng." Kuroko vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, "Đã lâu không gặp, Haizaki-kun."
Kuroko ngẩng đầu, nhìn người thanh niên cao lớn chắn hết ánh nắng lẫn tầm nhìn của cậu, mồ hôi trên người anh ta ướt đẫm khiến cậu đột nhiên muốn bật cười.
"Tóc màu bạc của Haizaki-kun trông trẻ ra mấy tuổi nha." Nhớ tới tạo hình nhiều năm sau người nay thay đổi đến chóng mặt. Kuroko không nhịn được cảm thán một câu.
"A?" Không hiểu ý của Kuroko, Haizaki nhướng mày, nhất thời hoang mang.
"Kể từ lần thi đấu đó chúng ta chưa gặp lại, Haizaki-kun hẳn là đã lợi hại hơn chứ?" Kuroko thong thả tự nhiên nói, "Làm bạn bè thì nên liên lạc chứ, em đã lo cho tâm lý của Haizaki-kun đấy."
Lần gần nhất mà Kuroko thấy Haizaki là trong trận thi đấu chung kết ấy, sau khi thua từ đó về sau cậu đều chưa thấy người này. Vốn lo lắng thua trận hắn sẽ suy sụp rời bỏ bóng rổ, thay đổi diện mạo, thắt tóc quậy phá, làm côn đồ chọc ghẹo các nữ sinh. Nhưng hiện tại thấy hắn vẫn khỏe mạnh, yêu đời, thoải mái ở nơi này chơi bóng rổ, Kuroko âm thầm thở phào một hơi, ít ra chuyện này đã thay đổi so với... Tuy rằng thế giới ấy cậu và người này quan hệ rất tệ nhưng thời điểm vừa trở lại đây, người đầu tiên cậu gặp được lại là Haizaki. Thời điểm không có thế hệ kỳ tích bên cạnh, người làm bạn cũng như giúp đỡ cậu nhiều nhất là hắn.
"Nhóc Đen, rốt cuộc đang nói gì thế hả?" Haizaki nhịn không được muốn cốc đầu cậu một cái, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
"Sao Haizaki-kun lại ở đây thế?" Lảm nhảm linh tinh nửa ngày, Kuroko mới quay lại hỏi trọng điểm. Dựa theo hiểu biết của cậu về người này, trong kỳ nghỉ hắn sẽ lôi kéo bạn bè ăn nhậu, đến nơi nào đó chơi lớn, chứ không phải chăm chỉ như bây giờ. Đặc biệt khi nhìn rõ mặt mấy nam sinh chơi cùng Haizaki, Kuroko càng thêm kinh ngạc, mấy người này là đồng đội cao trung của Haizaki mà.
"Hừ. Nhìn không thấy à? Đương nhiên là tới huấn luyện rồi." Haizaki đưa tay xoa cằm, không nghĩ tới vừa nói ra câu này càng làm cho nhóc con này trừng mắt lớn hơn nữa.
Thật sao? Haizaki-kun sẽ cùng đồng đội cùng nhau luyện tập vào kỳ nghỉ truyền thống của Nhật Bản ư??? Kuroko nhíu mày, rõ ràng kiếp trước Haizaki-kun theo chủ nghĩa "một mình tôi"...
"Biểu cảm này của nhóc là sao? Muốn bị đánh à?"
"Không có." Kuroko nhanh chóng lắc đầu, chạy theo sau Haizaki hỏi:" Các anh đến đây lúc nào thế?"
"Sáng nay, má nó chứ. Mới sáng sớm đã bị réo gọi điên khùng, bực chết đi được." Haizaki nhìn về phía hướng đồng đội, giọng nói có vẻ bất mãn, "Kiểu này cũng dám buộc tao tới, phi!!!"
Nghe người nào đó không ngừng mắng mỏ, Kuroko lại nở nụ cười nhàn nhạt. Haizaki-kun cũng đã có thay đổi, nếu hắn đã không muốn nói thì có ép thế nào cũng vô dụng.
"Uy, Haizaki, làm gì mà lâu thế hả? Còn không mau chóng cút lại đây." Đồng đội gào to.
"Haizaki-kun cố gắng lên nha, tuy rằng vẫn bại bởi thế hệ kỳ tích." Thuận tiện mà độc miệng một câu, Kuroko nói đến 4 chữ thế hệ kỳ tích liền hơi ngừng lại, nhớ về hồi ức không tốt đẹp nào đó. Nhưng cậu rất nhanh khôi phục bình thường, tiếp tục độc miệng, "Nói thật là... Haizaki-kun có điểm em rất khâm phục đó là có dũng khí và cũng thật kiên cường."
Đối với cái kiểu này của thiếu niên, Haizaki lần này không nóng nảy phản bác ngay nữa. Hắn cười không có ý tốt, bị nhóc con này làm cho tức điên nhiều như vậy, hắn không đòi lại một chút sao được.
Kuroko đột nhiên lạnh người, có dự cảm xấu...
"Nhóc Đen, cậu nhàn như thế thì tới chơi với bọn anh một trận đi." Haizaki cười lên rât giảo hoạt.
............
"Kurokocchi... Kurokocchiii ơi." Thật vất vả rời khỏi phòng ăn, Kise một lòng chạy khắp khách sạn tìm Kuroko. Hắn phát hiện thiếu niên trong suốt kia đột nhiên không thấy tăm hơi. Ý thức được chuyện này, Kise lại bắt đầu phát bệnh "Không thấy Kuroko liền rơi vào chứng khó khăn" cùng với "Kuroko bị sát hại rồi".
"Không thấy Kurokocchi, không thấy Kurokocchi... Làm sao bây giờ?"
"Tetsu làm sao cơ?" Nghe được giọng nói của Kise, Aomine bất mãn liếc hắn, không nhịn được chửi Kise ngu xuẩn trong lòng.
"Không thấy Kurokocchi a!!! Nơi nào cũng đều tìm không thấy người!!!"
"Vừa mới không phải còn ở đây sao?" Midorima bình tĩnh phân tích, hắn nhớ rõ vừa rồi Kuroko hình như ngồi cùng Akashi...... Nghĩ đến đây, Midorima liền đi về phía đội trưởng đại nhân, chỉ thấy Akashi vô cùng bình thường ngồi ở chỗ kia lật xem tài liệu.
"Tetsu-kun chỉ ra ngoài một chút mà thôi, Kiseki đừng lo lắng quá" Momoi thật sự nhìn không được, làm gì đến mức khẩn trương vậy chứ, thật là... nữ sinh như cô còn chưa bắt đầu hoảng hốt mà mấy nam sinh này đã lòng như lửa đốt.
"Chính là......" Kise cúi đầu, bộ dạng rất tủi thân, hắn vẫn rất lo lắng cho Kurokocchi! Ở vậy địa phương này một người đi ra ngoài thật sự quá nguy hiểm! Vạn nhất không cẩn thận ở trong rừng cây lạc đường, rớt hố không ai phát hiện ra thì làm sao bây giờ?! Tìm nguyên nhân, rốt cuộc Kise cũng nói không rõ được đây là vì cái gì, tóm lại Kurokocchi một người đi ra ngoài không có nói cho hắn làm hắn rất không cao hứng! Có một loại...... cảm giác...
"Akachin, không phải cậu kêu Kurochin ra ngoài mua đồ ăn vặt cho cậu chứ?"Murasakibara ngồi đối diện, biết Akashi giống như hàn huyên chút cái gì với Kuroko, hắn ở ngay lúc này lười biếng mà nói một câu. Kết quả đương nhiên thu được ánh nhìn của mọi người "cậu tưởng là cậu à?" xem thường.
"Không có." Akashi thật ra bình tĩnh rất nhiều. Hắn ngữ khí bình đạm, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Atshusi, không được ở trên bàn cơm ăn đồ ăn vặt."
Murasakibara rụt rụt bả vai, theo sau lại hỏi: "Lúc nãy cậu cùng Kurochin nói chuyện gì thế?"
Mắt Akashi sâu không thấy đáym hắn nhếch miệng cười: "Chuyện nhỏ thôi."
"Daiki, Ryota, Shintarou, Atshusi còn có Satsuki, không cần đi ra ngoài tìm, thời gian không trễ lắm Tetsuya cũng sẽ trở về, các cậu cũng đừng nhiều chuyện." Phản ứng của Kuroko nằm ở dự kiến bên trong của Akashi, cố ý nói chút lời tàn nhẫn làm cậu chịu điểm kích thích, như vậy rất nhiều dấu vết liền sẽ dễ như trở bàn tay mà lộ ra, đến lúc đó muốn vạch trần sự thật, biết rõ ràng hết thảy ngọn nguồn thì không đơn giản sao? Akashi có tự tin tuyệt đối, có thể làm cho kuroko chính mình nói ra hết tất cả!
Chỉ là, cho rằng mọi thứ đều ở trong khống chế của Đội Trường đại nhân, hắncũng không biết, Kuroko sẽ chạyra ngoài cũng không phải bởi vì cậu bị lời nói của Akashi kích thích, mà là bởi vì phu nhân kia "Kiến nghị".
..........
"Kuroko, tên nhóc này căn bản chẳng ra gì cả."
"Mới đó mà đã không chịu nổi rồi"
"Haizaki, không tới giúp bạn của cậu à? ha ha."
"......"
Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, một giọt, hai giọt. Tuy rằng đang là mùa đông, nhiệt độ không khí cũng rất thấp nhưng người Kuroko nóng lên do vận động, một đám con trai vây quanh cậu nói ríu rít khiến cậu vừa mệt vừa phiền. Mà người đem cậu kéo xuống nước, Haizaki lại ngồi xem rất hưởng thụ.
"Nhóc con, còn chơi tiếp không?" Nam sinh cao lớn ném bóng rổ lên xuống, khoe ra kỹ năng.
"Không cần miễn cưỡng đâu, cậu xem dáng vẻ mệt sắp chết của thằng nhóc này" Nam sinh khác chen vào nói, "Có cần nghỉ ngơi không? Hahaha"
Từ góc độ ngẩng mặt lên nhìn mấy nam sinh to lớn đang cúi đầu, Kuroko âm thầm nói trong đầu, hừ, một đám lỗ mũi thật bự:)).
"Không cần!" Trong đầu hiện lên bóng hình người nào đó, Kuroko không cam lòng mà đứng thẳng sống lưng, nói chuyện đặc biệt vang dội: "Tiếp tục!"
"Tiếp tục cái rắm." Đầu đột nhiên bị ấn xuống, Kuroko nhìn sang, Haizaki mặt mũi tối sầm, "Nếu nhóc xỉu ở chỗ này, tôi sẽ không quản nhóc đâu, lăn đi nghỉ ngơi nhanh lên."
Kuroko nhận lấy chai nước lạnh, nhàn nhạt cười:" Cảm ơn Haizaki-kun, nhưng mà em còn muốn tiếp tục chơi bóng rổ."
Cậu nắm chặt chai nước, dường như đang rất kích động chuyện gì đó.
"Tôi chưa nói là không cho nhóc chơi nữa." Haizaki nhếch môi, cười nguy hiểm, "Nghỉ ngơi mười phút đi, nhóc cùng tôi một đội."
"A!?"
Haizaki Shougo hiểu rõ Kuroko Tetsuya không thích hợp tiến công, cậu chỉ có thể tỏa sáng ở phương diện khác.
...
"Này cũng quá lừa người rồi!!!"
"Thằng nhóc này ban đầu giả bộ à?"
"Khác biệt lớn như vậy..."
Cùng Haizaki phối hợp, Kuroko cuối cùng cũng hòa 1 trận.
"Haizaki-kun, cảm ơn anh." Thở có chút nặng nhọc, Kuroko biểu đạt lòng biết ơn.
"Hừ, chẳng qua nhìn không được dáng vẻ ngu xuẩn của nhóc thôi."
Haizaki quay mặt đi như có như không nói một câu, nhưng mà Kuroko vẫn nghe được.
"Ý của Haizaki-kun là gì?"
"Nhóc cứ vô nghĩa như vậy thật phiền."
Dù ngoài miệng nói thế, nhưng sự quan tâm trong mắt Haizaki không phải là giả. Ngay lúc nhìn thấy Kuroko, hắn đã nhận ra tâm trạng nhóc này không ổn, có tâm sự. Cho nên hắn mới kéo Kuroko cùng nhau chơi bóng rổ, dời đi sự đau buồn gì đó một lát. Haizaki không phải kiểu người săn sóc người khác cẩn thận, nhưng chịu thôi, ai biểu hắn thiếu ơn Kuroko nha. Hơn nữa Kuroko đem hắn trở thành bạn bè tốt, vì vậy Haizaki không thể mặc kệ cậu được.
"Haizaki-kun thật mạnh miệng, thảo nào không có nữ sinh thích anh."
"KUROKOO, nhóc đừng nghĩ tôi không dám đánh nhóc."
"Vậy anh thử đi."
"Nhóc..."
Bản thân bị nói cho nghẹn họng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt hung ác không thể làm gì được của Haizaki, Kuroko cảm thấy tâm tình khá hơn. Cậu sao có thể không biết rõ ý của người này, vốn dĩ cậu giỏi quan sát người khác mà.
Cảm ơn nhé, Haizakikun. Mải lau đầu tóc ướt đẫm mồ hôi Haizaki không nhìn thấy thiếu niên cười nhẹ.
.....
Hãy đọc tại wattpad: hanakimiokima
"Tôi muốn đi tìm Tetsu!!!" Aomine không kiên nhẫn đi nhanh ra cửa, quỷ mới nghe lời Akaishi! Vừa đến cửa bước chân hắn đột nhiên dừng lại.
"Aominecchi sao vậy?" Kise theo sau đó, ánh mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức đen thui.
Cách đó không xa, một nhóm nam sinh trung học hướng khách sạn đi tới. Trong đó có một nam sinh không xa lạ, khác hẳng ngày thường thô bạo, lúc này hắn đang cõng người trên lưng.
Ghé vào lưng hắn, thiếu niên mệt mỏi ngủ say kia... đúng là người bọn họ đang đau khổ chờ đợi, đi tìm, thiếu niên tóc lam xinh đẹp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...