All You Need Is Kill

Dịch giả: Maththunder

Rita không xa lạ gì với kỹ thuật câu cá chim cốc, một kỹ thuật truyền thống của Nhật Bản. Ngư dân buộc một cái dây ở dưới cổ của một con chim cốc đã được huấn luyện, vừa đủ chặt để ngăn không cho nó nuốt mất mấy con cá to hơn cả bản thân nó mà nó bắn được, và rồi gỡ dây ra đủ dài để con chim có thể lặn xuống nước để bắt cá. Khi con chim cốc đã bắt được một con, ngư dân sẽ kéo con chim lên và bắt nó nhả cá ra. Rita cảm thấy mối quan hệ giữa cô và quân đội giống hệt như mối quan hệ của con chim cốc với người ngư dân vậy.

Rita vào quân đội bởi vì đó là cách cô kiếm sống. Công việc của cô là đi ra ngoài và giết Mimic và mang những cái xác về cho những chủ nhân của cô. Để đáp lại, họ cho cô bất cứ thứ gì cô cần để sống và giải quyết những rắc rối nho nhỏ trong cuộc sống mà cô còn không biết nó có tồn tại. Đó là mối quan hệ cho – nhận, và trong đầu, cô nghĩ thế là công bằng.

Rita chẳng sướng sung gì khi trở thành vị cứu tinh của trái đất, nhưng nếu đó là điều quân đội muốn, vậy thì cứ thế đi. Trong những thời kỳ đen tối thì thế giới cần một hình tượng để vực dậy tinh thần cho mọi người.

Phòng tuyến tại Nhật Bản đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Nếu kẻ thù vượt qua được Kotoiushi, Mimic sẽ tràn vào những khu phức hợp công nghiệp trên hòn đảo chính. Với những nhà máy cùng những công nghệ tiên tiến mà Nhật Bản cung cấp bị mất, khoảng 30% hiệu suất của Chiến giáp sẽ bị tụt. Những phân nhánh khác trong UDF sẽ rơi rụng lả tả.

Nếu không có ai ngăn chặn quá trình truyền tín hiệu tachyon, trận chiến sẽ không bao giờ kết thúc. Về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể càn quét chúng với lực lượng vượt trội. Sau vài vòng lặp lũ Mimic sẽ nhận ra chúng không thể nào chiến thắng, và chúng sẽ rút lui, nhận càng ít thiệt hại càng tốt. Nhưng việc hạ gục chúng thì không đơn giản như vậy. Chúng chỉ đơn giản là rút lui xuống bên dưới đáy đại dương, ngoài tầm với của loài người, và tập hợp sức mạnh. Một khi chúng tích tụ được lực lượng không gì ngăn nổi, chúng sẽ lại tấn công, và sẽ không có cơ hội thứ hai để ngăn chúng lại.

Chiến đấu trong cuộc chiến với Mimic cũng giống như chơi một trò chơi với đứa con của bạn vậy. Chúng đã quyết định rằng chúng nhất định phải thắng ngay từ lúc trò chơi bắt đầu, và chúng sẽ không từ bỏ tận tới khi chúng dành chiến thắng. Từng chút một, lãnh thổ của loài người càng ngày càng bị ăn mòn dần.

Độ dài của vòng lặp của lũ Mimic khoảng xấp xỉ ba mươi tiếng. Rita lặp lại mỗi vòng lặp chỉ một lần. Lần đầu tiên qua một trận chiến cô ước tính thiệt hại mà đội của cô phải nhận; lần thứ hai thì cô chiến thắng. Trong vòng lặp đầu cô sẽ xem xét chiến lược là gì và biết được ai sẽ chết. Nhưng mạng sống của những người bạn của cô đều phụ thuộc vào bàn tay không khoan nhượng của định mệnh. Đó là điều không thể thay đổi.

Trước mỗi trận chiến, Rita tự tách biệt mình để loại bỏ mọi suy nghĩ. Một trong những đặc quyền của cô tại nơi cô đóng quân là Rita được cấp một phòng riêng mà không ai được phép vào.

Đội của Rita hiểu rằng ba mươi tiếng trước khi trận chiến bắt đầu là khoảng thời gian đặc biệt đối với cô. Những người lính phổ thông trong đội không nhận ra vòng lặp thời gian, nhưng họ biết Rita có những lý do riêng để không muốn nói chuyện với ai trước mỗi trận chiến. Họ giữ khoảng cách bằng tất cả lòng tôn trọng. Mặc dù không gian riêng chính là những gì Rita muốn, nhưng nó vẫn khiến cô thấy cô đơn.

***

Tại phòng nghỉ trên không, Rita đang thầm hâm mộ làn nước lấp lánh của Thái Bình Dương. Kiến trúc duy nhất tại Căn cứ Tuyến Flower mà cao hơn tòa tháp của Rita chỉ có ăng ten radio gần đó. Trên thực tế, tòa tháp sẽ là mục tiêu đầu tiên khi Mimic tràn vào bờ. Bạn chỉ có thể cười nhạo trước sự liều lĩnh khi phòng nghỉ của sĩ quan lại đặt ở một nơi yếu nhược đến vậy. Đây là vấn đề mà những đất nước chưa bị xâm lược hay gặp phải.

Nhật Bản đã thành công tránh thoát được móng vuốt của chiến tranh. Nếu hòn đảo này ở cách xa Châu Á một chút, nó đã bị biến thành sa mạc từ lâu rồi. Nếu nó ở gần hơn, vậy nó đã bị lũ Mimic xâm lược ngay trước khi tiến vào lục địa. Hòa bình mà Nhật Bản được hưởng đều nhờ vào may mắn.

Khu vực ở bên cạnh phòng nghỉ sĩ quan cấp cao rộng đến mức thừa thãi và gần như trống không. Cảnh biển nhìn từ đây phải ngang tầm khác sạn năm sao. Trái ngược lại, chiếc giường đa năng với khung làm từ ống thép đặt ở giữa phòng cứ như thể tay nào đó cố ý chơi khăm chèn vào.

Rita ấn một cái nút. Pha lê lỏng chứa tấm kính cường lực tràn vào, trở thành tấm rèm che đi khung cảnh. Cô đã chọn phòng tiếp đón của sĩ quan cấp cao làm nơi nghỉ ngơi vì đây là nơi những thành viên khác trong đội ít khi lui tới. Hệ điều hành cài đặt trong mỗi người bọn họ đều được lập trình cho chiến tranh. Họ sẽ không bao giờ bước một bước lại gần một tòa nhà đứng làm mục tiêu một cách đầy khiêu khích như vậy. Bản thân Rita thì chẳng quan tâm tới chuyện đó lắm.

Để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô, một kỹ sư Nhật Bản đã giải thích rằng tấm kính được đan xen với cacbon hoạt tính, cho phép nó có sức chịu đựng ngang ngửa vỏ giáp của Chiến giáp. Nếu thứ đó tuyệt vời đến vậy, Rita tự hỏi tại sao nó không hoạt động hiệu quả tới vậy nơi tiền tuyến. Ít nhất tại đây cô được ở một mình. Ngày tiếp theo cô sẽ phải nhìn một trong những người bạn của cô chết. Cô không muốn mình phải nhìn vào mắt họ.

Một tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức Rita giữa dòng suy nghĩ. Tấm kính tại cửa vào cũng đã đổ đầy pha lê lỏng. Nó ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

“Tôi không cho phép sự quấy nhiễu trong vòng ba mươi tiếng tới. Để tôi một mình.”

Không ai đáp lại. Cô cảm nhận thấy có một sự hiện diện kỳ dị từ bên kia cánh cửa. Cứ như một con thú non đang bị săn lùng bởi cả đàn sói, hay một người phụ nữ bị lạc trong ngõ tối. Đó chỉ có thể là Shasta.

Rita ấn cái nút. Tấm kính lại trở nên trong suốt, lộ ra một cô nàng dân Mỹ chính tông xinh xắn đứng ngay trước cửa. Thượng úy Shasta Raylle lớn tuổi hơn Rita và, theo lý thuyết, quân hàm cao hơn cô, nhưng Valkyrie không phải luồn cúi trước bất kỳ kỹ sư nào. Tuy vậy, Rita thấy thái độ nhường nhịn và tôn trọng của Shasta rất đáng yêu.


Thịch.

Shasta đập trán vào cửa kính. Cô tưởng lầm cái cửa kính đột nhiên trong suốt tức là nó đã mở ra và đi thẳng vào. Cô đang cầm trong tay cái gì đó rồi tì nó lên trán. Cô ngã ra sàn, run rẩy như một chiếc lá. Khó mà tin được bộ não bên trong cái đầu đó lại tuyệt vời đến thế. Lại đụng thêm lần nữa, có lẽ mấy thiên tài đều như vậy. Có người gọi Rita là một thiên tài quân sự, và thực ra cô cũng không khác người thường nhiều đến thế. Thứ duy nhất khác biệt mà cô có là năng lực tập trung. Suy nghĩ của Shasta luôn đặt hết vào thứ cô cầm trên tay, cũng như sự tập trung của Rita thì dồn vào trận chiến sắp tới.

Rita mở cửa ra. Cặp kính của Shasta vẫn đang xiêu vẹo sau cú chấn với tấm kính. Vừa đứng dậy, cô vừa chỉnh lại nó.

“Xin lỗi cô. Nhưng có thứ này tôi phải cho cô xem. Tôi hết sức, hết sức xin lỗi.” Shasta cúi đầu xuống và lại đụng đầu vào cánh cửa vẫn còn đang khép một nửa. Lần này cô đụng phải góc cửa.

Thịch.

“Ối.” Shasta lại ngã ra đất.

“Không cần xin lỗi. Cô luôn được chào đón, Thượng úy. Không có cô thì lấy ai lo cho Chiến giáp của tôi đây.”

Shasta nhìn chằm chằm xuống chân, mắt ngân ngấn nước.

“Cô lại gọi tôi là thượng úy! Làm ơn gọi tôi là Shasta đi mà.”

“Nhưng, Thượng úy ––“

“Shasta! Tôi chỉ muốn mọi người coi tôi là một người bình thường mà nói chuyện.”

“Được rồi, được rồi. Shasta.”

“Thế có phải tốt không.”

Rita mỉm cười. “Vậy... cô có gì muốn cho tôi xem à?”

“Đúng vậy,” Shasta nói. “Nhìn này. Cô sẽ không tin được đâu.”

Shasta mở tay ra. Rita nhìn kĩ vào vật thể kỳ lạ nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn. Chỉ hơi lớn hơn một viên đạn 9mm một chút, mang hình dạng rất rối rắm và được sơn màu đỏ sáng. Rita có nghe đồn có người sơn đầu đạn của họ bằng một màu riêng biệt để phân biệt loại đạn, nhưng sơn nguyên cả viên thì chưa.

Cô cầm nó lên. Nó có hình thù giống hình người.

Shasta liến thoắn. “Đây là tuyệt mật, phải không? Có người trong căn cứ đã kể cho tôi nghe về chúng. Tôi đã đi tới tận Tateyama để lấy nó. Tôi đã tốn gần hết tiền để thắng được nó đó.”

“Thắng được nó?”


“Cô bỏ tiền vào trong một cỗ máy, gạt cần, và một trong những cái búp bê hình nộm này rớt ra từ trong một quả bóng nhựa nhỏ.”

“Cái này là một loại đồ chơi à?”

“Ồ không, đó là một món đồ sưu tập vô cùng giá trị. Những cái hiếm có thể đổi được cả trăm đô la đấy.”

“Một trăm đô la cho cái này á?”

“Đúng vậy.” Shasta gật đầu lia lịa.

Rita cầm con hình nộm bé tí xíu dơ lên trước ánh đèn neon trắng trong phòng. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, nó rõ ràng có hình một người lính mặc Chiến giáp. Chuyện nó được sơn màu đỏ và vung vẩy cái rìu chiến chỉ có thể nghĩa là đây chính là Chiến giáp của Rita. “Họ làm xịn thiệt. Cả bàn tay cũng trông y như thật này. Cái gì mà bí mật quân sự chứ.”

“Họ nhờ những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp. Tất cả những gì họ cần là nhìn thoáng qua, xong họ sẽ làm ngay mặt hàng gần như y hệt nguyên bản. Những mẫu làm ở Nhật Bản là số một. Họ có thể bán đấu giá được cả mớ tiền đấy.”

“Thật là lãng phí tài nguyên chất xám.” Rita lật mẫu hình nộm trong tay. Dưới chân nó được khắc chìm dòng chữ MADE IN CHINA. “Trung quốc vẫn còn thời gian để làm đồ chơi à? Tôi nghe bảo họ còn không sản xuất kịp chip điều khiển Chiến giáp mà.”

“Họ có lực lượng lao động lớn mà. Có nhớ ông thượng nghị sĩ đã bị ép phải từ chức khi ông ta nói Trung Quốc có thể mất đi một lượng bằng cả dân số Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và vẫn còn dôi ra một tỉ người không? Chà, thực tế họ đã mất hàng triệu người ở phương nam, nhưng họ đến giờ vẫn đủ tài nguyên nhân lực để ném vào cái mớ này hòng chống lạm phát.”

“Thật khó mà tin được chúng ta đến từ cùng một hành tinh.”

“Nước Mỹ đang trong thời chiến, và chúng ta vẫn có đủ thời gian để xoay chuyển tình thế mà.”

Rita khó mà cãi lại được.

UDF tồn tại để bảo vệ cái thế giới bị ám ảnh bởi việc tạo ra những thứ vô dụng thế này đây, Rita nghĩ vậy. Thật là ngạc nhiên khi có người lại dồn tâm huyết vào cái thứ vô giá trị này. Mặc dù suy cho cùng đây cũng chưa hẳn đã là việc xấu. Không ai nhận thức được nó rõ hơn Rita, một người với kỹ năng duy nhất là chém giết.

“Tôi còn nhiều lắm.” Shasta lôi ra cả mớ búp bê từ trong túi.

“Cái gì đây? Loài nào đó trông giống lợn lai ếch từ những vùng bí hiểm sâu trong rừng rậm Amazon à?”

“Đó là Mimic.”

“Đấy, nhà tạo mẫu chuyên nghiệp của cô đấy.”

“Đây là thứ xuất hiện trong phim ảnh. Và nó cũng là hàng thật, chỉ cần dư luận quan tâm là được mà. Tin tôi đi, đây là thứ xuất hiện trong phim, đúng đến từng millimet.”


“Thế còn cái này thì sao?”

“Cô phải biết chứ. Đó là Rita Vrataski –– là cô!”

Con búp bê trông rất thon gọn, đầy đặn đến đáng kinh ngạc, và trên đầu là mái tóc quăn vàng óng. Khó mà tìm thấy một vật mô phỏng Rita mà khác cô đến thế này. Thực ra, Rita đã từng gặp cô diễn viên đóng vai cô trong phim một lần. Cũng không thể nói cô ta không hợp để đóng vai lính Chiến giáp, bởi bản thân Rita cũng có hợp đâu. Nhưng người phụ nữ họ chọn trông quá hào nhoáng để trở thành một người lính chiến đấu nơi tiền tuyến.

Rita so sánh búp bê của cô với con Mimic. Tự nhiên cô thấy con Mimic này trông cũng không đến mức quá khác con thật.

“Tôi giữ cái này được không?” Rita cầm bức tượng Full Metal Bitch trông chả có nét gì giống cô.

“Cái gì cơ?”

“Có thiếu một con cũng không sao, phải không?”

Phản ứng của Shasta đại khái là sự kết hợp của một con mèo đang ngủ thì bị đá khỏi cái ổ ưa thích của nó trên giường và một đứa bé năm tuổi bị bà dì lấy mất mẩu kẹo Chocolate nhân lạc cuối cùng để đi ăn mảnh. Cái vẻ mặt của cô sẽ khiến hồ sơ thi tại MIT tăng vùn vụt khi những sinh viên tương lai kia biết cô từng là học sinh tốt nghiệp đứng đầu trong lớp đấy.

Rita cân nhắc lại yêu cầu của mình. Những người như Shasta, đậu vào một trong những trường đại học siêu cấp với tỉ lệ chọi siêu khủng khiếp thường sẽ có xu hướng bùng nổ bất kỳ lúc nào nếu trêu ghẹo quá đáng. “Xin lỗi, chỉ đùa thôi. Tôi không nên trêu cô như vậy.”

“Không, tôi mới là người phải xin lỗi,” Shasta nói. “Chỉ là cái này đại khái là, chà, vô cùng hiếm. Ý tôi là, tôi đã mua hết mọi quả bóng trong cỗ máy, và đây là cái duy nhất xuất hiện.”

“Đừng lo. Tôi không bao giờ mơ tới chuyện lấy nó từ cô đâu.”

“Cảm ơn vì đã thông cảm. Tôi rất xin lỗi. Đây, sao cô không lấy cái này? Cái này cũng khá hiếm đấy.”

“Cái gì vậy?”

“Là người kỹ sư trong đội của Rita trong phim. Vậy nên về cơ bản thì là... tôi.” Một nụ cười gượng gạo nở trên môi Shasta.

Đây là hình mẫu tồi tệ nhất về một nữ kỹ sư mà Rita từng được thấy. Gầy như que củi, tàn nhang đầy mặt, góc cạnh trên khuôn mặt bị phóng đại thê thảm đến mức không thấy một chút vết cong. Nếu trên đời tồn tại một gã theo chủ nghĩa hoàn hảo không bao giờ vặn sai một con ốc hay cổ hủ đến độ chẳng bao giờ mạo hiểm đi hôn người khác giới, vậy đây chính là nó. Tất nhiên cô nàng kỹ sư của chúng ta mà con búp bê này lấy mẫu chắc chắn đã tự đâm đầu vào cửa ít nhất hai lần một ngày, vậy nên cái này chắc chắn là một sự bịp bợm trắng trợn.

Shasta nhìn Rita, nét lo lắng hằn sâu trong mắt. “Cô không thích nó sao?”

“Nó trông có điểm gì giống cô đâu.”

“Của cô cũng vậy mà.”

Họ nhìn nhau.

“Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ giữ nó. Để lấy may thôi.”

Shasta cầm một con hình nộm khác lên khi Ralph Murdoch, cổ treo lủng lẳng camera đi vào.

“Chào buổi sáng, các quý cô.”

Rita nhướn đôi lông mày đỏ rực màu sắt rỉ lên trước sự viếng thăm của vị khách không được chào đón này. Khuôn mặt cô đanh lại. Sự thay đổi đột ngột trong cách cư xử của Rita khiến Shasta giật mình, cô thì lúc này trông như đang phân vân không biết có nên trốn sau lưng gã nhà báo Hulk to vật vã này hay làm điều ngược lại. Sau vài giây gượng gạo và chần chờ, cô chọn việc núp sau lưng Rita.


“Anh tới đây bằng cách nào?” Rita không hề che dấu thái độ khinh miệt.

“Tôi là một thành viên trong đội ngũ cá nhân của cô. Ai dám cản tôi?”

“Anh là thành viên, và chúng ta đều biết điều đó. Giờ anh có thể đi.” Rita chẳng thèm quan tâm tới gã đàn ông này cùng đôi giày chạy bộ chưa-từng-dính-một-tí-bùn-trên-chiến-trường của hắn. Những người như hắn ta và Shasta có thể gặp gỡ và nói chuyện một cách thoải mái với người khác dù bản thân đang mang bất kỳ tâm trạng nào. Những lời của hắn không hề có một tia khiếp sợ khi biết mình sẽ tận mắt nhìn những người bạn của mình chết trong trận chiến tiếp theo. Chính nỗi khiếp sợ đó là thứ đã khiến Rita tự cô lập khỏi đồng đội, gia đình duy nhất cô còn lại. Cái gã thất bại này sẽ không bao giờ hiểu được cho tới cuối cuộc đời.

“Thế thì ngại quá, đã mất công tới tận đây,” Murdoch nói. “Tôi tình cờ thấy được một mẩu tin rất thú vị, và tôi muốn cho cô xem.”

“Cứ gửi nó tới tờ New York Times đi. Tôi sẽ rất vui lòng đọc nó.”

“Tin tôi đi, cô sẽ muốn nghe đấy.”

“Tôi thường thì không mấy hứng thú ở những chuyện anh thấy hứng thú.”

“Những tay lính Nhật Bản sẽ phải tập thể hình. Hình phạt của họ vì những rắc rối tối qua.”

“Tôi bảo anh đi đi. Trước trận chiến tâm trạng của tôi thường không tốt đâu.”

“Cô không muốn tới xem sao? Họ đang định luyện tập bài tập kiểu samurai đấy. Tôi sẽ rất vui khi Valkyrie đến xem toàn bộ quá trình.”

“Mẹ của anh hẳn đã rất thất vọng khi việc nạo phá thai chỉ phá được mỗi lương tâm của anh.” Rita nói.

“Một cô gái ngoan như cô mà lại nói vậy à.”

“Lần tới tôi cũng sẽ lại nói vậy thôi, nhưng giờ tôi không muốn bị làm phiền.”

“Cô nói gì cơ?”

“Tin tôi đi, tôi chưa nói gì đâu.”

Murdoch nhíu mày. “Được rồi, cứ coi cô vừa nói những lời rác rưởi và vô nghĩa đi. Hai trong một luôn.”

“Tôi đoán nó dễ hiểu mà.”

“Được rồi, vậy thì tôi không có lương tâm và tôi sẽ đi thẳng xuống Địa ngục. Lần trước cô cũng nói y như vậy khi tôi chụp mấy bức ảnh đứa bé vừa khóc vừa chạy trốn khỏi một đàn Mimic.”

“Anh còn không xứng ở Địa ngục. Anh chỉ có thể tìm cách chụp một bức ảnh của Satan và dùng nó để luồn lách chui qua cổng sau của thiên đàng.”

“Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”

Một nụ cười nở ra trên đôi môi của Valkyrie. Nụ cười đó cũng y hệt như nụ cười xuất hiện trong những giờ phút đen tối trên chiến trường, chỉ có điều nó nấp sau chiếc mũ bảo hiểm. Cơ thể của Shasta căng lên. Murdoch trong vô thức bước một bước lùi lại.

“Chà,” Full Metal Bitch nói, “Tôi sắp bước chân xuống Địa phục. Và cho tới lúc đó, tôi không muốn thấy mặt anh một lần nào nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui