Dịch: tranhao1510
Chân cô vấp vào nhau khi cô vội vã tiến về phía toà nhà ConTech, Jessica cố hết sức để giữ được bình tĩnh cho tới khi chỉ còn mình cô với Nikolas, nhưng chân cô đã phản bội cô, và cô cố gắng bước chậm lại. Đôi môi mềm mại của cô mím chặt lại một cách lo ngại. Hãy chờ cho tới khi cô gặp được anh ta xem sao!
“Chúc bà một buổi chiều tốt lành, bà Stanton”, cậu lễ tân chào với một cái nụ cười thân thiện, và Jessica đáp lại lời chào hỏi một cách máy móc. Chỉ sau vài tuần ngắn ngủi, Nikolas đã khiến cho cuộc sống đối với cô trở nên đẹp hơn; mọi người tươi cười chào đón cô, và tất cả những ai gắn liền với ConTech đều đối xử với cô rất nhã nhặn. Nhưng nhận ra sự ảnh hưởng to lớn của Nikilas không làm cô cảm thấy có chút thiện cảm nào với anh, thay vào đó, cô chỉ muốn bóp cổ anh ta!
Khi vừa rời khỏi thang máy, cô chợt thấy một dáng người quen thuộc đi ra từ văn phòng của Nikolas, và cô ngẩng cao đầu hơn khi tiến lại gần Diana Murray. Diana dừng lại, chờ cho Jessica lại gần, và trong tâm trạng thoải mái, Jessica chào cô ta.
“Í cha, không phải Nikolas lại bận chiều nay đấy chứ?”, Diana rít lên, cặp mắt to của cô ta chằm chằm nhìn vào Jessica để tìm kiếm dấu hiệu của sự ghen tị.
“Tôi cũng không biết nữa, thật thế à?”, Jessica đáp lại một cách lạnh lùng. “Dù sao cũng không thành vấn đề, dù sao thì anh ấy cũng sẽ gặp tôi!”
“Chắc chắn là vậy! Nhưng hãy cho anh ấy một phút!”, Diana khuyên bằng một cái giọng khiến cho Jessica chỉ muốn tát cho cô ả một cái. Cô ưa những lời sỉ vả trực tiếp còn hơn những lời mật độc của Diana. Diana cười và nói thêm, “Một phút để anh ấy còn có thời gian mà chải chuốt nữa chứ! Cô biết anh ấy quá mà!”. Sau đó cô nàng đi thẳng, xoáy tít cặp hông của mình một cách thái quá. Có lẽ những người đàn ông sẽ không thể nào cưỡng lại trước cô ả, Jessica nghĩ một cách ác ý, và cô chắc chắn rằng nếu Nikolas Constantimos đã không tính toán cẩn thận, chắc hẳn bây giờ bộ mặt kiêu ngạo của anh ta sẽ không còn.
Cô xô mạnh cửa bước vào, Andros ngẩng lên nhìn từ chỗ làm việc “không bao giờ bỏ không” của ông ta. Như thường lệ mỗi khi thấy mặt cô, ánh mắt của ông lại lộ rõ một vẻ căm ghét lạnh lùng. “Bà Stanton, tôi không tin rằng ngài Constantinos lại đang chờ đón bà đâu!”
“Không hề!”, Jessica đồng ý, “Làm ơn nói với anh ta rằng tôi đang ở đây”
Andros làm theo lời đề nghị của cô một cách miễn cưỡng, và gần như ngay khi ông ta vừa gác máy, Nikolas mở cửa và mỉm cười với cô “Em yêu. Thật là một ngạc nhiên thú vị; Anh đã không nghĩ là sẽ được gặp em. Em đã quyết định kí vào mấy cái giấy tờ đó chưa?”
Sự dò hỏi của anh về việc mua lại cổ phần của cô chỉ làm thổi bùng thêm ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt trong cô, tuy nhiên cô cố gắng kiềm chế bản thân cho tới khi đã đứng ở trong văn phòng của Nikolas và anh đã đóng sập cánh cửa phía sau họ. Thoáng liếc thấy anh đang tiến lại gần với chủ đích ôm mình, cô khéo léo lách ra khỏi tầm với của anh ta.
“Không, tôi chưa quyết định kí một cái gì cả”, cô nói một cách quả quyết, “Tôi đến để tìm một lời giải thích cho cái này”. Cô mở ví ra và lấy ra một tập giấy nhỏ kẹp trong một cái ghim bấm với con tem nhàu nát. Cô ném mạnh chúng vào mặt Nikolas, anh nhặt lên, mặt nhăn nhó một cách khó chịu.
“Cái gì thế này?”, anh hỏi, quan sát cẩn thận đôi mắt tối sầm lại của cô và cố gắng dò xét tâm trạng của Jessica
“Anh hãy trả lời xem,” cô nói một cách cáu kỉnh “Tôi tin chắc các anh có trách nhiệm về chuyện này!”
Anh gỡ cái kẹp ra và nhanh chóng lướt nhanh qua một lượt các tờ giấy, lật từng trang một. Tất cả những hành động đó diễn ra chỉ trong khoảng chừng một phút, sau đó anh thay lại cái kẹp giấy. “Có cái gì không ổn à? Tất cả mọi thứ có vẻ vẫn bình thường mà”
“Tôi chắc là tất cả mọi thứ vẫn rất ổn,” cô đáp một cách thiếu kiên nhẫn. “Đó không phải là vấn đề, anh biết mà”
“Vậy thì chính xác vấn đề là gì nào?”, anh hỏi, đôi lông mi vờ chớp chớp để che đi những suy nghĩ trong ánh mắt. Nhưng cô biết chắc chắn rằng anh ta đang nhìn mình và cũng hiểu rõ tất cả những ánh mắt đó trước khi cô cũng chớp mắt theo.
Anh móc một chân vào cạnh bàn và ngồi xuống, trong một tư thế thoải mái “Anh chẳng hiểu vì sao em lại tức tối nữa,” anh nói một cách trôi chảy. “Giả sử như em kể cho anh nghe chính xác những gì em không thích về thoả thuận. Bây giờ vẫn chưa có gì được kí hết mà, mọi thứ đều có thể được sửa đổi. Anh đã không dự tính rằng em sẽ nhận được một bản qua thư,” anh ta trầm ngâm thêm vào “Anh chỉ có thể đoán rằng tay quản lý của anh đã cố gắng để tự ý làm trước theo những ước muốn của anh, và chắc chắn hắn sẽ nhận được câu trả lời của anh cho việc này”
“Tôi không quan tâm về gã được anh uỷ quyền, và nó không làm thay đổi cái cách tôi đã nhận được mớ rác thải này, tôi sẽ không kí đâu!” cô hét lên vào mặt anh, hai má đỏ ửng lên vì giận dữ. “Anh là gã đàn ông kiêu ngạo nhất mà tôi từng được biết, tôi ghét anh!”
Cái vẻ cười cợt được che giấu trong mắt anh chợt vụt tắt, và khi cô quay ngoắt lại, tiến về phía cửa, quá điên tiết đến nỗi không thể hét vào mặt anh, anh rời khỏi vị trí để ngăn cô trước khi cô vừa kịp bước ba bước. Khi bàn tay anh gần chạm vào cô, cô vung thật mạnh tay về phía anh bằng cái tay không cầm gì. Anh giơ tay lên gạt phăng tay cô ra và khéo léo lách người một cái để túm lấy tay cô, kéo cô sát lại gần anh.
“Thả tôi ra!”, cô hét lên, tức đến nỗi không còn để ý xem liệu Andres có nghe mình không nữa. Cô lách qua lách lại và vùng vẫy, cố gắng đẩy người mình ra khỏi vòng tay lực lưỡng của anh ta trong nỗ lực giải thoát bản thân; cô được tiếp thêm sức mạnh bởi sự giận dữ, nhưng cuối cùng cả sức mạnh cũng cạn kiệt. Khi cô lắc mạnh và đập đầu mình vào vai anh, anh dễ dàng nhấc bổng cô lên và đi vòng qua bàn làm việc. Anh ngồi xuống và ôm cô vào lòng.
Jessica cảm thấy như muốn ngất xỉu kiệt sức vì vật lộn với Nikolas và giận dữ. Cô ẻo lả dựa vào anh. Tim anh đập thật mạnh, đều đều, phía dưới má cô, và cô để ý rằng anh thậm chí còn không thở gấp. Anh vừa chinh phục cô thật đơn giản bằng cách để cho cô tự làm mình cạn kiệt sức lực. Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại và nhấn một số duy nhất, sau đó nói nhỏ “Ngừng tất cả các cuộc gọi lại, Andros. Tôi không muốn bị làm phiền bởi bất cứ lý do gì”. Sau đó anh úp điện thoại lại vào giá và dùng cả hai tay để ôm chặt lấy cô.
“Em yêu,” anh thì thầm qua làn tóc cô. “Không có gì phải tức giận cả. Nó đơn giản chỉ là một văn kiện...”
“Không có gì là đơn giản cả!”, cô ngắt lời một cách thô bạo. “Anh đang cố gắng để xem tôi như là một ả gái gọi hạng sang, nhưng tôi sẽ không để anh vừa ý đâu! Nếu đó đúng là cái cách anh nghĩ về tôi, tôi sẽ không bao giờ gặp anh lại lần nữa.”.
“Anh không xem em là một ả gái gọi.” Anh xoa dịu cô “Giờ em không nghĩ một cách sáng suốt, tất cả những gì em nghĩ là anh đã trả tiền cho em để em lên giường cùng anh, và đó không phải là cái anh muốn”
“Ồ, không! Tất nhiên là không phải nhỉ?” Cô nhại lại bằng một giọng cay đắng, Cô cố vùng đứng dậy, tránh xa khỏi cái sự thân mật ấm áp của cơ thể anh, nhưng vòng tay của anh siết chặt hơn và cô không thể cục cựa. Những giọt nước mắt lấp lánh khẽ lăn dài trên má khi cô bỏ cuộc và thả lỏng người bất lực trong lòng anh.
“Không, không hề!”, anh khăng khăng, “Anh chỉ muốn chăm sóc cho em thôi-Tài khoản ngân hàng và ngôi nhà như vậy là vì thế! Anh biết em đang sở hữu ngôi nhà em sống, nhưng hãy chấp nhận đi, vùng lân cận không phải là tốt nhất”
“Đúng là không phải, nhưng tôi hạnh phúc khi ở đó! Tôi đã không bao giờ yêu cầu anh bất cứ thứ gì, và bây giờ cũng thế. Tôi không cần tiền của anh, và anh đã xúc phạm tôi bằng cách yêu cầu tôi phải kí vào một tờ giấy buộc tôi phải thề rằng sẽ không có bất kì đòi hỏi nào kiểu “bánh ít đi bánh qui lại”.
“Anh sẽ vô cùng xuẩn ngốc nếu anh không có những động thái để giữ vững quyền sở hữu”, anh ta chỉ rõ, “Anh không nghĩ rằng em sẽ kiện anh để có được sự hỗ trợ, cưng à, nhưng anh có nhiều người để quan tâm và một trách nhiệm để gánh vác. Rất nhiều người nhờ vào anh để sống-gia đình anh cũng như công nhân của anh-và anh sẽ không vô lương tâm đến mức làm điều gì có hại đến cuộc sống bình thường của họ trong tương lai.
“Có phải tất cả các bà chủ của anh phải kí vào bất cứ thứ gì anh yêu cầu?” cô hỏi gặng, giận giữ gạt tất cả những giọt nước mắt trên mi cô. “Có phải tính chất của những bức thư mẫu là tất cả đều được điền sẵn ngoại trừ tên và ngày? Có bao nhiêu người phụ nữ khác sống trong những căn hộ hay ngôi nhà do anh tử tế cung cấp?”
“Không ai cả!”, anh ngắt lời. “Anh không nghĩ anh đang đòi hỏi quá nhiều. Em đã nghĩ rằng anh sẽ để em làm bà chủ của anh và để bản thân mình bị chết chìm trong những yêu sách khác ư? Có phải đó là lí do tại sao em lại tức giận không, bởi vì anh đã làm rõ rằng em chẳng thể lấy thêm bất cứ món tiền nào từ anh ngoại trừ những thứ anh tình nguỵện đưa cho em?”
Anh đã mắc sai lầm khi thả cho tay cô tự do, và cô tát anh ta một cú trời giáng, nguyên cả lòng bàn tay cô đập vào mặt anh với một lực mạnh đến nỗi làm tay cô rát buốt. Cô bắt đầu khóc, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt trong khi cô cố gắng kiềm chế lại, và trong một nỗ lực để tránh xa anh cô lại bắt đầu tấn công lần nữa. Kết quả vẫn y sì lúc trước: anh ta chỉ đơn giản giữ lấy cô và ngăn không cho cô có thể tát thêm phát nào nữa, cho tới khi cô thở không ra hơi và chấp nhận thua cuộc. Sự đau đớn, tức giận hoà cùng vào cảm giác bất lực khi bị giữ như thế, cảm giác thất bại khi không thể làm cho anh ta hiểu được anh ta đã sai, và cô không thể nào nén khóc nữa. Cô úp mặt vào vai anh khóc như mưa trong nỗi đau đớn tột cùng.
“Jessica”, anh hạ giọng, nhưng cô hầu như không nghe thấy gì và cũng không muốn để ý. Một phần nào trong cô biết rằng anh đang tức giận vì cô đã tát anh-Nikolas không phải là loại người có thể dễ dàng bỏ qua cho những người dám đánh anh, dù cho là đàn ông hay đàn bà-nhưng lúc đó cô không quan tâm nữa. Thân hình mảnh khảnh của cô rung lên khi cô khóc. Có lẽ nó sẽ không bao giờ kết thúc, những chuyện tầm phào và lời nói bóng gió đều quan tâm tới việc hôn nhân của cô, mặc dù Nikolas sẽ không bao giờ để bất kì ai nói về nó, mà bản thân anh ta thì lại tin vào những lời giả dối đó. Cái mà có vẻ như anh không nhận ra là cô có thể cam chịu tất cả mọi sự xúc phạm của mọi người, trừ anh ra, bởi vì cô yêu anh.
“Jessica”, giọng nói của anh càng nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, và tay anh không còn siết chặt cô như lúc trước nữa. Cô có cảm giác anh đang chạm vào lưng cô, vuốt ve nhẹ nhàng lên xuống, và anh kéo cô vào gần người anh hơn nữa.
Bằng những lời tán tỉnh tinh tế anh thuyết phục cô ngẩng đầu lên, dùng khăn mùi xoa của mình lau nước mắt cho cô cứ như thể cô là một đứa bé vậy. Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt cô vẫn nhìn rõ dù còn nước mắt, thậm chí qua làn nước mắt cô có thể nhìn thấy vết đỏ bầm cô tát khi nãy trên má anh. Với dáng vẻ run run, cô khẽ chạm vào vết đỏ ấy. “Em-em xin lỗi”, cô nói, dù giọng lạc đi vì nước mắt.
Không nói lời nào anh quay đầu và hôn lấy những ngón tay của cô, rồi cúi đầu và nhấc cô ra, và trước khi cô có thể bắt kịp những hơi thở của mình thì anh đã hôn cô, miệng anh nóng bỏng, hoang dã và giận dữ như của một con thú chưa được thuần hóa, nếm, cắn và thăm dò. Bàn tay anh tìm kiếm ngực cô và chuyển xuống để lướt qua hông và đùi cô, luồn xuống đầu gối cô, di chuyển nóng vội dưới lớp vải áo của cô. Với một sự choáng váng, cô nhận ra rằng anh đã ở ngoài tầm kiểm soát, hoàn toàn không thể kiểm được soát bởi sự giận dữ của mình và cuộc tranh đấu với cô, với sự mềm mại của cơ thể cô đang xoắn lại chống lại anh. Anh thậm chí không cho cô cơ hội để phản ứng lại anh, sự sợ hãi làm tăng nhịp tim cô khi cô nhận ra rằng ngay lúc này, cô không thể dừng anh lại.
“Nikolas, không. Không phải ở đây. Không! Dừng lại nào, anh yêu”, cô nói một cách xấu hổ và yếu ớt. Cô không kháng cự lại, bởi cô có cảm giác vào lúc này mà làm thế thì sẽ càng làm anh hứng thú thêm. Anh đang làm cô đau, tay anh sờ soạng khắp người cô, chạm vào những chỗ mà trước giờ chưa ai từng chạm vào, xé toạc quần áo của cô. Cô ráng ngẩng lên và dùng cả hai tay bàn tay mình đặt lên mặt anh, khẩn trương và nhẹ nhàng, cô lặp đi lặp lại tên anh, đột nhiên, anh nhìn thẳng vào cô và cô biết mình đã lấy được sự chú ý của anh.
Một vẻ khó chịu chợt thoáng qua trên khuôn mặt anh, anh nghiến răng, chửi thề những câu gì nghe không rõ. Anh uể oải giúp cô đứng dậy, đẩy cô ra khỏi lòng, sau đó tự mình đứng dậy như thể rất đau đớn vậy. Anh đứng đó nhìn cô trong một chốc khi thấy cô vòng ra sau bàn để tự vệ, sau đó anh lại chửi thề lần nữa và bước ra xa vài bước, quay lưng lại phía cô trong khi mệt mỏi xoa bóp vùng phía sau cổ.
Cô nhìn chằm chằm vào cái lưng rộng và lực lưỡng của anh trong im lặng, quá kiệt sức để có thể nói gì với anh, và cũng không chắc có có an toàn để nói gì với anh hay không. Cô phải làm gì đây? Cô muốn bỏ đi, nhưng chân cô lại run dữ dội đến nỗi cô không tin vào khả năng tự di chuyển của mình nữa.Và quần áo của cô thì nhàu nát, cuộn xoắn lại, đôi chỗ còn chưa gài lại nút. Cô chậm chạp và lóng ngóng sửa sang lại trang phục của mình, sau đó nhìn anh một cách mơ hồ. Anh đứng tư thế của một người đang đấu tranh kịch liệt về tư tưởng, và cô thì không muốn làm bất cứ thứ gì có thể làm phiền anh. Nhưng sự yên lặng quá mức làm cô cảm thấy thật không thoải mái, và sau cùng, cô buộc đôi chân run rẩy của mình di chuyển, cô lấy lại ví tại nơi cô đặt nó xuống và cố rời khỏi căn phòng trước khi tình trạng trở nên tồi tệ hơn.
“Đừng đi đâu hết!”, anh nói, giọng trầm trầm, và cô dừng lại. Anh quay lại và nhìn vào cô, khuôn mặt tối sầm của anh tỏ vẻ mệt lử. “Anh xin lỗi”, anh vừa nói vừa thở dài “Anh làm em đau à?
Lời xin lỗi của anh là điều hoàn toàn trái ngược với những gì cô đã nghĩ, và trong một phút bối rối cô không hề nghĩ tới việc trả lời. Sau đó cô lặng lẽ lắc đầu, và anh thở phào nhẹ nhõm. Anh tiến tới lại gần cô hơn và vòng hai tay ôm lấy hông cô, thúc giục cô lại gần anh bằng một sự đòi hỏi nhẹ nhàng hơn. Jessica không kháng cự và tựa đầu cô vào hõm vai vững chãi của anh.
“Anh không biết phải nói gì cả”, anh thì thầm, “Anh muốn em tin anh, nhưng thay vào đó anh lại làm em sợ.”
“Đừng nói gì cả”, cô trả lời, cuối cùng cô cũng tìm lại được giọng của chính mình. “Không cần phải quay lại vấn đề đó một lần nữa đâu. Em sẽ vẫn không kí. Vậy đó!”
“Nó không phải là một sự xúc phạm, mà là một thủ tục pháp lý cần thiết.”
“Nhưng em không phải là bà chủ của anh”, cô nhấn mạnh, “Vì vậy không cần phải nói tới mấy cái giấy tờ đó nữa.”
“Chưa phải lúc này”, anh đồng ý với cô, “Như anh đã nói, tay quản lý của anh đã đoán trước những ước muốn của anh. Và anh ta đã sai”. Giọng anh báo trước điềm gở cho tay quản lý tội nghiệp, nhưng Jessica lại cảm thấy biết ơn người đàn ông chưa từng quen biết. Ít nhất là nhờ ông ta, cô đã biết rõ Nikolas nghĩ về mình như thế nào, và cô thà biết sự thật đau lòng hơn là sống trong những giấc mơ giả dối.
“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không gặp nhau nữa...”, cô mở lời, nhưng anh càng ôm chặt cô hơn nữa và nét cau có càng làm sẫm thêm màu da nâu của anh.
“Đừng có làm trò lố bịch nữa!”, anh ngắt lời cô, “Anh sẽ không để em đi đâu hết, vì thế đừng tốn hơi đề cập đến điều đó! Anh hứa về sau sẽ cố gắng tự kiểm soát bản thân, và chúng ta sẽ tạm thời gác chuyện này sang một bên”
Cô ngẩng đầu lên, trao anh một cái nhìn cay đắng. Anh thật sự nghĩ rằng cô có thể quên được anh đã xem cô như là loại đàn bà có thể dùng tiền để mua được ư? Điều đó như một nhát dao xuyên vào lồng ngực cô, và nó cũng đau đớn như việc anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô vậy, cô không mong chờ điều đó. Cho dù anh xem cô là cái gì đi nữa, ý nghĩ sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh khiến cô cảm thấy thật trống trải và cô đơn. Cô đang mạo hiểm cảm giác hạnh phúc cá nhân, khơi gợi lên sự bất hạnh, nhưng cô không thể nào xa anh cũng như là cô không thể tự ngừng thở vậy...
Vài tuần trôi qua trong một sự dè dặt nhất định, như thể anh buộc bản thân phải ứng xử theo cách tốt nhất, và cô cũng dần quên đi nỗi đau đó. Anh nhất quyết rằng cô phải luôn đi theo anh mỗi khi anh giao tiếp bên ngoài, và cô sẽ là bà chủ nhà của anh mỗi khi anh mở tiệc chiêu đãi...
Sự căng thẳng trong cô đang lên tiếng. Tại một bữa tiệc, cô chợt cảm thấy ngột ngạt và chạy trốn vào cái lạnh lẽo của khu vườn đêm tĩnh mịch, cô hít một hơi thật sâu đầy không khí mát rượi và trong lành; cô đã không thể nào chịu nổi cái bầu không khí sặc mùi thuốc lá ở phía trong kia. Trong những tuần kể từ sau khi gặp Nikolas, cô đã học được cách thư giãn trong các cuộc giao tiếp xã giao, nhưng thỉnh thoảng cô cẫn cảm thấy cần phải trở lại là chính mình, và những giờ phút yên tĩnh như thế thật sự hiếm. Nikolas có bản chất của một ngọn núi lửa, phun trào ra những mệnh lệnh và làm cho mọi người phải chạy theo dòng chảy dung nham quyền lực của anh. Cô không biết chắc hiện anh đang ở đâu vào lúc này, nhưng cô hưởng lợi từ sự sai lầm của anh khi chú ý tới việc tìm kiếm sự yên tĩnh trong khu vườn.
Chỉ ngay trứơc khi rời khỏi buổi tiệc đêm tối nay, họ đã có một cuộc cãi vã gay gắt về sự từ chối cương quyết của cô trong việc bán cổ phần cho anh, cuộc cãi nhau đầu tiên kể từ cái cảnh u ám trong văn phòng hôm ấy. Anh không chấp nhận lùi một bước nào cả; anh đang giận cô vì đã coi thường anh, và anh thậm chí đã cáo buộc cô về việc dụ dỗ anh phải tăng giá. Chán ngán vì sự thiếu thấu hiểu của anh và mệt mỏi vì cuộc chiến triền miên, Jessica đã vồ lấy những tờ giấy và kí, sau đó vứt mạnh chúng xuống sàn cho đỡ tức.
“Đó! Đúng ý anh rồi đó!”, cô nói một cách giận dữ. Và không cần phải chờ tới lúc anh bò xuống sàn để nhặt những tờ giấy lên, gấp lại và cho vào túi mình cô mới thấy hai chữ “đầu cơ” loé lên trong mắt anh và nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp như thế nào. Việc cô kí vào lúc này - ngay khi anh vừa cáo buộc cô đã níu kéo chờ tăng giá, và đảm bảo sẽ không cho cô đạt được mục đích đó - đã khiến cho anh càng tin rằng cô đang làm những gì anh hoài nghi, chờ đợi thời cơ và hi vọng giá cổ phiếu sẽ tăng. Nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn để có thể vãn hồi bất cứ thứ gì, và cô cố chế ngự một cách tàn nhẫn những giọt nước ngấn trên mắt vì nỗi đau bị anh nghi ngờ.
Đi dạo dọc những con đường đầy sỏi trắng trong màn sương đêm, cô tự hỏi một cách buồn rầu liệu cái cảm giác yên bình trong quan hệ giữa hai người có vì thế mà tan vỡ. Anh đã không còn ép cô cho anh làm tình với mình nữa, và cũng đã trở nên tế nhị hơn với cô, như thể anh đã bắt đầu quan tâm đến chuyện đó vậy. Suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy nghet thở, hoặc giả như là một giấc mơ đã trở thành sự thật vậy. Bằng cả ngàn cách, anh đã làm hư cô và kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của anh dành cho cô, và cô đã không còn muốn thử tình cảm của mình dành cho anh. Thậm chí cô còn không nghĩ tới điều đó, vì thế anh đã gây được một ảnh hưởng lớn đối với cô.
Nhưng những điều đó có lẽ đã chấm dứt. Cô đáng lẽ ra không bao giờ nên kí vào bản thoả thuận đó! Cô đã bị dụ dỗ bởi thủ đoạn ép buộc của anh ta trong một cơn bộc phát của cảm xúc, và tất cả những gì cô làm đã càng làm cho hình ảnh của cô trong anh trở thành một người đàn bà vụ lợi. Tất cả những gì cô đã làm anh yêu mến đã mất hết trong khoảnh khắc đó.
Đi chầm chậm, cô rảo bước về phía cuối đường vừa mơ ước được cưới Nikolas, được mang những đứa con của anh - điều mà bây giờ có vẻ sẽ không bao giờ xảy ra -đó chỉ là vài phút trước khi cô nghe thấy tiếng rì rầm của ai đó. Cô đã đi gần tới chỗ 2 người này khi cô nhận ra điều đó. Cô ngừng lại, nhưng có vẻ như là họ không để ý tới cô. Họ chỉ là những cái bóng mờ mờ trong đêm tối, với cái áo khoác của người phụ nữ hoà vào cái áo vét của người đàn ông bởi họ đang ôm nhau.
Cố gắng để đi thật yên lặng, Jessica lùi về vài bước với chủ đích không quan tâm tới cặp tình nhân lạ, nhưng cô chợt nghe người đàn bà thở dài và rên rỉ “Nikolas! Tình yêu của em...”
Chân Jessica như hoá đá và không thể bước tiếp được nữa như thể mọi sức lực đã bị hút cạn khỏi người cô. Nikolas? Nikolas của cô ta? Cô sững sờ không thể tin vào tai mình, không thể tin được! Sau cùng cô cũng xoay sở để quay lại và nhìn một lần nữa cái cặp đôi đang quấn quít kia. Diana. Nhất định là Diana rồi! Cô đã nhận ra giọng nói của cô ả. Và Nikolas? Mái tóc đen, đôi vai mạnh mẽ, có thể là Nikolas, nhưng cô cũng không chắc chắn nữa. Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên, và anh ta thì thầm bằng tiếng Anh, “Có chuyện gì không ổn hả, Diana? Có phải là đã không có ai quan tâm tới em, một cô gái dễ thương như em?”
“Không, không ai cả”, ả thì thầm “Em đã chờ đợi anh”
“Em đã chắc chắn là anh sẽ trở lại đến thế kia à?”, anh hỏi với vẻ mặt thích thú và nâng cao đầu hơn để ngắm rõ hơn khuôn mặt đẹp đẽ kiêu sa của cô ả.
Jessica quay mặt đi, cô không muốn thấy cảnh anh hôn một người phụ nữ khác một lần nữa. Nỗi đau lòng đã bắt đầu hiện rõ khi cô tận mắt chứng kiến Nikolas đang ôm lấy Diana một cách say đắm, nhưng cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu cô bỏ qua chuyện này, cô sẽ khóc và sẽ làm những hành động như một con ngốc, vì vậy cô nghiêng cằm lên một cách đầy kiêu hãnh và phớt lờ đi cảm giác nhói đau trong lồng ngực mình, như thể một con dao đã đâm xuyên vào tim cô. Phía sau cô, cô nghe anh ta gọi tên Diana, nhưng cô vụt chạy thật nhanh qua hành lang, chạy trốn vào sự chở che của ngôi nhà và của đám đông. Mọi người cười nói với cô, và cô đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt và đi bình tĩnh tới chỗ bàn rượu...
Mọi người đều đã có thức uống cho riêng mình, vì thế cô cũng tự lấy một ly đầy rượu trắng đắng nghét, và nhấm nháp từng ngụm trong khi bước từng bước đều đều quanh căn phòng, cười nhạt, và tránh phải dính vào các cuộc nói chuyện phiếm vô vị. Cô không thể nói chuyện với ai vào lúc này; mà chỉ đi vòng vòng, nhấp từng ngụm rượu và khống chế sự trào dâng của nỗi đau trong trái tim mình. Cô không biết chắc mình sẽ làm cách nào để rời khỏi buổi tiệc, đủ chai lì để cùng về với Nikolas hay tốt hơn là gọi một chiếc taxi, nhưng sau đó cô không còn lo lắng về điều đó nữa. Sau đó - lúc cô đã uống đủ lượng rượu để gạt bỏ tất cả mọi cảm xúc.
Khẽ liếc quanh, cô thấy Nikolas đang tiến thẳng về hướng mình một cách đầy ác ý, cô rẽ về bên trái và nói chuyện với cặp đôi mà cô xém chút nữa đã đâm sầm vào trong khi ngạc nhiên là tại sao giọng mình lại có thể tự nhiên đến thế. Sau đó, trước khi cô kịp lảng đi nơi khác, một bàn tay cứng cáp đặt lên vai cô và Nikolas nhẹ nhàng nói “Jessica, em yêu, anh đã chạy vòng vòng theo em khắp căn phòng này dể thu hút sự chú ý của em. A! Chào Glenna, Clark,...dạo này con của hai người ra sao rồi?”
Bằng một nụ cười quyến rũ, anh đã khiến Glenna cười sảng khoái với anh và kể cho anh nghe về hai đứa con của cô, có lẽ Nikolas biết rõ về tụi trẻ. Trong khi bọn họ nói chuyện với nhau, Nikolas không quên giữ chặt bàn tay của mình trên vai của Jessica, và khi cô cử động để tránh khỏi bàn tay của anh, những ngón tay của anh càng siết chặt hơn cho tới khi cô gần như thở hổn hển vì đau đớn. Sau đó anh dắt cô đi ra khỏi chỗ Glenna và Clark, tay anh nới lỏng hơn, nhưng đủ chặt để ngăn không cho cô chạy thoát.
“Anh đang làm tay tôi đau đấy”, Jessica nói một cách lạnh lùng khi họ len qua đám đông những người đang cười nói và tán gẫu.
“Im đi!” anh rít lên qua kẽ răng. “Cho tới khi chúng ta chỉ còn một mình. Anh nghĩ phòng làm việc giờ này không có ai, chúng ta sẽ đi tới đó.
Khi bị anh nắm tay kéo đi thật, Jessica đã chợt thoáng thấy gương mặt của Diana trước khi họ bỏ lại căn phòng phía sau lưng, và vẻ mặt đắc thắng của ả ta khiến cô cảm thấy rùng mình.
Lòng kiêu hãnh đã khiến cô gồng mình lên, và khi Nikolas đóng cánh cửa văn phòng sau lưng họ và khoá lại, cô quay lại đối mặt với anh và nâng cao cằm lên để tặng cho anh một cái nhìn đầy ngạo mạn “Sao?”, cô hỏi gặng “Anh muốn gì nào, tại sao anh lại lôi tôi vào đây?”
Anh đứng đó nhìn cô, đôi mắt đen của anh lộ một vẻ đầy tàn nhẫn và đôi môi anh mím lại mỏng dính nếu những lúc trước có lẽ đã làm cô e sợ nhưng bây giờ càng làm cho sự tò mò của cô tăng thêm. Anh đã thọc hai tay vào túi quần như thể anh không tin rằng mình có thể giữ được bình tĩnh, nhưng bây giờ anh lại rút hai tay ra và mắt anh dịu lại “Em luôn làm anh ngạc nhiên bằng cách em có thể hiện lên đối với anh như một nữ hoàng, chỉ bởi cách em nâng chiếc cằm dễ thương của mình lên...”
Mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì hết “Có phải anh lôi tôi tới chỗ này chỉ để nói điều đó không?” cô lạnh lùng hỏi.
“Rõ ràng em biết là không phải”, trong một khoảnh khắc anh có vẻ bối rối một cách đáng yêu, và đôi gò má sâu của anh chợt đỏ bừng lên một cách ngô nghê. “Jessica, những gì em thấy...nó không phải là sự thật đâu”
“Sự thật là tôi không quan tâm”, cô nói móc một cách đầy khinh bỉ, “bởi vì quan hệ của chúng ta cũng không phải là thật. Anh không phải giải thích gì cho tôi cả, Nikolas. Tôi không còn quan hệ gì với anh nữa. Anh cứ làm trò với bất kì người phụ nữ nào anh muốn, tôi không quan tâm!”
Toàn bộ cơ thể anh chợt giật lên bất thình lình một cái dưới sức mạnh những lời nhiếc móc của cô, và khuôn mặt anh chuyển từ đỏ bừng sang trắng bệch đầy căng thẳng. Mắt anh long lên đầy sát khí và ngay trước khi anh chuyển động, cô nhận ra rằng mình đã đi quá xa, đã khiến anh vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô chỉ kịp đủ thời gian để hít một hơi thật sâu, để hét to đầy hoảng hốt trước khi anh bước ngang qua căn phòng tới chỗ cô chỉ với một bước ngắn và hoang dại, anh đặt tay lên vai cô. Anh lắc cô thật mạnh, thật mạnh đến nỗi tóc cô xoã hết trên vai và cô đau chảy cả nước mắt trước khi anh úp miệng vào miệng cô, nụ hôn đầy thú tính của anh làm cô nghẹt thở. Khi cô nghĩ mình sẽ ngất xỉu vì sự tấn công dữ dội của anh, anh nâng cơ thể mềm nhũn của cô lên bằng hai tay và mang cô đến cái ghế sofa mềm mại, ấm áp mà chủ của nó đã không biết bao nhiêu lần có những phút giây ân ái tại đây. Một cách mạnh mẽ anh đặt cô lên ghế và phủ nguời anh lên trên người cô, giữ chặt cô ở phía dưới bằng đôi vai to lớn của anh và cặp bắp đùi đầy cơ bắp “Chết tiệt!” anh thì thầm ngắt quãng, nâng đầu cô lên đầy thô bạo bằng những ngón tay của anh. “Em đã làm tôi bối rối; tôi không thể nào ngủ được mà không mơ về em, và em nói rằng em không quan tâm về những gì tôi làm à? Vậy tôi sẽ khiến em phải quan tâm, tôi sẽ đánh sụp bức tường do em dựng lên trong chính em-”
Anh hôn cô một cách tàn nhẫn, môi anh làm bầm tím môi cô và ép ra một tiếng van xin từ cổ họng của cô, nhưng anh không hề chú ý. Với bàn tay tự do của mình, anh mở dây kéo váy cô và kéo vai áo ra, và chỉ sau đó mới rời khỏi miệng cô để cho đôi môi nhục dục của mình ấn trên gò ngực mềm mại của cô.
Jessica rên rỉ sợ hãi khi miệng cô đã được giải phóng, nhưng khi đôi môi nóng bỏng của anh thèm khát di chuyển xuống cơ thể cô, một nhu cầu phóng đãng dâng tràn qua. Cô đã chiến đấu quyết liệt với nó, xác định sẽ không đầu hàng anh sau những gì xảy ra giữa họ đêm nay, và biết rằng anh nghĩ cô tốt hơn một chút so với một con điếm. Và sau đó anh đã đi thẳng vào vòng tay của Diana! Ký ức về nụ cười chiến thắng tự mãn người đàn bà đó làm cho những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô đấu tranh chống lại sức mạnh áp đảo của anh. Anh lờ đi những nỗ lực tự giải thoát của cô và di chuyển để đè nghiến lên cô, cánh tay anh vòng quanh cô, mạnh mẽ. Anh phát sốt với mong muốn và cô bất lực chống lại anh, anh đã có thể chiếm lấy cô, nhưng khi đầu anh rời ra từ khuôn ngực căng cứng của cô, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô ướt đẫm nước mắt, và anh dừng lại.
“Jessica”, anh nói giọng khàn khàn “Đừng khóc. Anh sẽ không làm em đau đâu.”
Anh ta không hiểu à? Anh đã làm cô đau rồi; anh đã làm trái tim cô tan nát. Cô ngoảnh mặt đi bằng một cái giật thật mạnh, cắn chặt đôi môi đến thâm tím, và không nói gì nữa.
Anh nới nhẹ lực đè lên người cô và rút chiếc khăn tay từ trong túi quần để lau mặt cho cô “Tất cả đều ổn thôi”, anh nói dứt khoát “Anh không muốn làm tình với em lần đầu tiên trên một chiếc ghế sofa trong ngôi nhà của một người khác. Anh muốn có em ở trên giường, ma chere (một từ tiếng Pháp, có nghĩa là “tình yêu của anh”), hàng giờ liền để anh có thể cho em thấy nó thật sự phải như thế nào giữa một người đàn ông và một người đàn bà.
“Bất kì người đàn bà nào?” cô nói một cách cay đắng, nghĩ đến Diana.
“Không!” Anh bác bỏ dứt khoát. “Đừng nghĩ về cô ta, cô ta không là gì đối với anh cả. Anh thật là ngu ngốc -Anh xin lỗi, em yêu. Anh muốn làm dịu mình bằng cô ả, để giải phóng sự bứt rứt do em gây ra và đã không thể nào thoả mãn, thay vào đó anh nhận ra cô ta đã làm anh càng lạnh giá hơn.
“Thật vây à?” Jessica chế nhạo, nhìn chằm chằm vào anh “Có vẻ tôi thấy anh không lạnh gì hết thì phải?”
Anh vứt chiếc khăn tay đẫm nước mắt qua một bên và vuốt cằm cô chỉ bằng một tay. “Em nghĩ là không à? Anh đã hành động như thể là anh bị cuốn theo sự thèm khát của bản thân à?” Anh hỏi, buộc cô phải nhìn vào anh “Anh đã hôn cô ta như anh hôn em à? Hay anh đã nói những lời ngọt ngào với cô ta?”
“Có! Anh đã gọi cô ta là -À, không!” cô tự ngắt lời mình, bắt đầu cảm thấy rối trí “Anh nói cô ta dễ thương, nhưng anh đã không -”
“Anh đã không gọi cô ta là “em yêu” nhưng anh gọi em, phải không nào? Chỉ một nụ hôn, chỉ một nụ hôn và anh nhận ra rằng cô ta không thể nào dập tắt ngọn lửa tình em đã thắp. Em sẽ không tha thứ cho anh chỉ vì một nụ hôn sao?”
“Em đã không tha thứ cho anh ư?” cô ngắt lời, cố gắng quay mặt đi, nhưng anh giữ cô lại một cách nhẹ nhàng. Trái với ý muốn của cô, cô đang trở nên mềm yếu, bị mất đi sự kiên quyết nhanh chóng bởi những lời hoa mĩ của anh. Sức nặng phi thường của những ngón tay anh trở nên thật dễ chịu khi anh cho cô cảm giác được chở che trong vòng tay, và cô bắt dầu có cảm giác rằng mình có thể bỏ qua cho anh mọi tội lỗi thứ miễn cho tới khi cô còn có thể chạm vào anh.
“Anh sẽ giành lấy em từ bất kì thằng đàn ông nào đủ ngu để dám chạm vào người em”, anh hứa một cách dứt khoát, “và đấm cho hắn vỡ quai hàm. Anh không nghĩ anh sẽ có thể kiềm chế bản thân mình nếu anh thấy ai đó hôn em, Jessica à. Nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu; anh sẽ luôn mang em theo bên mình”
Cô rùng mình và nhắm mắt lại, nhớ lại những thời khắc kinh khủng khi cô chứng kiến họ âu yếm. “Em vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình, Nikolas”, cô thú nhận bằng một giọng khàn khàn “Em không thể chịu đựng được việc phải thấy anh làm tình với một người phụ nữ khác, điều đó làm em cảm thấy đau đớn vô cùng”
“Jessica!”
Đó là sự thú nhận đầu tiên của cô rằng cô quan tâm tới anh, dù chỉ là một ít. Mặc dù họ ở gần nhau trong suốt những tuần vừa qua, cô đã luôn kháng cự lại anh về vấn đề tình cảm, và luôn từ chối nói cho anh biết cô quan tâm cái gì. Bây giờ không thể nào giấu được nữa.
“Jessica! Hãy nhìn anh! Hãy nhìn anh!” Anh lay cô thật mạnh và mắt cô mở to ra nhìn vào đôi mắt sáng ngời đắc thắng của anh. “Nói cho anh biết,” anh khăng khăng, dồn sát lại gần cô hơn, miệng anh để sát gần miệng cô. Bàn tay anh chạm vào tim cô, cảm nhận những nhịp đập đang tố giác cô, và chần chừ không rút tay lại để vuốt ve nhẹ nhàng những đường cong đầy nữ tính của cô.
“Nói cho anh đi”, anh thì thầm, giữ vững sức mạnh của mình trong khi mọi sức mạnh của cô đều tan biến theo dòng cảm xúc “Em yêu anh”, cô khàn khàn rên lên. “Em đã cố gắng để kiềm chế - Anh quá... kiêu ngạo. Nhưng em không thể làm được gì”
Anh siết cô trong vòng tay mạnh quá mức đến nỗi cô phát thét lên, và lập tức anh nới lỏng vòng tay của mình ra. “Của anh!” Anh thì thầm, trao cô những nụ hôn thật nồng thắm. “Em là của anh, và anh sẽ không bao giờ cho em đi đâu hết. Anh tôn thờ em, em yêu. Những tuần lễ gần đây anh đã gần như hoá điên vì tâm trạng bất lực; muốn có em nhưng lại anh lại lo là sẽ làm em hoảng sợ. Em sẽ không thể nhận được sự khoan dung nào lớn hơn từ anh nữa, bây giờ em sẽ trở thành người đàn bà của anh!” Và anh cười hớn hở trước khi đứng dậy giúp cô nhặt quần áo lên. Anh kéo phecmơtuya lại giúp cô, đôi bàn tay cứng cáp của anh dừng lại ở hông cô.
“Chúng ta hãy đi ngay bây giờ,” anh nói “Anh muốn em một cách quá tồi tệ rồi!”
Cô rùng mình vì lời yêu cầu vụng về qua giọng nói của anh, đầy hân hoan nhưng cũng gây sợ hãi. Thời khắc đó đã đến khi anh không thể để cô rời xa anh, và mặc dù cô có thể cảm nhận tim cô đang nhảy múa vì lời thú nhận anh yêu cô, cô vẫn đề phòng anh và sự kiểm soát của anh đặt lên cô.
Nikolas cảm nhận được sự chần chừ của cô và kéo cô sát lại gần mình hơn nữa bằng bàn tay chiếm hữu “Đừng sợ” anh thì thầm qua làn tóc cô. “Hãy quên tất cả những gì đã xảy đến cho em đi; Anh sẽ không làm bất cứ thứ gì khiến em đau đâu. Em nói em không sợ anh, nhưng em sợ, anh có thể thấy được điều đó. Đó là lý do tại sao anh phải trải qua những tuần như sống trong địa ngục, chờ cho em không còn sợ anh nữa. Hãy tin anh, em yêu. Anh sẽ dành tất cả sự chăm sóc của mình cho em”
Cô úp mặt mình vào vai anh. Bây giờ là lúc để cô nói với anh rằng cô đã chưa bao giờ làm tình trước đó, nhưng khi cô lấy đủ can đảm để ngẩng dầu lên và nói thì anh ngăn cô lại bằng cách nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên đôi môi đang mấp máy của cô. “Không! Đừng nói gì cả,” anh thì thầm. “Hãy đi với anh, hãy để anh được chăm sóc em.”
Tóc cô xoã bù xù ngang vai và cô đưa tay lên để vén chúng lại. “Đừng lo lắng”, Nikolas nói, nắm lấy tay cô. “Em nhìn đáng yêu lắm, nếu có ai có thể thấy em lúc này, nhưng chúng ta sẽ đi bằng đường cửa sau. Chờ ở đây trong khi anh đi xin lỗi chủ nhà; Chỉ một lát thôi!”
Còn lại một mình, Jessica ngồi xuống và cố gắng tập trung những suy nghĩ mụ mị và lan man của cô. Nikolas yêu cô, anh ấy đã thú nhận. Tình yêu thì cũng tương tự như “đáng yêu”, hay là không nhỉ? Rõ ràng là cô yêu anh, nhưng cô cũng bối rối và không chắc chắn nữa. Cô đã luôn nghĩ rằng sự thú nhận tình yêu của hai người sẽ dẫn đến những dự định ngọt ngào cho tương lai, nhưng thay vào đó, Nikolas dường như chỉ có dự định là sẽ dắt cô lên giường. Cô cố gắng nói với bản thân mình rằng anh cũng chỉ tuân bản năng tự nhiên của đàn ông và rằng sau đó anh sẽ muốn nói với cô những dự định về đám cưới. Đó là những gì cô hằng mong ước, trong tim cô, về viễn cảnh đi đến bên chồng cô trong bộ váy cưới, về biểu tượng xứng đáng của sự tinh khôi. Trong một khoảnh khắc cô tự vừa lòng với ý nghĩ sẽ nói với Nikolas rằng cô không muốn đi, nhưng sau đó cô lắc đầu. Có lẽ cô nên chứng tỏ tình cảm của mình cho Nikolas bằng cách tin tưởng anh như anh đã đề nghị và trao cho anh toàn bộ tình yêu của cô.
Nhưng đã quá trễ để lo lắng, bởi vì Nikolas đã quay lại, và cô đắm đuối trong ánh mắt đầy dục vọng của anh. Nỗi lo lắng của cô tự nhiên biến mất bởi phản ứng tự động của cô với sự gần gũi của anh và cô dễ dàng dựa vào anh khi anh dẫn cô ra khỏi ngôi nhà bằng cổng sau, tới con đường hẹp và yên tĩnh nơi anh để xe.
London là một thành phố hoa lệ về đêm, phát ra ánh sáng lấp lánh trên bờ của dòng sông Thames, và nó chưa bao giờ đẹp hơn đối với cô vào tối nay, khi cô ngồi yên bên cạnh Nikolas trong khi anh chở cô băng qua thành phố. Cô ngắm nhìn những cột mốc đường quen thuộc như thể cô chưa từng thấy chúng bao giờ, chìm đắm trong vẻ đẹp không thể tả bằng lời của cái thế giới cô và Nikolas đang cùng chia sẻ.
Anh đã không chở cô về nhà, như cô đã đoán, nhưng thay vào đó họ đi đến căn hộ của anh. Điều này khiến cô cảnh giác, mặc dù cô không biết rõ tại sao, và cô do dự, nhưng anh kéo cô vào thang máy, kéo cô lại gần, và nói những lời mật ngọt về tình yêu dành cho cô. Khi cánh cửa thang máy mở ra, anh nắm tay cô và dẫn cô theo hành lang yên tĩnh, tối tăm đến cửa phòng anh. Anh mở cửa ra, để cô vào trong và theo sau, khoá trái cánh cửa lại với một tiếng cách dứt khoát. Cô đã bước lên vài bước và đứng yên trong bóng tối, với một cái nhấn nhẹ anh bật hai cái đèn lên. Sau đó anh tới chỗ cái giá điện thoại để kiểm tra xem chức năng trả lời tự động có bật chưa.
“Sẽ không có ai làm phiền chúng ta đêm nay”, anh nói, quay về phía cô. Mi mắt anh chớp chớp đầy thích thú để lộ cặp mắt sáng rỡ khi anh tiến về phía cô và kéo cô về phía cơ thể cứng chắc của anh. “Em có muốn uống gì không?” anh hỏi, lưỡi anh di chuyển quanh vùng thái dương cô.
Cô nhắm mắt lại trong khoái cảm cực độ, hít lấy hít để mùi vị đàn ông quyến rũ toả ra từ đầu anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh. “Không, không gì cả” cô đáp, giọng khàn khàn.
“Anh cũng không” anh nói “Anh không muốn những chất có cồn làm hỏng cảm giác của mình tối nay, anh muốn tận hưởng từng giây phút. Em đã ám ảnh anh từ giây phút anh nhìn thấy em lần đầu tiên, vì vậy hãy tha thứ cho anh nếu anh tỏ ra quá...” Anh dừng lại, cố gắng tìm ra từ thích hợp, cô mỉm cười dịu dàng.
“Nếu anh tỏ ra quá thèm khát?” cô thì thầm.
“Thèm khát là một từ thái quá, nhưng anh thừa nhận cảm giác hân hoan của mình” Anh cười toe toét.
Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng khi anh cởi cái áo vét của anh và móc lên ghế. Kế tiếp là cái cà vạt, cái áo gilê bằng satanh, sau đó anh đến chỗ cô và cô chùn lại khi nhìn vào gương mặt anh. Có lẽ như chiến binh người Sparta trước đây rất lâu cũng như vậy, kiêu hãnh, hoang dã và vô kỷ luật. Anh làm cô sợ, và cô muốn bỏ chạy, nhưng sau đó anh tóm được cô trong vòng tay anh, miệng anh úp lên miệng cô và tất cả những ý nghĩ bỏ chạy cũng như tình cảm cô đều được lấp đầy bởi anh.
Anh bế cô lên và mang cô dọc hành lang tới giường ngủ của anh, dùng vai đẩy cánh cửa khép lại sau lưng họ, sau đó tiến về chiếc giường lớn và đặt cô đứng xuống. Sự tỉnh táo đấu tranh với niềm khát khao của cô và cô nói nghèn nghẹn “Nikolas, khoan đã, em phải nói với anh -”
“Nhưng anh không thể chờ được nữa rồi,” anh ngắt lời cô, giọng khàn khàn, hơi thở ngắt quãng “Anh phải có em, em yêu. Hãy tin anh, hãy để anh xoá sạch những lần đụng chạm mà những thằng khác đã làm em đau”
Miệng anh ngăn lại bất cứ lời nào cô định nói. Anh đã đi quá xa hơn sự dịu dàng mà cô trông đợi, tay anh vuốt ve người cô với nhẹ nhàng tế nhị, nhào nặn cô vào với anh khi miệng anh thèm khát uống lấy môi cô. Cô thở hổn hển với làn sóng khoái cảm đang dần khiến người cô ấm lên, và cô cuốn đôi tay thon thả quanh anh, ép bản thân mình vào cơ thể mạnh mẽ của anh, lắng nghe những tiếng rên rỉ của anh dội vào tay cô như một điệu nhạc. Với bàn tay run rẩy anh cởi áo của cô ra, trượt nó qua hông cô để thành một đống dưới chân. Anh bắt lấy hơi thở của mình khi nhìn thấy cơ thể duyên dáng, yêu kiều của cô, rồi anh ôm cô lại phía anh lần nữa và miệng anh đã đánh mất sự dịu dàng khi anh hôn cô gấp gáp. Anh thì thầm những lời yêu thương bằng tiếng Pháp và tiếng Hy Lạp khi những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh di chuyển đến đồ lót của cô và kéo mạnh chúng thả xuống sàn, cô rùng mình với giọng nói khàn khàn trong khoái cảm quá rõ ràng của anh. Đó là sự thật, đó phải là sự thật, anh đã yêu cô và cô đã yêu anh...
Cô luống cuống cởi cúc chiếc áo sơ mi lụa của anh, môi cô nhấn những nụ hôn nóng bỏng lên từng phần da thịt mà cô khám phá ra. Cô chưa bao giờ vuốt ve anh thật thoải mái đến thế, nhưng giờ cô đã làm được, khám phá ra với niềm vui thích bộ ngực phủ đầy lông xoăn của anh và lần xuống những múi cơ ở bụng anh. Những ngón tay của cô dại dột uốn cong vào những sợi lông, kéo nhẹ, rồi đôi tay cô bị ngăn lại bởi dây lưng của anh và dò dẫm ngượng nghịu với cái móc khóa.
“Ah...em yêu,” anh hổn hển, những ngón tay anh nắm lấy tay cô gần như bối rối. Rồi tay anh chạm vào tay cô để giúp cô, vì cô quá run đến nỗi không thể cởi được cái móc khóa.
Anh nhanh chóng cởi ra, và cô thở gấp gáp trước cảnh tượng được tạo nên bởi cơ thể mạnh mẽ, đẹp đẽ đến không ngờ của anh. “Em yêu anh,” Cô rên rỉ, cong mình vào trong vòng tay của anh. “Oh, Nikolas, tình yêu của em!”
Anh rùng mình và bế cô lên, đặt cô lên giường và ngả xuống theo cô, miệng và tay anh ấu yếm khắp người cô, khêu gợi cô đến những đỉnh điểm hoang dã hơn, ngọt ngào hơn, rồi chậm rãi lại và để cô quay lại nhận thức lờ mờ trước khi lại càng tiến tới mạnh mẽ hơn, đẩy cô đến bờ vực khoái cảm trước khi được kéo trở lại. Anh đang quyến rũ cô cẩn thận, để chắc chắn cô đạt được khoái cảm, mặc dù anh cũng đang phát điên với ham muốn của chính mình khi anh vuốt ve những đường cong dễ thương và những chỗ trũng mềm mại của cô.
Sau cùng, khao khát cho sự sở hữu hoàn toàn cô của anh, Jessica đưa cơ thể cô sát vào người anh. Cô không biết làm sao để đòi hỏi những gì cô muốn, cô chỉ có thể rên nhẹ và giữ chặt lấy anh với những ngón tay điên cuồng. Đầu cô chuyển động không chủ đích từ bên này sang bên kia, trên chiếc gối màu nâu đen. “Nikolas-Anh yêu”, cô rên lên, không biết mình đang nói gì nữa bởi những từ tự thốt ra một cách vô thức từ miệng cô. “Em đã không biết nó là như thế- À, anh yêu, làm ơn! Trở thành vợ anh sẽ thật là một điều vô cùng tuyệt vời” Tay cô vuốt ve chiếc xương sườn đầy bắp thịt của anh, kéo anh, và cô gọi tên anh với sự thuần phục hoàn toàn trong giọng nói. “Nikolas... Nikolas!”
Nhưng anh chợt trở nên cứng rắn, đẩy cô ra khỏi người anh, anh chồm người dậy bằng cùi chỏ và nhìn cô. Sau thời khắc đó, cô phát hiện ra rằng mình đã bị bỏ rơi, và cô quay mặt về phía anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Nikolas?” cô thì thầm.
Sự yên lặng càng lúc càng tăng lên, sau đó anh mở lời, xua tay một cách tàn nhẫn. “Anh chưa bao giờ nói là sẽ cưới em cả, Jessica. Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, anh không phải là một thằng ngốc”
Jessica cảm nhận được máu của cô chảy dồn lên mặt và cô cảm thấy biết ơn bóng tối, ngọn đèn lờ mờ, chính chúng đã giấu đi tất cả những màu sắc trừ màu đen và trắng. Một sự buồn nôn trào lên từ dạ dày cô khi cô nhìn vào anh. Không, anh không phải là một đứa ngốc, mà là cô. Cô mạnh mẽ chống lại cảm giác đó, cái cảm giác có nguy cơ xâm chiếm toàn bộ cô, và cô nói, bình tĩnh, gần như lạnh lùng.
“Thật là kì quặc. Em nghĩ hôn nhân là kết quả tất yếu của tình yêu. Nhưng mà, anh chưa bao giờ thật sự nói rằng anh yêu em, phải không Nikolas?”
Miệng anh mím lại và anh lò mò ra khỏi giường, đi đến chỗ cửa sổ và đứng nhìn ra bên ngoài, cơ thể tuyệt đẹp của anh hiện rõ trước mắt cô với tất cả vẻ loã lồ của nó. Anh không quan tâm tới sự thiếu vải của mình, đứng đó bình thường như thể anh đang mang một bộ vét và đeo cà vạt vậy. “Anh đã không bao giờ lừa dối em, Jessica” anh nói tàn nhẫn “Anh đã muốn em hơn bất kì một người đàn bà nào khác, nhưng em không phải là loại đàn bà anh muốn lấy làm vợ”
Jessica mím chặt môi lại để khỏi phải bật khóc trong đau đớn. Cô ngập ngừng ngồi dậy bên những chiếc gối và lấy đồ che thân thể khoả thân của mình lại, bởi vì cô không thể nào cảm thấy tự nhiên như anh ta. “Ồ?” cô mở lời, chỉ với một ít căng thẳng lộ ra trong giọng nói cô, bởi vì, không phải là cô đã có hằng năm trời che giấu cảm xúc của chính mình sao? “Vậy em là loại phụ nữ gì?”
Anh nhún vai. “Em yêu, điều đó thật rõ ràng. Chỉ vì Robert Stanton đã cưới em, mặc dù hắn chưa làm gì em, nhưng hắn đã cưới em! Còn những điều khác? Người ta không quan tâm. Em đã có những trải nghiệm thật tồi tệ và điều đó khiến em quay lưng lại với những người đàn ông, và anh đã chuẩn bị để đối xử với em với nhiều sự quan tâm, nhưng anh chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ cưới em làm vợ. Anh không bao giờ muốn sỉ nhục mẹ mình bằng cách dẫn cô gái như em về nhà và giới thiệu cho bà”.
Lòng kiêu hãnh luôn là một điểm mạnh trong tính cách của Jesssica và nó đến với cô như là một sự giúp đỡ. Nâng cao cằm lên, cô nói “Loại phụ nữ nào anh sẽ dẫn về nhà cho mẹ anh? Một bà sơ à?”
“Đừng trở nên hằn học với anh!” anh ta gầm gừ đầy đe doạ “Anh có thể đối xử với em theo cách mà có thể khiến những trải nghiệm vừa rồi đối với em sẽ trở thành thiên đường. Nhưng để trả lời cho câu hỏi của em, người anh sẽ lấy phải là một trinh nữ, trong trắng như ngày cô ấy được sinh ra, một người phụ nữ đầy cá tính và phẩm hạnh. Anh thừa nhận rằng em có cá tính, nhưng điều em thiếu đó là phẩm hạnh.”
“Anh sẽ tìm người phụ nữ hoàn hảo đó ở đâu thế?” cô chế nhạo, và không còn sự hằn học một chút nào nữa. Anh đã làm cô tổn thương tồi tệ đến độ không thể tệ hơn được nữa; Anh ta còn có thể làm gì hơn thế?
Anh nói một cách đột ngột “Anh đã tìm ra rồi, anh đã quyết định sẽ cưới con gái của một người bạn cũ của gia đình anh. Elena chỉ mới 19 tuổi, và cô ấy đã được cho ăn học ở một tu viện. Anh muốn chờ cho tới khi cô ấy lớn hơn trước khi bọn anh đính hôn; cô ấy xứng đáng có một tuổi trẻ vô lo.”
“Anh có yêu cô ấy không, Nikolas?” Câu hỏi bật ra từ miệng cô, bởi vì ở đây, sau tất cả những gì đã xảy ra, thật là một vết thương lòng sâu hơn khi nghĩ rằng anh yêu một người con gái khác. Nhưng đối lập với Elena cô chưa bao giờ biết và thấy mặt, Diana có vẻ là một đối thủ đáng thương xót.
“Anh hãnh diện vì cô ấy”, anh nói. “Tình yêu sẽ đến sau, khi cô ấy trưởng thành hơn. Cô ấy sẽ là một người vợ đáng yêu và ngoan ngoãn, một người vợ anh có thể cảm thấy tự hào, một người mẹ tốt cho những đứa con của anh.
“Và anh có thể dẫn cô ấy về nhà cho mẹ anh,” Jessica mỉa mai trong đau đớn.
Anh lượn nhanh ra khỏi chỗ cửa sổ. “Đừng nói mỉa mẹ tôi!” anh rít lên qua kẽ răng. “Bà là một người phụ nữ tuyệt vời và dũng cảm; bà biết chồng trước của cô đấy - ngạc nhiên chưa? Khi bà nghe về đám cưới bất hạnh của ông, bà đã sốc và mất tinh thần, như hầu hết mọi người. Bạn của bà ở London, người đã viết thư cho bà về cô, đã không làm cho bà hết lo lắng về một người bạn cũ của bà. Tôi có cần phải sỉ nhục bà bằng cách dẫn cô theo tới trước mặt bà và nói, ‘Mẹ, mẹ còn nhớ con “sâu tiền” đã lấy Robert Stanton vì tài sản kếch sù của ông ấy và huỷ hoại hết những ngày cuối cùng còn lại của cuộc đời ông ấy không? Cô không ngốc đến mức nghĩ như thế chứ?”
Jessica vứt hết tất cả những thứ che người và đứng dậy, đứng thẳng đầy kiêu hãnh, đầu ngẩng cao. “Anh đã đúng ở một điểm”, cô nói nhanh và dứt khoát “Tôi không phải là người phụ nữ dành cho anh”
Anh đứng nhìn theo cô khi cô đi tới chỗ đống đồ, nhặt chúng lên từ trên sàn, mặc vào một cách nhanh chóng. Khi xỏ chân vào đôi giày, cô nói “Tạm biệt, Nikolas. Nó quả thật là một trải nghiệm đầy thú vị”
“Đừng vội quá thế, em yêu” anh ta chế nhạo “Trước khi đi khỏi cánh cửa này, em phải xem xét lại xem em có thể kiếm được nhiều hơn từ anh khi trở thành bà chủ nhà của anh hơn là em đã kiếm được khi cưới Robert Stanton chứ. Anh đã chuẩn bị một giá khá hậu hĩnh rồi đấy!”
Lòng kiêu ngạo cay đắng ngăn cô khỏi việc đáp lại lời chế giễu này của anh ta “Cảm ơn, nhưng tôi không cần, cảm ơn!” cô nói một cách bất cần, mở toang cánh cửa. “Tôi sẽ chờ một sự trả giá tốt hơn từ một người đàn ông khác. Không cần tiễn đâu Nikolas, anh chưa mặc đồ để làm điều đó.”
Anh ta cười vang, cười thật sự, hất cái trán kiêu ngạo của mình lại “Gọi cho anh nếu em đổi ý”, anh nói thay cho lời chào, và cô bước đi mà không thèm nhìn lại.
Cô gọi cho Charles vào buổi sáng hôm sau và nói với anh cô muốn rời khỏi thị trấn khoảng vài tuần. Cô đã không khóc, mắt cô đã luôn cạn khô và rực cháy, nhưng cô biết rằng cô không thể ở lại London. Cô sẽ chỉ quay lại khi nào Nikolas đã đi khỏi, bay về cái đảo của anh ta. “Em sẽ đi đến nhà riêng ở vùng ngoại ô”, cô nói với Charles. “Và đừng nói cho Nikolas biết em đi đâu, mặc dù em nghi ngờ liệu anh ta có buồn hỏi không. Nếu anh làm em thất vọng lần này, em thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh lần nào nữa”.
“Có cần đập tay vào nhau hứa một phát không nào?” anh hỏi, giọng đầy trào phúng.
“Không, cách đó thật sự là một cách chia tay im lặng trong muôn vàn cách.
Anh ta gọi em là con đĩ và nói rằng em không đủ tốt để anh ta cưới về, và em ra đi, vậy thôi!” Cô giải thích một cách lạnh lùng.
“Chúa ơi!” Charles nói điều gì nghe không rõ nữa, sau đó nói nhanh, giọng nài nỉ “Em có chắc không, Jessica? Em có chắc là em sẽ đi tới tận Cornwall một mình à? Hãy cho bản thân thời gian để tự bình tĩnh lại đi.”
“Em rất bình tĩnh”, cô nói, và đúng thế. “Em cần một kì nghỉ và em đang thực hiện đây. Anh biết em ở đâu nếu có điều gì cấp bách xảy ra, nhưng ngoại trừ việc đó ra, em có thể sẽ không gặp anh trong khoảng vài tuần.”
“Rất tốt. Jessica yêu quí, em chắc chứ?”
“Tất nhiên. Em hoàn toàn ổn. Đừng lo cho em, Charles. Em sẽ mang Samantha và con của nó theo; chúng sẽ rất thích thú khi được nô đùa ở Cornwall”
Sau khi chuẩn bị xong, cô kiểm tra chắc chắn tất cả mọi thứ ở trong nhà đều đã được tắt, lấy ví và đi ra ngoài, khoá cửa cẩn thận sau lưng. Hành lý của cô đã sẵn sàng ở trên xe, con Samantha và tiểu gia đình luôn ngọ nguậy, khoẻ khoắn của nó cũng thế, di du lịch trong một cái thùng lớn.
Những thứ còn lại ở Cornwall chắc sẽ tốt cho cô, giúp cô quên đi Nikolas Constantinos. Cô đã gọi một cuộc gọi cắt đứt quan hệ và cô lấy làm vui lòng rằng cô đã thoát khỏi sự tự trọng không bị sứt mẻ của mình. Ít nhất cô cũng không để anh ta nhận ra cô đang choáng váng tới nhường nào.
Nhẩm đi nhẩm lại trong đầu rằng cô sẽ đi một hành trình dài tới Cornwall, cô tự hỏi rằng liệu cô đã biết tất cả những gì Nikolas nghĩ về cô hay chưa.Tại sao cô lại để cập tới chuyện đám cưới với anh ta vào lúc đó, trong khi anh ta đang trong tình trạng cực khoái khi làm tình với cô? Tại sao cô không nhận ra dù chỉ chút ít rằng anh ta sẽ không bao giờ để cô nghĩ rằng anh muốn cưới cô để dụ cô làm tình với anh?
Cô mừng là cô đã không nói với anh ta rằng cô là một trinh nữ; anh ta sẽ cười vào mặt cô. Cô có thể đã chứng minh cho anh ta xem, chắc chắn anh ta đã yêu cầu bằng chứng, nhưng cô quá kiêu hãnh. Tại sao cô phải chứng tỏ điều gì cho anh ta chứ? Cô đã yêu Robert và ông đã yêu cô, và cô sẽ không hối hận vì đám cưới của họ. Bằng cách này hay cách khác cô sẽ quên được Nikolas Constantinos, xoá sạch hình ảnh anh khỏi tâm trí cô. Cô sẽ không để những kỉ niệm về anh huỷ hoại cuộc đời cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...