Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4
Chương 4
“Lại bỏ độc vào rượu pân đấy à?”
Đánh rơi cái muôi vào trong bát rượu pân, Prudence xoay lại để tìm ai vừa cất giọng nói ngọt ngào ấy, đôi mắt cảnh giác khi cô gặp cái nhìn chăm chú chế giễu của Ngài Stockton. Cô đã không gặp người đàn ông này kể từ đêm có tai nạn nhỏ ở câu lạc bộ của anh. Ừ, đúng rồi, cái đêm mà cô đã đầu độc các khách quen của anh. Sự việc đó xảy ra cách đây hai đêm. Pru cũng định gửi anh ta một bức thư xin lỗi giải thích hoàn cảnh lúc đó, nhưng lại quyết định không làm vì nghĩ rằng một lời xin lỗi thật sự cần phải được đưa tận tay người ấy. Nhưng đây là cơ hội của cô, và cô ước gì cô đã gửi anh lá thư. Nếu không cô đã không để Eleanore bảo cô đến đây đêm nay. Bắt buộc Prudence phải tham dự buổi khiêu vũ của mẹ cô ấy là nỗ lực của Ellie để cổ vũ bạn cô và làm cho Pru tạm quên đi những hóa đơn càng lúc càng nhiều của gia đình Prescott.
Prudence không quên được cũng chẳng vui vẻ chút nào. Cô thực sự biết rõ là cô đang mặc một áo dài đi mượn, và không gì có thể làm cho cô quên đi sự coi thường tế nhị mà cô đang chịu, hay sự thực là không có ai mời cô khiêu vũ.
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy", Stephen nói, kéo sự chú ý của cô quay lại với anh. "Cô đang đầu độc rượu pân phải không ? Tôi hỏi thế chỉ vì tôi muốn biết liệu cô có cố gắng đối diện với nỗi thống khổ của cả giới quý tộc dành cho lỗi lầm của cha cô hay không, hay là cô chỉ đang tập trung phá tôi thôi."
Bắt gặp những cái liếc kinh ngạc đang ném về phía hai người và cách mọi người gần bát rượu pân bất ngờ đặt xuống những chiếc ly rỗng xuống, Prudence gượng cười mất tự nhiên. "Ôi, thưa ngài, ngài thật hóm hỉnh quá. Nhưng ngài không nên đùa như thế chứ kẻo mọi người lại tin rằng tôi sẽ làm điều như vậy mất."
"Việc những người chịu đau đớn một cách quá kinh khủng như vậy ở câu lạc bộ của tôi vào đêm kia là nhờ sự đầu độc của cô đấy, sẽ không có tình trạng rắc rối nào -”
Prudence chụp lấy cánh tay ngắt lời anh đột ngột, rồi kéo anh ra khỏi cái bàn đựng đồ ăn thức uống và hướng về phía cánh cửa ban công. Cô không có những ảo tưởng về sức mạnh của mình. Lý do duy nhất cô ráng sức kéo anh ra khỏi phòng khiêu vũ là bởi vì anh để cô kéo anh đi. Vì lẽ rằng nó hợp với những ý muốn của cô lúc ấy, cô chỉ có thể biết ơn tính ngoan ngoãn của anh mà thôi.
Prudence kéo anh ta ra bên ngoài, rùng mình khi cơn giá rét mùa đông thấm vào da thịt cô, sau đó dẫn anh men dọc theo vách của những cánh cửa kính cho đến khi họ tới nơi dẫn vào văn phòng của Ngài Kindersley. Cha của Ellie không thích ai vào trong đó, nhưng ở ngoài này quá lạnh, và cô cần sự riêng tư cho cuộc đối đầu này.
"Thế nào, kế hoạch tối nay của cô là gì?" Stephen hỏi khi cô bước vào căn phòng tối tăm và quay sang đối mặt với anh. "Cô đã vừa khơi mào một sự lộn xộn vừa đầu độc một đám đông lớn. Chẳng lẽ cô định cho một mồi lửa thiêu hết tất cả -"
“Làm ơn đừng nói nữa,” Pru nói tỏ ra mệt mỏi. Cô không ngạc nhiên trước tình trạng bực tức của anh, nhưng với tất cả những chuyện lo lắng đang quấy rầy cô, thì cô không có sức đâu mà né tránh nó. "Tôi không định khơi mào sự lộn xộn đó đâu. Tôi đã cố gắng để bảo vệ một trong những cô phục vụ khỏi một ông khách khá là thô tục của anh kia mà."
“Tôi biết.” miệng Stockton mím chặt, nhưng một vài nét căng thẳng đã rời khỏi cơ thể anh. Prudence cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Thậm chí cô hạnh phúc hơn khi nhận thấy nét căng thẳng cuối cùng rời khỏi anh khi cô giải thích, "Tôi cũng chưa bao giờ định đầu độc khách hàng của anh. Cái lọ chứa chất gây nôn chắc bị rơi vào thùng rượu trong lúc tôi đang tìm kiếm quanh quẩn cái nắp trên nền nhà. Tôi đã không nhận ra rằng nó bị rớt vào trong đấy nếu không tôi đã báo cho một ai đó biết ... Có lẽ thế, " cô nói thêm, bởi vì cô không chắc chút nào cô sẽ báo. Cô đã nhất quyết muốn nhìn thấy cha cô ra khỏi Ballard. Mà để thấy được điều đó, cô vẫn làm như vậy.
"Thuốc gây nôn hả?" Anh nhăn mặt ghê tởm khi hiểu rõ cái gì buộc anh phải nghiêng người qua cửa sổ văn phòng. "Tôi uống phải thuốc gây nôn có ý dành cho cha cô phải không?"
"Đúng thế đấy. Ellie gợi ý rằng có lẽ sẽ làm cho ông nhịn nốc rượu và cũng sẽ chấm dứt thói cờ bạc của ông, do đó, ...." Cô nhún vai.
"Ellie nào? Eleanore Kindersley à?"
“Ừ.” Cô hơi tươi tỉnh. “Anh biết bạn ấy hả?”
"Cô ta là con gái của ông bà chủ bữa tiệc", anh chỉ ra nhẹ nhàng. "Và tôi còn biết rằng cô là bạn cô ta."
"Ừ." Prudence thừa nhận thông tin ấy, sau đó, nhớ tới lời gợi ý mà Eleanore đã đòi hôm trước đó, cô cố nở nụ cười dễ thương và giơ tay lên. "Vâng, tôi xin thề ngay đây, thưa Ngài, ngài không cần phải lo ngại đến việc tôi làm gián đoán những hoạt động của Ballard nữa. Tôi sẽ không thử tìm cách vào trong đó lần nữa đâu."
"Hmmm." Anh ngắm nghía cô một cách ngờ vực. "Không bao giờ nữa à?"
"Mãi mãi không bao giờ," Prudence nhẹ nhàng trêu chọc, bắt chước giọng nói trầm của Plunkett, và cảm thấy lạc quan dâng lên trong cô khi một nụ cười miễn cưỡng bắt đầu nhếch lên ở khóe miệng anh. Sau đó, anh buộc nó biến đi, vẻ cáu kỉnh đến thế chỗ.
“Cô có biết cô gây cho tôi bao nhiêu là rắc rối không?”
“Tôi rất tiếc về việc này.”
“"Có thể, vì những thân chủ của tôi đã có dịp tắm."
Cô nhìn chăm chú xuống chân mình có vẻ ân hận và chờ đợi, và nhẹ nhõm khi rốt cuộc anh thở dài.
"Thôi được, tôi chắc việc kinh doanh sẽ sớm khôi phục lại. Và tôi cũng hiểu rằng cô không có ý muốn hại ai. Ít nhất là không so với mức độ mà cô gây ra. Ngoài ra, tôi đã thử dùng một hay hai mánh khóe tương tự với cha tôi khi ông ta mạo hiểm làm chúng tôi phá sản. Nhưng tôi thấy tôi nên nói với cô mấy cái vụ mánh khóe thế không có ích gì đâu. Sức lực của cô tốt hơn nên để dành trông chừng coi luật pháp có thay đổi gì không và tất cả các sòng bạc đóng c -"
“Cha anh?” Prudence ngắt lời anh.
Miệng của anh trễ xuống bực bội và anh bước ra xa. Nhận thấy đó có thể là một vấn đề nhạy cảm, Prudence đã cho anh một chút thời gian để sắp xếp những suy nghĩ của mình và nhìn chằm chằm chung quanh căn phòng tối đen. Những đốm tàn của ánh lửa âm ỉ trong lò sưởi. Đó là ánh sáng duy nhất. Rõ ràng những vị khách mời đã không được mong đợi có mặt ở đây, và cô ấy cảm thấy hơi tội lỗi. Cô biết Ngài Kindersley giữ kín mình đời tư của ông ấy đến nỗi ông thậm chí còn không cho phép người hầu vào đây dọn dẹp vệ sinh.
Phải chi Ellie đã không nói với cô việc đó, bụi bặm và mạng nhện giăng đầy. Nghĩ đến những con nhện và rùng mình, cô theo Stephen đến một bức tượng lớn ở góc phòng. Bức tượng theo phong cách Hy Lạp, một người phụ nữ cao bảy bộ trong chiếc áo choàng ngoài vươn tay về hướng bầu trời, hai cánh tay cô ta trở thành những nhánh cây trên đầu họ. Cho rằng Ngài Kindersley có sở thích kỳ cục, Prudence chuyển sự chú ý của cô sang Stephen khi anh chạm phải mạng nhện giăng giữa hai nhánh đá cẩm thạch và rốt cuộc anh nói.
"Cha tôi đã làm một việc giống như cha của cô đang làm bây giờ. Ông kéo chúng tôi vào tình trạng nguy khốn của sự phá sản vì thói cờ bạc của ông. Tuy nhiên ông ta không uống rượu, chỉ đánh bạc. Và ông ấy không khởi đầu bất ngờ như có căn nguyên làm bản thân ông rối rắm vì cái chết của con trai và người thừa kế; ông luôn luôn là một con bạc – lúc nào cũng đánh, nó tồi tệ hơn. Tôi đã quen -" Anh ngừng nói đột ngột, và Prudence bước một bước tới gần hơn, dịu dàng đặt tay cô lên bàn tay lúc này đang nắm chặt thành nắm đấm của anh trong nổ lực yên lặng để xoa dịu anh. Anh liếc nhìn xuống với vẻ ngạc nhiên; rồi nét mặt anh dịu lại và bàn tay anh mở ra dưới bàn tay cô, di chuyển dịu dàng siết chặt nó.
"Làm sao anh thuyết phục ba anh không đánh bạc nữa?" Prudence hỏi sau một lúc im lặng .
Một tiếng cười cay nghiệt phát ra từ đôi môi anh, và những ngón tay anh siết chặt quanh những ngón tay cô. Cô nghĩ rằng anh không nhận ra anh đang nghiến chặt tay cô, nhưng cô ngập ngừng để thu hút sự chú ý của anh trở lại thực tế, bởi vì cô cực kỳ muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi của cô. Nếu anh đã tự tìm cách để làm cha anh bỏ cờ bạc, có lẽ cô có thể cứu cha cô theo cách giống như anh.
Những hy vọng đó tiêu tan khi anh nói: "Tự cha tôi bỏ cờ bạc. Ông thua sạch hết tất cả trừ bất động sản ở Stockton. Ông không thể đụng đến nó. Vì vậy, đêm hôm đó ông về nhà sau khi thua sạch sẽ, và tự bắn mình."
Prudence chùn bước với sự thú nhận lạnh lùng của anh, cô sợ. Bất chợt cô tưởng tượng cảnh cha cô lấy một trong những cây súng ngắn cũ của ông nội cô và –
"Đừng giương mắt ra như thế. Lẽ ra tôi không nên nói với cô. Tôi rất tiếc.".
Prudence tập trung vào nét mặt lo lắng của anh, chỉ khi ấy cô mới ý thức được bàn tay anh đặt trên má cô. "Tôi -"
Anh chặn đứng bất cứ điều gì cô định nói bằng cách phủ kín miệng cô bằng môi anh. Prudence vẫn bất động trong một lúc dưới sự đột kích đó - một loạt các phản ứng bất ngờ xuyên qua cô – rồi cô hôn trả lại anh. Cô tự nhủ rằng cô làm như vậy chỉ vì cô mong muốn xoá đi hình ảnh cái chết của cha anh ra khỏi tâm trí cô, nhưng cô biết cô đang dối lòng. Cô muốn anh hôn cô lần nữa suốt từ lần đầu tiên trong văn phòng anh. Có lẽ cô thậm chí đã muốn anh hôn cô còn trước đó nữa. Cô đã mơ về anh lướt qua cô ở buổi khiêu vũ nào đó và cứu cô thoát khỏi cuộc sống lo lắng kể từ lần đầu tiên anh cứu cô khỏi trở thành một cô gái hoàn toàn không ai thèm mời khiêu vũ. Kể từ lần đầu tiên đó, cô thực sự đã nhìn rõ anh. Anh đẹp trai kinh khủng, và sự tử tế tối thiểu đó được thể hiện qua dáng vẻ chơi bời phóng đãng của anh.
Dáng vẻ đó, cô chắc chắn, chỉ là tự bảo vệ chống lại sự ghẻ lạnh của tầng lớp thượng lưu theo cách của anh. Cô đã luôn nghĩ anh là loại người chết vì nghĩa, vì cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì thật sự không đúng với thực tế mà anh chọn để quản lý sòng bạc ... cho đến khi cô biết thói hư tật xấu ảnh hưởng đến gia đình cô như thế nào.
"Ôi, Pru", anh thì thầm bên má cô.
Ngạc nhiên bởi sự quá thân mật của anh, nhưng lại ấm áp dễ chịu, Prudence rên rỉ khi môi anh kéo rê xuống cổ họng cô, để lại một đường dài bỏng rát. Cô nghiêng người dựa vào anh, hai tay cô trượt lên vai anh, sau đó luồn vào mái tóc anh. Cảm giác được ôm chặt như thế này thật tuyệt vời. Bỏ rơi những căng thẳng lo lắng liên miên và để cho đam mê cuốn cô đi. Trong vài phút thám hiểm, bàn tay anh gặp đúng bầu vú cô xuyên qua lớp vải váy, ôm siết nhẹ nhàng, và trong giây lát cô cảm thấy như thể không khí đã rút khỏi phổi cô. Cô thở hổn hển và uốn cong người, những âm thanh khe khẽ phấn khích thoát ra khỏi môi cô, cho đến khi anh bóp nghẹt chúng lần nữa bằng miệng anh. Anh hôn cô thật mãnh liệt, và trượt một đầu gối vào giữa hai chân cô, kéo lớp vải của chiếc áo dài mượn của cô dạt ra.
Chiếc áo cô mượn. Chiếc áo của Eleanore. Lời khuyên của Eleanore. Cũng nhanh như khi nãy, nỗi lo lắng của Prudence lại đổ ập xuống trở lại chung quanh cô, bất ngờ làm giảm nhiệt tình của cô. Nhớ lại những gì mình định làm, cô siết những ngón tay trong tóc anh và gấp gáp kéo mạnh nó ra, cố gắng đẩy anh ra xa. "Chờ đã. Chờ đã, thưa Ngài, tôi –”
Tiếng cười khẽ của anh làm cô ngần ngại và chăm chú nhìn anh một cách ngượng ngập khi anh nới lỏng vòng ôm đủ cho cô trượt hai cánh tay của mình vào giữa hai người.
"Anh nghĩ bây giờ em có thể gọi anh là Stephen rồi, tiểu thư à." Giọng nói của anh khàn khàn với niềm đam mê khi anh nhìn cô chăm chú qua ánh sáng mờ mờ. "Anh cho rằng chúng ta đã vượt quá lễ nghi."
Prudence tặng anh một nụ cười gượng. "À. Vâng." Miễn cưỡng thoát khỏi cái ôm của anh, cô bắt đầu nghịch mặt trước áo sơ mi của anh, giữ anh ở gần cô, nhưng lại đủ xa để anh không thể hôn cô một lần nữa và làm cô rối trí. "Em ..."
Lông mày anh nhướng lên lúc cô ấp úng. "Đồng ý?"
“Em muốn cầu xin anh …” Cô nói thêm trước khi ấp úng, rồi buộc mình tiếp tục. “Em muốn cầu xin anh làm ơn đừng cho ông ấy vào được không?”
Cô nói câu cuối với đôi mắt khép chặt, sợ hãi với lời thỉnh cầu ấy xiết bao. Dường như không phải là một gợi ý xấu khi Eleanore đưa ra ý đó. Nếu bạn không thể ngăn ông không đi đến Ballard thì người chủ có thể làm được đấy. Có lẽ nếu bạn hỏi xin một cách đáng yêu,chắc Ngài Stockton sẽ làm điều đó cho bạn, cô ấy đã nói thế. Dĩ nhiên, Prudence cho rằng bạn cô đã không tưởng tượng Prudence đang ở trong vòng tay anh khi cô nêu lời thỉnh cầu. Stephen dứt khoát không biểu lộ như thể anh đang bị tác động sâu sắc . Vòng tay anh siết chặt quanh cô, gương mặt anh trở nên ngây ra. Cô có thể cảm thấy cảm xúc của anh tắt lịm như bị xé nát cơ thể.
"Tôi hiểu rồi. Ừm, tôi cho là chuyện này có thể giải quyết được. Cũng còn tùy."
Prudence nuốt vào lúc giọng anh hạ thấp khó chịu. "Tùy cái gì?"
"Tôi được thêm bao nhiêu nếu tôi làm như vậy?"
Phản ứng đầu tiên là đầu cô là giật nảy ra phía sau như thể anh vừa tát cô. Điều này không làm cô đau nhiều nếu anh thật sự làm như vậy. Nhưng phản ứng thứ hai là thất vọng. Cô có thể mong đợi anh nghĩ gì đây? Cô nhất định phải làm tất cả mọi thứ khác để cứu gia đình cô, phần lớn nó có khả năng là bất hợp pháp.
Không thể nghi ngờ gì đó là mọi hành vi sai trái đối với một tiểu thư dòng dõi chính thống của giới quý tộc đương thời. Và cô cũng chưa bao giờ làm bất kỳ nỗ lực nào để che giấu sự tuyệt vọng của mình. Cô không ngạc nhiên khi anh vội vàng đi đến một kết luận như vậy.
“Việc tôi cho phép anh hôn tôi không liên quan gì với điều này", cô nói với vẻ nghiêm trang dịu dàng. "Thật ra, tôi đã dừng nụ hôn lại bởi vì tôi đang trở nên khá ... ờ ... phân tâm và sợ sẽ quên mất lời yêu cầu." Cô có thể cảm thấy gương mặt cô đỏ bừng bối rối khi cô thú nhận, và biết ơn vì bóng tối che dấu giúp cô.
Stephen xem xét cô qua bóng tối, rồi nói, "Vậy em thích những nụ hôn của tôi chứ? Đây không phải là mưu đồ mới nào nữa phải không? Đây không phải là cách nào đó để trả nợ cho tôi bởi vì cha em đã thua tiền trong sòng bạc của tôi phải không?"
Pru chau mày, cố tìm một lý lẽ trong đầu nhằm chứng tỏ rằng cô thích những nụ hôn của Ngài Stockton, sau đó cô sáng rỡ. “Nhất định anh có thể cho tôi biết nếu một người phụ nữ thích nụ hôn của anh không? Nó không biểu lộ ra mà?”
“Được chứ. Thật không may là tôi khá lơ đãng với niềm thích thú của bản thân và đã không -” Giọng anh tắt nghẹn trong tiếng thở hổn hển ngạc nhiên khi Prudence thình lình bước tới gần hơn, nhón chân lên và đè mạnh môi cô vào môi anh.
Lúc đầu anh không làm gì khiến nụ hôn dễ dàng hơn với cô, nhưng khi cô cảm thấy sự căng thẳng trong vòng tay anh giảm đi, đôi bàn tay anh bắt đầu di chuyển trên lưng cô và đôi môi anh chuyển động với niềm đam mê thực sự. Prudence buông tiếng thở dài khẽ thoát ra ngoài khi miệng cô mở ra bên dưới miệng anh, hai ngón chân cái của cô đang bấu vào đôi dép khi cô uốn cong người áp vào anh, đặt mọi thứ cô có vào nụ hôn. Theo sự chỉ dẫn của anh, cô trượt hai bàn tay mình trên lưng anh, hưởng thụ cảm giác rắn chắc của anh bên dưới những ngón tay cô. Cô thở hổn hển và nhón ngón chân lên cao hơn nữa khi hai bàn tay anh trượt lên ngực để ôm lấy vú cô; rồi anh buông ra và rà đôi môi anh lên má cô.
"Anh tin em," Anh nói dịu dàng sau khoảnh khắc nóng bỏng.
"Vâng." Prudence hôn tai anh thiết tha khi nó nằm trong tầm với.
"Chúng ta nên dừng lại, nếu không anh không thể bảo đảm -"
"Không." Prudence rên rĩ, cắn cằm anh hết sức khêu gợi.
“Không ư?”
"Có."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...