Cô đi đến nhà bếp thì anh ta đuổi kịp cô. Thực ra, cô đã xô ngã nửa tá người hầu trên lối đi qua gần thùng rượu và gần như thoát ra khỏi cửa sau vào hẽm nhỏ, nhưng anh ta đã chụp được tay cô và kéo cô đứng lại. Prudence quay lại, mở miệng yêu cầu anh ta thả cô ra, nhưng anh ta bắt đầu đi đến văn phòng và kéo cô theo sau anh ta. Chợt thấy cái nhìn của những người hầu hiếu kỳ, cô quyết định không gây ra một trận cãi lộn và để anh ta kéo cô vào trong văn phòng.
Lôi cô vào trong văn phòng nhỏ chật chội, nơi anh đã đưa cô tới lần trước, anh bất ngờ thả cô ra, đóng sầm cánh cửa, và dựa lưng vào nó nhìn cô trừng trừng. "Tại sao cô quay lại? Để làm việc hả? Chắc chắn hoàn cảnh gia đình cô không xấu đi đến mức cô thực sự bị bắt buộc phải tìm một chỗ được trả công đấy chứ?"
Cái cách mà anh ta nói từ làm việc thình lình làm cho Pru bừng tỉnh. Lời nói nghe có vẻ chế nhạo và gay gắt, nhắc cô nhớ lại về sự khinh rẻ và sự lăng mạ mà anh ta đã phải chịu đựng để kiếm sống trong xã hội - một nổi đau khổ mà cô không mong muốn xảy ra với bất cứ ai. Nỗi phiền muộn của cô về thứ thức uống gây nôn anh ta uống mà đáng lẽ là dành cho cha cô nhanh chóng qua đi và cô nói dịu dàng, "Không có gì sai với việc kiếm sống của anh."
Anh ta nở một cười hoài nghi. "Chắc chắn là có. Chỉ cần hỏi bất cứ ai và họ sẽ nói cho cô biết về nó. Mỗi một người trong số họ nghĩ rằng tôi thấp kém hơn họ vì -"
"Tôi không phải tất cả mọi người," Prudence ngắt ngang, đem điều cô chắc chắn sẽ là một lời nói huênh hoang đáng kể để kết thúc.
Anh ta nhìn cô suy đoán một lúc, sau đó nói, "Tôi đích thân chọn nhân viên của tôi. Cô không được thuê làm việc ở đây. Cô cũng không cố gắng nói chuyện với cha cô, đó là lý do cô muốn được vào bên trong Ballard. Cô đã không nói một lời nào với ông ấy khi có cơ hội. Vậy, thưa tiểu thư, tại sao cô ở đây? ".
“Tôi không đến đây tối nay để nói chuyện với cha tôi ,” Pru trả lời thoái thác.
Anh ta nhìn cô trừng trừng thêm một lúc nữa, rồi nói “Chẳng lẽ cô đến đây để gặp tôi ư?”
Hoảng hốt với lời gợi ý đó, Prudence từ từ nhận ra anh ta đang di chuyển về phía trước. Lo lắng lùi lại ra xa, cô lắc đầu. "Không phải, tôi -"
Lời nói của cô tắt nghẽn khi anh lướt lòng bàn tay một cách nhẹ nhàng vào má cô. Giọng anh khàn khàn. "Không ư?"
Pru lắc đầu, nhưng dừng lại và nuốt ực vào khi bàn tay còn lại của anh quét nhẹ nhàng xuống cánh tay cô. Cứ y như một trong những hình ảnh tưởng tượng của cô trở thành hiện thực. Không phải là cô đã từng khá là mơ mộng đến tình huống thế này, nhưng cái nhìn trong mắt anh đúng thiệt là giống. Hơi nồng nàn gần như tha thiết, có lẽ, chỉ là ...
"Tôi xin lỗi vì sự cố đáng tiếc đêm hôm đó. Tôi không bao giờ cho phép Plunkett vào nếu tôi phát hiện -" Anh tự ngắt ngang và nhăn nhó khi Prudence đột nhiên đỏ lựng khi nhớ lại tình huống cô bị làm bẽ mặt.
"Tôi xin lỗi", anh lặp lại. Sau đó, cô mở to mắt nhìn khi đôi môi anh cúi xuống tới gần môi cô. Hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng và đôi mắt cô trượt khép lại như chờ đợi sự vuốt ve nhẹ nhàng của miệng anh trên miệng cô ... và đợi. Và đợi.
Anh chưa bao giờ tìm kiếm môi cô quá lâu theo trí tưởng tượng của cô. Nhăn mặt, cô mở bừng mắt. Gương mặt anh chỉ cách một vài inch, nhưng không di chuyển tới sát hơn. Anh xem ra gần như đông cứng, và có nét kỳ quặc trên mặt anh .
" Có gì không đúng ư?" Cô hỏi quan tâm.
Ngài Stockton thở gấp. Nhớ ra anh đã nốc rượu của cha cô, Prudence nhìn trong kinh hoàng khi Stephen mím chặt miệng mình. Hai má anh phồng ra và đôi mắt mở to khi anh xoay ra xa. Sau một lúc ngắn ngủi liếc nhanh cuống cuồng xung quanh, anh ta vội vã lao đến cửa sổ.
“Ôi, trời ơi,” Cô nói khẽ khi anh nôn ra. Tiếp theo anh nghiêng người qua gờ cửa, trở nên yếu ớt.
Cắn môi, Prudence nhấc chân, không chắc phải làm gì; rồi đi về phía trước và vỗ nhè nhẹ lên lưng anh. Anh đứng thẳng lên .
"Cảm thấy tốt hơn không ?" cô hỏi đầy hy vọng.
Anh gật đầu, rồi xoay ra sau để nghiêng người ra cửa sổ lần nữa.
"Tôi đoán là không," Prudence thì thầm, tự hỏi làm thế nào để giúp đỡ. Giá như cô ở nhà và anh là Charlotte, cô sẽ lau trán em gái cô với khăn vải ẩm và thì thầm những lời dịu dàng. Cái nhìn chằm chằm của cô chuyển đến cửa văn phòng, và cô có một ý tưởng. Cô để anh ở lại và vội vã ra ngoài đi vào nhà bếp. Phải có nước và một miếng vải nào đó. Đây là một nhà bếp.
Thật không may đó là một nhà bếp khá lớn, và còn trống rỗng nữa, do đó không có ai chỉ cho cô tìm cái mà cô cần. Cô tìm trong vài phút trước khi kiếm được một miếng vải sạch hợp ý cô, rồi mất nhiều phút hơn để tìm nước. Cô đang vắt ráo miếng vải ướt thì cô bắt đầu ý thức được những âm thanh hỗn tạp đến từ phòng bên.
Ở đó vang đến một tiếng rít lên khá ầm ĩ của những chân ghế trên sàn gỗ và những tiếng chân kéo lê hoang mang sợ hãi và tiếng động đó kéo cô đi đến cánh cửa. Hé cửa mở ra, cô tò mò nhìn chăm chú ra ngoài. Gần như mỗi một người đàn ông đơn độc trong câu lạc bộ đứng trên chân anh ấy, ném mạnh điên cuồng xung quanh – vài người xô theo hướng này, vài người xô theo hướng kia. Pru há hốc miệng mà nhìn cơn điên cuồng; rồi một tiếng ồn đằng sau làm cô quay lại. Ngài Stockton đứng dựa một cách yếu ớt vào ô cửa đến văn phòng anh ta.
"Ngài có cảm thấy khá hơn không ?" Pru hỏi với sự quan tâm.
"Tôi nghĩ cô đã bỏ đi," là câu trả lời của anh, và không thể nào lầm được nỗi nhẹ nhõm của anh ta khi cô không đi. Prudence cười dịu dàng và giơ lên một nùi vải trong tay.
"Không bao giờ. Tôi nghĩ nên tìm cho Ngài một miếng vải ẩm," cô giải thích, sau đó liếc nhìn về phía cửa khi những tiếng động trong phòng bên cạnh đã thay đổi thành tiếng ồn của âm yết hầu.
“Chuyện quái gì vậy?”
Prudence bước sang một bên khi Stephen đi đến cánh cửa và giật mạnh mở ra. Cô không lấy làm phiền để nhìn ra ngoài. Cuối cùng cô suy ra những hành vi điên rồ mà cô đang nhìn thấy là gì. m thanh mà cô nghe lúc này đây là hầu như tiếng ồn giao hưởng của gần một trăm người đàn ông bị đau. Câu lạc bộ đầy chất nôn mửa ra của khách hàng.
“Chúa ơi!” Stephen nói yếu ớt, rồi la lớn, “Ngừng lại đi, mấy ngài! Chuyện kinh khủng gì xảy ra vậy”
“Tôi không biết thưa Ngài,” ai đó trả lời - có vẻ là người hầu, Pru quyết định, kể từ lúc cái giọng đó nghe có vẻ khỏe mạnh và không ráng sức. “Mọi người đang tống khứ những thứ bên trong bao tử ra ngoài. Mẻ rượu này kém chất lượng tôi đoán thế.”
“Tìm cho ra đi, quỷ thật!” Stephen nói bằng giọng mà có thể được coi là tiếng gầm gừ, nhưng vang ra ngoài quá yếu để được cho là như thế. Prudence cắn môi với vẻ có lỗi khi dõi theo anh nghiêng hẳn về một bên dựa vào khung cửa. Sau đó, anh quay lại và ra hiệu cho cô đi theo khi anh lảo đảo quay về hướng văn phòng.
Pru do dự, cái nhìn chằm chằm của cô đi từ cánh cửa tới phòng đánh bạc, rồi tới thùng rượu. Cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, tất nhiên. Lọ đựng chất gây nôn đã không rớt xuống sàn nhà hay bị đánh cắp bởi anh chàng phục vụ người đã vỗ mông cô. Nó chắc rớt vào thùng rượu, có lẽ là do cú chạm vào đó khi cô đâm sầm đập vào thùng rượu. Cô trở thành nguyên nhân đã xảy ra cho những người khách của Ballard. May mắn Ngài Stockton không có vẻ ý thức được điều đó. Anh cho nó là một lô rượu kém chất lượng. Cô tương đối an toàn nếu cô ở lại một chút. Cô muốn làm - chỉ là để giúp đỡ trong khi anh cảm thấy không được khỏe như thế này, cô tự mình quả quyết. Rốt cuộc, cô chính là lý do làm cho anh ta phát ốm. Cô thật sự cần phải làm điều mà cô có thể làm cho anh.
Suy luận ra vấn đề như thế, Prudence rời chỗ của mình gần cánh cửa dẫn vào phòng đánh bạc và theo Ngài Stockton. Anh đánh phịch xuống ghế phía sau bàn làm việc khi cô bước vào văn phòng. Di chuyển đến cạnh anh, cô nhìn chăm chú xuống đôi mắt nhắm lại của anh, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt anh với sự ấm áp của cô lúc này, trừ miếng vải vẫn còn ẩm, thì thầm những lời nhẹ nhàng khi cô lau cho anh.
Đôi mắt anh hơi run run với sự đụng chạm của cô, nhưng rồi chúng vẫn nhắm, gương mặt anh ấy từ từ thư giãn. Cô đang bắt đầu nghĩ rằng anh chìm vào giấc ngủ thì thình lình anh nắm lấy bàn tay cô trong tay anh. Pru thấy mình đỏ mặt khi đôi mắt anh mở ra và nhìn chăm chú vào mắt cô.
Cô giật mạnh bàn tay ra sau một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi quay đi. "Tôi sẽ đem về cho Ngài thức uống."
"Không cần ra ngoài đó."
Pru lưỡng lự ở cửa và liếc nhìn trở lại không chắc lắm để nhìn dấu hiệu của anh ta hướng đến tủ búp phê dọc theo tường. "Có rượu whiskey trong đó."
Sau một lúc, Prudence gật đầu và đi đến tủ búp phê. Mở cửa, cô tìm thấy một chai whiskey và hai cái ly bên trong. Cô lấy một cái và đổ đầy nó, sau đó cẩn thận mang nó trở lại bàn làm việc.
“Cám ơn cô,” Stephen cầm cái ly, hớp một ngụm chất lỏng màu vàng, súc sột soạt, rồi đứng lên và di chuyển tới cửa sổ để nhổ đi. Anh làm việc đó hơn hai lần trước khi tự cho phép mình nuốt ngụm tiếp theo. Rồi anh liếc nhìn Pru và mỉm cười.
"Cám ơn cô." Giọng anh gay gắt, nhưng vẫn ôn hòa khi anh nâng một bàn tay lên âu yếm má cô. "Tôi cảm kích sự quan tâm của cô ."
Prudence cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng. Cô đã không chắc chắn liệu nó có phải là niềm thích thú với cái chạm của anh hoặc với sự bối rối của việc được khen ngợi khi cô là nguyên nhân gây ra căn bệnh của anh. Cô đã nhận ra cô thất vọng khi bàn tay anh rời khỏi má cô và quay sang cầm cái cốc lên một lần nữa. Anh vừa mới hớp thêm một ngụm nữa thì tiếng gõ cửa vang lên
Nuốt xuống, anh đặt cốc lên bàn, rồi di chuyển qua cô để che chắn Pru khỏi tầm nhìn. “Vào đi,” anh ta gọi.
Pru nghe tiếng cửa mở; rồi giọng một người đàn ông thông báo, “Cái này được tìm thấy đang trôi trong thùng rượu”
Bằng cách nhón chân lên, Pru có thể nhìn qua vai của Stephen và thoáng thấy cái được đưa ra bởi người đàn ông ở ô cửa. Cái lọ của cô, cô nhìn với vẻ co rúm. Người đàn ông nói thêm "Có vẻ như là một cố gắng có tính toán để đầu độc khách hàng của chúng ta."
"Cái gì?" Không thể lầm lẫn được cú sốc trong giọng nói của Stephen. "Tại sao ai đó muốn đầu độc chúng ta -"
Prudence lùi ra xa khi anh đột nhiên xoay nhìn trừng trừng về cô. Buộc nở một nụ cười, cô kêu lên: "Tôi chắc rằng bất cứ ai đó đã không có ý định đầu độc khách quen của Ngài. Họ rất có thể định -"
"Để đầu độc một khách quen đặc biệt?" anh lạnh lùng hỏi. "Chẳng hạn như cha của cô, có lẽ vậy? Xét cho cùng cốc đó tôi uống do vì nó có ý dành cho ông ấy, Cô đã bỏ thuốc độc vào rượu của tôi!”
Anh di chuyển về phía cô, kiềm chế cơn thịnh nộ của anh, và Prudence đã làm điều duy nhất mà cô có thể nghĩ đến; cô bỏ chạy.
"Không để cô ta ra!" cô nghe Stephen la to, nhưng lúc đó chính ma quỷ cũng không thể bắt lấy cô. Lao đi vì sợ hãi, Pru chạy thật nhanh thậm chí cô không biết chân cô có chạm đất hay không. Cô đã ra ngoài cửa và chạy dọc theo con hẻm để đến đằng trước tòa nhà trong nháy mắt. Jamison, cầu xin lòng nhân từ của anh, hoặc là nghe thấy bước chân bịch-bịch của cô, hoặc thấy cô đang đến. Dù trong trường hợp nào, anh hãy rời khỏi chỗ ngồi và mở cánh cửa ra khi cô chạy đến đó.
"Đưa chúng tôi rời khỏi đây, Jamison. Nhanh lên!" cô gào lên khi lao tới xe ngựa. Cánh cửa được đóng lại phía sau cô trước khi cô thậm chí đã ngồi xuống ghế.
"Điều gì đã xảy ra? Cô không làm tôi bị mất việc chứ, phải không ?" Lizzy la lên khi chiếc xe ngựa bật lên dưới trọng lượng của Jamison đang trèo lên băng ghế của tài xế.
Prudence chụp lấy ghế ngồi và chờ cho đến khi chiếc xe ngựa lắc lư tiến về phía trước mới trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...