All I Want

Ngay khi đi xa đủ ra khỏi câu lạc bộ mà cô nghĩ rằng không ai từ nơi đó chứng kiến sự trao đổi, cô tiếp cận cô gái bằng một câu chuyện về người yêu bị cản trở vì việc không được cha mẹ tán thành và cô cần gửi tin nhắn đến người yêu của cô. Lizzy cảm thông, nhưng cô gái cũng là loại người thực tế và không muốn mạo hiểm công việc của mình trợ giúp cho hành động mạo hiểm này. Prudence buộc phải sử dụng đến cách hối lộ, làm hết sức mình mà không cau mày giận dữ khi cô phải bán rẻ một sợi dây chuyền có giá trị tình cảm cũng nhiều như tiền bạc. Nó là một món quà từ bà ngoại cô khi bà còn sống. Nhưng nếu kế hoạch được thực hiện, nó sẽ là vật hy sinh đáng giá, cô quả quyết với mình. Và cô đã xác định rằng nó sẽ có tác dụng. Đương nhiên, Ellie lại khẳng định rằng nó sẽ chẳng ích gì. Cô ấy cảm thấy chắc chắn rằng Prudence sẽ bị phát hiện và bị dẫn ra khỏi nơi đó. Nhưng Prudence nghĩ rằng không có ai dành bất cứ sự chú ý nào đến những người phục vụ. Cả Stockton lẫn cha cô sẽ không cho cô đến một cái liếc nhìn thứ hai – cô hy vọng thế.
Không nên có suy nghĩ tiêu cực vào lúc này, cô quở trách mình. Cho đến giờ mọi thứ đã trôi qua mà không có một sự cản trở nào. Lizzy đã gặp cô như lời hứa, vào trong chiếc xe ngựa mượn của Eleanore, chuyển quần áo cho Pru, và nói với cô, Chỉ cần đi vào trong giống như cô thuộc về chỗ này đấy. Lấy một cốc rượu, làm giống như cô đang làm việc, tìm người yêu của cô, đưa cho anh ta tin nhắn, và trở ra ngoài đây để tôi có thể quay trở lại làm việc. Mà không bị bắt gặp. Tôi có thể mất việc nếu bị phát hiện ra việc này.
Vì vậy Pru đi vào trong, làm hết sức để trông như thể cô thuộc về nơi đó, cầm lấy một cái cốc rỗng, sau đó lẻn trở lại ra bên ngoài, nơi cô cẩn thận cho một vài giọt thuốc của Bessy vào cái cốc rỗng từ các chai hiện được buộc bằng sợi dây vào đùi cô. Cô đã lo lắng về phần này. Cái chai mà Eleanore đưa cho cô khá lớn để chở bằng xe ngựa mà không bị để ý, nên cô đã phải tìm một lọ nhỏ hơn để đổ chất lỏng vào trong. Sau đó, cô phải trải qua tình thế khó xử về nơi giữ nó. Nó phải là một nơi nào đó không quá xa để còn dễ lấy. Buộc chặt vào đùi cô, phủ bên trên với hai lớp vải, dường như là nơi an toàn nhất, mà có vẻ sẽ được việc. Cô đã thêm chất gây nôn vào cái cốc rỗng, đặt cái chai vào chỗ cũ, và lẻn trở lại vào bên trong, mạnh dạn đi đến thùng rượu đã mở để đổ đầy cốc với mẻ rượu đầy bọt.
"Này, giờ chúng ta có gì ở đây này?"
Prudence vừa mới phát hiện cha mình ở một trong những cái bàn thì tầm nhìn của cô bị chặn bởi một người đàn ông khá to con đang liếc mắt dâm dật. Buộc phải nở nụ cười, cô cố gắng bước vòng qua ông ta, nhưng nhận ra lối đi của mình bị chặn và cô tự di chuyển một cách thận trọng lên phía trên ngược lại với bức tường.
“Cô em chắc là người mới rồi. Tôi không nhận ra cô em.”
Prudence suýt rên rỉ lớn tiếng, nhưng cô nén lại. Cô thật sự không muốn một kẻ thô lỗ hơi say này quấy rầy cô. "Xin lỗi, thưa Ngài, nhưng tôi phải chuyển thức uống này."

"A, không được thân thiện cho lắm." Gã đàn ông tặng cô một nụ cười làm Prudence buộc mình quay lại, nhưng sau đó ông ta di chuyển theo và vòng tay qua để sờ soạng phía sau cô khác xa kiểu cách quá quen thuộc. Một tiếng kêu cảnh báo trượt khỏi đôi môi cô, Prudence ngay lập tức nắm lấy bàn tay của ông ta.
"Tôi chỉ tình cờ cần thức uống thôi."
Cô liếc nhìn ông ta, miệng cô mở ra yêu cầu ông cho cô đi, thì cô nhận thấy rõ ông cầm lấy cái cốc từ khay của cô và nâng nó lên môi. "Ôi, không! Đừng -"
Prudence ngừng lại, há hốc miệng vì kinh ngạc. Ông khách quen chọc tức cô đã đổ thức uống xuống cổ họng ông bằng một cái nuốt chửng.
"Mmmm." Ông ta chùi miệng bằng mu bàn tay và cười của cô. "Thật là dễ chịu, cảm ơn em yêu."
Pru cắn chặt hai hàm răng bực tức, sau đó cầm lấy cái cốc rỗng từ ông ta. "Ngài không được cứ tự tiện như thế. Giờ tôi lại phải tìm một cốc khác." Cô cố gằng bước vòng qua ông ta, nhưng nhận thấy ông ta lại án ngữ lối đi của cô.
"Nào, nào, đừng thế, Ngài Setterington", một giọng nói trầm nhẹ nhàng gần đó vang lên. "Ngài biết những khách quen không được phép quấy rầy các cô gái kia mà."

Nhận ra giọng nói này, Prudence cứng người. Ngài Stockton. Nỗi hoảng sợ dâng lên trong cô, cô kiên quyết giữ khuôn mặt của cô về phía trước và bước vòng qua Stockton người đã lên tiếng. Lần này gã đàn ông đáng ghét đó không cố gắng ngăn chặn cô, và Pru có thể lao về trong nhà bếp an toàn. Khi đó, cô cau mày với cảnh tượng cái thùng rượu nhộn nhịp như thế nào. Có ba phụ nữ đang chờ tới lượt ở đấy.
Không muốn mạo hiểm để một trong các cô phục vụ khác nhận ra cô không thuộc nơi này, Prudence quay trở lại và hé cánh cửa mở ra để nhìn kỹ ra ngoài nơi Ngài Stockton và Ngài Setterington vẫn đang trò chuyện. Hai người đàn ông có vẻ khá thân thiết, đã không làm Prudence lo lắng nhiều như thực tế Setterington đã không lộ ra một chút xíu gì bị ảnh hưởng bởi chất thuốc cô đã cho vào rượu. Cô quan sát trong vài phút, quay đầu cô ra xa và thỉnh thoảng di chuyển sang một bên khi các cô phục vụ ra vào căn phòng. Các thành viên của giới quý tộc chắc không hạ cố để nhận ra những người phục vụ, nhưng những người phục vụ chắc chắn sẽ nhận ra người khác. Sau vài phút, cô từ bỏ việc chờ đợi nạn nhân không chủ ý của cô để thấy dấu hiệu của việc bị bệnh, và liếc nhìn lại về phía những cái thùng. Không có ai với nó. Thâm chí những nhân viên nhà bếp cũng đã đi. Tuy nhiên, sau đó, họ đã hoàn thành việc chuyển giao của họ và rời đi trước khi cô đến. Prudence đã có kế hoạch theo cách đó, tìm thời gian các nhân viên nhà bếp xong việc, và thu xếp để gặp Lizzy sau đó.
Với tay xuống, cô sờ dọc theo phía trên chân để lấy cái lọ đựng chất gây nôn, sau đó liếc nhanh ra ngoài cửa lần nữa. Setterington và Stockton vẫn đang nói chuyện, và không có ai ló đầu ra ở hướng nhà bếp. Có vẻ an toàn để đổ đầy cốc rượu lần nữa. Để cho cái cửa trượt đóng lại, cô quay lại và khẩn trương tới bên thùng rượu. Cô bắt đầu với những giọt đầu tiên, vì sợ rằng có ai đó có thể làm gián đoạn nếu cô làm nó theo cách khác nào đấy.
Đặt cái cốc trên nửa nắp vung được để lại trên thùng, cô nhanh chóng lật váy lên và đẩy nhẹ cái lọ ra ngoài. Để cho cái váy tuột trở lại, cô mở lọ, giữ cái nắp giữa ngón tay cái và ngón tay, và đẩy trượt ba ngón tay khác của bàn tay đó xuyên qua tay cầm của cái cốc, nâng nó lên nhỏ vào vài giọt chất độc. Cô do dự trong một lúc, sau đó đổ một lượng khá nhiều chất lỏng vào. Hai giọt cô đã bỏ vào ly rượu lúc nãy đã mất quá lâu để hiệu quả, nếu như chúng có hiệu quả chút nào đó. Rõ ràng là cần nhiều hơn mới ảnh hưởng ra trò đối với một cơ thể.
Sau đó Prudence bắt đầu cố gắng đậy nắp lọ chất gây nôn, nhưng với cái cốc, cái nắp, và cái lọ trong tay, thật là khó khăn, và cô đã kết thúc bằng việc đánh rơi cái nắp. Chặc chặc lưỡi chán ghét, cô đặt cả cái cốc và cái lọ nhỏ trên thùng và quỳ xuống để tìm cái nắp bị mất. Nó, tất nhiên, là không ở đầu đó trong tầm nhìn. Nghĩ rằng chắc nó phải lăn vào trong chỗ tối chỗ bức tường phía sau thùng, Prudence di chuyển bằng hai bàn tay và hai đầu gối của mình và bò quanh, sau đó thò bàn tay trên nền đất tối đen giữa cái thùng và bức tường.
Cô nghe một giọng nam trầm nói điều gì đó, nhưng thực sự không biết nó là cái gì, do đó đã hoàn toàn không sẵn sàng cho cái vỗ bất ngờ trên mông cô. Kêu ré lên, cô nhảy dựng sang một bên, đâm vào cái thùng, sau đó vươn thẳng lên trên đầu gối và nhìn chăm chú xung quanh trong một lát để nhìn một trong những nam phục vụ vênh váo đi ra khỏi phòng qua cánh cửa dẫn đến cái ngõ phía sau tòa nhà.

"Trời ơi!" cô thì thầm lo âu, sau đó nắm lấy cái nắp thùng để đứng lên lại trên hai chân. Khi đó, cô thấy trong khi cốc rượu vẫn còn tại chỗ, thì cái lọ đựng chất gây nôn đã bị lấy đi. Cô liếc nhìn chung quanh trong tích tắc, chắc nó ở đâu đó trên sàn nhà. Hoặc là nó đã lăn vào bóng tối như cái nắp, hoặc anh chàng phục vụ đã biến mất cùng với nó.
Cái nhìn chằm chằm của cô lướt tới cái cửa dẫn tới ngõ hẽm, và cô bước một bước về phía đó, rồi thay đổi ý định. Một gã nào đó có lẽ đang giờ nghỉ và nghĩ rằng anh ta đã lấy trộm hàng hóa riêng của cô. Hắn chắc chắn không nghi ngờ gì nữa đã nuốt mất thứ chất lỏng thơm tho ấy vào đúng thời điểm đó. Cô hy vọng nó là một ngụm lớn, một ngụm có lẽ là đủ cho hắn nếm mùi, và Prudence hơi hy vọng hắn gục xuống sau khi hết bị nôn mửa trong vài giờ. Thật đáng cho hắn vì dám chạm mông cô!
Tự mỉm cười với những suy nghĩ đó, cô nhúng cái cốc trị bệnh đã sẵn sàng vào thùng rượu, rồi quay trở lại cửa vào phòng đánh bạc. Hé cánh cửa ra, cô thấy Stockton và Setterington đã đi khỏi. Thực ra là, không có người đàn ông nào trong tầm nhìn.
Một sự kích động bất ngờ bùng nổ tại chiếc bàn ở giữa phòng đã thu hút sự chú ý của cô. Một người đàn ông đang cười vui vẻ khi vốc lên một cọc tiền khá lớn. Những người khác tại cái bàn trông buồn rầu rõ ràng, mặc dù họ đã làm hết sức mình để che dấu nó khi họ phát vào lưng chúc mừng người đàn ông.
"Lại đây!" người chiến thắng đột nhiên gọi to một người phục vụ gần đó. "Một chầu rượu cho mọi người trong câu lạc bộ để chúc mừng. Tính cho tôi!".
Đôi mắt của Pru mở to khi từng người phục vụ trong câu lạc bộ đã làm một cuộc di tản bất ngờ về phía cửa nhà bếp. Quyết định rằng đó là lúc nên đi ngay lúc này hoặc có nguy cơ bị phát hiện như là một kẻ mạo danh, Prudence kiên quyết chạy vội vàng ra khỏi nhà bếp và đi thẳng đến cái bàn, nơi trước đây cô đã phát hiện cha mình đang chơi bài.
Đôi mắt cô lo lắng nhìn khắp chung quanh phòng với mỗi bước đi, quan sát đề phòng Stockton, hay bất cứ ai có thể chặn đường cô và đánh cắp đồ uống quý giá của cô như Setterington đã làm. Cô gần như đến cái bàn, nơi cha cô chơi bài thì cô phát hiện anh ta. Một gã tóc muối tiêu, người đã từng ngồi tại bàn chơi bài bên cạnh cha cô hình như đã bỏ đi, và Stockton bây giờ ngồi ở đó.
Prudence suýt quay gót và chạy trốn trong nhà bếp lần nữa, nhưng sau đó cô tự ép mình và buộc chân mình tiếp tục bước đến. Stockton sẽ không chú ý cô, cô thầm quả quyết chắc chắn. Cô sẽ giữ cho khuôn mặt mình ngoảnh đi, tiếp cận bằng cách quay mặt về phía cha cô và quay lưng về phía Stockton.

Cô sẽ lướt vào, đặt cốc rượu xuống, và đi khỏi. Người đàn ông đó sẽ chỉ thấy phía sau đầu cô, và cha cô thậm chí còn không liếc nhìn cô. Những thành viên của giới quý tộc không bao giờ nhìn vào những người về tới Stockton khi cô đặt thức uống về phía khủy tay cha cô. Ông không liếc nhìn lên khỏi những quân bài của mình, ít ra là không xa để chú ý thức uống và chặc chặc lưỡi phiền toái.
"Tôi không gọi mà", cô nghe ông cằn nhằn khi cô bắt đầu nhanh nhẹn lướt ra từ giữa hai cái ghế, nhưng cô vẫn tiếp tục, hy vọng rằng nếu cô để nó ở đó, dù sao đi nữa thể nào ông cũng sẽ uống.
"Cô gái!"
“Tốt thôi, Prescott, " cô nghe Stockton nói:" Tôi sẽ uống nó."
Câu nói làm Pru dừng lại. Quay ngoắt lại cảnh báo, cô thấy ông chủ sòng bạc nâng chiếc cốc và nuốt một ngụm lớn chất được chứa trong cốc. Cô không nói bất cứ điều gì - ít nhất là không có gì có thể lý giải. Thay vào đó có đến hơn một tiếng than vãn trượt khỏi đôi môi của cô khi anh ta hạ thức uống xuống và cô thấy đã vơi hơn một nửa. Tiếng kêu đó đủ để thu hút cái nhìn của Stockton về phía cô, anh ta nâng cốc lên môi lần nữa. Pru thiếu chút đã ngăn anh ta lại, nhưng nhận ra rằng thật sự là chẳng ích gì. Anh ta đã hạ chiếc cốc xuống, hết cách để anh ta có thể phản ứng kịp. Đặc biệt là khi cô ấy đã đưa vào một lượng thuốc lớn như thế.
Ồ, anh ta sẽ không vui về chuyện này chút nào đâu, Prudence suy nghĩ thiểu não, và bước lùi ra sau bất động. Cô đang tái nhợt và cô biết thế. Cô cảm thấy máu đang rút khỏi mặt mình khi cặp mắt của anh ta nheo lại nhìn cô. Cô bắt đầu quay lại biến đi nhanh hơn, nhăn mặt ngượng ngùng khi đôi mắt anh ta thình lình mở to nhận ra cô. Cô hít thật sâu khi anh ta rời khỏi trò chơi và bắt đầu đứng lên, và cô lao biến đi, hướng về phía nhà bếp bằng một cú chạy kiệt sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui