Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Chương 6
“Thưa Ngài?”
Stephen liếc lên rời mắt khỏi ánh lửa anh lặng ngắm một cách rầu rĩ, và nhướng lên một lông mày nhìn vào người quản gia.
"Ngài có khách, thưa ngài," người đàn ông thông báo.
Stephen định nói rằng anh không có mong gặp bạn bè, để nhắn cho bất cứ ai anh đã đi vắng, thì anh phát hiện ra gương mặt xinh xắn của Pru lấp ló cạnh cái đai lưng rộng lụng thụng của người quản gia. Anh bối rối rời khỏi chỗ ngồi của mình.
"Prudence! Cô đang làm gì ở đây?" anh kêu lên ngạc nhiên, phẩy tay cho ông quản gia đi ra khi anh vội vã lao về phía trước đón cô.
"Tôi phải nói chuyện với Ngài."
"Nhưng, cô có thể bị làm mất thanh danh nếu có ai -"
"Không ai thấy tôi đâu," cô đảm bảo với anh một cách nhanh chóng. "Và tôi sẽ ở lại chỉ trong chốc lát thôi."
Biểu hiện của anh trở nên bớt căng thẳng một chút, Stephen gật đầu và dẫn đường hướng về hai chiếc ghế phía trước lò sưởi, mời cô ngồi vào một cái. Anh lịch sự chờ cô tự ngồi xuống, sau đó bước đến dựa vào lò sưởi.
"Ngài đã làm, phải không?" cô hỏi vào lúc anh đứng cạnh lò sưởi.
Stephen nhún vai, không lấy làm phiền để hỏi cô đang nói về chuyện gì. Anh biết cô định về nói cha cô và các khoản nợ cờ bạc của ông ta.
"Sao thế?"
Không thoải mái dưới cái nhìn chằm chằm sáng rực của cô, anh quay đi, chống bàn tay trên mặt lò sưởi và nhìn chăm chú xuống những ngọn lửa. "Cô đã đúng khi buộc tội tôi về việc làm đầy lại những két đựng tiền của tôi bằng tiền bạc của những người khác. Đối với một số đó là chỉ là trò chơi. Trò chơi dễ chịu thôi. Nhưng đối với những người khác - như cha cô - họ đang phải chịu một căn bệnh. Và, khi cô chỉ ra, tôi đã tận dụng điều đó. Khi tôi thừa nhận với chính mình, tôi thấy tôi không còn có thể giả vờ tôi đã không làm hại bất cứ ai. "
“Vì vậy Ngài đã trả hết những khoản nợ của cha tôi sao?”
Anh nhún vai như thể nó là chuyện không hề có; sau đó một nụ cười giật mạnh đôi môi anh khi anh thừa nhận, "tôi xoay xở để cứu lấy thanh danh của ông ấy, tôi nghĩ thế. Tôi đã đưa ra một lời giải thích khá thông minh là tại sao tôi đã trả tất cả những món nợ của cha cô." Trước khi cô có thể hỏi anh về việc đó, anh nói thêm, "Tôi cũng đã nói với họ rằng ông ấy không được phép vào trong phòng đánh bạc nữa."
“Và họ đã đồng ý việc này ư?”
Nét mặt anh chuyển sang nhăn nhó với sự ngạc nhiên thấy rõ của cô. “Tôi có chút ảnh hưởng trong thành phố. Phần lớn mọi người nợ tôi tiền.” Anh lê bước đến góc tấm thảm trước lò sưởi, sau đó thêm vào, "Và sau đó tôi đã bán Ballard."
Prudence nghiêng về phía trước trong chỗ ngồi. "Ngài nói gì?"
"À, nó sẽ không còn là Ballard lâu hơn nữa. Người chủ mới sẽ đổi tên nó." Đút hai tay vào trong túi áo khoác, anh nhún vai một lần nữa. "Tôi đang tính đến những sự mạo hiểm khác. Tôi đã có một vài nơi có thể đầu tư vào rồi" Anh quay trở lại lò sưởi. "Có phải tôi đúng trong việc giả thiết rằng cha cô bây giờ khó tính như quỷ, nhưng lại ở nhà và hết say rượu phải không ?"
"Vâng." Khi cô rơi vào im lặng, anh liếc nhìn qua vai mình để nhìn cô cắn môi bồn chồn, cái nhìn chăm chằm của cô trượt qua khắp căn phòng ấm áp và ấm cúng mà họ đang ở. Sau đó cô thốt ra một tiếng thở dài nhỏ, thẳng vai theo một thói quen mà anh đã biết chắc, và hướng về anh hỏi. "Ngài làm điều này vì cảm thấy tội lỗi sao?"
Stephen cân nhắc câu hỏi của cô một cách nghiêm túc khi anh quay lưng về phía lò sưởi. “Chuyện này có lẽ có ảnh hưởng đến tôi; tuy nhiên tôi đã xem xét để bỏ việc kinh doanh một thời gian. Như việc trả những khoản nợ của cha cô, tôi đã làm vì cô. Tôi không thể để cho người đàn bà tôi yêu kết thúc trong nhà giam vào dịp Giáng sinh được.”
“Yêu ư?” Cô trông cứ như đang nghẹn thở.
“Phải”
"Ôi, Stephen!" Lao mình ra khỏi ghế, cô ngã ập vào anh. Anh loạng choạng dựa vào lò sưởi khi cô ấn những nụ hôn ngắn trên khắp khuôn mặt anh.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh!" cô khóc giữa những nụ hôn lên mũi, lên má, lên mắt, lên cằm anh, và cuối cùng là lên môi anh. Và anh kết thúc những nụ hôn nhẹ như cánh bướm ấy. Nắm sau đầu cô, anh giữ cô đứng yên khi cô cứ tiếp tục hôn bằng sự cuồng nhiệt chan chứa tình cảm của mình, và anh di chuyển miệng mình trên miệng cô.
Pru dường như không còn tâm trí. Cô không chống cự. Thật ra, Stephen cảm thấy nụ cười của cô áp vào miệng anh trước khi cô mở miệng ra cho anh, mời gọi một nụ hôn nồng nàn hơn. Ngay lập tức anh tận dụng sự mời mọc, ngấu nghiến cô với một cảm xúc mạnh mẽ mà anh đã căng cứng đến kích thước đáng xấu hổ. Thân thể anh phản ứng lại như một chàng trai không có kinh nghiệm, và anh để ý thấy nó thôi thúc thèm muốn.
Trong khoảnh khắc ông đặt Prudence nằm ngửa trên tấm thảm lông phía trước lò sưởi, hai bàn tay anh bận rộn ở khắp mọi nơi. Một tay đẩy chiếc váy của cô lên, tay kia kéo phần thân áo xuống. Đôi môi anh hôn từ môi cô đến đường cong của một bên ngực, rồi lại quay trở lên, háo hức nếm náp mọi thứ khi cô quằn quại, cong người, rên rĩ và thở dài bên dưới anh.
“Việc này không tốt,” anh thì thầm, hôn dọc trên các đường cong của bầu ngực cô. Prudence mơ màng thở dài và cong lên áp sát vào anh khi anh đã chiếm lấy một núm vú dựng đứng vào miệng mình.
"Nhưng em cảm thấy nó rất tốt với em," cô kêu grừ grừ.
Stephen mỉm cười trên da thịt cô. Cô cảm thấy nó, rõ ràng, và trượt tay vào mái tóc đen thẫm của anh. "Anh đang cười," cô nói.
"Anh đã làm thế rất nhiều kể từ khi anh gặp em, " anh thừa nhận, nụ cười của anh toe toét.
"Nó cũng như vậy đối với em," Prudence thú nhận đang nửa cười khúc khích, nửa thở dài. Anh liếm mút đầu vú cô. "Em phải cảm ơn anh."
Stephen ngẩng đầu lên nhìn chăm chú lúc cô nói với vẻ dò hỏi. "Vì làm em cười hả?"
“Vâng. Vì điều đó, và vì -”
“Cái này hả?” anh hỏi, ngậm đầu vú cô giữa hai hàm răng anh và liếm nó. Thả nó ra, anh hỏi thêm, “hay cái này?” Bàn tay đang đặt trên đùi cô lần lên úp vào vùng trung tâm của cô.
"Ôi." Prudence áp sát sự đụng chạm của anh và lắc đầu nguầy nguậy trên tấm thảm lông. "Nếu đây là cám dỗ, thì em nghĩ rằng em thích nó."
Stephen lặng đi với những từ ngữ đó, mối quan tâm đối với cô đang thu hút anh, nhưng cô mở mắt ra và mỉm cười với anh một cách dịu dàng.
"Xin anh, đừng ngừng lại. Em không muốn anh ngừng lại." Cô do dự, sau đó nói tiếp, "nhưng em muốn cảm ơn anh đã cho mẹ em tất cả mọi thứ mà mẹ em muốn trong dịp Giáng sinh."
"Chà." Thích thú và hài lòng bởi những việc tử tế mà anh đã làm, Stephen cọ ngón tay cái trên núm vú ẩm ướt mà anh đã mút nó khi nãy, thưởng thức cách cô uốn cong người và rên rĩ đáp lại. "Còn em muốn điều gì trong Giáng sinh?"
"Em ư?" Cô có vẻ ngạc nhiên.
"Phải. Em đó,” anh nói. Sau đó, anh lặng người khi nhận ra rằng hôm nay là đêm trước Giáng sinh. Anh không thể mua một món quà tặng cô cho đến khi các cửa hàng mở cửa trở lại. Lấy làm phật lòng vì anh đã không nghĩ đến một món quà trước việc này, anh cảnh báo, "Anh không có khả năng mua một món quà cho đến sau khi các cửa hàng mở cửa lại, nhưng -"
"Cái em muốn không thể mua được."
Stephen đã giật lùi lại bởi lời quả quyết êm ái đó. "Là cái gì?"
"Em muốn biết nhiều hơn về chuyện này," cô khàn khàn nói. Cười vui vẻ, cô kéo đầu anh về hướng mình.
Stephen để cô kéo anh về phía trước cho đến khi miệng anh cách vừa đủ một inch, sau đó dừng lại và thì thầm, "Anh không chắc lắm."
"Gì cơ?"
Anh không thể xác định được cô bị xúc phạm hay là bị sốc nhiều hơn bởi sự từ chối của anh không nắm bắt cái mà cô đề nghị, và anh suýt mỉm cười với phản ứng của cô, nhưng cố gắng để giữ một tác phong nghiêm trang. "Ừm," anh chỉnh lại. "Có lẽ anh có thể bị thuyết phục … giá mà em đồng ý tặng cho anh điều mà anh muốn trong Lễ Giáng sinh để trao đổi."
Prudence thình lình trông có vẻ cảnh giác. “Anh muốn điều gì trong Giáng sinh vậy?”
“Tất cả những gì anh muốn hơn hết thẩy trong dịp Giáng sinh tặng em là làm một người đàn ông chân thật. Kết hôn với anh nhé, Prudence.”
Pru nín thở với lời cầu hôn của Stephen, gần như ôm chặt anh mê mẩn. Cô muốn hét lên, “Vâng,” nhưng cô ngập ngừng và đẩy vào ngực anh cho đến khi anh nới lỏng vòng ôm. Nghiêm trang, cô nói, "Anh không cần phải cưới em. Chúng ta có thể ngừng việc này ngay bây giờ. Mãi mãi sẽ không ai biết được. Em đã không bị chú ý từ lâu rồi. Anh không cần phải cảm thấy ràng buộc danh dự để kết hôn với em."
"Mặt khác," anh nói chậm rãi, "anh có thể tận hưởng em bây giờ, tối nay, vào ngày Lễ Giáng sinh này, và mọi đêm khác nữa miễn là cả hai ta sẽ sống cùng nhau. Anh có thể chia sẻ cuộc sống với em, có con với em chúng sẽ trông đáng yêu và bướng bỉnh ngoan cố như em vậy. Và anh đã có em và những kế hoạch dại dột của em để làm cho phần đời còn lại của anh là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm." Anh cười gian manh. "Đó không phải là một sự lựa chọn khó khăn."
“Thật không?”
“Thật chứ,” anh quả quyết nói với cô. “Ngoài ra, cái lý do khôn ngoan mà anh cho là tại sao anh trả nợ cho cha em …”
Nét bối rối phủ trùm vẻ mặt cô vì hình như anh thay đổi chủ đề. “Vâng?”
"Anh nói đó là bởi vì chúng ta sắp kết hôn và ông ta phải tiết kiệm cho một hôn lễ to lớn."
“Stephen!” cô kêu lên, đập tay vào ngực anh .
Anh cười toe toét không hối hận và kéo cô sát vào trong vòng tay anh. "Anh yêu em, Pru, và anh muốn chia sẻ cuộc sống của anh với em. Còn em thì sao?"
"Em ư?" Cô mỉm cười ranh mãnh vì vẻ không chắc chắn trên gương mặt anh khi anh hỏi câu hỏi đó, rồi làm vẻ mặt nghiêm túc và gõ nhẹ cằm cô một cách ưu tư. "Hmmm, để em xem. Kết hôn với người hùng của riêng mình à? Người đã cứu giúp gia đình em ư?"
"Không," Stephen nói ngay lập tức, "Anh không muốn em kết hôn với anh vì những gì anh đã làm. Anh không muốn em kết hôn với anh chỉ vì lòng biết ơn đơn giản đó đâu."
"Chà." Prudence gật đầu có vẻ hiểu biết. "Thế nếu vì em làm cho anh bị thiêu đốt thì sao? Làm đam mê của anh trỗi dậy? Thử thách tâm trí anh? Làm cho anh cười. Hay bởi vì trái tim anh reo vui khi em ở gần bên? Vì khi em rời xa anh thì anh nghĩ đến em và tự hỏi em đang làm gì, và khi em đang ở gần, anh muốn biết em đang nghĩ gì và mong muốn em sẽ chạm vào anh? Bao nhiêu lý do đó có đủ không? Hoặc có lẽ vì em yêu anh?"
Cô thở hổn hển khi anh ôm chặt cô, rồi lăn tròn trên sàn nhà với cô cho đến khi cô nằm bên trên anh. Kéo đầu cô xuống, anh hôn cô cho đến khi cả hai đau đớn vì khao khát; rồi anh dựa trán anh vào trán cô và ôm cô sát vào anh. Rồi, anh thì thầm, "Anh yêu em. Em khiên cho anh rất hạnh phúc, Pru à."
"Ahhhhh," Prudence thở dài trong một giọng run run. "Em đã đổi ý rồi."
"Về chuyện gì?" anh hỏi, lướt qua mái tóc đen ở đằng sau tai cô, một nụ cười yêu thương trên khuôn mặt anh dành cho cô và duy nhất của cô.
"Tất cả những gì em muốn trong Giáng sinh là để anh nói điều đó một lần nữa", cô thì thầm một nụ cười run run nở trên môi cô.
Đôi môi Stephen mở rộng. “Anh tin rằng điều này có thể thu xếp được. Thật ra, em là cô gái gặp may mắn đấy, anh nghĩ mình có thể tặng em cả hai điều đó.”
Và anh đã thực hiện.
Mùa Giáng sinh 2009
-----Hết-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...