Stephen nhìn chòng chọc xuống cô với nỗi bất an rồi quay đi chán nản khi anh nhìn thấy chiếc găng tay mà cô đang nhặt lên, chiếc đã vướng vào giày trượt của cô và làm cho cô vấp ngã.
"Cô tìm được nó rồi đấy." Cầm lấy chiếc găng tay phủ đầy băng từ cô, anh nhét nó vào trong túi áo, sau đó nắm khuỷu tay cô để giúp cô đứng lên. Anh xoay xở để cô đứng lên mà không làm anh té theo, rồi thúc giục cô đi đến bên lề sân băng, nhận thấy với chút xíu hãnh diện rằng anh thực sự gần như đang trượt băng.
"Anh đang làm gì ở đây vậy?" Prudence nói với giọng rít lên, giật tay khỏi bàn tay nắm chặt của anh ngay lúc họ bước ra khỏi sân băng và vào trong mặt đất phủ đầy tuyết dễ đứng hơn. "Tôi tin mình đã thể hiện rõ ràng rằng tôi cảm thấy không thoải mái khi thấy anh khi anh định giúp đỡ bằng việc phá hoại -"
"Tôi biết," Stephen ngắt lời khi anh theo cô đến khúc gỗ mới mà anh đã ngồi trước đó để mang đôi giày trượt tuyết. "Cô đã đúng."
“Về cái gì, thưa Ngài?”
“Về … tôi thực sự không nhận ra rằng … Khi tôi khởi nghiệp Ballard, tôi đã tuyệt vọng để thu lại phần nào số tiền mà cha tôi đã thua. Ông ấy đã bỏ rơi mẹ và tôi theo một cách tồi tệ và chúng tôi cần lợi tức để sống sót. Tôi nhận ra mình giỏi về cờ bạc. Mỉa mai thay, từ khi cha tôi không còn nữa. Sau khi kiếm một số tiền nhỏ, thấy bao nhiêu câu lạc bộ có thể mua được, bắt đầu từ sòng bạc Ballard dường như là cách nhanh nhất để tài sản của gia đình tôi trở lại với những gì vốn có. Nhưng sau đó, tôi đã suy đồi. Nó dường như chỉ phù hợp mà câu lạc bộ nên vẫn không bị giới hạn. Tôi đã không xét đến việc tôi đã lợi dụng những người khác giống như cha tôi đã bị lợi dụng. Nhưng cô nói đúng. Tôi đang kiếm tiền bằng tính nhu nhược của người khác."
Cô suy xét điều đó trong im lặng, rồi hỏi, "Khi giờ anh hiểu rõ rồi thì anh sẽ làm gì?"
Stephen cau có giận dữ và ước anh có thể nhìn thấy mặt cô. Cô cúi người về phía trước, tháo đôi giày trượt tuyết ra, và anh không thể nhìn thấy nét mặt cô. Anh thật sự đã không lường trước những điều anh muốn nói với cô. Anh đang loạng choạng như một kẻ đui mù. "Ừm, tôi cho rằng tôi có thể cấm chỉ cha cô đến câu lạc bộ."
"Sao phải phiền phức đến thế? Như anh đã chứng minh, cha tôi đúng là sẽ đi đánh bạc ở nơi khác."
Stephen nhăn mặt, cái nhìn chằm chằm của anh di chuyển lơ đãng qua những người trượt băng trước khi anh liếc nhìn ra sau và phàn nàn, " Tôi không biết tôi có thể làm được gì khác."
"Không. Dĩ nhiên anh không biết." Cô có vẻ cay đắng, và Stephen cảm thấy lúng túng cho đến khi cô ngồi thẳng lên và nói thêm, "Đây không phải là về cha tôi, Stephen. Ít nhất không chỉ là cha tôi. Đây là về anh – anh thực hiện theo cách của mình trên thế giới này như thế nào."
Có một nỗi ân hận trong mắt cô làm tim anh co thắt.
“Pru! Đoán xem nào?”
Stephen nhìn theo bất lực khi cô quay lưng về phía một cô gái trẻ, người đã lao đến chỗ của cô. Cô ấy là một phiên bản nhỏ của Prudence, với cùng một mái tóc màu hạt dẻ và nét mặt tinh nghịch. Stephen đã có suy nghĩ rất nhanh rằng những đứa con gái của Prudence có lẽ sẽ trông rất giống nhau.
“Tuyệt. Em đã trượt được rồi,” Prudence nói, rồi đứng lên. "Đến giờ phải về nhà rồi. Eleanore đâu?"
"Ôi, nhưng mà Pru à!" cô gái phản đối.
"Eleanore đâu rồi?" Cô lặp lại kiên quyết.
"Chị ấy nói với chị là chị ấy đã đi về nhà rồi mà."
“Đã về nhà ư?” Prudence lặp lại vẻ hoài nghi.
“Vâng, chị ấy nói chắc chắn Ngài Stockton sẽ đưa chúng ta về nhà và chị ấy đang dần dần bị lạnh”
"Dần dần bị lạnh ư, ồ lạ nhỉ," Stephen nghe tiếng rên rỉ cáu kỉnh của cô khi anh bắt đầu đứng lên.
"Tôi lấy làm vui mừng đưa cô về nhà," anh nói. Anh nhìn thấy cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra trên khuôn mặt cô, nhưng sau đó cái nhìn của cô đáp xuống cô em gái của mình và bắt đầu cam chịu. Thậm chí khi cô đồng ý, anh có một ấn tượng rõ rệt là cô muốn đi bộ hơn là chấp nhận lời đề nghị của anh - và sẽ thế, giá mà không có sự hiện diện của em gái cô. Trớ trêu thay, điều này khiến Charlotte thành một trong những người yêu quý của Stephen, và anh đã trêu chọc và tán gẫu với cô bé ấy một cách dễ dàng, lắng nghe với một nụ cười trước giọng nói huyên thuyên của cô bé suốt con đường về nhà Prescott.
Khi chiếc xe ngựa dừng trước nhà của họ, cơn lốc nhỏ ra khỏi cửa xe ngay tức thì. Nhưng khi Prudence theo sau, Stephen nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại, kéo cô vào trong vòng tay anh cho một nụ hôn trước khi cô kịp phản đối. Đó là một nụ hôn dữ dội, một nỗ lực chiến đấu đến cùng để mang cô trở lại tới anh, và lần đầu tiên, khi cô hôn lại anh, anh cảm thấy hy vọng rằng mình sẽ thành công. Nhưng rồi anh cảm thấy cô trở nên lặng thinh và co lại, nét mặt cô khi anh miễn cưỡng thả cô đã giết chết hy vọng ngắn ngủi của anh. Anh đã nhìn thấy trên gương mặt cô rằng anh chỉ là một trong những gã xấu xa. Cũng như anh đã nhìn chủ nhân của các sòng bạc mà cha anh hay lui tới, nên cô nhìn anh - như một kẻ trục lợi.
Cô ra khỏi xe ngựa mà không nói một lời.
Tâm trạng của Stephen rầu rĩ chán nản khi anh trở về câu lạc bộ. Anh nhận ra sự bất mãn đang kéo anh khi anh nhìn chăm chú chung quanh phòng đánh bạc. Đủ muộn để nơi này đầy người, và ở khắp mọi nơi anh nhìn là những cái nhìn chằm chằm tuyệt vọng của những người đàn ông đang mạo hiểm nhiều hơn họ cần, những đôi vai sụp xuống của những kẻ thua bạc. Với những lần như thế, tất cả có vẻ rất vô vị và khó chịu, và anh đã nghiêm túc xem xét những nghề nghiệp thay thế. Chính cũng những lúc như thế, anh đã nhìn thấy cha anh ở khắp nơi. Ngay khoảnh khắc đó, anh thậm chí còn thấy cha anh trong gương mặt của Ngài Prescott, và chính sự hiện diện của người đàn ông này dường như đang chế giễu anh.
Prudence lăn qua lăn lại và thở dài khốn khổ. Giấc ngủ dường như trở nên quá xa vời đối với cô. Tâm trí của cô quá bận bịu để chấp nhận nó.
Cô vẫn suy nghĩ về Stephen, thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, nhớ những nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh, mùi hương của anh, nụ cười của anh. Anh có một đôi mắt dịu dàng như vậy. Cô ước gì –
Cô ném tấm trải giường sang một bên một cách nôn nóng và ngồi dậy đu đưa hai chân khỏi giường. Chẳng có ích gì trong việc ước muốn những thứ mà cô không thể có. Không chắc rằng sự quan tâm của Stephen đối với cô đã vượt ra khỏi thú vui xác thịt, và thậm chí nếu anh ta ao ước nhiều hơn, cô cũng không thể, trong quan điểm đạo đức đứng đắn, có bất cứ kiểu kết hôn nào với một người đàn ông sống dựa vào khuyết điểm của những người như cha của cô được.
Đứng lên, cô tìm chiếc áo dài và mặc vào, sau đó làm theo cách của mình thận trọng xuyên qua bóng tối đến cửa. Đó là đêm trước Giáng sinh. Cô đã đi ngủ sớm. Cả gia đình đã đi ngủ, ngoại trừ cha cô. Ông chắc hẳn đã ra ngoài và đang tiêu hết những tài sản cuối cùng của họ. Các chủ nợ đã thôi để cho Bentley, quản gia của gia đình, xua đuổi họ. Một ngày trước, họ đã bắt đầu lấy đi những thứ để gán nợ. Đó là lý do tại sao Prudence đã đưa Charlotte đi trượt tuyết - để giữ cho cô bé khỏi phải chứng kiến những cuộc gặp mặt khó chịu.
Cô đã định đưa em gái mình đến một nơi nào khác ngày hôm nay, có lẽ đến thăm Ellie, nhưng trừ hai người đòi món nợ lớn, đã đến khá sớm, thì không có ai đến gần đó. Ngày hôm nay hóa ra lại tốt, và cô cùng mẹ cô đã có quyết định tận dụng ngôi nhà của họ trong khi họ vẫn còn có nó, treo những dây bỏng ngô để hoàn tất trang trí. Prudence nghĩ rằng các chủ nợ tốt bụng phải chi họ đợi cho đến sau lễ Giáng sinh để làm dọn sạch sẽ gia đình Prescott.
Cô đã làm theo cách của mình tiến về phía hành lang tối mò và xuống cầu thang trước đốm sáng đang chiếu từ bên dưới cửa nhà bếp. Nghi ngờ đó là mẹ cô, và biết rằng mẹ mình cần sự động viên, Prudence buộc phải nở một nụ cười trên gương mặt và đẩy vào phòng. Vào trong cô cứng người. Đó không phải là mẹ cô; thay vào đó, cha cô ngồi tại bàn, trông có vẻ choáng váng.
"Cha, cha đang làm cái gì trong nhà nhỉ?" cô hỏi với sự ngạc nhiên. "Tại sao cha không đi ..."
“Cha đã bị cấm ở khắp mọi nơi, đó là lý do. Tất cả rượu trong căn nhà này đã đi đâu rồi?"
"Cha uống nó rồi còn đâu", cô điên cuồng trả lời. "Có phải cha nói rằng cha đã bị cấm từ khắp mọi nơi?"
Ông gật đầu rầu rĩ. “Một người nào đó đã đi khắp nơi và trả tất cả các món nợ của cha, tận món cuối cùng. Nhưng đổi lại, các ông chủ đó đã cấm cửa cha." Ông lắc đầu khổ sở. "Cha thậm chí còn không được phép vào trong để uống nữa! Đồ chết tiệt nào đã làm điều như vậy nhì?"
"Papa, cha không say rượu."
Ông liếc nhìn lên cùng với vẻ giật mình. "Phải. Tại sao việc này làm con ngạc nhiên vậy?"
“Con đã không thấy cha tỉnh táo trong một thời gian dài,” cô nói nhẹ nhàng. Sự nhận thức ngạc nhiên hiện trên gương mặt ông; sau đó cái nhìn của ông chuyển đến cánh cửa khi vợ ông đi vào.
"Chuyện gì thế này?" bà hỏi khi thấy chồng. Khuôn mặt của bà đã cho thấy cùng một sự ngạc nhiên với sự có mặt của ông mà Prudence đã cảm thấy.
“Papa đã bị cấm khỏi các câu lạc bộ, một ai đó đã trả nợ cho cha, nhưng cha không còn được phép vào trong đó – ngay cả uống rượu.” Prudence nói lặng lẽ, rồi vội vã đến an ủi mẹ cô khi bà bất thình lình khóc òa lên. “Đó là tin tốt lành mà mẹ. Mọi việc sẽ tốt ngay bây giờ.”
“Mẹ biết!” Người đàn bà than khóc. "Đó là chỉ vì mẹ quá sợ hãi. Khi những người chủ nợ đã đến và lấy đi ... Mẹ sợ chúng ta sẽ ở trong trại tế bần vào cuối năm, và-ôi, Prudence, chúng ta đã được cứu rồi!" Bà kéo hai cánh tay vòng quanh cô con gái và ôm chặt cô, khóc thổn thức trên vai cô, và Prudence nhìn chăm chú qua mẹ vào cha mình, không thể giấu được lời buộc tội trên đôi mắt của cô. Nó không được làm dịu đi bởi cái nhìn sửng sốt và hơi sợ hãi trên khuôn mặt của ông.
Ông nhìn ra xa tránh đôi mắt giận dữ của cô trong chốc, sau đó đứng lên và di chuyển về phía trước để lúng túng vỗ về vào vai của vợ ông. "À, giờ thì, Meg à. Đừng ầm ĩ nữa mà," ông nói không thoải mái. "Sự việc đã không trở nên tồi tệ."
"Không trở nên tồi tệ sao?!” Phu nhân Prescott thét lên, quay sang ông trong biểu lộ đầu tiên của tâm trạng mà Prudence chưa bao giờ nhìn thấy từ mẹ cô. "Các chủ nợ đã ở đây hôm qua và sáng nay họ đã lấy đi vòng cổ kim cương của mẹ tôi và -"
"Cái gì?" Ngài Prescott ngắt lời, có vẻ nổi giông tố. "Tại sao không ai cho tôi biết vậy?"
"Bởi vì ông không bao giờ ở đây để mà biết!" bà rống lên. "Ông đã tránh xa chúng tôi hàng tuần. Lê lết về nhà vào lúc giữa đêm, luồn trong phòng khách, lén lút lẩn tránh lúc lối đi thông thoáng ..."
Ông đỏ bừng mặt với vẻ có lỗi vì những lời buộc tội, rồi mệt mỏi ngồi lún xuống vào trong cái ghế.
"Tôi là một kẻ đần độn, phải không? Tôi đã làm cho cả bà và con quá khốn khổ." Nắm lấy bàn tay của vợ ông, ông ép chặt nó vào cái trán và nhắm mắt. "Tôi không biết nó bắt đầu như thế nào. John chết và tôi chỉ không muốn nghĩ về nó. Lúc đầu là uống cho quên điều đó, nhưng rồi nó không đủ. Tôi bắt đầu đánh bạc. Trước khi tôi hiểu ra, tôi đã mắc nợ đến độ tôi không thể nào dừng lại. Tôi vẫn hy vọng lần đánh bài kế tiếp sẽ đủ để tôi thoát ra, nhưng thay vào đó tôi chỉ càng lún sâu hơn và sâu hơn và ..." Ông lắc đầu, sau đó mở mắt ra và nhìn chăm chú vợ mình. "Tôi xin lỗi."
Một tiếng khóc thổn thức nức nở thoát ra từ đôi môi của bà, Phu nhân Prescott cúi xuống ôm chặt quanh cổ chồng mình. "Tôi biết thật khó khăn khi mất Johnny như vậy. Tôi còn đau đớn nhiều hơn nó nữa. Nhưng Chúa ơi, Edward, điều mới đây nhất là trong khi tôi cảm thấy chắc chắn rằng chúng tôi cũng đã mất ông."
“Không đâu.” Ông vỗ nhẹ lưng bà. “Thôi nào, có lẽ trong lúc ấy thôi. Nhưng giờ tôi đã quay về rồi." Ông chớp chớp mắt, như thể nhìn thế giới qua đôi mắt mới. Đôi mắt tỉnh rượu.
"Cảm ơn người, Chúa ơi," Phu nhân Prescott thì thầm, sau đó nói thêm với một nụ cười, "vừa kịp cho Giáng sinh."
"Giáng sinh?" Ngài Prescott trông có vẻ kinh ngạc, sau đó lấy làm bực tức. "Khốn kiếp, tôi đã quên tất cả về Giáng sinh. Tôi không có quà tặng cho bà."
"Không quan trọng." Mẹ của Prudence trao ông một nụ cười sũng nước, niềm vui lan rộng trên khuôn mặt của bà . "Tôi đã nhận được tất cả điều tôi muốn trong Giáng sinh rồi."
Nét bối rối của chồng bà dễ dàng nhìn thấy. "Điều đó là gì?"
"Tôi đã cầu nguyện rằng ông sẽ ngừng uống rượu và cờ bạc, chúng tôi sẽ không trải qua Giáng sinh trong nhà giam. Và giờ tôi đã có rồi đấy thôi."
“Khốn thật.” Ông thở dài khổ sở. “Tôi là một kẻ ngu ngốc. Tôi xin lỗi, em yêu. Tôi sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt hơn. Tôi sẽ cố gắng hết sức tích cực.”
“Đó là mọi thứ mà một người đàn bà có thể mong muốn,” Phu nhân Prescott nhẹ nhàng nói, và đỡ ông đứng lên.
Pru nhìn theo họ đi lên cầu thang, một nụ cười nhẹ nở trên mặt cô. Cô biết sẽ không thật dễ dàng; vẫn còn khó khăn phía trước. Có những ngày cha cô sẽ khốn khổ và không vui vẻ vì thèm rượu, nhưng cuối cùng cũng có hy vọng ... và mẹ cô trông thật hạnh phúc. Hầu như cũng cảm thấy hạnh phúc như Prudence.
Một suy nghĩ chợt đến với cô, cô đi lên phòng mình, nhưng không phải để đi ngủ. Cô cần mặc quần áo. Cô đã biết ai đó để cảm ơn cho phép lạ này. Một người không mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...