Alien, Em Yêu Anh


1/ CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
Trong một khoảng chuyển mùa, khi cái nóng của mùa hè vừa qua nhưng chưa dứt hẳn, khi cái lạnh của mùa đông chưa tới nhưng đã ngấp nghé, có cơn gió lưng chừng mang tên heo may… Những cơn gió se se cho da thịt dậy lên một nỗi mùa! Sam bước ríu cả chân dưới làn gió mỏng tan nhưng se sắt ấy, nhưng dường như Sam không chịu nghe gió, vì cái thứ âm thanh xập xình đang vang lên trong cái headphone mà cô bé đang đeo. Lại một ngày học nữa trôi qua và cô bé đang trở về nhà. Gọi đó là nhà vì nó chỉ đơn thuần là nhà, nó không phải tổ ấm. Bởi nơi đó, Sam chỉ có một đứa em gái là Su và người cha suốt đời ngập đầu trong một núi công việc, đã thiếu hẳn đi một mảnh ghép_đó là mẹ…
Vừa suy nghĩ vu vơ một điều gì đó, đột nhiên cái mũ áo khoác phía sau của Sam bị túm lại và lôi ngược vào một con hẻm sâu làm cô bé không khỏi giật mình thảng thốt, chỉ vừa rít lên một tiếng “Á” là im bặt lại ngay.
- Chỉ một chút thôi, xin lỗi cậu!
Một cậu con trai cao, đeo chiếc kính đen cùng một bộ trang phục quái dị vừa đẩy Sam dựa lưng vào tường, hai tay cậu ta cầm chặt lấy hai bàn tay Sam và rồi từ từ áp sát vào người Sam. Sam cảm nhận một dòng điện tuy vụt qua phút chốc nhưng rất mạnh dội vào tim mình khiến cô bé nghẹt thở trong một vài giây.
- Làm cái gì thế hả? Tôi đến không thở được mất!
Sam gào lên, mặc dù vậy vẫn cố gắng điều chỉnh volume của mình. Cậu con trai vẫn im lặng, đưa mắt nhìn ra phía đầu con hẻm, vẻ loay hoay, đáng ngờ. Bỗng lúc ấy, Sam nhìn thấy có hai tên mặt trông rất ngầu và mặc những bộ trang phục trông cũng quái dị không kém gì cái tên đang nép sát vào người mình. Sam trợn mắt, chắc mẩm đến 90% đấy là người xấu. Sam lại tưởng tượng đến cảnh bạo lực trong mấy phim hành động mà môi cứ tím tái hẳn đi, gió như càng thêm lạnh. Nhưng rồi, cái điều mà Sam tưởng đã không đến, hai tên mặc ngầu nhìn cảnh Sam và cậu con trai bí ẩn đó đang ôm nhau, miệng lẩm bẩm mấy ngôn từ khó hiểu rồi đột nhiên mất hút.
Tên con trai lúc ấy mới chịu buông tay Sam ra, cùng với lời nhắn:
- Cám ơn cậu vì đã giúp tôi lần này! Sau này nếu gặp lại nhất định sẽ báo đáp.
Vừa dứt lời, hắn ta cũng biến mất ngay tức khắc như hai tên mặc ngầu lúc nãy. Sam ngúc ngoắc cái đầu, chẳng hiểu là chuyện gì đã xảy ra, chỉ còn cảm giác luồng xung điện lúc nãy vẫn ám ảnh, Sam chợt rùng mình.
2/ KHI TẤT CẢ ĐÃ LÀ ĐỊNH MỆNH
Trời nhá nhem tối, cài vội chiếc headphone vào lại tai mình, Sam lững thững bước về, chợt điện thoại đổ chuông.
- Alo, bố ạ? Con về ngay đây!
Nhà Sam là một căn biệt thự sang trọng nằm trong khu biệt thự cao cấp của thành phố. Đây là nơi mà chỉ những ai có tiền bạc và quyền thế mới được phép mua nhà và sinh sống. Và sự thật thì bố của Sam_ông Vương Bội là một người như thế! Ông không phải là tỉ phú, không có nhiều tiền như những tay đại gia khác nhưng ông là một tiến sĩ nghiên cứu khoa học lẫy lừng không chỉ trong nước mà còn có danh tiếng trên thế giới, rất nhiều những công trình nghiên cứu của ông đã được công bố và khiến cho cả thế giới phải trầm trồ ngợi khen. Tất nhiên, hai chị em Sam rất tự hào về điều đó, có thể nói là vô cùng tự hào, và cũng vì thế mà căn biệt thự nhà Sam rất đầy đủ tiện nghi, nhưng chỉ có một cái thiếu_đó là tình mẹ. Sam và Su từ nhỏ đến giờ đều lớn lên dưới sự nuôi dạy của bố. Cả hai đều chưa một lần được nhìn thấy mặt mẹ. Điều lạ là, trong nhà không hề tồn tại một bức ảnh nào của mẹ, ngay cả đến bàn thờ cũng không nốt. Không có một cái gì làm hai chị em Sam có thể lưu giữ hay tạo ra kí ức về mẹ, và vì vậy, trong suy nghĩ của hai cô bé, mẹ là một cái gì đấy rất xa vời, và bố cũng chính là mẹ!
Đẩy chiếc cổng sắt cao lớn một cách từ từ, Sam bước vào nhà, men qua một khoảng sân dát đá hoa cương lấp lánh cùng những đám cỏ uốn tỉa nghệ thuật, men qua một chiếc cầu cong hình con phụng bằng thạch trắng và thủy tinh sáng nổi hai bên, phía dưới là chiếc hồ bơi hình zikzac rộng và kéo dài. Phải đi qua hết chừng ấy thứ, Sam mới đến được cánh cửa chính của ngôi nhà. Một chiếc cửa màu be hình lục giác với những chạm trổ tinh tế bằng pha lê, Sam lại dùng sức lực yếu ớt cuối ngày để đẩy nốt chiếc cửa, bước vào nhà. Chợt giọng bố vang lên khiến Sam giật bắn mình:

- Sao con không bảo chú Kiên tài xế chở đi? Sao suốt ngày cứ đi bộ thế? Con có biết là ở ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập con không hả? Rồi về nhà sao không bảo bà Năm ra mở cửa cho? Cứ thích làm mọi thứ một mình theo ý mình là sao hả?
Bố luôn vậy, luôn lo lắng cho hai chị em Sam một cách vẹn toàn và chu đáo nhất. Không lúc nào, bố để hai chị em Sam phải thiếu thốn hay thua kém người khác bất cứ thứ gì. Dường như, đó là một sự bù đắp! Sam nghĩ vậy, và cô bé không thích cái kiểu kèm cặp xuýt xoa mãi như trẻ con ấy của bố. Sam đã 18 và Sam muốn tự do quyết định cuộc sống của chính mình. Sam không phải là đứa con gái muốn bùng nổ, Sam luôn nhu mì và dịu dàng như bố muốn, nhưng đôi lúc, Sam cũng hay nổi cáu và mất bình tĩnh, như bây giờ:
- Con lớn rồi bố ạ, xin bố hãy nhìn nhận con như một đứa con gái 18 tuổi chứ đừng xem con chỉ còn 1, 2 tuổi như lúc xưa nữa.
Bố không nói gì, có lẽ bố không muốn tranh cãi với Sam rồi lại gây ra những hiểu lầm không đáng có, bố luôn muốn dung hòa mọi chuyện. Một con người thông minh như bố luôn biết cách để mọi chuyện trở nên êm đẹp.
- Được rồi, bố có bao giờ nói là Sam của bố chỉ mới còn 1, 2 tuổi nữa đâu. Bố chỉ muốn tốt cho hai chị em con thôi. Bé Su rất nghe lời bố, đi học với tài xế và về nhà có người săn sóc, vì thế Su đã ngủ sớm và ngon giấc trên phòng rồi. Còn con, con thấy không? Đi bộ một quãng dài về nhà, và vì thế con đánh mất thời gian cho việc nghỉ ngơi, con thấy như thế có đáng không?
Bố luôn khôn ngoan trong mọi tình huống. Giờ đến lượt Sam im lặng…
- Con không tranh cãi với bố nữa, con lên phòng đây!
- Ngày mai, nhà chúng ta sẽ đón thêm một thành viên mới, bố thông báo trước để con khỏi bất ngờ.
- Là ai hả bố?
- Con một người bạn thân của bố, cậu bé sống bên Mỹ hơn 10 năm rồi, giờ muốn về lại quê hương để sinh sống
- Thế bố mẹ cậu ta đâu mà bố phải nuôi cậu ta?
- Cô ấy mất rồi…
Bố thoáng buồn, khuôn mặt hơi rũ xuống. Sam thôi không thắc mắc nữa rồi lặng lẽ lên phòng. Cái buồn của bố làm Sam nao nao, bố lúc nào cũng buồn như thế…
……
Một ngày cuối tuần đáng yêu nhưng chiếc đồng hồ báo thức không có ý định cho Sam kéo dài sự đáng yêu ấy khi mà nó reo inh ỏi khắp phòng. Quờ quạng đưa tay tìm tên hung thủ trên đầu giường, Sam tóm được nó ngay sau tiếng reng thứ năm, và rồi ngay lập tức, Sam quẳng nó ra phía cửa sổ mở toang, trở mình nướng giấc. Ước tính sơ bộ thì cho đến nay, có hơn cả trăm chiếc đồng hồ đã bị Sam ném qua chiếc cửa sổ ấy. Cái thói quen của Sam là hễ không thích cái gì là ném bay qua cửa sổ, mặc kệ nó là cái gì. Dần dần, cái cửa sổ trở thành nơi Sam “dốc bầu tâm sự” mỗi khi buồn, mỗi khi bực tức. Có lần, Sam đã ném hết tất cả mợi thứ trong phòng mình qua chiếc cửa sổ ấy chỉ trong mười phút. Và thế là, ông Vương Bội phải cho người xây thêm một khoang lưới để “hứng” những thứ đồ mà Sam không thương tiếc ném đi!
Nhưng lần này, hình như tầm ném của Sam có phần “xuất sắc” hơn những lần trước, nên thay vì đáp cánh xuống chỗ lưới đã được giăng sẵn, chiếc đồng hồ hình mặt cười đã đập trúng ngay đầu của một chàng trai đứng dưới tầng một_cậu bé ấy chính là thành viên mới trong căn nhà này. Hình như, đầu cậu ta được làm bằng bê tông cốt thép thì phải, bởi vì chiếc đồng hồ rơi trúng đầu với tốc độ “ánh sáng” như vậy nhưng cậu ta tỏ ra không hề hấn gì, lại còn cúi xuống nhặt chiếc đồng hồ vỡ đôi, nhìn nó một hồi lâu rồi âm thầm vứt đi.

- Zak! Vào nhà đi!
Tiếng của ông Vương Bội vang lên. Nhanh như chớp, cậu ta bước đến, đầu đập vào cánh cửa lục giác không dưới sáu lần mới có thể vào nhà được. Hình lục giác này rất giống với một hình xăm trên bả vai bên trái của Zak.
- Vào phòng kia, cất đồ đạc và ra đây!
Tiếng ông Vương Bội lại như ra lệnh. Rồi lần nữa, Zak thực hiện đúng như lời ông ta nói chỉ trong nháy mắt.
Trên lầu, sau giấc ngủ nướng kéo dài hơn mức cho phép, Sam và Su xuống nhà ăn sáng, miệng vẫn không ngừng ngáp và rướn người mệt mỏi. Chợt nhìn thấy Zak, bé Su reo lên, tưởng chừng như sự mệt mỏi của cơn ngủ bay đi đâu mất:
- Á, anh nào thế hả bố? Sao đẹp trai thế ạ?
Mắt Su sáng rực lên. Nó là em gái Sam, chỉ cách Sam có hai tuổi, nhưng tính tình của hai chị em thì cứ như hai cực trái dấu. Nếu Sam có phần nhu mì và ít nói thì Su đặc biệt nói nhiều, Su luôn luôn nghe lời bố dù cho bất cứ chuyện gì, và Su có thói quen là thay bạn trai như thay áo, mà bạn trai của cô bé toàn là những chàng công tử nổi tiếng đẹp trai và giàu có. Đôi lúc, Sam cũng ngán ngẩm cách sống của đứa em mình, nhưng cũng đành chịu, vì cái bản tính cứng đầu của Su chẳng chịu nghe lời ai bao giờ!
- Đây là Zak, người mà bố đã giới thiệu hôm qua!
- Là Việt kiều hả bố? Hèn gì thấy đẹp trai lai Tây thật! Con thích vẻ đẹp này!
Sam kí một cái lên trán Su:
- Em có thôi đi chưa, nói thế người ta sợ bỏ chạy mất dép bây giờ!
Su hơi nhăn nhó rồi cũng cười khì, ít ra thì hai chị em cũng hòa thuận với nhau và chưa một lần nào gây gỗ. Trước những hành động của Sam và Su vừa rồi, Zak vẫn ngồi yên, trên mặt không tỏ vẻ gì là vui, hay buồn, hay đại loại là một nét biểu cảm nào đấy để người ta biết được cậu ta đang nghĩ gì!
- Zak, chào Sam và Su đi!
Sau lời ra lệnh của ông Vương Bội, Zak gục đầu cái rụp, miệng đọc như trả bài:
- Chào Sam và Su!

- Anh là Việt kiều Mỹ ạ? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh về đây học trường nào?
Su không ngăn nổi sự tò mò của mình trước sự có mặt của một chàng trai lạ mặt handsome nên gấp gáp hỏi. Sau hàng tá câu hỏi, Zak vẫn im bặt, gương mặt vẫn không có phản ứng gì. Sam và Su bắt đầu thấy khó hiểu thì ông Vương Bội đã vội lên tiếng:
- Cậu ta đi đường xa về đây nên hơi mệt, vả lại sống bên đó hơn mười năm rồi nên không hiểu tiếng Việt cho lắm, thôi hai con ra ăn sáng đi, còn Zak, về phòng hai, lầu hai đi!
- Ơ, thế cậu ta không ăn sáng sao ạ?_Sam tròn mắt.
- Cậu ta ăn rồi!
Ông Vương Bội nói chưa kịp hết câu thì Zak đã mất hút trên tầng hai từ lúc nào. Sam và Su, tuy không ai nói ai, nhưng cái nhìn dán chặt vào mắt nhau một hồi lâu đủ để hai cô bé hiểu về cái độ kì quặc khó hiểu của chàng trai mới tới này!
3/ THÀNH VIÊN MỚI:
Trên chiếc ô tô láng cóng của tài xế Kiên, hai chị em Sam thầm thì buôn chuyện. Hôm nay, Sam đã chịu đi ô tô và thôi không cuốc bộ về nhà nữa
- Chị Sam, chị có thấy tên Zak gì đấy có vẻ không bình thường không?
- Chị cũng thấy vậy, nhưng chắc tại hắn mới tới nên ngại chưa nói thôi.
- Em thấy hắn giống như một cỗ máy!
- Nói bậy, có cỗ máy nào mà đẹp trai đến mức để em gái Su của tôi phải hét lên thế không?
- Chị này, toàn chọc em thôi.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc ngay lúc chiếc xe đưa hai cô tiểu thư xinh đẹp đến trước cánh cổng của ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố này: Diamond
Vừa bước chân xuống xe, Sam bị một tên con trai nhanh như chớp dúi vào tay cành hoa hồng cùng tấm thiệp với mấy dòng chữ viết vội: “Làm bạn gái anh nhé, Sam!”
Vài tên khác đứng ở phía xa mặt mày cau có vì lỡ chậm mất một bước. Có lẽ, đây cũng chính là lý do mà Sam không thích đi ô tô đến trường, Sam không thích cái gì phô trương và bày vẽ quá trớn, mặc dù, việc có một ông bố như bố Sam thì đi xe ô tô là rất bình thường!
Cầm cành hoa trên tay, Sam ấn ngược vào tay của anh chàng lúc nãy kèm theo tiếng:
- Xin lỗi!

Sam buông một câu rất rõ rồi quay lưng bước vào trường, mấy con mắt tò mò còn đứng nán lại một chút rồi cũng tản dần ra. Có lẽ, họ cũng chẳng còn mấy bất ngờ nữa khi mà chuyện tỏ tình với Sam và bị từ chối như thế này là không ít! Tên con trai lúc nãy, tưởng chừng sẽ nhăn nhó trước lời từ chối thẳng thừng của Sam, thì ngược lại, hắn lại hét lên, miệng cười tươi như trúng số:
- Sam nói chuyện với tao! Sam đẹp quá tụi bây ơi!!!
Mấy tên đứng xa lúc nãy cũng gật gù nhìn nhau cười, rồi đưa tay ra sau lưng cất món quà định tặng. Dù biết là sẽ thất bại, nhưng vẫn có hàng khối tên con trai trong cái trường này sẵn sàng làm điều ngu ngốc đó trước mặt Sam, chỉ mong Sam đồng ý nhận lời làm bạn gái. Thế nhưng, chưa ai có thể “tán” đổ được Sam, “tán” đổ được cây đại thụ ngàn năm này. Tôi quên nói với các bạn, Sam là hoa khôi của Diamond. Cô có một vẻ đẹp rất nữ tính và trầm mặc. Khuôn mặt thanh thoát, chiếc mũi tuy không cao nhưng bé, đôi môi trái tim chúm chím và đôi mà lúm đồng tiền sâu hoắm khiến Sam thu hút được mọi ánh nhìn khi cô cười. Nhưng, người ta ít khi thấy Sam cười mà chỉ thấy một vẻ mặt trầm ngâm và những lời nói nhát gừng của Sam. Cô vốn không thích nói chuyện.
Có lẽ, ở lớp, Sam chỉ thân duy nhất một người, đó là Mây. Một cô bé không thuộc thế giới thượng lưu nhưng lại có một lực học vô cùng xuất sắc. Sam hâm mộ Mây ở điểm đó và cũng chính vì thế mà hai người trở nên thân nhau.
Vừa đến phòng học, Sam thấy trước cửa lớp nhốn nháo hàng tá người, mấy cái đầu nâng lên hạ xuống chỉ mong chen qua được cái khung chật hẹp của cánh cửa kính. Làm gì mà phải khổ sở thế nhỉ? Sam gắng lắm mới luồn qua được đám đông đang náo loạn ấy để về chỗ của mình.
- Chuyện gì thế Mây?
Sam hỏi cho có lệ, mắt vẫn không rời mặt bàn.
- Lớp mình có thành viên mới.
- Ừm, thế mà tớ tưởng việc gì to tát lắm, cứ như là trái đất sắp nổ ấy!
- Cậu không muốn biết đó là ai à?
- Là ai thì có liên quan gì đến tớ?
- Là con trai của Ngài Thủ tướng nước ta đó!
- Chẳng phải tuần trước đăng báo bảo là bị bệnh không qua khỏi sao?
- Ừm, thế nhưng giờ đã khỏe mạnh rồi và đang ngồi trong lớp chúng ta đó. Ôi tớ chết mất, có suy nghĩ thế nào thì tớ cũng không nghĩ là sẽ có cơ hội được học chung với con trai của ngài Thủ tướng đâu!
- Cậu làm gì mà sướng ngất đi thế. Hắn ta cũng là một người bình thường như bao người bình thường thôi mà!
- Bình thường á? Nếu mà bình thường thì cả đống người ngoài kia đã không nhao lên như ong vỡ tổ thế kia rồi, Sam à!
Mây vẫn cố gắng giải thích cho Sam hiểu tầm “quan trọng” và độ “hot” của con người mới vào lớp Sam đấy, nhưng Sam chẳng mảy may quan tâm. Lại lôi headphone ra, Sam nhẩm theo ca khúc Safe & Sound của TaylorSwift, bỏ mặc không khí náo nhiệt trong lớp lúc bấy giờ.
Đại_tên của con trai ngài Thủ tướng được đám con gái trong và ngoài lớp kêu lên không ngớt. Khi chuông reo vào lớp và giáo viên bước vào, mọi người mới dần ổn định và trở về vị trí, Sam vẫn không quay xuống cuối lớp để nhìn mặt của người bạn mới, dù chỉ một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui