Alfred Hitchcock Tuyển Chọn
Một hồi còi xe hơi trên đường, nhắc nhở bà có lần Gerald đã quá giang xe từ thành phố về. Chiếc xe vụt qua. Nhìn đám mây bụi sau xe bà có cảm tưởng như tình trạng khẩn trương đang lơ lửng quanh ta. Bây giờ Joyce đang ba hoa, ngả người trên ghế. Từ khi biết nhau đến giờ, ông ta chưa bao giờ nói dông dài về thời tiết, rau quả, giá trứng như thế.
Bà thấy ông ấy nói chẳng đâu vào đâu, không ý nghĩa bằng những câu bình phẩm thân mật, bộc trực. Bà bám theo từng câu mà hụt hơi để mong chúng chấm dứt. Sau cùng bà đành vòng ra sau ghế ông ta, cài nhẹ những ngón tay vào mớ tóc sau cổ ông:
- Ông cần hớt tóc rồi, Frank.
Ông bật ngồi thẳng dậy.
- Tôi chẳng biết khi nào cần hớt tóc cho đến khi nó ngứa. Xin bà chút cà phê nữa được không?
Bà rót đầy ly, ý thức rằng ông ấy đang nhìn mình chằm chằm.
- Chuyện du ngoạn bằng xe ngựa tối qua tôi chẳng thể nào quên được - Bà nói.
- Còn chuyện khác nữa tối qua chứ, bà không nhớ sao?
- Nhớ chứ.
- Xin bà bây giờ lại cho tôi làm chuyện đó cho cân xứng đi.
- Không được.
- Nếu tôi không hỏi mà cứ làm thì sao?
- Tôi không thích vậy. Frank.
Ông ấy xô ghế lùi ra sau làm sóng sánh cà phê ra đĩa.
- Vậy thì bà cứ khêu gợi tôi để làm gì?
- Ông có cái ý niệm khêu gợi ngộ đấy - Bà nổi nóng, và biết rằng bà nổi nóng với chính mình.
Joyce xòe bàn tay dơ bẩn của mình trên bàn.
- Sarah, bà có biết mình muốn gì không?
Bà rớm nước mắt nhưng bà cố ngăn lại, bà thổn thức.
- Tôi biết tôi muốn gì chứ.
Joyce lắc đầu.
- Ông ấy chinh phục được tâm hồn bà phải không, Sarah?
Bà hất mạnh mặt lên trả lời:
- Tâm hồn tôi, tôi làm chủ.
Joyce vỗ tay xuống bàn:
- Ô! Coi đàn bà sửng cồ kìa! Chuyện này có thể thiêu cháy đàn ông, nếu ông ta có sẵn cây cời lửa.
Ông ấy liếm môi, dù Sarah có cứng cũng phải lui vài bước.
- Tôi sẽ không dồn ép bà đâu, Sarah. Đừng sợ. Thời buổi bốc hốt của thanh niên ở tôi qua rồi. Tôi không ép mà cũng chẳng chạy, tôi cứ vững lập trường, đón nhận những gì đem đến cho tôi.
Ông ta hất đầu về phía cửa sổ.
- Đây chỉ là gió tạm ngớt thôi. Gió sẽ còn lớn hơn nữa.
Bà nhìn những hạt mưa đầu tiên táp vào cửa kính.
- Gerald sẽ ướt sũng mất thôi.
- Mưa bão còn nhận chìm hắn chết đuối nữa ấy chứ - ông ta vừa nói vừa nhăn răng cười nham nhở. Cám ơn về bữa ăn tối.
Xin trời hãy mưa đá, sấm, chớp, thổi tung mái nhà đi, quật ngã những ống khói, ống thông hơi. Tôi sẽ mò mẫm loạng quạng ra khỏi đống đổ nát đó, không bao giờ trở lại nữa. Khi một lão già có thể cười vào mặt bà khi định cắm sừng chồng. Chồng bà lại muốn vậy: tự chuốc lấy tình trạng này, thật xấu hổ. Sarah. Bà đi khắp nhà, chốt chắc các cửa sổ. Bà thích thú cài thêm vào đó những cái chổi.
Buổi tối đến sớm, đồng lõa với mưa gió, những màn mưa giăng mắc che mờ những đèn trên đường cái, nước nhuốm màu vàng của bụi đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...