- Trông thế này có giống người thường không? - Chàng Hoàng tử phủi phủi bộ quần áo trên người hỏi tôi.
Rũ bỏ bộ vest đóng khung của những người làm chính trị và khoác lên người cái sơ mi kẻ sọc mộc mạc cùng với quần jean và giày thể thao - trông Hoàng tử Orehi không khác nhiều so với những chàng trai ở cùng độ tuổi khác - năng động và vui tươi.
- Thế này tốt hơn so với ngồi bàn giấy và gặp gỡ mấy lão già nhăn nhó chăng?
- Phải đấy! - Anh ấy phá ra cười đồng thuận. - Cảm thấy tốt hơn hẳn!
Rốt cuộc tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế này nữa. Trưa nay tôi đã chấp nhận đi ăn cùng Hoàng tử Orehi rồi cuối cùng lang thang cùng anh ấy cả buổi chiều ở khu chợ đặc sản và bây giờ là ngồi ở đây, trên xe limouse của anh. Tôi tự vấn mình tại sao mình lại làm thế kia chứ? Tôi biết là mình chẳng làm gì sai cả, tôi không gieo cho anh Orehi hi vọng về một cuộc hôn nhân có thật, chỉ đơn giản là thực hiện nghĩa vụ của một công chúa. Tôi biết mình không thích cái niên hiệu ấy của mình nhưng mà không còn cách nào khác, chuyện này liên quan tới nhiều thứ hơn là chuyện tình cảm của riêng tôi nên tôi buộc phải tiếp đón anh ấy niềm nở nhất. “Làm bạn sẽ tốt hơn là thù địch!” Bố tôi vẫn thường nói như thế và tôi tin ông ấy luôn có cái lí trong mọi chuyện.
Tuy nhiên, tôi cũng biết tất cả những điều đó chỉ là ngụy biện mà thôi. Tôi muốn trốn tránh thì đúng hơn. Khi đó tôi chỉ muốn giấu mặt mình đi hay chui xuống cái lỗ nào đó cho xong… Sao tôi lại nói ra cái điều ngớ ngẩn ấy với tên Miêu tinh kia chứ?
Hỏi: Tại sao tôi lại phải khó chịu khi cậu ta bảo rằng cậu ta không thích tôi như những gì mà cậu ta cam đoan trước đó?
Trả lời: Tôi bị điên rồi!
Hỏi: Tôi bị điên từkhi nào?
Trả lời: Đó không còn là vấn đề nữa!Tôi sắp tiêu rồi!
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng khi nghĩ tới chuyện đó.
Nó vô cùng điên rồ nhưng lại có thật!
Tôi cố trấn tỉnh lại bản thân mình và buộc mình phải tập trung vào hiện tại.
- Nhưng mà… sao anh lại ăn mặc thế này thế? Và… chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tới sân vận động chứ còn đi đâu! Cũng sắp tới giờ rồi! - Chàng Hoàng tử vừa nói vừa xem đồng hồ trong lúc chiếc limouse chở chúng tôi qua quảng trường trung tâm thành phố.
Thấy tôi vẫn còn chưa hiểu anh ấy liền với người qua bàn để rượu, rút ra từ bên dưới lọ hoa một tấm vé.
- Anh nghĩ là em cũng được mời mà nhỉ? - Anh nói rồi phe phẩy tấm vé ấy trước mặt tôi.
Trong một giây sau đó tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra. Nhất định là anh Hoshi chứ không ai khác! Tay cận vệ đó nhất định đã nói cho anh ấy biết chuyện này.
- Sao thế? Em không muốn có anh xem cùng à?
- Không phải! Chỉ là em có hẹn với bạn nên…
- Không phải là họ đang đứng kia sao?
Có nhất thiết là lúc nào anh ấy cũng phải khiến tôi bất ngờ hay không chứ? Chiếc limouse dừng lại ở cung đường vòng quanh sân vận động. Tôi nhìn theo tay Hoàng tử và nhìn thấy chị Yui, Miwa cùng với cậu chàng nhà-sản-xuất đang trò chuyện trong khi chờ sân vận động mở cửa. Với lượng người khủng khiếp như thế này, ai cũng phải lo việc xếp hàng trước nếu như không muốn bị đè bẹp dưới cái lạnh và hơi người.
Nhưng thế quái nào mà…
- Anh không có ý định xếp hàng đâu! Trải nghiệm cuộc sống của một người thường thì tốt thật đấy nhưng anh không muốn nhìn thấy mọi người chết cóng! - Anh ấy đã khoác áo vào người từ khi nào rồi nhanh chóng đẩy cửa xe ra ngoài. - Tới chỗ họ chứ? - Anh quay lại hỏi tôi khi thấy tôi vẫn còn chết trân trong ghế.
- Vâng! - Tôi lục tục rời khỏi xe.
- Hina! - Một cách nhanh chóng, Miwa réo gọi tên tôi và cô nàng cố chen ra khỏi dòng người hỗn loạn trên vỉa hè của cung đường tiến về phía tôi.
- Miwahi!
- Cứ tưởng là bị lừa chứ!? - Dường như cô nàng nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi.
- Đương nhiên một người như tôi sẽ không lừa người khác rồi! - Hoàng tử Orehi nói đúng lúc chị Yui và Kei cuối cùng cũng tới được chỗ chúng tôi.
- Sao cả cậu cũng ở đây thế? - Tôi hỏi chàng Hoàng tử trung học nhưng xem ra cũng không mấy bất ngờ. Dạo này cậu chàng lúc nào cũng kè kè theo cô ca sĩ tập sự nhà tôi.
- Coi như một chuyến trải nghiệm thực tế! Sau này còn phải tổ chức mấy sự kiện thế này cho Miwa mà! - Cậu ta vẽ ra một tương lai tươi sáng trước mắt.
- Chúng ta vào trong chứ?
*
23 GIỜ 16 PHÚT
Bệnh viện Đa khoa Hikimori, thị trấn Hikimori, Tsugini.
Hơn một tiếng trước, giờ thăm bệnh nhân của bệnh viện nhỏ nằm ở thị trấn thuộc ngoại ô Tsugini đã kết thúc. Trong sảnh chính của bệnh viện lúc này chỉ còn có một nhân viên trực đêm ngồi bên bàn máy tính giữa một không gian im ắng đến lạnh người hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng luôn bận rộn của những bệnh viện lớn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là đây chỉ là một bệnh viện nhà vườn vì cơ sở vật chất ở đây thuộc vào loại tối tân và đầy đủ nhất có thể đáp ứng bất kì ca bệnh nào. Có lẽ do số lượng dân cư ở đây không đông lắm nên số lượng ca cấp cứu vào ban đêm cũng trở nên ít ỏi một cách đáng mừng.
Và cũng có lẽ đó là lí do khiến nó được chọn.
Trong bộ áo blouse trắng và khẩu trang y tế che kín mặt, Yuki đứng trong thang máy đang di chuyển lên tầng năm của tòa nhà phụ, khu vực dành cho bệnh nhân chăm sóc đặc biệt. Tâm trạng của cậu chàng có vẻ đã đỡ hơn nhiều từ khi nhận nhiệm vụ, cậu bắt buộc phải tập trung vào nó thay vì nghĩ mấy chuyện linh tinh bởi vì nếu không tập trung thì cậu sẽ mất mạng như chơi. Không phải vì nhiệm vụ nguy hiểm gì nhưng vì nó có liên quan tới Hoàng thất Onawaki nên nếu có bất trắc gì xảy ra, nhất định cậu sẽ không thể sống yên ổn được. Đó là lí do rất nhiều nhân viên cấp dưới cậu không muốn dính vào những vụ được truyền xuống từ Trung ương mặc dù nó giúp họ thăng cấp rất nhanh. Việc thăng cấp của cậu cũng liên quan tới họ, và chỉ sau một đêm, một kẻ sống ẩn dật như cậu trở thành một nhân viên cấp cao có hơn chục thuộc cấp.
Cô gái mà cậu gặp trưa nay ở trụ sở cảnh sát quận 23 chính là người mà cậu từng gặp trong vụ đó. Cách đây một năm, cậu đang phải bảo vệ Hinaki lúc cô nàng tham gia một buổi dã ngoại với trường Đại học Phép thuật trong một khu biệt thự nằm biệt lập giữa rừng. Cậu chàng đang loay hoay đặt camera trong phòng trước khi Hina ăn tối cùng những người khác trở lên - một công việc lặp đi lặp lại trong suốt quãng thời gian cậu ở bên cạnh nàng công chúa - thì phát hiện ra có ai đó đang lởn vởn quanh biệt thự. Tuy nhiên cậu không chắc lắm vì đó cũng có thể là thú rừng.
Tối đêm đó, Hina suýt tí thì bị ám sát.
Yuki đã giết tên đó trước khi công chúa bị thêm một vết thương nào ngoài một vết chém hụt ở bả vai cô nàng. Vết thương đó đã biến mất hoàn toàn vào sáng hôm sau bởi sức mạnh thần kì của viên Akaineko nên Hina chỉ giống như vừa tỉnh giấc sau khi mơ một cơn ác mộng.
Tuy nhiên vấn đề về kẻ bị giết kia không đơn giản như thế. Cậu gặp Miki Hamoko trong văn phòng hai tuần sau - chính là cái cô gái xinh đẹp ăn mặc hợp thời ấy - với một văn kiện thăng chức bất ngờ. Cậu đã tiêu diệt một trong những sát thủ làm việc cho nhà Hitoderi đang có ý định ngấm ngầm lật đổ đế chế mẫu hệ của Onawaki và Miki Hamoko là một trong số những nhân viên cấp cao chịu trách nhiệm về phòng tuyến chính trị của Hoàng gia ở NAI. Việc họ muốn ám sát cô công chúa nhỏ của Bồ Công Anh Xuân nghe thì tưởng chừng như chẳng liên quan gì tới cơ đồ Hoàng gia Onawaki cả nhưng Hamoko ngờ rằng bọn họ đang muốn tiêu diệt tất thảy những thế lực đứng sau hỗ trợ cho Hoàng gia. Bồ Công Anh Xuân trở thành mục tiêu hàng đầu.
Kế hoạch thất bại, cô nàng nhân viên trẻ nhưng có gương mặt đầy uy quyền đó quay sang cảnh báo Hoàng thất Kojimoto và đẩy mức độ cảnh báo bảo vệ cô công chúa thích dạt nhà lên cao hơn. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của họ, kẻ thù đã chuyển sang một mục tiêu mới. Lần lượt sau đó, NAI dường như đã bất lực trước việc ngăn chặn những vương quốc khác có liên hệ mật thiết với Hoàng gia Onawaki bị hạ gục. Vòng bảo vệ mỏng dần, sự củng cố không có tác dụng, đến cuối cùng Bán đảo Onawaki trở thành một thỏi vàng bị trưng ra dưới ánh nắng mặt trời mà không có bất kì thứ gì bao bọc. Hậu quả của việc đó đã quá rõ ràng: bốn ngày trước lâu đài của Hoàng tử Kian bị tấn công và mọi người trong lâu đài đều bị thảm sát, trong đó có cả công chúa Megumi là vợ của Hoàng tử. Công chúa Erika - con gái của họ - may mắn thoát chết nhưng tính mạng chưa hẳn được bảo toàn trong tương lai.
Và hôm nay Hamoko lại đến tìm cậu.
Chuyện này chẳng phải chuyện hay ho gì. Cậu nhận ra trong chuyện này có quá nhiều điều khó hiểu. Giống như Hamoko đã nói, tại sao mục tiêu bắt cóc lại là một cô nhân viên bảo an chứ không phải là công chúa và tại sao cô ấy được trung chuyển tới Bồ Công Anh Xuân chứ không phải là bị giết? Điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến chính là cô gái ấy cũng chính là người của nhà Hitoderi! Nhưng chẳng có bất kì bằng chứng nào có thể nói chắc được điều đó cả.
Bước ra khỏi thang máy, Yuki lấy lại sự tập trung. Hành lang trên tầng năm vắng tanh, theo như những gì mà cậu được NAI cung cấp trong tập hồ sơ kia thì còn chưa tới mười lăm phút nữa bảo vệ sẽ đi tuần. Cậu có nhiều hơn thời gian đó vì chắc hẳn ông bác già dưới bốt bảo vệ sẽ không thể nào ập lên đây chỉ trong vòng hai mươi phút tới. Các camera giám sát đã bị cậu vô hiệu hóa trước khi lên đây nên con đường của cậu hoàn toàn rộng mở mà không gặp phải bất kì trở ngại nào. Căn phòng của cô gái là phòng chăm sóc đặc biệt và chỉ có mỗi một mình cô ấy trong phòng. Cũng không có bất kì ai canh chừng.
Cứ như kẻ đó muốn cậu tới đây và mời cậu lấy đi vậy!?
Yuki cẩn thận tháo những thiết bị được nối với cô gái ra, giữ lại những ống truyền dịch rồi đẩy chiếc giường ra khỏi phòng. Không có chuông báo động nào vang lên, không có cô y tá nào đi ngang qua cậu. Thuận lợi đến bất ngờ! Cho tới tận khi cậu xuống được tới nhà để xe cấp cứu và chuyển cô gái sang băng ca và đẩy vào trong xe vẫn không có gì xảy ra. Một dấu hiệu tốt luôn cho thấy cậu làm việc rất hiệu quả và xứng đáng với việc mình được thăng chức cách đây một năm, tuy nhiên, có quá nhiều dấu hiệu tốt?! Nó khiến cậu trở nên lo lắng bất thường. Đối với công việc của cậu, chẳng có ai vào nghề mà không trù tính trước được những nguy hiểm, những hoàn cảnh ngặt nghoèo mà mình phải đối mặt một khi đã dấn thân vào hiện trường. Chưa ai thực sự hoàn thành nhiệm vụ của mình mà không có bất cứ sai sót nào…
Yuki tự nhủ rằng bản thân mình lại đang hoảng lên vô cớ. Chẳng có lí do gì khiến cậu không thể thực hiện được một vụ trót lọt từ đầu tới cuối cả, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cậu trèo vào ghế lái của chiếc xe cấp cứu rồi cho xe dịch chuyển ra khỏi nhà để xe. Hai phút sau cậu đã rời khỏi bệnh viện bằng cửa sau và chạy băng băng trên con đường quay lại trung tâm thành phố.
Bóng tối bao trùm khắp nơi xung quanh cậu, con đường ngoại ô rộng rãi nhưng bị tuyết rơi làm cho chật chội. Thậm chí ngay lúc này đây Yuki vẫn còn chưa tin được là cậu đã thành công. Nó khiến cậu tự hỏi sao tự Hamoko không làm chuyện này? Mặc dù rằng cậu biết cô nàng là người chỉ đạo và ít khi tự mình làm mọi chuyện nhưng một khi đã vào được NAI tức là cô cũng đã được đào tạo đầy đủ như bao đặc vụ khác, một chuyện cỏn con như vậy chẳng lẽ cô ấy không thể tự làm được? Cậu đã nghĩ tới sếp của mình trong giây lát, có thể ông ấy lại muốn lấy tiếng tăm về cho trụ sở vì cho dù đây chỉ là một việc vô cùng đơn giản nhưng nó lại mang một tầm cỡ hoàn toàn khác mấy vụ điều tra giết người hay ma túy hay là bọn quái vật không gian. Yuki bỗng chốc thấy tức cười vì không nghĩ tới chuyện trong ngành này chuyện ấy cũng có thể xảy ra.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt chàng Miêu tinh nhanh chóng vụt tắt khi cậu vô tình nhìn vào gương chiếu hậu. Chiếc gương ngoài phản chiếu gương mặt của chàng trai ra còn có một bóng xe ở phía sau. Chiếc xe màu đen gần như hòa vào làm một với màn đêm và vị tài xế kia không hề bật đèn. Chẳng có ai làm thế cả, ngay khi biết thừa rằng giờ này chẳng có cảnh sát giao thông hay có một chiếc xe đang dẫn đường cho mình, việc làm đó vô cùng nguy hiểm. Chỉ trừ khi…
Yuki nhìn vào bản đồ đang hiện ra trên thiết bị định vị của chiếc xe cấp cứu và ước lượng, chỉ còn chừng hai mươi phút nữa cậu sẽ vào được trở lại trung tâm thành phố sau đó đưa cô gái này vào bệnh viện Trung ương Tsugini. Chiếc xe kì lạ kia dường như không hề phát hiện ra rằng cậu đã phát hiện ra, Yuki vẫn giữ cho xe của mình đi với tốc độ bình thường và ngay khi đi qua cổng chào của Tsugini cậu bẻ ngoặt tay lái sang một con phố nhỏ. Khu dân cư nằm ngoài rìa thành phố đang chìm trong cơn say giấc nồng giữa những bông tuyết thơ mộng với những con dốc và lối rẽ bất chợt, chàng đặc vụ tin rằng mình có thể lợi dụng địa thế này để cắt đuôi chiếc xe kia.
Yuki nhìn vào hệ thống, cậu chỉ còn cách bệnh viện Trung ương chưa tới một cây số nữa nhưng lại bị vướng phải kẻ theo đuôi phiền toái kia. Cậu chàng quyết định lòng vòng trong khu phố này thêm một lát nữa, qua lại giữa những ngôi nhà bình thường của người dân lao động, lúc Yuki nhận ra mình đang ở khá gần nhà của cô Chitanda thì cũng là lúc cậu không thấy bóng dáng của chiếc xe bám đuôi kia nữa. Cậu rẽ sang lối trước mặt để rời khỏi những con đường ngoằn nghoèo đang bị bao phủ dưới màn tuyết…
“Kít…”
Tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường làm chàng đặc vụ điếng người. May mắn thay cậu đã kịp phanh lại khi có một chiếc xe khác cũng tiến tới ngõ quẹo theo hướng ngược lại.
- Thật xin lỗi! - Yuki bước ra khỏi xe cấp cứu giữa cái lạnh âm độ.
Có điều, cậu không biết là mình có vừa làm một chuyện đúng đắn không nữa.
Chiếc xe bám đuôi giờ đây đang ở trước mặt cậu.
Máu dồn lên não nhưng trước khi Yuki kịp phản ứng thì một giọng nói vang lên ngăn cậu lại.
- Tôi nghĩ chúng ta không phải là kẻ thù đâu, cháu rể à!