Akaineko


- Anh à! Anh định sẽ đi như vậy à? Còn chị Yui thì sao?
- “Này bé cưng! Công việc thì liên quan gì chứ?” - Anh Hime nói.
- Anh không có bất kì kế hoạch nào sao?
- “Đại loại là bây giờ chưa phải lúc!”
- Anh có thật sự nghĩ rằng mình nghiêm túc không thế?
- “Đương nhiên là nghiêm túc chứ?!” - Anh ấy gắt. - “Nhưng sao em cứ quan tâm chuyện tình cảm của anh là sao thế hả? Em không còn biết tới người anh đã mang vinh dự đất nước về cho em nữa rồi sao?”
- Cơ bản là anh chẳng có kế hoạch nào cụ thể cả!
- “Em cũng thế thôi! Rốt cuộc em có về dự lễ giáng sinh không thì bảo?!” - Lần này tới lượt anh ấy móc mỉa tôi.
- Em vẫn còn chưa tỏ rõ quan điểm của mình cho anh thấy sao?
- “Cơ bản là em chỉ chưa thể quyết đoán thôi!”
- Em cúp máy đây!
- “Chính em gọi anh trước còn gì….!”
Tôi cúp máy cái rụp ngay khi vừa bước tới cổng nhà mình. Gọi điện cho anh ấy quả là một ý kiến chẳng hay ho gì. Rốt cuộc thì anh em chúng tôi vẫn hệt như trước kia, anh nghe tôi than vãn còn tôi thì than vãn nhưng có lẽ sắp thành anh cũng than vãn nốt rồi!
Khi bước vào nhà, tôi nhận ra có một đôi giày khác ngoài hành lang. Và ngay lúc đó thì nghe thấy tiếng chị em Miêu tinh trong bếp:
- Chị không nghĩ nếu đó là hành phi thì tốt hơn hành lá sao?
- Yuki! Cái đó gọi là công thức truyền thống, nếu không thì nó không còn là truyền thống nữa rồi!
- Chị đang sống ở thời đại nào thế? Chị phải nghĩ là chúng ta đang nấu ăn cho Hoàng tộc chứ? Phải có gì đó sáng tạo! Sáng tạo! - Tên Miêu tinh giằng từng tiếng một.
- Đây là bản sắc dân tộc của chúng ta, nếu muốn giới thiệu ra ngoài thì phải giới thiệu chính xác chứ! Không thể cứ muốn thay gì là thay được!
- Em mặc xác cái bản sắc dân tộc của chị! Cô ấy là công chúa đấy! Nếu như cô ấy không thấy ngon thì cũng vậy thôi!

- Em biết suy nghĩ cho cảm nhận của người khác khi nào thế?!
- Cái đó không phải là “biết suy nghĩ cho cảm nhận người khác” mà là “nếu làm sai là chết” đấy chị! - Tôi xen vào cuộc cãi vã của họ trong khi hình như chẳng có ai nhận ra sự xuất hiện của tôi. - Cậu ta chỉ cố bảo vệ cái mạng của mình thôi!
- Hina?! - Chị Yui nhìn tôi trân trối khi tay vẫn lăm le mớ hành lá.
- Công chúa về khi nào thế?
- Chị không phải vẫn còn trong giờ làm sao ạ? - Tôi hỏi chị Yui, thật ra trong phòng này có một người mà tôi không cần quan tâm.
- Ừhm, chị biết là thể nào cũng có một người “có được cái lí do để đường đường chính chính vào nhà này” nên chị phải về đấy! - Chị ấy nhún vai liếc mắt về nhân vật đang còn cố nấu một món ăn không-theo-truyền-thống.
- Chị không cần phải như vậy chỉ vì một bữa tối đâu! Bình thường em vẫn ổn mà!
- Cái đó là trước khi chị biết mình đang ở nhà với ai! Thật ra chị không phải là người không biết đối nhân xử thế như vậy!
- Ý em chính là thế đấy ạ! - Tôi thả cặp xuống ghế và ngồi vào bàn ăn. - Chị không cần phải coi em là một công chúa đâu! Chỉ càng làm em thấy khó xử thêm thôi!
- Chị cảm thấy như vậy chẳng có lí tí nào cả!
- Em thì lại thấy vô cùng hợp lí đấy ạ! - Tôi nói rồi mỉm cười.
Để mặc hai người đó ở lại dưới bếp, tôi xách cặp trở lên phòng mình. Căn phòng lạnh như băng bắt buộc tôi phải mở máy sưởi liền lập tức. Dạo này không thấy trời có tuyết nữa nhưng thay vào đó thì bầu không khí chịu tuyết tan còn lạnh một cách kinh người hơn và tôi thấy chuyện đó chẳng hề đúng tí nào khi Bồ Công Anh Xuân vốn thuộc một miền nhiệt ôn hòa dễ chịu, cho dù có đủ bốn mùa nhưng chắc chắn là sẽ không đến nỗi khắc nghiệt đến như vầy. Khi máy sưởi đã bật tôi mới dám thay đồ, nếu không chắc tôi cũng đóng băng mất!!
Đúng lúc đó thì có điện thoại gọi tới. Có vẻ như đồn cảnh sát muốn xin lỗi về chuyện xảy ra ở bệnh viện. Tôi không biết kết quả thế nào, và tôi chắc chắn có cách để biết được nhưng tôi thấy thật tốt nếu họ gọi điện xin lỗi như thế này, vì đã lôi quá nhiều người vào cuộc điều tra của mình. Có vẻ như cuộc điều tra này sẽ không sớm kết thúc bởi vì không thể xác định được nghi phạm. Cô cảnh sát hôm trước đã lấy lời khai của tôi và tên Miêu tinh chỉ nói có thế.
Tôi tin rằng nó sẽ không kết thúc sớm.
- Công chúa có gì không ổn sao? - Một giọng nói bất thần vang lên sau lưng tôi khi tôi vừa tuột chiếc váy đồng phục xuống khỏi đầu gối mình.
- Này!! Tên biến thái! - Tôi quát và cuống cuồng kéo cái váy lên trở lại trong khi cậu ta giật mình quay mặt đi. - Cậu làm thế quái nào mà lại đứng đó thế hả?
- Xin lỗi! Tại cô không có khóa cửa!
Cái tên trời đánh này!
- Cậu quá quắt lắm rồi nhé! Hai lần đột nhập phòng tôi kiểu đó, phải chăng là vì tôi chưa đuổi cậu lần nữa?

- Công chúa! Bởi vì tôi lo cho cô!
- Cậu nên lo cho bản thân cậu kìa! - Tôi nói rồi bước tới mở cửa phòng ra rồi hất đầu ra hiệu cho cậu ta nhanh chóng phắn khỏi chỗ này.
Tuy nhiên, tôi đã gặp phải một tên thậm chí còn cứng đầu hơn cả mình. Tên Miêu tinh đặt tay lên tay tôi trên nắm đấm cửa rồi kéo cánh cửa đóng sầm trở lại, ánh mắt cậu ta dường như đã thay đổi. Như muốn nói với tôi rằng cậu ta thật sự cần nói chuyện.
Nhưng đáng tiếc là tôi chưa muốn nói chuyện với cậu ta vào lúc này. Vào lúc mà tôi chưa biết được đầu đuôi chuyện mà tôi cần phải biết nhất. Tôi chưa bao giờ thử tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta cho dù từ trước tới giờ không phải là chưa bao giờ tôi có cơ hội nhận ra cậu ta có gì đó mờ ám. Phải! Cứ như là tôi đã cố tình không quan tâm tới nó vậy!
- Công chúa không thể cứ để như vậy được! Tôi không thể nào chịu đựng được nếu như công chúa cứ lờ tôi đi như thế?! - Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi có muốn giấu diếm những gì mình đang nghĩ cũng có chút khó khăn.
- Phải rồi! - Tôi biết là tôi sẽ phải làm rõ chuyện này với cậu ta. - Có vẻ như cậu không thể chịu được nếu như không nghe thấy tiếng tôi nhỉ? - Vừa nói tôi vừa lật cổ áo đồng phục thủy thủ của mình lên và tháo chiếc máy nghe lén trông giống hệt như một con bọ dừa quăng về phía cậu ta.
Tôi biết đó là máy nghe lén vì nó giống cái mà cậu ta đã gắn vào nhà bếp tối hôm trước và sáng hôm qua chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn xuyên qua chiếc áo gần như trong suốt đang phơi trên sân thượng và nhìn thấy lại cái thiết bị tinh vi ấy.
Cậu ta đã nghe lén tôi suốt thời gian qua chứ không phải là theo dõi! Chính vì thế nên cậu ta gần như biết mọi thứ về tôi.
- Thật là khó tin đúng không? Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra sớm hơn khi biết cậu có một món đồ chơi siêu thực như vậy mới đúng!
- Thật ra công chúa nói nó là siêu thực thì cũng không đúng lắm đâu! Thứ đó chỉ là một công cụ cơ bản thôi!
- Cậu… - Tôi nhíu mày ngước nhìn cậu ta, cậu ta đứng gần tôi tới nỗi tôi nghĩ là mình chỉ có thể nhìn được mỗi cái cằm. Nhưng chuyện đó không quan trọng trong lúc này nữa. - … hình như cậu vẫn chưa chịu nghiêm túc nói chuyện nhỉ? Trong khi cậu luôn muốn tôi nghiêm túc với cậu!?
- Công chúa! Tôi muốn cô hiểu đây là tình thế bắt buộc! Tôi không có quyền lựa chọn nào khác để bảo vệ công chúa?
- Bảo vệ tôi khỏi cái gì cơ? Khỏi cậu chàng mà cậu luôn coi cậu ta là một kẻ thù á?
Khi ấy, tôi đã hi vọng rằng cậu ta sẽ nói thật với tôi. Tôi gần như muốn khẩn thiết cầu xin cậu ta nói thật với tôi mọi chuyện, điều mà tôi cần phải biết về mục tiêu của cậu ta. Thế nhưng tên Miêu tinh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản như không có gì, cậu ta đúng là một đặc vụ tài giỏi!
- Luôn có những mối nguy hiểm tiềm ẩn mà công chúa không hề biết, những thứ tưởng chừng như vô hại nhất lại có khả năng là những thứ nguy hiểm nhất! NAI được dạy rằng không được phép bỏ qua bất kì mối nguy hại tiềm tàng nào!
- Nghe cao siêu thật nhỉ? - Tôi suýt xoa nhưng mà hi vọng là cậu ta sẽ hiểu nó theo cách mỉa mai chứ không phải là ca tụng. - Tôi cũng là một công chúa đấy! Đương nhiên là tôi còn có thể nói ra những điều cao siêu hơn như vậy nữa!
- Tôi không biết công chúa đang muốn nói gì nhưng tôi không thể nào làm khác đi được! Và tôi mong rằng công chúa sẽ hiểu cho tôi chuyện đó. Và hiện tại tôi nghĩ rằng mình cũng không cần phải theo dõi công chúa bằng cách này nữa!
- Hả? - Tôi không khác nào một món đồ chơi của cậu ta. - Chẳng lẽ còn cách nào siêu thực hơn và khó nhận ra hơn nữa sao?

- Không phải! Bởi vì bây giờ tôi có thể nhìn thấy cô rồi nên chuyện này không cần nữa! Và hơn hết là nếu cô nhận ra thì tôi chỉ gắn nó lên đồng phục của cô thôi! - Vừa nói cậu ta vừa cúi xuống nhặt thiết bị nghe lén kia lên rồi bỏ nó vào túi quần. - Tôi không hề có ý muốn xâm phạm chuyện đời tư của công chúa, thế nên việc cô có an toàn hay không khi tôi làm vậy cũng chỉ mang tính chất tương đối thôi! Và tôi cũng nghĩ công chúa không nên làm phiền Hoàng hậu chỉ vì một việc vặt như thế này!
Cậu ta nói cứ như một diễn giả chuyên nghiệp vậy. Nếu như tôi là mấy cô gái dễ bị dụ dỗ bởi mấy lời ngon tiếng ngọt thì chắc có lẽ tôi sẽ gật gù chấp nhận cái phương án vô cùng thuyết phục kia chăng? Và cậu ta dường như đang nắm thóp tôi, coi tôi không khác nào một đứa con gái thích mách lẻo mà cậu ta đã quá quen thuộc. Tôi trông mắt cậu ta khi không có cái danh công chúa thật chẳng khác nào một đứa con nít mà một nhân viên NAI như cậu ta vô tình gặp phải trên đường. Một đứa trẻ ngoan ngoãn mà cậu ta biết rằng cậu ta có thể điều khiển bất cứ lúc nào! Cậu ta đang cư xử thật đúng là như vậy đấy!
Nhưng thật khó chịu là tôi không còn là một đứa con nít như cậu ta nghĩ nữa. Và cậu ta cũng chẳng phải loại người thần thánh như cách người khác nghĩ về hình tượng của một đặc vụ cấp cao trực thuộc Trung ương.
- Tôi không biết rốt cuộc tại sao tới tận bây giờ cậu vẫn ở đây trong khi tôi đã đề nghị với mẹ mình nhiều lần rằng tôi không thích cậu. Có lẽ bà ấy cũng bị những lời nói này thuyết phục tới mức tin tưởng hoàn toàn vào cậu. - Khi nói tới đây, tôi đã nghĩ rằng mình nhìn thấy được sự đắc thắng đang hiện lên trên gương mặt cậu ta cho dù cậu ta vẫn cố tỏ ra như tôi không nói gì cả. - Cậu không thể nào làm điều tương tự với tôi được đâu! Chắc cậu biết tôi là một người vô cùng bướng bỉnh, nhất định tôi sẽ nói tới khi nào bà ấy chịu nghe tôi mà trục xuất cậu ra khỏi vương quốc này, khuất khỏi mắt tôi!
- Tôi nghĩ là công chúa không nên làm những điều vô ích nữa! Tôi sẽ vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình và chắc chắn là sẽ không khiến công chúa phải khó xử như thế này nữa!
Cậu ta nói rồi cúi chào tôi một cách kính cẩn. Như thể cậu ta sẽ tiếp tục làm những việc cậu ta vẫn làm và tôi sẽ không thể làm gì được nữa. Một lời hứa để tôi chấp nhận cậu ta và tin rằng cậu ta sẽ vẫn ở đó như trước đây, đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ vẫn nghĩ về tôi như một đứa con nít thích gây chuyện với mẹ mình trong khi tôi đã quá đủ tuổi để phải đối mặt với những thứ lớn hơn như vậy.
Và đó là điều duy nhất khiến tôi hài lòng.
Nếu như tôi đã lại vào tròng của cậu ta thì cậu ta cũng không ngờ rằng mình đã hành động đúng như những gì tôi suy tính trước.
*​
Sáng hôm nay tuyết lại rơi. Tuyết rơi bắt đầu từ giữa đêm, khi mà ai ai cũng cảm nhận được nó nhưng lại không có đủ tỉnh táo để nhận biết nó có tồn tại ở đó. Đến khi họ thức dậy thì đã thấy một màn tuyết trắng tinh bao phủ lên các mái nhà. Trong khi đợt tuyết lần trước tuy không gây khó khăn gì cho giao thông nhưng lại khiến người dân phiền muộn nhiều do tuyết tới sớm khiến mọi thứ dường như bị đóng băng lại mất một nhịp, mọi thứ dường như trôi chậm hơn thì đợt tuyết lần này khiến mọi người cảm thấy trong lòng nôn nao một cách lạ thường. Đây là một báo hiệu mà mọi người chờ đợi, lễ Giáng sinh đang tới gần!
Chúng tôi cũng chỉ còn vài ngày thi cuối kì và một tuần nữa cho tới ngày kì nghỉ động thực sự đến. Tôi gần như đã trải qua một cuộc đời học sinh thu nhỏ, bản thân dù đã nghỉ ngơi ở những nơi tuyệt vời đến thế nào cũng không thể so sánh được với cảm giác của tôi lúc này, khi tôi sắp sửa có một kì nghỉ giống người bình thường thực sự.
Tôi nghĩ vu vơ khi nhìn ngắm những bông tuyết đang lững lờ trôi giữa tầng không, bầu trời không một gợn mây nhưng lại trông như được phủ lên một lớp băng mỏng khiến tôi tự hỏi không biết làm thế nào lại có chuyện có thể tạo nên một lớp băng ở giữa tầng không như thế được?! Nhưng rồi tôi nhận ra đây không phải là lúc để mình nghĩ những chuyện như vậy. Miwa đi bên cạnh tôi đang chăm chú nhìn vào cuốn vở ghi chép để chuẩn bị cho buổi thi ngày hôm nay làm tôi lo lắm không biết đến khi nào thì cô ấy sẽ va phải cột điện hay là bước hụt để rồi… tôi không dám tưởng tượng nữa đâu. Có điều, cô ấy thực sự muốn theo đuổi cuộc sống nơi đây, một cách nghiêm túc, bởi vì cuộc sống của cô nàng đã có quá nhiều biến động rồi, cô ấy chỉ muốn làm mọi điều để tiến về phía trước. Tôi đã nghĩ mình cũng nên giống như cô ấy.
Chỉ khác một điều.
Chắc chắn cô ấy sẽ có một cuộc sống thật giống như người bình thường, với một công việc bình thường, những cố gắng mà mọi người luôn cần phải đối mặt nếu muốn có được một tương lai tươi sáng. Còn tôi, tôi cũng sẽ tiến về phía trước nhưng tôi không hề biết thứ gì đang chờ tôi ở cái tương lai đó.
Giống như anh Hime, nhất định cái vỏ bọc bình yên này chẳng qua chỉ là một bước đệm thôi, như những ngày yên bình trước khi bão tới. Chắc là khi kể cho tôi nghe câu chuyện đời mình, mẹ tôi cũng đã muốn nói với tôi điều đó, rằng cuộc đời tôi sẽ không thể nào giống như của họ được. Cho dù có khao khát thế nào, tôi cũng vẫn phải sống cuộc đời của mình.
Do mải lo chuyện bài vở nên cô bạn đã không hề nhận ra cô đang bỏ tôi đi tuột lại phía sau… Tôi biết nếu như tôi không làm điều gì đó ngoài mộng tưởng về một cuộc đời tôi không tài nào đuổi kịp được cô bạn mình và rồi một lúc nào đó tôi sẽ bị tuột lại như thế này. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới cái tương lai này, khiến tôi phải đưa ra những quyết định này…
*​
14 GIỜ 06 PHÚT
Trụ sở NAI tại vương quốc Hoa Hướng Dương.
Cô công chúa Erika khó khăn lắm mới có thể lừa được mấy người cùng nhóm của mình quay trở về Onawaki mà không có cô. Họ gần như suýt phát điên khi nhìn thấy cô xuất hiện ở đây tuần trước mà ngay chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao họ lại phản ứng như vậy. Vụ siêu máy tính ấy thực sự đã được giải quyết và nhiệm vụ coi như đã kết thúc mà không bất kì ai nghi ngờ nguyên nhân khiến cô đến đây. Nếu như họ biết, rất có khả năng cô sẽ bị đuổi khỏi NAI ngay lập tức, chuyện đó cũng khá dễ hiểu thôi! Lệnh triệu tập đến gần như ngay sau đó bởi vì siêu máy tính kia đã được vô hiệu hóa và cũng bởi vì việc phát động điều tra trên quy mô lớn này thật không khác nào một lời nói dối mang tầm cỡ chỉ để hướng mọi người nghĩ đến những thứ khác thay vì tập trung vào một nơi và nhanh chóng phát hiện ra sự thật. Không một ai dò được luồng thông tin nào và thậm chí còn không có một NAI nào có mặt ở Bồ Công Anh Xuân trong thời điểm đó. Bây giờ cô mới thật sự cảm thấy nể phục người phụ nữ ấy - người mà cô đã gặp và làm thay đổi cuộc đời cô.
Thế nhưng khi cô nghĩ rằng không có bất kì NAI nào ở đó thì cô cho đó là một thiếu sót, bởi vì có một người ở đó, ngay bên cạnh cô công chúa rắc rối kia. Ban đầu cô không hiểu vai trò của cậu ta trong chuyện này là gì bởi vì rõ ràng từ lúc nhận nhiệm vụ mọi thứ đã luôn được nhấn mạnh rằng mọi thứ chỉ được gói gọn trong phạm vi Hoàng tộc. Bây giờ cô lại càng không hiểu hơn nữa vì cô biết rằng chính Hoàng Hậu Kojimoto là người đặt cậu ta vào vị trí đó, hơn nữa cô tự hỏi không biết liệu đó có phải là một sai lầm hay không?
Rõ ràng không chỉ một mình cô mà đến cả con gái của bà ấy cũng bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện.

Erika băng qua khoảng sân rộng trải thảm cỏ dưới chân để vào tòa trụ sở bằng cửa riêng dành cho nhân viên. Toàn bộ tổ hợp kiến trúc của tòa trụ sở này mang dáng dấp của một tòa lãnh sự quán nước ngoài được bao bọc bằng kính trong suốt và có những khoảng sân rộng mênh mông. Ngoài tòa nhà chính được dùng làm lãnh sự quán của Hoa Hồng Đỏ nằm ở mặt tiền và được coi là một lớp vỏ bọc thì tòa nhà riêng của NAI cũng được ốp kính - chỉ có điều ít tầng lộ thiên và nhiều tầng hầm hơn - nằm phía sau một tòa nhà khác dùng làm nơi sinh hoạt và ăn uống. Tòa nhà ăn uống cũng có một lối đi riêng bên dưới lòng đất thông với NAI nhưng Erika không muốn dùng nó. Cô cảm thấy ngột ngạt lắm khi đi dưới đó mặc dù ở đó cũng có cảm giác không khác nào cô đang đi trong một hành lang bình thường trên mặt đất.
Cô ở lại lần này không phải bởi vì lí do công việc vì rõ ràng công việc của cô đã kết thúc và đáng ra thì cô đã về Onawaki luôn sau hôm làm việc với Hinaki thế nhưng cô không thể nào để ngoài tai mắt mình chuyện kì lạ xung quanh nàng công chúa đó. Về thứ đang ở trong cơ thể của cô ấy là thứ gì thì làm thế nào để biết đúng thật là vô phương cứu chữa nhưng cô có linh cảm không lành về người đó. Cậu ta có mặt ở đó không đúng lúc và không hợp lí, kể cả thế nguồn thông tin về cậu ta cũng vô cùng mờ nhạt và Erika cũng chẳng nghĩ đến chuyện điều tra nếu như cô không cảm thấy những thứ bất bình thường.
Cậu ta đã tới đe dọa cô. Và cô đã cố gắng để cảnh báo với Hina ngay sau hôm cậu ta xuất hiện ở sân bay lúc cô đi…
*​
11 GIỜ 46 PHÚT, một tuần trước.
Sân bay quốc tế Otaniki, Bồ Công Anh Xuân.
Công chúa Onawaki ngồi trên băng ghế gần khu vực check in của sân bay với chiếc máy tính bảng trên tay và chờ đợi. Erika đang chờ đợi những thông tin mà mình lấy được từ siêu máy tính ở nhà Hina được tải lên. Cô thật lòng thấy khá bất ngờ vì chuyện này, những thông tin lấy từ siêu máy tính ấy mất khá nhiều thời gian để tải lên, nhưng nếu thoát ra thì thông tin ấy sẽ tự động tải lại bởi vậy mất khá nhiều thời gian và phiền toái nhất là với một người đã quen với công nghệ hiện đại và mọi thứ đều nhanh chóng được giải quyết chỉ sau một cái chạm như cô. Có vẻ như nó đã được mã hóa và rất khó để kích hoạt lại trong một thiết bị khác ngoài máy chủ. Nhưng cô thở phào vì ít ra nó cũng sẽ tương thích với thiết bị của mình, dù ít dù nhiều.
Những thông số đầu tiên bắt đầu hiện lên trên màn hình thì cũng là lúc cô nhận ra có người đang đứng trước mặt mình.
- Tôi tưởng cậu phải ở lại chăm sóc cô công chúa bé nhỏ đó rồi? - Erika lên tiếng.
- Không phải hai người bằng tuổi nhau sao? - Cậu chàng Miêu tinh vừa nói vừa ngồi xuống băng ghế bên cạnh băng ghế của cô. - Nhưng không phải công việc của cô đã kết thúc rồi sao? Đáng lẽ cô phải trở về Onawaki mới phải?!
- Tôi không phải người rảnh rỗi như vậy! - Erika cố tập trung vào những thông số kia hơn là vào cuộc trò chuyện này, những vụ diễn ra gần thời điểm xảy ra sự cố của Hinaki nhất và những vụ có tính chất giống nhau được đặt trong cùng một chủ đề.
Cho dù cậu ta nói không sai nhưng cô tự quyết định sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa bởi vì cô không tin là mình không thể tìm ra được nguyên nhân của chuyện kì lạ kia. Hơn nữa, công việc này trực tiếp được giao cho cô, công việc chính thức đầu tiên dành cho cô nên Erika không thể nào ngừng phấn khích. Cô thấy tò mò về mọi thứ, nhóm trưởng của cô bảo rằng việc luôn đặt câu hỏi là một điều thiết yếu trong công việc này nhưng đôi khi chính những câu hỏi đó cũng sẽ mang lại những hậu quả khôn lường. Cô công chúa có vẻ không tin lắm vì cô biết rẳng muốn có kết quả thì cô cần những câu hỏi đó.
- Cô có vẻ là một người tận tụy với công việc nhỉ?
- Đó là trách nhiệm của một công chức! - Erika cố gắng không để cậu ta khui ra bất kì điều gì từ mình vì cho dù có là người của Hoàng hậu Kojimoto đi chăng nữa thì cậu ta cũng không phải là người của Hoàng tộc. Cục trưởng đã nhấn mạnh điều đó, rằng chỉ có những người của Hoàng tộc mới được biết điều này.
- Nhưng tôi không biết liệu cô có biết điều này không nhỉ?
Khi ngước lên nhìn, Erika nhận ra cậu ta không hề nhìn cô khi hỏi câu đó mà hướng ánh mắt về phía tấm bảng chỉ đường cách họ vài bước chân. Bên dưới có mấy cô nàng đang tán gẫu trong khi chờ check in như cô nhưng Erika không nghĩ là cậu ta nhìn họ. Chàng trai này có gì đó rất khó hiểu, khó hiểu ngay từ việc cậu ta có mặt ở đây.
- Nếu như cậu muốn bàn công việc thì có lẽ cuộc nói chuyện này nên kết thúc tại đây! Thứ nhất vì đây không phải chuyện chúng ta có thể nói ở một nơi công cộng như thế này, và thứ hai là vấn đề của chúng ta đã kết thúc rồi, nhiệm vụ của tôi và của cậu.
- Nhiệm vụ của công chúa thì đã kết thúc nhưng mà nhiệm vụ của tôi vẫn còn phải tiếp tục! - Cậu ta vẫn không hề nhìn về phía cô khi nói chuyện. Điều đó khiến cho cậu ta trông như là một kẻ tự kỉ đang đi lang thang trong sân bay và ngồi nói một mình bên cạnh một cô gái xa lạ đang hốt hoảng vậy. - Và có một chuyện tôi muốn Công chúa biết! Có vẻ như cuộc điều tra của cô nên kết thúc tại đây thôi! Bởi vì nhiệm vụ của cô đã kết thúc rồi!
- Ý cậu là gì?!
- Tức là cô hãy lo mà làm công việc của một tân viên chức tận tụy thay vì tọc mạch vào những chuyện cô chỉ vô tình vướng vào. Như thế sẽ khiến cô dễ thăng chức hơn đấy! - Rồi đột nhiên chàng Miêu tinh nghiêng người hẳn về phía cô khiến nàng Công chúa cứ theo phản xạ mà rụt người về phía sau mặc cho biết rằng cậu ta sẽ chẳng thể làm gì được mình. - Hãy tránh xa Công chúa của tôi ra!
Nói rồi cậu chàng đứng dậy gần như ngay lập tức và bước đi như thể cậu ta không phải là vừa đe dọa Erika vậy. Thậm chí cô công chúa vẫn còn chưa hoàn hồn lại, giọng nói của cậu ta cứ như đang lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong đầu cô như một câu thần chú mà cô cần phải học thuộc. Rõ ràng cô không phải hạng người yếu đuối và một khi đã trở thành đặc vụ của NAI, cô hẳn là đã được rèn luyện ột tinh thần thép, thế nhưng vừa rồi cô chỉ giống như một con rối mà cậu ta hoàn toàn có thể điều khiển trong lòng bàn tay. Erika cảm thấy tay mình đang vã mồ hôi nên cô định cúi xuống tìm khăn giấy, nhưng cũng chính lúc ấy cô nhận ra chiếc máy tính bảng của mình đã bị tắt nguồn từ lúc nào.
Cậu ta đã nhanh tay hơn cô và nó chứng minh rằng nhất định trong những thông tin cô lấy được từ siêu máy tính đó có điều gì đó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui