SÁU
Mình không thể tin nổi Christopher – người con trai mà mình yêu hơn tất thảy mọi thứ trên đời – lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một cô gái trẻ đang gặp nạn như thế.
Mặc dù Nikki cũng chẳng tử tế gì với mình cho cam, nhưng dù sao nhờ có cô ta mình mới được sống sót như ngày hôm nay.
“Nếu cô ta muốn ở lại với Brandon” – Christopher không hề tỏ ra có chút ý định nhượng bộ nào hết – “thì cứ mặc kệ cô ta. Giờ thì cậu hãy đi thay quần áo và đi khỏi đây thôi”.
“Cô ta là một người bệnh vẫn chưa hoàn toàn bình phục” – mình cãi lại – “Cô ta thậm chí không biết bản thân mình muốn gì nữa. Dù sao cô ấy cũng đã phải qua nhiều chuyện rồi”.
“Cậu cũng thế” – Christopher nói – “Và cậu đâu có tìm cách tống tiền người khác như cô ta. Nhưng thú thực mình không hề đồng tình với cách cậu xử lý các vấn đề một chút nào”.
“Ý cậu là sao?” – giọng mình đầy tự á
“Cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ tin chuyện cậu quyết định bỏ trốn cùng Brandon Stark bởi vì anh ta quá quyết rũ hay sao?” – Christopher nói nghe có chút mỉa mai – “Mình không phải là thằng ngu, cậu biết rồi đấy”.
Mình hơi giật mình trước phản ứng của Christopher. Cậu ấy nghe có vẻ đang rất tức giận. không phải chỉ có khó chịu không thôi đâu. Mà là cực kỳ tức giận.
Và hơi chút tổn thương.
“Christopher” – mình thẽ thọt nói – “Mình có thể giải thích chuyện này. Brandon dọa nếu mình không giả vờ như thế… anh ta sẽ mách với bố về nơi Nikki đang ở”.
“Và cậu tin lời hắn?” – Christopher đanh mặt lại – “Cậu nghĩ Brandon sẽ chịu hy sinh cái lợi thế duy nhất để trả thù lại bố mình dễ dàng như thế sao?”.
Công nhận Christopher nói cũng có lý. Tại sao mình không nghĩ tới điều đó nhỉ? Một đứa con gái được coi là có đầu óc như mình đôi khi cũng tối dạ thật.
Mình có thể tìm ra cách tạo ngòi dẫn cháy chậm trên YouTube không khó khăn gì nhưng để hiểu được suy nghĩ của tụi con trai thì mình chịu.
“Khi đó anh ta nói nghe rất thuyết phục, Christopher ạ” – mình phân trần. Nước mắt tự dưng cứ trào ra, không sao kiểm soát được. Cũng may bọn mình đang ở trong phòng tối nên Christopher không nhìn thấy được. Mình cảm thấy thật ngu ngốc. Cậu ấy đang giận dữ và tất cả những gì mình có thể làm là khóc thôi sao? Mình đúng là một đứa trẻ con to xác! Hèn gì cậu ấy thích McKayla Donofrio hơn mình. Dám cá là cô ta không bao giờ khóc trước mặt Christopher –“Bố của Brandon đã tìm cách thủ tiêu Nikki. Và mình nghĩ cậu đã nói đúng khi cho rằng cái chết của mình không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên… Ít ra, không phải tự dưng mà cả một cái màn hình khổng lồ như thế có thể rơi xuống đầu mình một cách dễ dàng như vậy được. Làm sao mình có thể chắc chắn là ông ta sẽ không tìm cách giết hại những người thân yêu khác của mình, ví dụ như bố, mẹ, Frida và thậm chí là… cậu?”.
Mình cứ ngỡ lời tỏ tình vừa rồi của mình sẽ khiến Christopher mủi lòng và bớt giận cơ
Ai dè… cậu ấy không hề có ý định nhượng bộ một tẹo nào cả.
“Và cậu không thể gọi điện hay nhắn tin cho mình kể về chuyện đó hay sao?” – Christopher hỏi – “Cậu hãy tự hỏi lại bản thân mình đi Emm. Suốt cả tuần qua không một tin nhắn nào hết. Không lẽ tay Brandon đó kè kè bên cậu giám sát từng giây từng phút hay sao?”.
“Không” – mình đưa tay lên quệt nước mắt. Giờ thì đến lượt mình nổi giận rồi đấy. Không chỉ giận chính mình vì tội khóc lóc ỉ ôi mà còn giận cả Christopher nữa. Cậu ấy muốn mình làm gì bây giờ? – “Nhưng mình biết nói gì hả Christopher? Làm sao mình có thể biết là họ không nghe lén điện thoại của cậu? Cậu không thể hiểu nổi cảm giác bị theo dõi khắp nơi nó kinh khủng đến thế nào đâu. Hơn nữa, mình đã hứa với Brandon…”.
“Ồ, cậu còn hứa hẹn với hắn ta nữa cơ đấy” – Christopher thở dài – “Chúa ơi, Emm, một người thông minh như cậu sao đôi lúc lại có thể chậm hiểu đến như vậy hả? Gần giống như mình” – giọng cậu ấy lúc này đã chuyển sang có chút mỉa mai – “phải mất một thời gian dài mới phát hiện ra cậu thực sự là ai”.
“Nhưng chính cậu cũng đâu có gọi điện hay nhắn tin cho mình” – mình cắm của nói.
“Là cậu đã đá mình còn gì” – Christopher thốt lên, hai tay dang rộng ra đẩy phẫn nộ. Giờ nhìn kỹ mới để ý hôm nay cậu ấy đeo găng tay da màu đen rất ngầu, giống như mấy gã đạo chích vẫn thường thấy trên TV – “Cậu coi mình là gì chứ? Con chó cảnh của cậu chắc? Để cậu thích đá thích đuổi đi lúc nào tùy hứng và mình sẽ lại phải ngoan ngoãn chạy trở lại với cậu? À không, cậu đối xử với con chó của cậu còn tốt hơn là với mình” – Christopher chỉ tay về phía Cosabella đang run rẩy trong vòng tay mình – “Lúc nào cậu cũng mang theo nó bên mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra”.
Mình đứng trơ như phỗng giữa phòng, không nói nổi lời nào. Vài phút trước, mọi chuyện còn tuyệt vời như thế tự dưng sao bỗng chốc có thể trở nên tồi tệ thế này? Trong giấc mơ của mình, Christopher hoàn toàn tha thứ cho mình cơ mà. Và bọn mình đã làm hòa với nhau bằng những nụ hôn.
Nhưng xem ra ngoài đời thực luôn không được đẹp như trong m
“Hãy thừa nhận đi, Emm. Cậu không hề yêu mình thực sự” – Christopher buộc tội mình – “Cậu nói cậu yêu mình nhưng thực ra không phải như thế. Tại sao mình biết điều đó à? Bởi vì cậu không hề tin tưởng mình. Qua chuyện vừa rồi cậu đã chứng tỏ một điều rằng cậu không tin tưởng mình để chia sẻ mọi chuyện. Cậu sẽ không bao giờ có một mối quan hệ thực sự với bất kỳ ai nếu cậu không ngừng ngay cái suy nghĩ rằng Emerson Watts là người thông minh nhất trên đời, và học cách tin tưởng người khác, tạo cơ hội để cho họ giúp đỡ mình. Như vậy mới là một người trưởng thành, Emm ạ. Có lẽ cậu cũng nên thử một lần đi”.
“Đợi đã” – mình lập bập hỏi – “Cậu cứ thế mà đi thôi sao?”.
“Vậy” – Christopher đứng lại hỏi – “Cậu có đi cùng với mình không nếu Nikki không đi theo chúng ta?”.
“Không” – mình tiếp tục đưa tay lên lau nước mắt.
“Vậy thì mình đi” – Christopher nói – “Bởi chính cậu đã nói sẽ không có chuyện cô ta tự nguyện rời khỏi đây còn gì”.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ vài phút trước mình còn là công chúa được hoàng tử tới giải cứu… vậy mà mình đã phá hỏng cơ hội của chính mình. Và giờ vị hoàng tử đó đã quay lưng bỏ đi, bỏ lại mình thui thủi một mình trong chốn ngục tù này.
Nhưng mình biết làm sao? Mình không thể bỏ Nikki lại.
Mặc dù cô ta không hề xứng đáng, thậm chí là không hề mong muốn sự trung thành này của mình.
“Tùy cậu” – mình nói – “Đây sẽ là lần từ biệt cuối cùng của chúng ta?”.
“Có lẽ vậy” – Christopher nói rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, khép lại cánh cửa đằng sau mình.
Mình run rẩy ngồi xuống giường, thầm hy vọng rằng chỉ ít phút nữa thôi cánh cửa kia sẽ lại bật mở và Christopher sẽ ngượng ngùng bước vào – hoặc có thể vẫn còn đôi chút giận dữ – và nhật hết tất cả lỗi lầm về mình. Mình xin lỗi, Emm. Mình vẫn yêu cậu vô cùng. Hãy đi với mình. Mình xin cậu đấy.
Cậu ấy quay lại.
Cậu ấy không thể bỏ đi như vậy.
Không thể nào.
Đồng hồ bên cạnh giường mình vẫn tiếp tục chạy, và Christopher không hề quay trở lại. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không một iếng động. Không một chút dấu hiệu nào là Christopher sẽ quay trở lại.
Phải mất một lúc sau mình mới bẽ bàng nhận ra sự thật rằng Christopher đã đá mình. Cậu ấy không còn cần mình nữa!
Không thể tin nổi. Đây đúng là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.
À không, vẫn đứng sau vụ ghép não mấy tháng về trước.
Ngày mai Brandon Stark sẽ lại cho người đè mình ra ghép não lần thứ hai.
Mình thật khi không bỏ trốn cùng Christopher.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Mình không thể một mình bỏ đi, bỏ mặc gia đình Howard được. Anh Steven và mẹ anh ấy sẽ không đời nào chịu đi nếu không có Nikki. Làm như vậy chẳng phải sẽ quá ích kỷ à?
Không sao, mình đã có quyết định đúng đắn, Christopher là người có vấn đề, chứ không phải mình. Nếu ai đó cần phải trưởng thành hơn thì đó là cậu ấy, chứ không phải mình.
Mình choàng thức dậy – thật thần kỳ là sau ngần ấy chuyện xảy ra đêm hôm qua mình vẫn có thể chợp mắt được một chút – bởi tiếng lạch cạch ngoài cửa phòng và tiếng Brandon gọi ầm lên nhắc mình xuống nhà ăn sáng.
Chỉ vài giây sau, Nikki từ căn phòng kế bên xông thằng vào phòng mình dặn dò mình không được ăn quá nhiều bởi vì cô ta không muốn lấy lại một cơ thể phì n
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn trang điểm của mình rung lên bần bật. Là tin nhắn của chị Rebecca, quản lý của mình. Chị ấy muốn biết bao giờ mình mới quay lại New York.
Nghe nói Robert Stark sẽ tổ chức một bữa tiệc năm mới tại căn biệt thự bốn tầng nguy nga của ông ta trước khi buỗi trình diễn đồ lót Thiên thần của Stark chính thức diễn ra vào ngày kia. Chị Rebecca nói bằng mọi giá mình phải có mặt ở đó để chào hỏi các cổ đông chính của công ty, bằng không họ sẽ quy chụp mình vào tội phá vỡ hợp đồng. Và ngoài việc người ta sẽ thay thế mình bằng Gisele Bundchen (người vừa giảm được toàn bộ số cân sau khi sinh con trong một thời gian kỷ lục và thay đổi ý định – đồng ý xuất hiện tại chương trình lần này), mình sẽ bị mất khoản tiền thù lao không nhỏ vào vụ này.
Khỏi cần nói cũng biết chị Rebecca không hài lòng với mình đến thế nào.
Mình nằm đó tự hỏi không hiểu chị Rebecca sẽ phản ứng thế nào nếu biết được con gà đẻ trứng vàng này sắp sửa mất sạch mọi thứ. Một khi Nikki thật quay trở lại.
Thú thực là mình cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa. Mình chưa bao giờ tự nhận mình là một đứa con gái quyến rũ. Mình sinh ra và lớn lên ở thành phố New York, vì thế mình vẫn luôn cho rằng mình biết tất thảy mọi thứ. Mình thậm chí đã từng chứng kiến tận mắt cuộc ẩu đả bằng chai lọ bên ngoài tiệm ăn Mexico (Senor Swanky) giữa hai người đàn ông say rượu, chỉ vì tranh giành nhau chỗ đỗ xe.
Vì thế sẽ là không bình thường khi mình nghĩ rằng các vấn đề của mình rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa và mọi chuyện sẽ quay trở về như xưa, trong khi bạn trai mình giữa đêm hôm khuya khoắt lẻn vào trong phòng ngủ và nói với mình rằng cậu ấy tới để giải cứu cho mình.
Có lẽ tất cả cũng là lỗi của mình khi ngây thơ tin vào cái kết cục đẹp như mơ vẫn thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Frida – khi mà nam nhân vật chính không ngại nguy hiểm xong pha giải cứu cho nữ nhân vật chính – sẽ xảy ra ngoài đời thực.
Sự thật là tiểu thuyết vẫn mãi mãi chỉ là tiểu thuyết. Còn ngoài đời thực, nhân vật nam chính luôn có vấn đề với sự tin tưởng của nhân vật n
Xin lỗi, mình có vấn đề với sự tin tưởng sao? Mình không nói mình là người hoàn hảo. Mình cũng không nói không có khả năng – dù là rất nhỏ – những gì Christopher nói có một phần là sự thật.
Có thể đúng là hơi khó khăn trong việc mở lòng với mọi người, tạo cơ hội cho họ hiểu mình hơn, giúp đỡ mình và làm bạn với mình.
Nhưng Christopher nghĩ rằng mình là người duy nhất có vấn đề thì không phải. Nhất là từ một anh chàng giấu thiết bị phá mật mã ở trong túi như cậu ấy.
Đành rằng Christopher đã phải mạo hiểm khi xông vào đây giải cứu cho mình.
Nhưng hãy nhìn xem mình có được giải cứu không nào? Câu trả lời là: Không, mình vẫn đang bị giam cầm ở đây. Một cách tự nguyện.
Mình đã không ngừng nhắc nhở bản thân là sẽ không quan tâm tới chuyện này nữa. Hãy cứ cho rằng Người Nhện Đen chiếm lĩnh nốt phần thiện còn lại của người bạn trai đang yêu trước đây của mình (mặc dù cậu ấy mới chỉ là bạn trai của mình được vẻn vẹn chừng hai phút) và chấp nhận sự thật đi thôi…
Mà tại sao tối qua mình không nói béng cho Christopher biết về vụ Nikki mặc cả đòi trả lại cơ thể cũ cho cô ta để đổi lại thông tin bí mật mà cô ta đang nắm giữ nhỉ?
Mặc dù có thể thông tin đó cũng chẳng hề khiến Christopher mảy may quan tâm hơn. Nhất là khi cậu ấy giờ đang rất ghét mình – và đấy là lý do tại sao mình đã không kể cho cậu ấy nghe về sự việc trên. Dù sao mình cũng có lòng tự trọng của mình chứ. Mình không muốn cậu ấy quay lại với mình chỉ vì lòng thương hại. Đối với mình như thế không khác gì một sự sỉ nhục.
Giờ thì cậu ấy đã đi rồi và mình vẫn đang ngồi trơ ra ở đây, một mình.
Có lẽ ngoài kia, Brandon đã cho người chuẩn bị phòng mổ gần xong rồi ý chứ. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi não mình bị lấy ra khỏi cơ thể này và đút vào trong cơ thể một người lạ huơ lạ hoắc
Ai mà biết được lần này mình có sống sót trở về sau cuộc đại phẫu thuật không? Biết đâu chừng mình sẽ bị tổn thương não và trở thành một đứa ngu ngơ, đần độn hoặc nếu tệ hơn thì có lẽ mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa, sống nốt phần đời còn lại trong trạng thái thực vật… Hoặc phải sống trong cơ thể đang có của chính Nikki, với mái tóc duỗi thẳng đơ cực kỳ lố bịch.
Phải thú thật một điều: Mình không hề mong muốn phải sống trong cơ thể mới hiện nay của Nikki. Bởi… xin lỗi chứ, trông nó quá tầm thường. Nhất là khi đem nó đứng cạnh với cơ thể Nikki hiện nay của mình.
Hơn nữa, mình đã quen là Nikki Howard thật rồi.
Hai kiều nữ Hollywood Megan Fox và Jessica Biel từng nói: Việc sở hữu một thân hình nóng bỏng nhất thế giới sẽ đem đến cho bạn rất nhiều cơ hội và lợi thế hơn hẳn so với những người khác.
Để có được vị trí số 1 như hiện nay mình đã phải trả một cái giá khá đắt. Nếu không muốn nói là cực kỳ đắt.
Người ở vị trí số 2 là người nhận được những sự đối đãi đặc biệc hơn chỉ vì trông họ xinh đẹp hơn hẳn khi đứng cạnh những người bình thường khác, như mình trước đây, hay Nikki thật lúc này. Và Whitney Robertson chính là một ví dụ điển hình của nhóm người luôn chỉ có thể dừng lại ở vị trí số 2 mà không bao giờ ngoi lên hơn được nữa.
Mẹ vẫn thường dạy mình “người ta thích con vì tính cách và nội tâm con người con, chứ không phải hình thức bề ngoài”, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết.
Bởi nếu không, tại sao bất cứ ai mới gặp Nikki lần đầu đã chết mê chết mệt cô ta như thế? Càng tiếp xúc với cô ta nhiều mình càng thấy cô ta là sự tổng hòa của Heidi Montag và Hitler.
Mình đồ là Christopher sẽ không bao giờ quay lại với mình nữa, nhất là sau những gì xảy ra tối qua. Có vẻ như nơi duy nhất bọn mình sẽ đụng mặt nhau là ở giờ Thuyết trình trước công chúng, khi mình đi học trở lại. Sao Christopher có thể buộc tội mình đối xử với cậu ấy giống như một con chó trong khi mọi quyết định mình đưa ra đều xuất phát từ sự lo lắng cho an nguy
Mặc dù hành động đó có thể hơi làm tổn thương tới lòng tự trọng của cậu ấy thật. Dù gì cậu ấy cũng là một người trưởng thành và biết suy nghĩ, đâu cần mình bảo vệ.
Nhưng đấy là khi đứng trên quan điểm của Christopher. Còn nếu đứng trên lập trường của mình thì hành động bảo vệ đó chỉ càng chứng tỏ rằng mình yêu cậu ấy đến nhường nào.
Có lẽ Christopher nói đúng. Có lẽ mình quả thực đã cử xử giống y như mấy nhân vật nữ chính ngu ngốc thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Frida.
Mình đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi tỉnh dậy và thấy Christopher ở đó, trong phòng của mình. Mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo. Mình không còn cô độc nữa…
… cho tới khi mình phá hỏng hết mọi chuyện.
Bởi chính sự ngu ngốc, ấu trĩ của bản thân.
Frida vẫn thường liệt các cô nàng đó vào hàng “quá ngu, không nên có mặt trên đời làm gì cho tốn cơm tốn gạo”, khi mà mọi quyết định họ đưa ra dẫn tới hết rắc rối này đến các rắc rối khác.
Và những nhân vật như vậy không chỉ có trong sách truyện đâu thôi, họ còn xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim kinh dị nữa. Ví dụ khi nghe thấy có tiếng động lạ dưới tầng hầm, nữ nhân vật chính lập tức nghĩ ngay tới chuyện một mình mò xuống đó xem sao. Trong khi toàn bộ hệ thống điện trong nhà đã bị cắt sạch. Cái đèn pin đột nhiên cũng bị hỏng. Và mấy ngày nay cảnh sát vẫn luôn cảnh báo người dân về việc có một tên tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn đâu đó quanh khu vực này.
Do vậy dù cho chuyện gì xảy ra với cô ta đi chăng nữa thì cũng khó mà trách được ai. Cô ta phải trả giá cho hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ đó là đúng thôi.
Nhưng còn mình thì sao? Mình đã làm gì đáng để người ta lôi ra mổ lấy não thêm một lần nữa và lại phải học cách thích nghi với cơ thể mới từ đầu?
Mình nhắn tin cho Christopher: Mình xin lỗi. Chúng ta có thể nói chuyện được không? Cậu đang ở đâu?, và trong thâm tâm biết rằng khả năng nhận được tin trả lời của cậu ấy là rất thấp (và đúng là thế thật, cậu ấy vẫn bặt vô âm tín, không một hồi âm). Sau đó mình đi tắm và thay sang bộ đồ thể thao gọn nhẹ, cùng đôi bốt mình mang theo từ New York.
Trong lúc sấy tóc, mình đã cố nghĩ tới những thứ khác, ngoài bản thân mình. Ví dụ như ông bố của Brandon tính sử dụng những thông tin ăn trộm được từ khách hàng vào mục đích gì. Rõ ràng ông ta không hề có ý để mắt tới những chiếc thẻ tín dụng rồi. Ông ta đường đường là một tỷ phú cơ mà. Không có lý do gì tự dưng ông ta lại hứng thú với những chiếc thẻ JCPenny cả.
Hơn nữa đa số khách hàng chọn mua sản phẩm Stark Quark là học sinh và sinh viên. Một chiếc máy tính Stark Quark giỏi lắm chỉ 200-300 đôla với đủ các màu sắc cho mọi người chọn lựa, từ màu hoa oải hương tới màu xanh lá cây.
Câu hỏi đặt ra là tại sao ông ta lại cần tất cả những dữ liệu đó?
Mình đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ đó bỗng lại nghe thấy tiếng lách cách ngoài cửa
“Này” – tiếng Brandon sốt ruột thúc giục – “Em có định xuống ăn sáng hay không thì bảo?”
Mình sải bước tới chỗ cửa ra vào và mở toang cửa ra.
Brandon, tóc vẫn còn chưa khô hẳn sau khi tắm hồi ban sáng, đứng đó trong chiếc áo sơ mi hiệu Ed Hardy, quần jeans, trên cổ tròng một chiếc dây chuyền vàng to uỵch. Mùi nước hoa Axe tỏa ra nồng nặc.
Toàn bộ con người anh ta toát ra một vẻ lố bịch thật khó tả.
“Tôi đến đây” – mình mặt lạnh tanh – “Bác sỹ đến rồi à?”.
Mặt Brandon ngẩn tò te nhìn mình: “Bác sỹ nào?”.
Mình đồ rằng hồi nhỏ tay Brandon này được cho ăn quá nhiều đường thì phải, nên trí óc mới đần độn, chậm hiểu như thế này
“Bác sỹ Fong” – mình nhấn mạnh từng chữ -“đến để làm phẫu thuật ghép não”.
“À” – anh ta gật gù – “Ừ… chưa”. Nói rồi anh ta lén nhìn xung quanh đảm bảo chắc chắn là Nikki ở gần đâu đó rồi chống một tay lên bức tường sau lưng mình, nghiêng người sát về phía mình, gần đến nỗi mình có thể ngửi thấy mùi thuốc đánh răng của anh ta – “Nghe này… em không nghĩ là… là anh thực sự sẽ nghe theo cái kế hoạch “hoán đổi não” điên rồ của cô ta đó chứ hả? Rõ ràng…” – Brandon giơ tay khẽ chạm vào chiếc dây chuyền hình bán nguyệt trên cổ mình – “Cô ta bị điên mà. Và em… em chính là người anh cần”.
Mình đứng ngây người nhìn anh ta. Từ lâu mình đã học được cách không bao giờ tin lời thốt ra từ miệng của những gã như Brandon. Nó cũng giống như các mẩu tin vịt mình vẫn thường thấy trên bìa tạp chí Ngôi sao về tình trạng mang bầu hiện nay của Jennifer Aniston, cô vợ cũ nổi tiếng của nam tài tử Brad Pitt.
“Ừm” – mình nói – “Nhưng nếu chiếu theo cách nói chuyện của anh tối qua với Nikki thì có vẻ như anh đã rất đồng tình với cái ý tưởng mà anh cho là điên rồ đó đấy”.
“Nếu không giả vờ làm thế thì làm sao anh biết được cô ta đã tống tiền bố anh chuyện gì?” – Brandon bật cười – “Em biết mà, anh phải giả vờ chiều theo ý cô ta chứ”.
Mình giơ tay gỡ chiếc dây chuyền ra khỏi tay Brandon. Mùi nước hoa của anh ta quá nồng, làm mắt mình nãy giờ muốn cay xè rồi.
“Làm sao tôi biết được là anh cũng đang không lừa tôi?” – mình hỏi thẳng – “Hai người đã từng hẹn hò với nhau còn gì? Trước giờ anh không nghĩ là cô ta điên chắc?”.
Brandon vội lên tiếng phân trần: “Chuyện ngày xưa… đơn thuần chỉ là sex thôi”.
“Hay ho quá” – anh ta thật khiến mình phát buồn nôn – “Chuyện gì sẽ xảy ra với Nikki, anh Steven, và mẹ của họ? Anh định giữ họ ở đây cả đời, giống như đám cá mập cảnh của anh sao?”
“À…
“Vậy chứ họ sẽ đi đâu? Họ không thể quay trở lại cuộc sống bình thường. Bố anh sẽ tìm ra họ. Anh muốn nhìn họ chết sao?” – mình dí ngón tay trỏ vào ngực Brandon, giọng đanh lại – “Phải không? Hả? Phải không?”.
“Không” – Brandon lắc đầu, giờ thì người đang bị dồn về bức tường đối diện là Brandon, chứ không phải mình – “Tất nhiên là không rồi. Và chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi vì gã bạn giỏi máy tính của em sẽ giúp anh tìm ra cách sử dụng thông tin mà Nikki có được về bố anh để đánh ngược trở lại ông ta…”
“Gã bạn giỏi máy tính của tôi?” – hỏi vậy thôi chứ mình biết thừa anh ta đang ám chỉ ai – “Tại sao anh nghĩ là cậu ấy sẽ sẵn sàng giúp đỡ tôi, sau những gì anh ép tôi phải nói với cậu ấy ngày hôm trước?”.
Mình lờ đi như không hề có chuyện ngày hôm qua với Christopher và vấn đề về sự tin tưởng giữa mình với cậu ấy.
“Đó không phải là vấn đề của anh” – Brandon nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Em là người phải tự tìm ra hướng giải quyết. Bằng không Nikki sẽ có kết cục giống như là em vẫn luôn lo lắng…”.
Mình không hiểu tại sao mình lại thấy ngạc nhiên khi nghe những lời nói đó của Brandon đến vậy. Mọi thứ trong mắt anh ta đều có thể thay thế và mua bằng tiền bạc. Tối qua, sau khi trò chuyện với tay luật sư xong, anh ta lập tức gọi điện đặt mua một con xe mới toanh, thay thế cho con xe vừa bị mình đốt.
Vì thế đâu có gì là lạ khi anh ta nghĩ con người cũng thể thay thế và mua mới?
Ngay lúc anh ta đang ở lời đe dọa mình thì Nikki xuất hiện trong bộ quần áo bó sát, khiến cặp đùi của cô ta to không khác gì cái đùi ếch. Mái tóc của cô ta, như mọi ngày, không khác gì một cái giẻ rửa bát. Cô ta trước giờ vẫn ỷ có người trang điểm đi theo mọi nơi mọi lúc nên ngay đến việc tút tát làm sao trông cho mặt đỡ nhợt nhạt một chút cũng không biết.
“Chào buổi sáng. Cùng đi ăn sáng thôi nhỉ?” – cô nàng nói.
Giờ, rút vội tay khỏi ngực Brandon, g anh ta sang một bên và đi xuống cầu thang: “Ừ, đi thôi”.
Đằng sau mình, Nikki đang lả lơi cười nói với Brandon.
Hai người đó luôn khiến mình phát buồn nôn với những cử chỉ và hành động thái quá của mình. Mình lại còn chưa có gì vào bụng nữa chứ.
Tuy nhiên, điều mình nhìn thấy khi bước vào phòng ăn đã khiến mình quên đi hoàn toàn những gì mình vừa nghe thấy ngoài hành lang.
Frida, em gái mình, đang đứng rót nước cam vào từng chiếc cốc thủy tinh đã được bày sẵn ở trên bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...