Sau khi mọi người dùng xong dược thiện, dời bước đến tiền sảnh tâm sự những chuyện phát sinh trong nhà gần đây.
Quan Tố Y từ trong tay áo lấy ra một phong thư giao cho Triệu Lục Ly:
“Đây là lá thư Lữ tiên sinh xin nghỉ, nói là trưởng bối trong tộc nhiễm bệnh nhẹ, phải trở về một chuyến để tận hiếu, không biết trước ngày về. Trừ hắn ra, trong nhà tạm thời không có người báo đi nơi khác, thư phòng trước kia của ngươi bị thuộc hạ của Chu Thiên đập phá sạch sẽ, tổn hại rất nhiều đồ cổ cùng vật trang trí, ta đã lệnh cho Tiền quản sự ghi lại một bản danh sách, ngươi có thể tự nhìn xem, kiểm kê, miễn lại tạo ra lỗ hổng nào đấy.”
“Phu nhân làm việc ta cực kỳ yên tâm.” Triệu Lục Ly giống như lơ đãng vỗ vỗ mu bàn tay của thê tử.
Quan Tố Y bị tiếng nói ôn nhu lưu luyến cùng hành động thân mật khăng khít của hắn biến thành cả người không được tự nhiên, không khỏi tránh ra xa một chút, tiếp tục nói:
“Dù yên tâm như thế nào ngươi cũng nên xem qua, trong lòng còn có tính toán khác. Lần xét nhà này tuy ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn phá hư rất nhiều đồ vật trong phòng, mất đi không ít vàng bạc châu báu, có thể nói là tổn thất nguyên khí nghiêm trọng. Nơi của Nhị đệ ta đã phái người gửi thư đến, nay người ở biên quan chiến sự căng thẳng, hắn còn chậm chạp chưa hồi âm, có lẽ còn phải đợi mấy tháng nữa hắn mới biết trong nhà có biến cố. Nhưng hiện tại đã không sao, tất cả kiếp nạn đều đã được dẹp, hắn không nhúng tay ngược lại lưu lại ấn tượng cho người bên ngoài hắn là người cương trực công chính.”
Nói xong tiếp nhận một cái rương nhỏ từ trong tay Minh Lan, đặt lên trên kỷ trà, thở dài :
“Ngươi để sản nghiệp lại cho lão phu nhân, lão phu nhân lại chuyển cho ta. Bởi vì mặt tiền các cửa hiệu đều trên danh nghĩa của Trấn Bắc Hầu, ngươi bị đoạt tước vị giam vào thiên lao liền có không ít người bỏ đá xuống giếng, ý đồ muốn chiếm đoạt, may mà ta lấy ra chiêu bài Chinh Bắc Tướng Quân đúng lúc, mới giữ lại được chúng nó, nhưng vẫn tổn hại mất ba bốn phần tiền lời. Sổ sách ta đã sửa lại xong, ngươi có thể cầm về kiểm tra thật giả, nếu có vấn đề gì chỉ cần phái người tới hỏi ta là được.”
Triệu Lục Ly đẩy chiếc rương trở về, cười khổ nói :
“Phu nhân sao đến mức xa lạ như thế? Của ta chính là của ngươi, của ngươi vẫn là của ngươi, sản nghiệp này giao cho ngươi, ta rất yên tâm.”
Quan Tố Y nhìn thẳng hắn, cương quyết nói :
“Ngươi vẫn cầm sản nghiệp này về đi thôi. Bên trong ta phải chưởng quản việc bếp núc, phụng dưỡng trưởng bối, chiếu cố đệ muội cùng vài đứa nhỏ, bên ngoài còn giúp ngươi xử lý sản nghiệp, tính toán chi tiêu, ngươi cho ta có ba đầu sáu tay phải không? Đều nói nam chủ ngoại nữ chủ nội*, ngươi lại đi ngược, vừa muốn ta làm chủ nội vừa muốn ta làm chủ ngoại, ngươi đứng đầu một nhà ngược lại được thoải mái, không cần quan tâm dù chỉ một chút. Nếu như vậy, không bằng ta với ngươi thay đổi, dù sao hôm nay ngươi nhàn rỗi càng thêm nhàn rỗi.”
(Nam chủ ngoại nữ chủ nội* :đại ý là nam nhân làm chủ bên ngoài, nữ nhân làm chủ bên trong)
Triệu Lục Ly cực kỳ muốn vì người nhà làm chút gì đó, càng muốn bù đắp lại cho thê tử của mình thật tốt, nên lúc này mới nói đem toàn quyền quản lý sản nghiệp giao cho nàng, nhưng không dự đoán được vỗ mông ngựa thành vỗ đùi ngựa, trong lòng hối hận không thôi, vội vàng xoay người thở dài, thành tâm bồi tội. Mắt thấy thê tử hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, lộ ra sườn mặt xinh đẹp, tai mắt mũi miệng kia mặc dù rực rỡ lóa mắt, nhưng vẫn còn mang theo một phần ngây thơ, lúc này hắn mới giật mình, nàng không quá 18 tuổi lại có thể tính toán đâu ra đấy, lúc gặp phải biến cố đáng sợ như thế, nếu nàng không đủ kiên cường không đủ thiện lương, đã sớm mặc kệ già trẻ Triệu phủ, bản thân chạy về nhà mẹ đẻ trốn tai ương rồi.
Càng đáng giận là, trước đây hắn lại chưa bao giờ cho nàng một tia ấm áp cùng nhu tình, ngược lại liên tục làm nhục, yêu cầu cao. Khó trách hiện tại vô luận hắn nói cái gì làm cái gì, lòng của thê tử cũng không dậy nổi, nếu hai người đi đến chỗ xa lạ, Triệu Lục Ly biết mình tuyệt đối không có khả năng làm tốt hơn so với nàng.
Càng nghĩ sâu, áy náy trong lòng hắn càng nhiều, lại nhìn gương mặt lạnh của tiểu thê tử, cảm thấy nàng vô cùng đáng kính, cũng vô cùng đáng yêu, không khỏi nhớ tới một câu châm ngôn – cưới được thê tử như thế còn cầu gì hơn*?
(Cưới được thê tử như thế còn cầu gì hơn* : Hán việt là đắc thê như thử phu phục hà cầu: được vợ như thế còn cầu gì hơn)
Hắn cười cười ôn nhu như nước, đang chuẩn bị đi lên nắm cổ tay không xương yếu ớt của thê tử, rất muốn bồi tội, trấn an nàng, lại nghe thấy tiếng mẫu thân quở trách nói:
“Ta còn tưởng lần này ngươi trở về đã biết sửa đổi, nhưng vẫn giống như trước không biết điều như vậy! Tố Y lo liệu trên dưới, chu toàn trong ngoài, vốn đã rất mệt, ngươi không nói muốn chống cái nhà này thì thôi, lại giao tất cả công việc cho nàng, ngươi còn có lương tâm hay không?”
Nguyễn thị vỗ vỗ Mộc Mộc buồn ngủ, nhỏ giọng phụ họa :
“Đúng vậy, đại ca ngươi là người nhàn rỗi không có việc làm, tốt xấu gì cũng phải chia sẻ một hai cho tẩu tử. Ngươi xem ngươi mang đến cho tẩu tử bao nhiêu là phiền toái? Chuyện Diệp gia tạm thời không đề cập tới, chỉ nói riêng đến chuyện Lữ tiên sinh học giả uyên thâm ngươi mời đến thôi, quả nhiên là kẻ vong ân phụ nghĩa, hạng người chỉ có vẻ bề ngoài (nguyên văn là đồ hữu kỳ biểu) này, ngày thường chúng ta trả tiền học phí cho hắn chưa từng thiếu qua, chỉ cần dạy Vọng Thư thôi mỗi tháng trả hắn tận hai mươi lượng bạc, còn có vải vóc người trong tộc đưa tới, cái ăn, giấy và bút mực, nếu cầm ra bên ngoài cũng đủ để một hộ dân chúng thấp cổ bé họng chi tiêu trong vài năm. Hậu đãi như thế hắn lại không biết cảm ơn, vừa nghe nói ngươi bị đoạt tước vị bắt giam vào thiên lao hắn liền bỏ lại bọn nhỏ trong tộc, đến chào từ giã với tẩu tử, vốn người trong tộc đã hoảng sợ có hắn huyên náo càng không thể sống yên ổn. Ta thấy nhà hắn căn bản là không có trưởng bối nhiễm bệnh, chẳng qua là tùy ý tìm cớ thoát thân thôi. Ngay cả trưởng bối cũng dám rủa, kẻ này nhân phẩm thấp kém có thể thấy được. Ngươi chờ xem, một khi tin tức chúng ta bình an vô sự được truyền đi, không đến nửa tháng hắn nhất định sẽ quay lại. Ánh mắt nhìn người của ngươi cũng quá kém đi!”
Nguyễn thị đã sớm có cả một bụng oán hận đối với đại bá, trước kia không dám nói, hiện tại không thể không nói, nếu không hắn không biết hối cải, người chịu tội còn không phải là tẩu tử?
Triệu Thuần Hi cùng Triệu Vọng Thư mặc dù không dám tiếp lời, nhưng đối với phụ thân cũng có rất nhiều bất mãn. Nếu hắn không cố ý mang người Diệp gia về, sau này cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy. May mà Triệu Thuần Hi thông minh, tránh thoát khỏi đám thị vệ đến bắt người, may mà Quan Tố Y trong người có Cáo Mệnh, trấn được Chu Thiên, nếu không hai người cũng giống như nhũ mẫu kia, chịu nhục nhã bị lột quần áo, hiện tại nhất định là sống không bằng chết.
Thấy người nhà trợn mắt nhìn mình, trong lòng Triệu Lục Ly thật sự không biết có tư vị gì, muốn nói xin lỗi nhưng không còn mặt mũi nhắc lại, chỉ có thể cười khổ. Nhẹ nhàng khéo léo nói vài câu “thật có lỗi” làm sao có thể xóa đi tất cả tai họa hắn gây ra lúc trước. Quên đi, cái gì cũng không nói, sau này toàn tâm toàn ý đối xử tử tế với người nhà mới là chính đáng.
Hắn tiếp nhận sổ sách, thở dài thật sâu. Vốn dĩ muốn phu nhân ngủ lại Đông phủ, (đùa à….muốn chị Y ngủ lại á mơ đi nhé) nhưng vô luận như thế nào cũng không mở miệng được. Hiện tại hắn làm sao còn xứng với một phu nhân tốt như vậy, chỉ cần vừa đụng đến đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng thôi cũng giống như vấy bẩn thánh vật vậy.
Trơ mắt nhìn thê tử đỡ mẫu thân trở lại Tây phủ, đóng cửa viện rồi cài khóa lại, Triệu Lục Ly ấn ấn mi tâm, cảm thấy đau buồn.
“Phụ thân đừng nhìn nữa, có ta cùng đệ đệ ở cùng ngươi mà.”
Triệu Thuần Hi kéo nhẹ ống tay áo của hắn, an ủi nói:
“Nương nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mặt ngoài nhìn qua rất nghiêm khắc, nhưng đến lúc gặp việc khó lại chịu đứng ra gánh vác cho già trẻ trong nhà. Huống hồ nàng là người kiên quyết, bình thường hai người đều không lọt vào mắt, trước kia ngươi lạnh lùng với nàng như vậy, cho nên không thể trách nàng lạnh lùng với ngươi. Chỉ có thật tình mới đổi được thật tình, chúng ta chậm rãi để nàng nhìn thấy thật tình của chúng ta, một ngày nào đó sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước.”
“Đúng vậy. Tuy nương tức giận với chúng ta, nhưng mỗi ngày vẫn để cho chúng ta đến Tây phủ đọc sách tập viết, cũng không có chút qua loa nào. Cuối cùng thì nương vẫn mềm lòng.” Triệu Vọng Thư bổ sung thêm một câu.
Triệu Lục Ly kéo hai hài tử qua, vui mừng nói :
“Hiện tại các ngươi có thể phân biệt rõ ai tốt ai xấu, so với người làm cha như ta còn tiến bộ hơn. Trước đây đều là phụ thân hồ đồ, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn, hại trên dưới cả nhà, sau này các ngươi có thể không nghe lời cha nói, nhưng không thể không nghe lời nương của các ngươi, biết không?”
Hai hài tử liên tục gật đầu, nhu thuận đồng ý. Không trải qua kiếp nạn sinh tử, có lẽ bọn họ vĩnh viễn không nhìn thấu lòng người, lại càng không hiểu được đúng sai. Lần này có thể coi là nhân họa đắc phúc*.
(Nhân họa đắc phúc* :kiểu như trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn như câu, tái ông mất ngựa k biết phúc hay họa.)
Ba người dọc theo đường mòn tối tăm đi về phía trước, đi tới con đường nhà Thuỷ tạ có treo đèn bằng vải lụa, chỉ thấy dưới ánh sáng lay động mờ nhạt là một vị nữ tử mặc váy dài màu xanh, tóc đen chỉ dùng trâm gỗ cố định ở sau đầu, lộ ra vẻ lười biếng, phấn trang điểm trên mặt không tẩy, nhìn qua vô cùng trong trắng thuần khiết, lại dùng phấn màu vàng vẽ ra một đóa đồ mi sơn trà* ở trên trán, trên dưới toàn thân chỉ có điểm sáng này, lại giống như vẽ rồng điểm mắt*, sinh ra linh tính.
(Đồ mi sơn trà* : Đồ mi là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộcchi Mâm xôicủahọ Hoa hồng, bản địa của cácrừng mưavà rừng thưa cây cao trong khu vựcHimalaya,Đông Ávà miền đôngAustralia.
Đồ mi có lá kép với mép lá có khía răng cưa, có các lông tơ trên cả hai mặt của lá chét. Hoa mọc thành chùy hoa hay đơn độc, màu trắng. Quả ăn được dài khoảng 2 cm.
Sơn trà : một loại hoa. Nói chung là các nàng cứ lên google search 2 loại này nhé)
(Vẽ rồng điểm mắt*: Hán việt là “Họa long điểm tinh”, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.)
Trong lòng Triệu Lục Ly rung động, ánh mắt mê ly, trong lúc nhất thời lại nhìn đến ngây người.
Triệu Vọng Thư còn đang ngây ngốc, đã thấy tỷ tỷ nhà mình đi qua, một tay đẩy ngã người kia, dùng khăn tay hung hăng chà sát cái trán của đối phương, thẳng đến khi đem đóa hoa sơn trà kia lau không còn một mảnh mới lên giọng mắng:
“Ngươi muốn làm cái gì?” Cũng dám học mẫu thân ta?
Mẫu thân rời đi nàng ta vẫn nhớ, dù phụ thân lừa gạt dạy dỗ như thế nào, cũng không thể làm cho nàng ta quên đi bóng hình mông lung sâu dưới đáy lòng kia. Vì vậy, nàng ta làm sao có thể không biết người mà Diệp Phồn này bắt chước là ai?
Người này muốn chuẩn bị tính toán đường ra khác, thấy Diệp gia không thể xoay người tìm đường sống, liền sử dụng chút thủ đoạn hạ lưu, dung mấy loại mưu mẹo nham hiểm. Nếu phụ thân thật sự bị nàng ta mê hoặc, thật vất vả mới cứu về nhà có phải sẽ lại bị phá hủy hay không? Phá kính cho dù đoàn tụ, cũng tránh không được để lại khe hở, chỉ cần va chạm rất nhỏ sẽ chia năm xẻ bảy.
Nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào đến quấy phá an bình của bọn họ, phá hư hạnh phúc của bọn họ.
“Ngươi cút về Nam Uyển cho ta! Mẫu thân có lòng tốt, rộng lượng có thể dung ngươi, nhưng ta lại là chủ nhân có thù tất báo, nếu ngươi còn đùa giỡn ám chiêu gì đó, có tin ta sai người hủy đi gương mặt như hoa như ngọc này của ngươi, sau đó bán đến biên quan uỷ lạo* quân đội hay không? Đúng rồi, tất cả người Diệp gia hiện tại đang ở nơi đó đấy, ngươi đi vừa lúc đoàn tụ với bọn họ.” Nàng nói nhỏ bên tai của Diệp Phồn, giọng nói mềm nhẹ, lại hàm chứa một tia ngoan lệ.
Diệp Phồn lần đầu tiên thấy một mặt độc ác của cháu ngoại nữ, trong hoảng hốt lại nghĩ đến đại bá mẫu Lưu thị đã chết, không khỏi một trận sợ hãi, vội vàng kéo làn váy một cái, vuốt ve cái trán đỏ bừng, chạy nhanh như bay.
Triệu Lục Ly lúc này mới như người bừng tỉnh ở trong mộng, kinh hãi nói:
“Hi nhi, ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi?”
“Năm đó ta đã hơn 6 tuổi gần 7 tuổi, sao có thể không nhớ được?”
Triệu Thuần Hi dùng sức cầm chặt cổ tay của phụ thân, nói từng chữ từng chữ một:
“Phụ thân, mẫu thân đã “chết”, ngươi hãy quên nàng đi!”
Nữ nhi cố ý nhấn mạnh chữ “chết”, Triệu Lục Ly sao có thể không hiểu ý tứ này? Hắn ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng cười khổ:
“Tốt, phụ thân sẽ quên nàng, ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm. Đi thôi, trở về nghỉ ngơi, sáng mai còn phải đi đến Tây phủ thỉnh an tổ mẫu của các ngươi.”
Ba người dần dần đi xa, thân ảnh dưới ánh nến chiếu rọi hiện ra ba cái bóng kéo dài, chậm rãi giao hòa một chỗ.
Mà bên kia, Diệp Phồn chật vật trốn về Nam Uyển vừa vặn gặp phải Minh Phương, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Tất nhiên là Minh Phương nhìn ra nàng ta tỉ mỉ ăn diện một phen, cười lạnh nói:
“Ây da, Diệp gia quả nhiên là gia đình có tiếng học giỏi sâu xa, vừa tới liền không thể chờ đợi được muốn quyến rũ lão gia?”
“Lời ngươi nói thật quá chua ngoa đấy? Có bản lĩnh ngươi cũng đi đi, không có bản lĩnh ngậm miệng chó của người lại!” Lưng Diệp Phồn thẳng tắp đáp trả, tức giận đến mức muốn đi lên cắn xé Minh Phương.
Nô tài phụ trách quản lý trông coi Nam Uyển nhìn qua, cổ họng rống lên một tiếng:
“Hai người các ngươi yên tĩnh một chút thì chết sao? Đều từ quý thiếp song song biếm thành tiện thiếp, còn không nhìn rõ chủ nhân thật sự trong phủ là ai? Có cái công phu đi quyến rũ lão gia kia, còn không bằng đi đến nhà giữa hầu hạ phu nhân. Phi, thật sự là hai kẻ nhìn không rõ mặt hàng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...